Hắc Nguyệt Quang Trùng Sinh Rồi

Chương 6

Trên mặt Dung Huân vẫn là vẻ khiêm tốn: "Hoàng thượng quá khen, triều thần lời hay khuyên giải, tuy khó nghe nhưng thuốc đắng dã tật."

Hoàng đế Nguyên Đức chậc một tiếng: "Trẫm chỉ sợ chưa kịp uống thuốc chữa bệnh đã bị nhóm triều thần gan to chọc tức chết rồi."

Gần đầy Nam Cương* không yên bình, trong triều đình lấy hữu tướng Lục Nham Biên làm đại diện cho Lục đảng, chủ trương cầu hòa, đồng thời đưa ra suy nghĩ tạo quan hệ qua lại. Nhưng tả tưởng Lâm Phòng Vận đứng đầu Lâm đảng, cho rằng hành vi của Nam Cương là sự sỉ nhục với nước lớn mênh mông của triều Cảnh, xin bệ hạ phái binh xuất chiến.

*Nam Cương: biên giới phía Nam.

Một bên cầu hòa, một bên khiêu chiến, hoàng đế Nguyên Đức nhức đầu không thôi.

"Dung khanh, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi." Hoàng đế Nguyên Đức liếc nhìn đêm tối không có giới hạn ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, "Các ngươi về hết đi."

Nhóm người lui ra khỏi điện Trường Sinh.

Cảnh Chiến gọi Dung Huân lại: "Dung đại nhân, ngươi thực sự muốn thành thân với Dịch Dao sao?"

Dung Huân phủi ống tay áo không vương hạt bụi nào, quay lại mỉm cười nói: "Vi thần đã thích quận chúa từ lâu, có được cơ hội cưới quận chúa, đúng là có phúc ba đời."

Mặt Cảnh Chiến cứng đờ, hừ lạnh cười nhạo nói: "Ta và Dao Dao yêu mến lẫn nhau đã lâu, cho dù ngươi có được người của nàng cũng không thể chiếm được trái tim nàng."

Dung Huân bình thản trào phúng: "Thái tử điện hạ ngay cả người cũng không chiếm được, muốn trái tim làm gì?"

Cảnh Chiến nhất thời nghẹn lời.

Hắn ta cảm thấy chuyện này không bình thường, một năm qua, vì để giành được trái tim của Dịch Dao, Cảnh Chiến bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư ở phủ tướng quân, Dịch Dao cũng giống hệ mấy nữ nhân ngu ngốc khác, mắc câu một cách dễ dàng.

Nhưng khi hắn ta muốn thu lưới thì Dịch Dao cứ như biến thành một người khác vậy, ánh mắt nhìn hắn không còn chứa chan tình cảm, ngược lại còn lạnh như băng.

Lúc đầu, hắn ta còn cảm thấy, nữ nhân ấy mà, quen dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, mấy ca cơ, vũ cơ ở phủ hắn ta cũng như thế.

Nhưng bắt đầu từ yến tiệc sinh nhật, Cảnh Chiến thấy Dịch Dao không chịu khống chế của hắn ta nữa, đầu tiên Dịch Dao lên án thích khách là do hắn ta phái tới, suýt chút nữa khiến hắn ta vác tội danh to đùng ấy, khiến hắn ta không thể không quăng con cờ giữ mạng Triệu Càn ra, vì thế gã rủ sạch quan hệ với hắn ta ngay tại hiện trường, bây giờ coi hắn ta như người xa lạ.

"Thái tử điện hạ, trời không còn sớm nữa, vi thần xin cáo lui." Dung Huân hành lễ qua loa rồi quay người đi mất.

Cảnh Chiến nhìn bóng lưng của hắn, lòng tự ái của một nam nhân dâng trào, hắn ta lạnh lùng nói với thái giám ở bên cạnh: "Chuẩn bị ngựa, ta đến phủ tướng quân ngay bây giờ."

Thái giám: Bây giờ???

Phủ tướng quân.

Dịch Dao lười nhác dựa vào ghế quý phi, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, vừa buồn chán vừa nóng, kiểu thời tiết cuối xuân đầu hạ, vừa có sấm sét, vừa không có gió, sắp mưa rào tới nơi rồi.

Nhẫn Đông đóng cửa sổ lại: "Quận chúa, vừa nãy tiền sảnh có thái giám đến, nói hoàng thượng muốn ngày mai tướng quân tiến cung."

"Đùng đùng đoàng..." Một hồi sấm sét giáng xuống, ngoài cửa sổ sấm vang chớp giật, sáng bừng lên trong nháy mắt.

"Hoàng thượng muốn cha tiến cung làm gì?" Dịch Dao ngồi thẳng người lên, bị sấm sét dọa sợ hết hồn, vỗ ngực một cái, lo lắng nói: "Chẳng lẽ hối hận cho ta tước vị quận chúa, muốn thu hồi lại?"

"Chắc là không đâu?" Nhẫn Đông nói: "Từ trước đến nay hoàng thượng miệng vàng lời ngọc."

Bên ngoài mưa to như trút nước, hạt nước mưa to như hạt đậu giàn trận, đột nhiên vang lên tiếng gào thét ầm ĩ.

"Thái tử, thái tử!"

"Thái tử, ngài không thể vào, quận chúa của bọn ta đã đi nghỉ rồi."

"Chuyện này thực sự không hợp quy củ."

"......."

"Sao vậy?" Dịch Dao vén rèm the màu trắng lên, nhìn Nhẫn Đông đang bưng chân nến, "Bên ngoài có tiếng gì vậy?"

Nhẫn Đông đẩy ô cửa ra, thấy Cảnh Chiến đứng giữa sân đầy bụi hoa hồng, hô thật to về phía khuê phòng của nàng: "Dịch Dao! Dịch Dao! Dịch Dao!"

Hắn ta đứng trong sân, không nhúc nhích, mặc cho nước mưa xối ướt áo bào màu lam, ngọc quan trên đầu nghiêng qua một bên, sợi tóc đen nhánh theo mưa bụi dính sát vào gò má, trông dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.

Giọng nói lành lạnh của nữ tử truyền ra từ khuê phòng: "Thái tử thế này là muốn làm gì?"

Làn mưa lạnh lẽo chảy vào cổ Cảnh Chiến, hắn ta lạnh đến mức hàm răng run rẩy, lẩy bẩy nói: "Ta hổ thẹn với nàng, ta tới xin nàng tha thứ. Xin lỗi, ta sai rồi, Dao Dao, nàng có thể tha thứ cho ta không?"

Trên trời lại vang một tiếng sấm.

Thanh chắn cửa khuê phòng của người con gái rung lên, mưa bui li ti thuận thế bay vào, dắt theo cả gió lạnh cuối xuân đầu hạ, thổi bay tóc mai rối bù của Dịch Dao.

"Dao Dao!" Cảnh Chiến sốt ruột tiến lên một bước.

"Thái tử!" Dịch Dao cất cao giọng, quát lên bảo hắn ta dừng lại, lông mày lá liễu đột nhiên cau lại, trên mặt là sự ghét bỏ từ trong ra ngoài, "Ngươi đạp nát cả sân hoa hồng của ta rồi đó!"

Cảnh Chiến cả người ướt nhẹp, suýt nữa thì không đứng vững được, cực kỳ hoài nghi vừa nãy là tiếng người nói sao?

Cảnh Chiến vô cùng đánh thương: "Dao Dao, chẳng lẽ ta không bằng mấy cây hoa này sao?"

Hắn ta đã đích thân đến nhà xin lỗi rồi, còn bị mưa to dội ướt sũng, hắn ta đúng là thái tử thảm nhất các triều đại, Dịch Dao còn chẳng quan tâm hắn ta chút nào, ngược lại đau lòng cho mấy đóa hoa hồng nát.

"Cạch" một tiếng, Dịch Dao mặt không cảm xúc khép cửa sổ lại, quẳng ra một câu: "Kịch mỗi ngày đúng là rất nhiều."

Cửa sổ tạo nên một đám bọt nước, bắn tung tóe vào miệng Cảnh Chiến, khiến hắn ta bị ép phải lùi về sau mấy bước, bị nghẹn sặc nước.

Cảnh Chiến: Không phải nữ tử đều thích kịch về câu chuyện tình buồn khổ hàng tháng sao...

Sao nàng lại khác với mọi người vậy chứ?

Cảnh Chiến ảo não rời khỏi phủ tướng quân, tiết mục nhị lang mắc mưa hèn mọn cầu xin cô nương người ta tha thứ kết thúc trong sự lạnh lùng vô tình của Dịch Dao.

Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, sấm vang chớp giật, bên trong phòng Dịch Dao nằm ngủ vô cùng thản nhiên.

Nàng lại nằm mơ.

Trước lạ sau quen, Dịch Dao biết rõ ngày tháng của kiếp trước ở trong mơ vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.

Nàng cũng tò mò, lần trước nằm mơ mới xem được một nửa, đột nhiên mất hết khiến trong lòng nàng vô cùng ngứa ngáy, rất muốn biết kết cục của Dung Huân thế nào.

Địa điểm trong mơ vẫn là lãnh cung.

Nội dung vở kịch phát triển đến đoạn Cảnh Chiến ra lệnh, mấy trăm mũi tên cùng phóng ra.

Dung Huân ngồi trên con ngựa trắng cao quý, bỗng nhiên nở một nụ cười khẩy rất nhẹ: "Nàng ấy vừa chết, các ngươi cũng chôn cùng đi."

Đúng lúc đó, mấy trăm mũi tên nhắm vào Dung Huân cùng nhau đổi hướng, nhắm ngay Cảnh Chiến và Lục Phi Tuyết.

"Các ngươi... Lũ phản bội!" Cảnh Chiến lùi về sau một bước.

Dung Huân giơ một cánh tay lên, đưa ngón trỏ ra, chỉ Cảnh Chiến, mặt không thay đổi: "Giết."

Mưa tên đầy trời, xẹt qua bầu trời bao la.

Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Cảnh Chiến đẩy Lục Phi Tuyết lên trước mặt hắn ta không chút do dự chút nào.

"Phụt..." Đây là tiếng đầu mũi tên đâm vào máu thịt.

Lục Phi Tuyết nhìn mười mấy cái tên cắm trước bụng và ngực mình, cứng ngắc quay đầu nhìn Cảnh Chiến, không thể tin nổi nói: "Hoàng thượng, người lại đối xử với thần thiếp như vậy?"

"Xin lỗi, kiếp sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng." Cảnh Chiến đẩy Lục Phi Tuyết ra, lui về phía sau nhờ khinh công.

Lục Phi Tuyết loạng choạng ngã xuống đất, không còn tức giận.

Cảnh Chiến muốn chạy nhưng Dung Huân đâu thể cho hắn ta cơ hội ấy, không đợi Cảnh Chiến chạy đi được mười bước, một lưỡi kiếm sắc bén phóng qua, sượt qua cổ hắn ta.

"Ha ha ha, vậy mà cấm vệ quân cũng là người của ngươi." Cảnh Chiến không còn đường lui, bắt đầu tự giễu cười to: "Quả nhiên ngươi bắt tay với tam đệ, ha ha ha... Kẻ thắng làm vua..."

Dung Huân chẳng muốn nghe hắn ta nói câu sau cùng nữa, lưỡi kiếm kéo ngang, trực tiếp dùng một nhát kết thúc sinh mạng của Cảnh Chiến.

Cảnh Chiến không còn sức lực ngã xuống, Dung Huân giẫm một chân lên thi thể hắn ta, khom người nửa ngồi nửa quỳ, nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Cảnh Chiến, một nhát kiếm xẹt qua, hai con ngươi lăn lông lốc xuống khỏi mặt hắn ta.

Tựa như còn chưa hả giận, Dung Huân tháo khớp hai tay hai chân của Cảnh Chiến, mũi kiếm thong thả xoay một vòng trên cái bụng của hắn ta, ngũ tạng bị đảo lộn lên nát bét.

Máu tươi bắn tung tóe, có một ít bắn lên mặt Dung Huân, trông vô cùng khủng b0.

Làm xong hết mấy chuyện đó, Dung Huân vứt kiếm đi, hai mắt trợn trừng mắt nhìn chằm chằm đống than tro và đống than gỗ đang bốc khói, nhấc chân đi tới, cả người quỳ sát lên trên, dùng hai tay bắt đầu bới than gỗ và tro bụi ra bên ngoài.

Dịch Dao đi lên trước, nghe hắn lẩm bẩm trong miệng: "Dao Dao... Dao Dao..."

Giọng nói Dung Huân không còn rõ ràng như trước nữa, lộ ra chất khàn khàn và tuyệt vọng.

"Dao Dao... Dao Dao..." Đuôi mắt Dung Huân ửng đỏ, hàng lông mi dài như lông quạ nổi lên một tầng hơi nước, tụ lại thành giọt, chảy xuống gò má hắn.

Bộp, bộp... Mấy giọt nước lăn xuống rơi vào than gỗ còn đang ánh đỏ, nước và gỗ cháy va chạm vào nhau, phát ra tiếng r3n rỉ khóc than "Xèo...".

"Dung Huân, đừng như vậy..." Dịch Dao vươn đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào sống lưng cong cong của Dung Huân, đầu ngón tay xuyên qua cơ thể hắn, khựng lại giữa không trung.

Nàng rất đau lòng.

Thật sự đau lòng.

Phía sau Dịch Dao vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn thì thấy tam hoàng tử Cảnh Uyên, y bước lên trước, liếc mắt nhìn bàn tay Dung Huân bị bỏng máu thịt be bét, thở dài nói:

"Ta đã tung tin nói lãnh cung hỏa hoạn bị sụp, đè chết Cảnh Chiến và Lục Phi Tuyết."

Dung Huân không nói gì, hai tay vẫn cố chấp đào bới tro tàn.

Cảnh Uyên yết ớt nói: "Ta có được thiên hạ này, một nửa là công lao của ngươi, thật ra ngươi thích hợp làm hoàng đế hơn ta."

Cổ họng Dung Huân nghẹn ứ: "Mất đi nàng, có được thiên hạ này thì sao chứ?"

"Trẫm biết ngươi yêu thích nàng ấy, việc đã đến nước này, con người phải nhìn về phía trước." Ánh mắt Cảnh Uyên nặng trĩu, nói: "Đợi thời gian này trôi qua, ngươi sẽ khá hơn thôi."

Dịch Dao khó mà tiêu hóa nổi kết quả này.

Vì thế, ở kiếp trước, Cảnh Chiến và Lục Phi Tuyết đã chết rồi, thiên hạ là của tam hoàng tử Cảnh Uyên.

Dường như kiếp trước trong giấc mơ trôi nhanh hơn hiện thực, vô số khung cảnh lóe sáng trước mặt Dịch Dao, nàng chỉ nghe thấy tam hoàng tử đăng tử, sau đó ban hôn cho Dung Huân.

Ban hôn?

Cô gái đó là ai...

Dịch Dao đột nhiên bừng tỉnh, khóe mắt còn vương hai hàng nước mắt mới.

Móe, sao lại tỉnh rồi?

Nàng còn chưa xem hết vở kịch ấy nữa.

Nhẫn Đông loạng choạng chạy vào thì thấy chủ tử nhà mình ngồi trên giường, ngơ ngác đờ đẫn cả người.

"Quận chúa, Dung đại nhân đến." Nhẫn Đông gọi nàng một tiếng, "Còn mang theo sính lễ."

Dịch Dao trừng mắt, đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nghe Nhẫn Đông nói đến sính lễ thì lập tức nhảu xuống khỏi giường: "Hắn mang sính lễ đến làm gì?"

Nhẫn Đông sửng sốt: "Dung đại nhân mang sính lễ đến, đương nhiên là muốn kết thân với phủ tướng quân chúng ta."

"Hắn muốn cưới ta? Hắt xì..." Dịch Dao hắt hơi một cái, vẻ mặt hoảng hốt, "Tại sao?"

Nhẫn Đông mím môi cười nói: "Quận chúa nhà ta quốc sắc thiên hương, gia thế lại tốt, Dung đại nhân thích người cũng là chuyện bình thường."

"Cha đâu rồi?" Dịch Dao cuống quýt chỉnh lại y phục.

Nhẫn Đông nói: "Tướng quân mới trở về từ trong cung, em đoán hoàng thượng làm mai cho Dung đại nhân mới gọi tướng quân vào cung."

"Dao Dao..." Có ai đó đột nhiên đẩy cửa khuê phòng ra.
Bình Luận (0)
Comment