Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 125

Edit: Ruby

Câu chuyện xảy ra tại Khai Phong Thành, vào Tết Trung Thu năm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu được mười ba tuổi.

Năm đó là lúc Triệu Trinh mười lăm tuổi vừa mới đăng cơ được một năm, Hoàng đế thiếu niên ôn hòa nhân hậu, cần chính yêu dân, được dân chúng kính yêu.

Mà vị Nguyên soái thiếu niên Triệu Phổ mới vừa tròn mười bảy tuổi, liên tiếp thắng lợi ở tái ngoại, uy chấn thiên hạ, suất lĩnh mấy vị tướng quân trẻ tuổi nhà mình, khải hoàn hồi triều mừng Tết Trung Thu.

Hoàng thành nơi nơi phồn thịnh vui tươi, náo nhiệt phồn hoa.

Ngày mười lăm tháng tám đó, cổng thành bốn phía của Khai Phong Thành rộng mở, trong thành giăng đèn kết hoa, các gánh hát đã sắp xếp ổn thỏa sân khấu rực rỡ.

Đêm nay Triệu Trinh mở đại yến, quần thần cùng dân chúng đều vui, lữ khách tứ phương nườm nượp vào thành, chuẩn bị cùng chung vui một đêm mừng thịnh thế.

Buổi trưa, cơ hồ là cùng lúc, từ cả bốn cổng thành của Khai Phong Thành, có mấy lữ khách đặc biệt tiến vào.

Đi vào từ cửa Bắc là hai vị công tử bạch y phiêu dật, một người nhìn chưa đến ba mươi tuổi, một mái tóc bạc cùng dáng người cao gầy, khi đi đường tay áo khẽ lay động theo gió, tràn đầy tiên khí.

Bên cạnh vị công tử tựa như tiên giáng trần này là một tiểu thiếu niên, thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi, cầm trong tay một thanh trường đao màu bạc dài không kém hắn là bao, bên cạnh còn có một chú ngựa con đi theo. Chú ngựa này trắng thuần, lông cuộn loăn xoăn như những bức tượng kỳ lân trước cửa nhà giàu, bốn vó cũng phủ lông trắng, thân thể cân xứng cực kỳ lộng lẫy mà tao nhã, chậm rãi đi bên cạnh thiếu niên.

Một số người qua đường sành sõi nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi chú ngựa con kia nổi —— Ai ya! Đây chính là Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử thuần chủng, ai mà mua được bảo mã cực tốt này?!

Những người qua đường vì bị ngựa thu hút mà liếc mắt nhìn sang thiếu niên kia một cái thì sau khi thấy được bộ dạng của thiếu niên kia đều không nhịn được phải hít một hơi thật sâu —— Tiểu Vương gia nhà ai sao? Bề ngoài đẹp đến độ không giống người phàm, hơn nữa còn tỏa ra khí lạnh thấu xương, vị thiếu niên có bề ngoài rất dễ nhìn và mang theo chút tà khí này quanh thân đều tản ra khí tức “không dễ chọc” cùng với “xuất thân nhà giàu”.

Hai người một ngựa này vốn đã rất nổi bật, phương thức ở chung lại rất buồn cười.

Thiếu niên đi như đang có việc gì gấp, nghiêm mặt không biểu cảm đi nhanh về phía trước.

Mà công tử tóc bạc kia thì chậm rãi đi theo phía sau, một tay kéo vạt áo của thiếu niên, vừa kéo vừa nói, “Đồ nhi à, ngươi gấp cái gì? Vi sư đói chết rồi! Chúng ta đến Long Phượng Đường mua bánh Trung Thu ăn đi! Vi sư muốn ăn loại bánh ngũ nhân (1)!”

Thiếu niên kia vừa đi vừa giật lại vạt áo của mình, “Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ăn bánh Trung Thu cái gì, một hồi dính đầy răng!”

Vừa mới dứt lời, công tử xinh đẹp phía sau hết kéo áo lại giật tóc hắn, “Ngươi trở nên không đáng yêu như vậy từ khi nào? Khi ngươi còn bé rõ ràng là rất đáng yêu mà!”

Thiếu niên kia quay đầu giật lại cả tóc lẫn vạt áo của mình. “Là người già hồ đồ nên nhớ nhầm rồi!”

“Rõ ràng khi ngươi còn bé ăn bánh Trung Thu ngũ nhân dính đến gẫy cả răng sữa!”

“Đừng có nói ra ngoài!”

“Vậy ngươi có đi ăn không?!”

“Đi thì đi, buông tay!”

“Không buông!”

...

Cứ như vậy, thiếu niên kia kéo vạt áo mang theo vị công tử tóc bạc “khóc lóc om sòm chơi xấu” đến Long Phượng Đường mua bánh Trung Thu.

Vừa đi, thiếu niên vừa hỏi. “Vì sao lại muốn đến Long Phượng Đường mua bánh Trung Thu? Không phải ở Mãn Ký ăn ngon hơn sao?”

Công tử tóc bạc “phụt” một tiếng vui vẻ, cười hì hì vỗ vỗ đầu thiếu niên, “Không chừng có thể gặp lão bằng hữu!”

Hai người này là ai? Chính là Ngũ gia Bạch Ngọc Đường còn nhỏ cùng với trước sau như một luôn “nhị” trước mặt đồ đệ, Thiên Tôn lão gia tử.

...

Cùng lúc đó, từ cửa thành phía Đông, cũng có hai người một lớn một nhỏ đi vào.

Người lớn tuổi thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, một thân hắc y cùng một mái tóc đen, bộ dạng tuấn mỹ cùng với phong thái khí phách khó tả, đi vào cửa thành, mấy vị a di đại thẩm ở các cửa hàng hai bên đường đều phải ló người ra mà nhìn, “Ai nha! Nhân vật tuấn phẩm nào thế này? Tuấn nam mỹ nữ ra ra vào vào Khai Phong Thành rất nhiều nhưng loại khí phách như thế này thì lần đầu tiên mới thấy, đầy mị lực!”

Đi bên cạnh vị hắc y công tử cao cao kia cũng là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, một đôi mắt to, khóe miệng cong cong như mèo con, cười tủm tỉm, da trắng, trông rất lanh lợi. Một tay nắm tay hắc y công tử, tay kia cầm một thanh cổ kiếm màu đen,  phía sau còn có hai ba con mèo không biết từ chỗ nào chạy theo, chỉ cần thiếu niên này dừng lại liền kêu “meo meo” chạy đến cọ chân.

So với thiếu niên bạch y có biểu cảm lạnh như băng khi nãy thì tiểu thiếu gia này lại rất khiến cho người khác có cảm tình, nụ cười kia ngọt ngào như mật, người nhận được nụ cười này cảm thấy như mộc xuân phong.

(Ý là như được gió xuân thổi qua, cảm thấy thoải mái thư thái)

Hắc y công tử kia đi được một chốc thì dừng bước lại nhìn trái nhìn phải, dường như là đang xác định phương hướng.

Tiểu thiếu gia một thân trường bào tinh mỹ màu xanh biếc kéo tay hắc y công tử kia tiến lên phía trước, “Ngoại công? Có phải định tìm nơi dùng bữa không? Trong Khai Phong Thành có nhiều chỗ ăn được lắm!”

Hai người này, đúng là Ân Hậu, cùng thiếu niên Triển Chiêu.

So với đôi sư đồ không đáng tin cậy Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn luôn ồn ồn ào ào, một đôi tổ tôn này lại thật sự rất hài hòa, Tiểu Triển Chiêu không chỉ có bộ dáng đáng yêu mà tính cách cũng như là áo bông nhỏ tri kỷ, nắm chặt tay Ân Hậu không buông, không ngừng “ngoại công”, “ngoại công” mà gọi, âm cuối của tiếng “ngoại công” kia còn hơi lên cao giọng, mỗi lần Ân Hậu nghe một tiếng đều cảm thấy ngọt như ăn mật.

(*) Áo bông nhỏ tri kỷ là từ mà các bà mẹ TQ hay gọi con mình.Thật ra thì từ này mình thấy hay dùng cho con gái tại con gái ấm áp và ngọt ngào hơn ^.^

Tuy dưới gối Ân Hậu có nữ nhi nhưng tính cách của Ân Lan Từ lại thẳng thắn có chút khí khái như nam tử, độc lập còn sớm lập gia thất, Ân Hậu luôn có cảm giác như khuê nữ nhà mình còn chưa kịp nuôi dưỡng đã bị nữ tế bắt cóc mất rồi.

Cũng may đứa ngoại tôn này do Ân Lan Từ sinh cho ông lại đặc biệt thân thiết, Triển Chiêu từ khi chào đời đã chẳng khác nào con mèo nhỏ mà đặc biệt dính Ân Hậu, học cách gọi ngoại công còn sớm hơn là gọi cha nương, Ân Hậu cưng chiều trong tay từ nhỏ đến lớn không buông.

“Ngoại công chúng ta đi mua ít bánh Trung Thu nhé?” Triển Chiêu kéo Ân Hậu muốn chạy về phía trước, “Nghe nói điểm tâm của Mãn Ký trong Khai Phong Thành là ngon nhất! Chúng ta đi mua bánh Trung Thu hạt sen lòng đỏ trứng (2) đi, mấy vị di của con đều thích ăn!”

Ân Hậu vừa nghe thấy mấy chữ “bánh Trung Thu” liền kéo Tiểu Triển Chiêu lại, “Nếu muốn mua bánh Trung Thu thì đến Long Phượng Đường đi, bánh Trung Thu nơi đó không tồi đâu!”

“Long Phượng Đường?” Triển Chiêu tò mò, từ nhỏ hắn đã lập chí ăn sạch mỹ thực trong thiên hạ, nhưng nhà Long Phượng Đường này ngay cả nghe còn chưa từng nghe qua bao giờ! Chẳng lẽ là quán ăn riêng tư gì?

“Ngoại công, người quen với cửa hiệu này ạ?” Triển Chiêu nắm tay Ân Hậu dung dăng dung dẻ đi trên đường.

Ân Hậu nghe vậy, dường như nhớ ra điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên mang theo vài phần ý cười, “Ừ, không chừng có thể gặp được người quen.”

...

Cửa thành phía Nam có năm thiếu niên xuất hiện, người đi đầu cưỡi một con ngựa đen xinh đẹp cao lớn, mãng bào màu đen mặc trên người như áo ngủ, tóc cũng không xử lý gọn gàng mà buộc thành một túm sau đầu, xoay người xuống ngựa, nhìn mặt cũng chỉ mười sáu mười bảy nhưng cao lớn hơn không ít thiếu niên đồng trang lứa, ngũ quan sắc bén như đao, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là hỗn huyết, hai mắt càng đáng sợ hơn, không cùng màu, một bên màu đen, một bên màu xám.

Mấy binh lính canh cổng thành nhìn thấy hắn xuống ngựa thì rối rít chạy đến hành lễ, miệng gọi “Cửu Vương gia”.

Người vừa đến chính là Triệu Phổ, phía sau hắn còn có mấy thiếu niên đi cùng, người nhỏ nhất chỉ mới mười hai mười ba, mặc một thân đen tuyền, phía sau có một chú chó lớn màu xám, không biết là sói hay là chó, miệng nhọn, đuôi xù, khiến cho người đi đường sợ tới mức vội vàng đi tránh qua một bên.

Hai người bên cạnh hơi lớn hơn một chút, một người có một mái tóc đỏ chói, một người khoác áo choàng lưng đeo cung, miệng không ngừng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Trong nhóm chỉ có một người duy nhất thoạt nhìn tương đối bình thường, tầm mười tám mười chín tuổi, đặc biệt nhã nhặn chững chạc, thiếu niên này đi đến phía trước hỏi Triệu Phổ, “Sư phụ ngươi đâu rồi?”

Triệu Phổ khoanh tay nhìn một vòng quanh cổng thành, “Đúng thế, sao vẫn còn chưa tới nhỉ? Vừa rồi Thiên Dực có nói nhìn thấy ông ấy sắp đến cổng thành mà!”

Hạ Nhất Hàng nhìn khắp nơi, hỏi, “Thiên Dực đâu?”

Âu Dương và Long Kiều Quảng cũng tìm xung quanh.

Lúc này, Trâu Lương đứng sau cùng kéo kéo hai vị ca ca phía trước, vươn tay chỉ về thành lâu phía trên.

Mọi người lui ra phía sau vài bước, ngẩng đầu lên thì thấy... thấy trên thành lâu treo một cái “bánh chưng” (3) đen tuyền.

Cái “bánh chưng” kia còn đang giãy dụa.

Triệu Phổ nhảy lên, vươn tay túm lấy cái “bánh chưng” treo trên tường kia xách xuống dưới, vừa mở lớp vải bố kia thì bên trong lăn “lông lốc” ra một thiếu niên mười hai mười ba tuổi.

“Ai nha... xém chút ngộp chết ta rồi!”

Lăn ra từ trong túi vải chính là Đổng Thiên Dực.

Triệu Phổ khó hiểu, “Không phải bảo ngươi đi theo lão gia tử sao? Sao lại bị treo trên đó?”

Đổng Thiên Dực rất ủy khuất, “Ta bị lão gia tử phát hiện, đã nói với ông ấy ta là bộ hạ của ngươi mà ông ấy không thèm nghe, đem ta gói lại rồi treo lên lầu.”

Triệu Phổ nôn nóng, “Lão đầu nhi kia đâu? Đi đâu rồi?”

“Vào thành rồi.” Đổng Thiên Dực ngẫm nghĩ, “A, hình như có nói đến Long Phượng Đường ăn bánh Trung Thu gì đó!”

Triệu Phổ không hiểu, hỏi Âu Dương Thiếu Chinh, “Long Phượng Đường là chỗ nào?”

Âu Dương khoanh tay, quay đầu hất cằm về phía thành Tây, “Một cửa hàng nhỏ xíu ở trong góc vắng vẻ.”

Triệu Phổ đá hắn, “Dẫn đường.”

Mọi người cùng nhau đi về phía thành Tây, Hạ Nhất Hàng nhìn canh giờ, hỏi Triệu Phổ, “Đi bây giờ à? Không phải lát nữa ngươi còn phải tiến cung sao?”

Cửu Vương gia khoát tay, “Ai, tìm sư phụ ta trước rồi hẵng nói.”

...

Nhóm của Triệu Phổ mới vừa đi chưa được bao lâu thì ngoài cửa thành lại có năm người nữa xuất hiện, chỉ là lần này không phải là năm thiếu niên mà là một thiếu niên mang theo bốn lão đầu.

Bốn lão đầu này có vẻ ngoài khác nhau, cao thấp mập ốm đều có, mặc y phục cũng khác nhau, có người chống quải trượng cực dài, có người thì đeo một cái hồ lô rất lớn trên lưng, còn có một người nhìn như say khướt, đương nhiên còn có một người hạc phát đồng nhan, vừa nhìn là biết lúc trẻ rất anh tuấn.

(Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào)

Bốn lão đầu này rất kỳ dị, vừa đi vào thành liền gây sự chú ý của nhiều người qua đường.

Nhưng khác với bốn quái lão đầu kia, đi ở phía trước mấy lão đầu là một thiếu niên thư sinh mười lăm mười sáu tuổi.

Thư sinh này trông rất xinh đẹp, một thân y phục thư sinh màu xám trắng, đeo một cái sọt đựng thảo dược trên lưng, nhìn dáng vẻ dường như là lần đầu tiên đến Khai Phong, vừa đi vừa nhìn, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Hơn nữa đừng trông hắn tuổi còn nhỏ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái danh sĩ trầm ổn, khiến cho người ta cảm thấy hẳn là người này rất có học vấn.

Thư sinh kia đi được một đoạn, quay đầu lại thì thấy bốn lão đầu kia không biết như thế nào lại ầm ĩ lên, hắn liền lui lại mấy bước, nghe thử xem bọn họ đang nói chuyện gì.

“Ta ngửi thấy mùi rồi! Nhất định là Ân Hậu đã đến!”

“Trên người Cung chủ không có mùi, ngươi ngửi cái gì?!”

“Thiên Tôn chắc cũng đến!”

“Không phải đâu! Râu của ta mới vừa mọc dài ra!”

“Ngươi chỉ bị giật râu, lần trước tóc của ta đều bị hắn cạo sạch!”

“Làm sao bây giờ?”

“Tìm một chỗ trốn trước đã!”

“Trốn đi đâu?”

“Mặc kệ! Miễn là không đến Long Phượng Đường chắc sẽ an toàn!”

Mẫy lão đầu líu ríu ồn ào một trận, “vèo vèo” mấy tiếng, chạy tán loạn tứ phía không còn thấy tăm hơi.

Thư sinh kia hiển nhiên không có võ công, đi tới đầu ngõ nhìn xung quanh, không biết bốn lão đầu đã chạy đi đâu rồi.

Thư sinh gãi đầu, mấy vị lão gia tử vừa rồi hình như có nói Long Phượng Đường gì đấy... không phải là đến đó rồi chứ?

Thư sinh tìm đến mấy cửa hàng gần đó hỏi thăm một chút, cũng may là có người biết Long Phượng Đường này, bảo là ở thành Tây, là một cửa hàng nhỏ, bất quá bánh Trung Thu ngũ nhân của nhà này là ngon nhất Khai Phong Thành.

Thư sinh hiểu ra —— hóa ra chạy nhanh như vậy là để đi mua bánh Trung Thu à?!

Nghĩ xong, hắn xốc lại cái sọt, chậm rãi đi tìm bốn lão đầu kia.

Thư sinh này là ai? Chính là Thần y Công Tôn Sách tuy tuổi còn trẻ mà đã danh chấn Giang Nam. Lần này hắn đi du ngoạn cùng với mấy vị sư phụ, nơi nơi tìm kiếm những chứng bệnh nan y thuận tiện thu thập thảo dược, cứu không ít người.

Suốt một đường này Công Tôn gặp không ít những chứng bệnh đều là do bị thương từ chiến trường, không được trị liệu kịp thời mà để lại bệnh căn. Vì thế hắn nghĩ đợi du ngoạn thêm mấy năm nữa rồi đến quân doanh Hắc Phong Thành, nương tựa Triệu Phổ làm quân y.

...

Mà lúc này ở cửa Tây của Khai Phong Thành gần Long Phượng Đường nhất cũng có hai người một lớn một nhỏ đi vào.

Hai người này rất thú vị, người lớn là một hòa thượng béo, mặt mũi hiền lành, không cầm thiền trượng, khoác một chiếc tăng y màu xám chứ không mặc áo cà sa, đeo một chuỗi Phật châu màu trắng phổ thông rất sáng, lưng đeo một bao đồ. Người qua đường đều tò mò mà nhìn vị đại sư này. Người tu Phật đều có Phật tướng, có phải là cao tăng đắc đạo hay không thì có thể nhìn ra từ khí chất. Vị đại sư này không biết xuất gia được bao lâu, người qua đường đều cảm thấy hình như là ông nửa đường xuất gia, bước đi cũng không ổn định, lưng còn đeo nhiều hành trang, cứ nhìn sắc mặt của thiếu niên đi bên cạnh, tựa như là đang dỗ dành.

Mà thiếu niên kia cũng rất thú vị, mặc một thân đỏ rực, còn có một mái tóc quăn màu đỏ, da trắng mắt xanh, nhìn thế nào cũng không phải là người Trung Nguyên.

Dáng vẻ cũng chỉ mười ba mười bốn, không rõ là nam hay nữ, dù sao nếu chỉ nhìn qua thì không thể đoán ra được.

Nhiều người qua đường đều bàn tán.

“Nữ oa này đẹp như thiên tiên vậy, có phải là người Ba Tư trong truyền thuyết không?”

“Là một nam hài chứ? Không có son phấn như nữ oa mà!”

“Ừ! Có vẻ như là nam, vóc dáng không được cao lắm.”

“Ừm, trông trắng nõn, mặt cũng đầy đặn dễ nhìn!”

Thiếu niên vốn đang đi bình thường, vừa nghe thấy mấy tiếng “vóc dáng không cao” cùng với “đầy đặn” thì “phắt” một cái xoay mặt, trắng mắt liếc nhìn mấy người qua đường.

Mấy người qua đường sợ tới mức vội vàng chạy đi —— đứa nhỏ đó dữ quá!

Đại hòa thượng trêu chọc hắn, “Không phải người ta chỉ nói một câu mặt ngươi đầy đặn đáng yêu thôi sao...”

Hồng y thiếu niên dùng hai tay bưng mặt, “Trên mặt con có thịt chỗ nào? Con không ăn cơm nữa!”

“Đừng! Không ăn cơm sẽ không cao được!”

“Người cũng nói con lùn?!”

“Không mà...”

“Vừa béo vừa lùn có phải không?!”

Đại hòa thượng liên tục xua tay, “Không lùn không béo! Hiếm khi có dịp đến Trung Nguyên, lại là Tết Trung Thu, chúng ta đi ăn bánh Trung Thu nhé?”

Thiếu niên liếc mắt nhìn hòa thượng, tiện thể vươn tay vỗ vỗ cái bụng của ông, “Sư phụ, người còn ăn nữa à? Còn ăn nữa thì sau này khi ngồi thiền trông chẳng khác nào con lật đật cả.”

Hòa thượng kéo ống tay áo đồ đệ, “Ngoan ha, cùng vi sư đi mua bánh Trung Thu đi!”

“Con không đi, con đang giảm béo không ăn đồ ngọt!”

“Ngươi mới mấy tuổi mà giảm béo cái gì?”

“Con mặc kệ!” Hồng y thiếu niên vừa định đi, chợt nghe hòa thượng kia ho khan một tiếng, sâu kín mà nói, “Đúng rồi, nghe nói đồ đệ nhà Thiên Tôn là Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử...”

Hồng y thiếu niên kia dừng bước, quay mặt lại, “Có đẹp bằng con không?”

Hòa thượng vuốt cằm, “Vi sư chưa gặp qua nên không biết có đúng không, hôm nay không chừng có thể gặp ở Long Phượng Đường...”

Nói còn chưa dứt lời thì thiếu niên kia đã lắc một cái kéo hòa thượng béo chạy đi, “Con phải xem thử trên đời này có thật là có người đẹp hơn con không...”

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên dừng lại, đứng im bất động.

Hòa thượng xích qua nhìn một cái, chỉ thấy đồ đệ đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm ven đường.

Nhìn theo ánh mắt của hắn thì chỉ thấy trước cửa một hộ dân bên đường có một chú cún con mập mạp, ăn no đang nằm sưởi nắng.

Cún con kia không biết có phải cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia không mà cũng quay sang, nhìn về phía này... cứ như vậy, một cún một thiếu niên cách nhau không xa, đối diện lẫn nhau.

Sau một lúc, chỉ thấy hồng y thiếu niên thoắt một cái, không biết như thế nào đã chạy tới trước mặt cún con kia, ngồi xổm xuống, giơ tay ra.

Cún con cũng rất phối hợp mà giơ một chân trước đặt vào tay của hắn, một người một cún ngồi xổm bên đường bắt tay.

Hòa thượng nhìn đồ đệ cùng con cún kia như chỉ hận gặp nhau quá trễ, nhịn không được oán thầm —— sau khi lớn lên không biết có thành người đẹp trai đệ nhất thiên hạ không chứ danh hiệu “nhị” nhất thiên hạ khẳng định không ai tranh lại với ngươi!

...

Đôi sư đồ này đương nhiên là Thánh tăng Tây Vực Vô Sa đại sư cùng với tiểu đồ đệ đỏm dáng nhà mình, Lâm Dạ Hỏa.

Lại nói, vì sao mấy vị tuyệt thế cao thủ này đều mang theo đồ đệ nhà mình đến Khai Phong Thành vào đúng ngày mười lăm tháng tám?

Thiên Tôn, Ân Hậu, Vô Sa cùng Yêu Trường Thiên thành danh quá sớm, khi đó, toàn bộ võ lâm đều là thiên hạ của họ.

Trước kia chiến loạn liên miên, võ lâm loạn đấu, thiên hạ không yên ổn, mấy vị lão gia tử này bôn ba khắp nơi, luôn có việc để làm.

Đại khái vào sáu mươi năm trước chiến loạn chấm dứt, thiên hạ bắt đầu thái bình, mấy vị lão gia tử dần dần rời khỏi giang hồ, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi chốn võ lâm, trở thành truyền thuyết trong miệng của mọi người.

Mấy vị lão gia tử thỉnh thoảng cũng tụ họp một chút, đa phần đều là vào Tết Trung Thu, uống chén rượu đánh mã điếu, ăn bánh Trung Thu ngắm trăng gì đó.

Mười năm trước, cơ hồ cả bốn người cùng thu nhận đồ đệ, bắt đầu toàn tâm toàn ý bồi dưỡng đồ đệ, đã rất lâu không gặp mặt.

Trong chớp mắt đã trôi qua mười năm, bốn đồ đệ bảo bối đã có chút thành tựu, bốn vị lão gia tử đột nhiên nghĩ đến có phải nên mang theo đồ đệ đi một chuyến đến Khai Phong gặp ba nhà kia không.

Cứ như vậy, bốn người chân trước chân sau đến Khai Phong Thành.

Vậy vì sao lại chọn đến Long Phượng Đường ăn bánh Trung Thu?

Bởi vì bọn họ đều từng theo Ngân Yêu Vương đến cửa hàng này ăn bánh Trung Thu, hơn nữa Yêu Vương còn thích ăn nhất là bánh Trung Thu ngũ nhân của nhà này.

...

Nói bên này cũng phải nói đến bên kia, trong Khai Phong Thành ngày hôm nay còn có hai người khác đang bận đến sứt đầu mẻ trán.

Bên trong cánh cửa Hoàng cung có hai vị quan viên đi ra ngoài, vừa đi, hai người liền “nhùng nhằng”, cảm giác như đang đấu võ mồm vậy.

Hai người này đều mặc quan phục của nhất phẩm đại quan, một người mặc quan bào màu đỏ, một người mặc quan bào màu đen, một người trắng trắng mập mạp, một người đen đen gầy teo.

Tuổi của hai vị này cũng không lớn, chỉ tầm ba mươi lăm ba mươi sáu, nhưng đều để râu, thoạt nhìn khá già dặn.

Không cần hỏi, hai vị này chính là đấu tới đấu lui mười năm như một, Bàng Thái sư và Bao Đại nhân.

Quan viên đi ngang qua cửa cung dường như cũng đã quen với việc hai người này vừa đi vừa cãi nhau, đều dùng ánh mắt hả hê khi thấy người gặp họa mà nhìn họ.

“Đều tại Hắc Tử nhà ngươi!”

“Nếu không phải tại ngươi thêu dệt thì sao trở thành cục diện thế này?”

“Đại lễ êm đẹp tự dưng ngươi lại nói thích khách cái gì?!”

“Ta chỉ mới nói có một câu cần tăng cường phòng bị, đều tại ngươi nói cái gì để ta đi bắt thích khách!”

“Ngươi là Phủ doãn Khai Phong Phủ, không phải ngươi thì ai đi bắt? Tự ngươi đi bắt là tốt rồi, mắc mớ gì lôi ta theo?”

“Ta không ăn Tết được thì ngươi đừng có mơ thoải mái!”

Hai người ngươi một câu ta một câu đi ra ngoài, khi sắp xuất cung thì có một thiếu niên mặc y phục thị vệ nhanh chóng đuổi theo, “Thái sư, Tướng gia!”

Hai người vừa quay đầu lại thì thấy là thiếp thân thị vệ của Triệu Trinh, tuổi còn trẻ mà đã là Đệ nhất cao thủ đại nội, Nam Cung Kỷ.

Hai vị đại nhân cực kỳ tôn trọng vị Tiểu Tướng quân này, cùng dừng bước quay lại.

Nam Cung vừa chạy đến đã nói, “Hai vị đại nhân, vừa rồi ta đi ngang qua Ngự Thiện Phòng nghe thấy Trần công công bọn họ đang lo lắng vì chuyện bánh Trung Thu!”

“Bánh Trung Thu?” Thái sư không hiểu, “Bánh Trung Thu thì có gì phải lo?”

Nam Cung nhỏ giọng nói, “Vốn dĩ bánh Trung Thu dùng cho tiệc tối trong cung đều do Mãn Ký cung cấp, chỉ là mấy trù tử của Mãn Ký đột nhiên mất tích, không tìm thấy người nên nhân thủ không đủ, cần phải điều từ nơi khác đến.”

“A?” Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư đồng thời nhướng mày, “Như vậy sao... mấy trù tử kia đâu? Không có ở nhà à?”

Nam Cung lắc đầu, “Không có, buổi sáng ra khỏi nhà như bình thường nhưng tới trưa vẫn chưa đến Mãn Ký.”

Thái sư và Bao Đại nhân là người đa mưu túc trí, vừa nghe đã biết bên trong có bí ẩn.

Thái sư hỏi Nam Cung, “Ngươi là người linh lợi, có danh sách các trù tử được điều tạm đến không?”

“Có.” Quả nhiên Nam Cung đã điều tra rồi, đưa một tờ giấy qua, nói tiếp, “Tổng cộng điều tám trù tử từ bốn cửa hàng, ta cho người tra xét một chút thì đều là những cửa hiệu lâu đời, trong đó có ba nhà đều rất bình thường, duy chỉ có một nhà, gần đây mới vừa được bán lại, thay đổi đương gia, chưởng quỹ kia lai lịch bất minh.”

Thái sư và Bao Đại nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nheo mắt nhìn tên cửa hàng mà Nam Cung đang chỉ —— Long Phượng Đường.

————

Bánh Trung Thu ngũ nhân aka bánh thập cẩm (bạn ghét nhất loại này, ăn cứ lổn nhà lổn nhổn =”=) mới đầu tính dịch là bánh Trung Thu năm nhân nhưng sau khi search gút gồ mới biết bánh của VN mình cũng có tên thế này nên để luôn ^^banh-trung-thu-nam-nhan

Bánh Trung Thu hạt sen lòng đỏ trứng: thiệt ra bản gốc là bánh Trung Thu lòng đỏ trứng “liên dung”, từ “liên” là hoa sen, còn từ “dung” lại là hoa phù dung, bạn search gút gồ nát máy cũng ra cái bánh y chang bánh hạt sen của mình nên thôi để quách vậy cho thân thương ╮ (╯▽╰)╭

trung-thu-hat-senBánh chưng Trung Quốc: tên gốc là “Tống tử”, thường ăn trong dịp Tết Đoan Ngọ, ở miền Bắc TQ thường hay gói bánh chưng bằng lá lau còn miền Nam thì gói bằng một loại lá tre gọi là Trợ Diệp, kiểu gói và hình dạng cũng y như bánh tro của mình. Nói ngoài lề một tý, bạn nào coi Đạo Mộ Bút Ký chắc cũng hay thấy mấy em bánh chưng chạy long nhong trong mộ, cơ mà không rõ lắm sao các nhóm dịch hầu như đều gọi là bánh tông, cá nhân mình cũng thích từ bánh tông hơn vì bánh chưng thấy nó sao sao ấy =))) Hay mình có nên đổi luôn thành “bánh tông” không nhỉ =v=banh-chung-trung-quoc
Bình Luận (0)
Comment