Hắc Nho

Chương 90

Gã trung niên áo vàng nói tiếp lời:

– Bọn tại hạ chúng tôi phụng mệnh không được đối địch với các hạ!

Đinh Hạo chẳng đếm xỉa đến lời nói của họ, vẫn lạnh lùng nói:

– Hãy khai báo danh hiệu!

– Tại hạ là tổng giám của Kim Long bang danh xưng là Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên.

– Còn y?

– Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn là hộ pháp của bản bang.

– Lý do không đối địch với bản nho là như thế nào?

– Tôn kính hành vi và tiếng tăm của các hạ.

– Hắc hắc hắc từ ngữ đàng hoàng, Bạch Nhiễu Thiên phàm những ai vi phạm đạo nghĩa võ lâm, đều là kẻ địch của bản nho.

– Các hạ lấn lướt người quá thế!

– Dung túng bọn bỉ ổi chúng bay được sao?

– Các hạ đối địch với cả võ lâm thiên hạ này chăng?

– Ngoại trừ võ sĩ chánh đạo ra.

– Thế thì các hạ chuẩn bị làm gì đây?

– Hai chúng bay chuẩn bị hộ mạng lấy.

Hai người nghe nói thoáng rùng mình, trao đổi cái nhìn nháy mắt, xoay mình nhanh như điện xẹt đứng ở hai góc độ khác nhau, trường kiếm giơ ngang chuẩn bị đón chiêu, bốn con mắt lấp lánh như tia sáng như sao băng trong đêm tối, cho thấy rằng công lực của họ khá thâm hậu.

Đinh Hạo từ từ tiến tới hai bước, trường kiếm nghiêng nghiêng hạ xuống, đứng tấn chẳng phải chữ bát mà cũng chẳng phải chữ đinh, khí thé giản dị như vậy, đã đủ để khiến người trông thấy mà phát sợ.

Đinh Hạo cố tình muốn lấy mạng sống của đối phương cho nên gom mười thành công lực chuyển vào thân kiếm, trầm giọng hét lớn một tiếng, một chiêu Bút Hạ Càn Khôn gom sức mạnh đánh tới như vu bão, bổ vào người của Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn.

Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn dùng toàn lực công chiêu chống đỡ, Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên thì tấn công ở bên hông một cách nhanh tốc.

Kiếm khí toát ra lạnh buốt, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc xen lẫn tiếng ự nhẹ. Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn chao đảo liên tục thụt lùi ra sau, Đinh Hạo xoay kiếm hồi chiêu chạm ngay vào kiếm của Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên tức thì Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên bị dội ngược ra sau ba bước.

May mà Bạch Nhiễu Thiên chỉ trợ công ra chiêu, nếu y cố ý ra chiêu chạm thẳng với kiếm khí của Đinh Hạo thì chẳng chết cũng bị trọng thương.

Đinh Hạo tíc tắc lại hất kiếm tấn công kích vào người Xích Đảm Thiết Kiếm mau lẹ không thể tưởng tượng được.

Trong tiếng ự nhẹ, thanh kiếm của Xích Đảm Thiết Kiếm tuột khỏi tay y bay ra xa, thân người loạng choạng té ngã ra đất tắc thở ngay.

Cũng đồng thời lúc ấy Nhất Chi Hoa Bạch Nhiễu Thiên thừa dịp phi thân nhảy lên nóc nhà toan lẩn trốn.

Đinh Hạo gầm thét một tiếng như sấm nổ:

– Chạy đâu cho khỏi.

Dứt lời phi thân nhảy lên mái nhà nhanh như điện xẹt, chỉ trong tíc tắc đó Bạch Nhiễu Thiên đã nhảy xuống bên kia mái nhà, ẩn mất trong bóng tối.

Ngay lúc này một bóng người thấp thoáng hiện ra, Đinh Hạo trố mắt nhìn kỹ, bất giác kinh ngạc vô cùng, người này không ai xa lạ chính là Uy linh sứ giả Cổ Thu Linh.

Cổ Thu Linh lại xuất hiện ở nơi đây quả thật ra ngoài ý tưởng tượng của hắn, có lẽ bóng người thần bí xuất hiện sau Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn lúc nãy chính là y vậy.

Chút nữa hai chữ tỷ tỷ buột miệng thốt ra, hắn sực nghĩ tới thân phận của mình bây giờ là Hắc Nho, hắn liền nín lại ngay, đồng thời giật bắn mình một cái.

Cổ Thu Linh ung dung nói:

– May được hội ngộ các hạ!

Đinh Hạo định thần cố ý quát hỏi:

– Ngươi là ai?

Cổ Thu Linh bình tinh thản nhiên đáp:

– Tiện nữ tên là Cổ Thu Linh.

– Lai lịch thế nào?

Thủ tịch sứ giả của Uy Linh Cung!

Đinh Hạo thoáng động lòng, chẳng biết giữa sư phụ và Uy Linh phu nhân có quan hệ thế nào, đây quả là dịp tốt nhất để làm sáng tỏ bí mật này, hắn bèn trầm giọng nói:

– Uy Linh Cung gì thế, bản nho chưa từng nghe nói bao giờ?

– Đúng vậy, rất ít người biết được bản cung!

Hai bóng người co ro xuất hiện bên cửa chính là Bán Bán Tẩu và Toàn Tri Tử, hình thù hai người trông thật khốn đốn, lòng Đinh Hạo đau như cắt, nhị lão vì sự việc của mình mà phải đến nông nỗi này, may mà tối nay mình tới đây kịp lúc bằng không hai lão ắt chết chẳng sai, hắn nghĩ tới đây bèn trầm giọng nói:

– Hai người cứ ngồi yên trong phòng!

Toàn Tri Tử chắp tay nói:

– Xin thành thật cảm tạ Ơn cứu mạng của các hạ!

Đinh Hạo giả ra làm vẻ lạnh lùng nói:

– Miễn tạ vậy, ngẫu nhiên trùng phùng mà thôi, phải chăng hai người đã mất hết công lực?

– Đúng thế.

Đinh Hạo rúng động, nhưng trước mắt hắn phải giải quyết việc giữa sư phụ và Uy Linh phu nhân trước, chẳng thể lo lắng cho họ bây giờ, hắn bèn tiếp lời nói:

– Hai người tạm thời ngồi đợi trong phòng giây lát, chú ý chớ gần cửa sổ nha.

Toàn Tri Tử và Bán Bán Tẩu liền rút vào trong phòng.

Đinh Hạo lại quay sang hướng Cổ Thu Linh nói:

– Ngươi đến đây có việc chi?

– Tiện nữ đến đây là để tìm kiếm các hạ.

– Ngươi tìm bản nho có việc chi?

– Phụng mệnh lệnh của chủ nhân bản cung, đến bái kiến các hạ.

– Chủ nhân của người là ai?

Cổ Thu Linh buồn bã nói:

– Lương thu cửu nguyệt hạ dương châu!

Đinh Hạo thoạt nghe lại ngây người ra, chính trong Uy Linh Cung được nghe chính miệng của Uy Linh phu nhân nói câu này, câu nói này tượng trưng cho việc thế nào đây? Nếu trả lời không khéo sẽ bị lộ bí mật ngay, hắn quýnh lên đến nỗi đổ mồ hôi hột, nếu chẳng nhờ đeo mặt nạ, thì Cổ Thu Linh sẽ phát hiện ra thần tình khả nghi của hắn.

Nhưng không trả lời có được chăng?

Câu Lương thu cửu nguyệt hạ dương châu ắt phải ám chỉ cho việc quá khứ gì đây, người ngoài cuộc chẳng thể nào đoán nổi, sư phụ chưa từng đề cập đến câu nói này, cả danh hiệu Uy Linh phu nhân cũng không nói đến, mình chỉ là hóa thân của người phải ứng phó thế nào đây?

Cổ Thu Linh thấy Đinh Hạo trầm ngâm không nói lời nào, y bèn lên tiếng nói:

– Các hạ đã biết gia chủ nhân là ai rồi chứ?

Đinh Hạo không làm sao hơn đành ồ lên một tiếng xem như đã trả lời.

Má phấn Cổ Thu Linh thoáng biến sắc nói:

– Các hạ vẫn còn căm hận phu nhân sao?

Đinh Hạo động lòng, căn cứ câu nói này, giữa sư phụ và Uy Linh phu nhân ắt có sự hiểu lầm gì về vấn đề tình cảm đôi bên, mà Uy Linh phu nhân đã có ý hối cầu xin lượng thứ, mặt khác giả dụ cho dù có oán thù cũng không thâm sâu lắm, nhiều lắm chỉ là sự hiểu lầm thôi, nhờ phát hiện chút ít manh mối này hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.

Sư phụ ẩn tích giang hồ đã hơn hai mươi năm, thế thì món nợ này phải là món nợ cu kỹ năm xưa.

Hắn nghĩ tới đây bèn khéo léo nói:

– Chuyện quá khứ không nên nhắc lại làm gì!

Cổ Thu Linh nghiêm sắc mặt nói:

– Hình như các hạ vẫn còn muốn hòa hợp như xưa?

Bốn chữ hòa hợp như xưa càng xác nhận sự phán đoán của mình chẳng sai chút nào rồi, bấy giờ lòng Đinh Hạo vững chắc hơn, hắn cố ý muốn từ miệng của Cổ Thu Linh khai ra toàn bộ sự thật, nên hắn cố tình chậm rãi nói:

– Chuyện đã qua rồi cho qua luôn, bản nho cũng đã có tuổi...

Hắn nói tới đây cố ý dừng lại...

Cổ Thu Linh có biết trời đất gì đâu, làm sao ngờ được Hắc Nho kia hấp tấp nói tiếp:

– Chính phu nhân lo ngại chẳng còn bao nhiêu ngày tháng nữa, người không muốn mang theo tâm sự buồn ấy chôn vùi nơi chín suối, mới có yêu cầu thế này đây, trước kia phu nhân tuyệt tình bỏ đi, do vì lầm nghe lời đồn đại rằng:

Các hạ giết người cướp lệnh, thật ra bất cứ ai ở thời đó chẳng nghĩ như thế.

Đinh Hạo mò đúng sự tình cội nguồn, cho nên ứng đáp rất tự nhiên thôi, bằng giọng điệu lạnh lùng nói:

– Người ngoài chẳng nói làm gì, y thì chẳng nên nghĩ thế, y đã không hiểu được hành vi của bản nho.

– Các hạ nói đúng, phu nhân rất hối hận năm xưa chủ quan quá thế, không chịu điều tra cho ra trắng đen.

– Nhưng hiện giờ sao y lại biết được trắng đen của sự thể năm xưa?

– Do một thiếu niên tên là Toan Tú Tài Đinh Hạo đã nói lại, chắc các hạ không xa lạ với hắn chứ?

Đinh Hạo cười thầm, tằng hắng một cái nói:

– Tiểu tử này lẻo mép thật!

Cổ Thu Linh khẩn trương nói tiếp:

– Các hạ trả lời như thế nào?

Đinh Hạo vẫn một mực lạnh lùng nói:

– Bản nho chẳng có lời nào để nói nữa!

Cổ Thu Linh ngạc nhiên nói:

– Thế thì các hạ tuyệt tình quá chăng?

– Ngươi là người thế nào của y?

– Đệ tử.

– Sao y lại trở thành chủ nhân Uy Linh Cung gì đấy?

– Năm xưa phu nhân giận lẫy bỏ đi, ngẫu nhiên phát hiện được bí cung trong Đồng Phách Sơn. và cùng vô số bí kíp thất truyền trong cung.

– Thế thì võ công y rất cao cường rồi!

– Vâng, so với năm xưa thì khá nhiều!

– Thế thì bản nho chẳng phải địch thủ của y rồi.

– Các hạ nói sai rồi, võ công của phu nhân cao cường, đó là vinh dự của các hạ.

Đinh Hạo đã đại khái biết được Uy Linh phu nhân chẳng phải là phu nhân sư phụ, thì chính là hồng nhan tri kỷ của người.

– Ý của y thế nào?

– Hòa hợp như xưa!

– Hòa hợp như thế nào?

– Xin các hạ tới Uy Linh Cung an hưởng tuổi già?

Đinh Hạo không khỏi ngạc nhiên, việc này không thể quyết định được, cần phải về núi trình lại với sư phụ, hắn nghĩ thế bèn nói:

– Việc này tạm thời gác sang một bên đã.

– Tại sao?

– Bản nho còn nhiều đại sự chưa giải quyết xong.

– Công án của Cửu long lệnh chăng?

– Đúng vậy.

– Sau khi xong việc thì sao?

– Đến lúc đó hãy nói, đao kiếm vô tình hậu quả chưa thể lường được.

– Có đồng ý phu nhân xuống núi trợ lực chăng?

Đinh Hạo chẳng chút do dự nào nói:

– Không được bản nho phải tự giải quyết lấy.

Cổ Thu Linh không tranh biện nữa, chuyển đề tài nói:

– Đệ tử cứ y lời như thế trình lại với phu nhân chăng?

– Được.

– Đệ tử có thể gọi người là sư phụ chăng?

– Ta và người chẳng có danh nghĩa thầy trò.

– Nhưng đệ tử do đích thân phu nhân đào tạo nên.

Đinh Hạo suy nghĩ giây lát nói:

– Danh bất chánh thì ngôn bất thuận vậy, gọi bằng tiền bối được rồi.

Hắn lo xa cho sư phụ, hắn biết rõ tính tình của sư phụ hơn ai hết, muôn một sư phụ chẳng đồng ý tới Uy Linh Cung thì câu xưng hô này chẳng sượng sùng khó xử vậy.

Cổ Thu Linh chắp tay làm lễ nói:

– Tiều bối có điều chi chỉ giáo nữa?

Đinh Hạo suy nghĩ một hồi nói:

– Ngươi đi từ đây ra hướng đông năm dặm đường, chờ đợi tại đại lộ ngoại thành giây lát, sẽ gặp được Toan Tú Tài ngay!

Tức thì hai mắt của Cổ Thu Linh sáng lên, nở một nụ cười tươi như hoa, xúc động vô cùng nói:

– Đa tạ tiền bối chỉ dẫn, đệ tử đi ngay bây giơ được chứ?

– Hãy khoan!

– Tiền bối còn điều chi chỉ giáo nữa?

– Ngươi có biết nơi đây là nơi nào chăng?

– Thế thì chẳng biết.

– Thế mà sao người lại tới đây?

Cổ Thu Linh gượng cười nói:

– Đệ tử ngẫu nhiên phát hiện gã Xích Đảm Thiết Kiếm Dương Hàn này có hành tung quỷ quái khả nghi cho nên theo dõi y tới đây, may gặp được tiền bối, hoàn thành được nghiêm lệnh của phu nhân.

Đinh Hạo gật đầu nói:

– Thôi được, người cứ đi đi.

Cổ Thu Linh chắp tay xá một xá, phi thân chạy mất.

Đinh Hạo ngớ ngẩn ngắm nhìn bóng lưng y từ từ đi mất, tâm hồn cảm thấy một nỗi buồn không tên, trông y ra vẻ mừng quýnh khi nghe thấy danh hiệu của mình, đã tưởng tượng được tâm ý của người rồi, khổ thay cho nàng mình đã quen Mai Ánh Tuyết mình đành phụ lòng tốt của y thôi.

Hắn nghĩ tới đây buồn bã vô cùng, kêu than:

Cổ tỷ tỷ, chúng ta quen nhau muộn quá vậy.

Hắn ngớ ngẩn giây lát, sực nhớ tới hai lão trong phòng, hắn bèn trầm giọng nói:

– Hai người có thể ra đây được rồi.

Toàn Tri Tử và Bán Bán Tẩu lập tức bước ra cửa phòng. Đinh Hạo âm thầm nghiến răng nói:

– Công lực của hai người bị phế chăng?

Toàn Tri Tử cười nhạt nói:

– Chỉ bị chế thôi, nhưng thủ pháp của đối phương quái dị vô cùng, hai người chúng tôi không thể tự giải được.

Đinh Hạo rùng mình, mình cũng chẳng am tường về môn thủ thuật này biết làm sao bây giờ, hắn lai nói:

– Các hạ là Võ lâm vạn sự thông chăng?

Toàn Tri Tử rất lấy làm ngạc nhiên nói:

– Chính là lão đây.

– Có biết cách nào giải được chăng?

Toàn Tri Tử hình như rất lấy làm khó xử nói:

– May nhờ các hạ ra tay tương cứu, lão nhi chẳng dám nói lời báo đáp, nhưng... sao lại dám.

Đinh Hạo nói:

– Có điều chi cứ nói thẳng, chớ ấp úng là gì...

Bán Bán Tẩu tiếp lời nói:

– Muốn giải cấm chế này, cần phải có một người công lực trên trăm năm, dùng chỉ lực thâm hậu điểm vào người bốn huyệt ở Âm Duy và ba mươi hai huyệt ở Dương Duy, sau đó lại đả thông tám huyệt Đái Mạch nhưng trị như thế này rất hao tổn nội lực...

Toàn Tri Tử ấp úng nói theo:

– Người thi triển thủ thuật này, ắt hẳn phải hao mất mười năm công lực, cho nên lão nhi chẳng dám thỉnh cầu.

Đinh Hạo chẳng chút do dự nào nói:

– Chuyện này dễ thôi, hai người hãy vào phòng lên giường ngồi, bản nho lập tức thi triển thủ thuật ngay.

Hai lão cùng nhau xúc động vô cùng, họ có biết Hắc Nho này chính là Đinh Hạo đâu, hai người cùng nhau chắp tay cúi người hành lễ, sau đó trở vô phòng lên giường ngay.

Đinh Hạo chẳng chút do dự nào, cho dù hao mất hai hoặc ba mươi năm nội lực hắn cũng phải làm thôi, sanh tử huyền quan của hắn đã thông, mà công lực của bản thân có đến trên trăm năm, chẳng lo ngại gì bị ảnh hưởng cả.

Hắn cẩn thận phi thân lên mái nhà tuần hành một lượt, xác định chẳng có người nào, sau đó mới vào phòng thi triển thủ thuật.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, công lực của nhị lão đã hoàn toàn hồi phục, liền xuống giường một lượt nữa chắp tay làm lễ cảm tạ Ơn tái tạo.

Đinh Hạo trầm tư giây lát nói:

– Ra khỏi thành đi về hướng đông độ khoảng bảy dặm đường, có bốn năm xóm nhà thôn quê, các người sẽ gặp Thọ Dao Phong ở đó, thôi đi nhanh lên đi!

Hai lão kinh ngạc nhìn chăm chăm Đinh Hạo một cái, sau đó mới từ giã, lượn mình chạy đi.

Đinh Hạo cũng không chậm trễ, lập tức hồi phục lại bản lai diện mạo của mình, âm thầm theo sau hai lão, đề phòng có việc bất ngờ xảy ra.

Đinh Hạo mắt thấy sắp tới thôn xá là nơi dừng chân của Thọ Dao Phong bỗng bên đường có một bóng người thấp thoáng hiện ra.

– Đinh đệ, ta chờ người lâu lắm rồi!

Đinh Hạo vội dừng người lại, giả đò trố mắt nhìn ngó đối phương cho kỹ, sau đó vui mừng nói:

– Tỷ tỷ sao lại là người?

Cổ Thu Linh cười nhởn nhơ nói:

– Đệ cảm thấy bất ngờ lắm phải không?

Đinh Hạo gật đầu nói:

– Quả thật chẳng ngờ được, sao tỷ tỷ biết mà tới đây chờ đệ vậy?

Cổ Thu Linh cười bí mật nói:

– Ta bói toán biết được vậy!

Đinh Hạo ra vẻ kinh ngạc nói:

– Thật sao?

Cổ Thu Linh tiến tới một bước, nở nụ cười tươi như hoa, tiếng nói giọng êm dịu:

– Đinh đệ, ta nói đùa thôi, chính Hắc Nho chỉ dẫn ta tới đến đây đợi người!
Bình Luận (0)
Comment