Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 128

Bạch Mộc Thiên đã lâu không xuất hiện, thế nhưng cũng chẳng thay đổi là bao.

Triển Chiêu vốn đã nhìn hắn thế nào cũng không vừa mắt nổi, lại thêm lời của Yêu Trường Thiên, càng không muốn gặp hắn.

Mặt khác, tuy rằng lần này Cổ Ngôn Húc không thực hiện được âm mưu nhưng rõ ràng là nhắm vào Bạch Ngọc Đường, Bạch Mộc Thiên cũng nhúng tay không ít, Triển Chiêu nhìn một người một ngựa càng lúc càng gần, liền cảm thấy ngứa răng.

Yêu Trường Thiên liếc nhìn Triển Chiêu, hơi lắc đầu, “Ta nói...”

Triển Chiêu hoàn hồn, nhìn Yêu Trường Thiên.

“Ngoại công của ngươi không dạy ngươi đối phó với người xấu như thế nào sao?” Yêu Trường Thiên ôm cánh tay nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu —— là ý gì?

Yêu Trường Thiên vươn tay chỉ chỉ quai hàm của mình, quở trách Triển Chiêu, “Thả lỏng.”

Triển Chiêu vươn tay xoa nắn quai hàm của mình —— thả lỏng?

“Những người thường bị lừa bị tính kế, đa phần là vì quá quan tâm.” Yêu Trường Thiên nhướng nhướng mi, trông rất dương dương tự đắc, cười cười với Triển Chiêu, “Nói cho ngươi biết một chuyện rất thú vị.”

Triển Chiêu nhìn ông —— giờ là lúc pha trò sao?

“Trên đời này, kỳ thật ngoại trừ Yêu Vương ra còn có người từng gạt được ta, có thể nói đó là lần mắc mưu lớn nhất, thiệt hại nhất trong cả cuộc đời của ta, đã vậy người đó còn gần như không biết võ công.”

Lời của Yêu Trường Thiên thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của Triển Chiêu, đôi mắt mèo của Triển hộ vệ đều trợn tròn mà nhìn Yêu Trường Thiên, “Ai có bản lĩnh lớn như vậy?”

Yêu Trường Thiên mỉm cười, “Bà ngoại của ngươi.”

Triển Chiêu sửng sốt, thật lâu sau mới hỏi lại, “Gì cơ?”

Yêu Trường Thiên híp mắt nhìn hắn, “Nhìn trên người ngươi lúc nào cũng có dáng vẻ của nha đầu kia, năm đó có người tính kế ngoại công ngươi, nha đầu kia liền ra mặt thay ngoại công ngươi tính kế tất cả mọi người.”

Triển Chiêu kinh ngạc mà nhìn Yêu Trường Thiên.

Bạch Quỷ Vương vươn tay, vỗ nhẹ lên vai Triển Chiêu, bĩu môi về phía Bạch Mộc Thiên đang dần đến gần, “Ngươi cứ nhớ kỹ, tên này dám tính kế Bạch Ngọc Đường thì ngươi cứ tính kế ngược trở lại!”

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu —— đương nhiên.

“Còn có.” Yêu Trường Thiên nhỏ giọng nhắc nhở Triển Chiêu, “Cái ngữ đó, ắt hẳn là loại người luôn cho rằng mình thông minh hơn tất cả mọi người.”

Triển Chiêu rất đồng ý mà gật đầu, Bạch Mộc Thiên đúng là toát ra một loại cảm giác như vậy. Người của Bạch gia vì diện mạo của mình mà luôn tạo cho mọi người cảm giác thật kiêu ngạo. Bạch Ngọc Đường là cao ngạo, Bạch Hạ có một chút ngạo khí của thư sinh, khí chất này cũng xuất hiện trên người của Công Tôn, loại ngạo khí này không hề khiến người khác phản cảm. So ra, Bạch Mộc Thiên tuy bề ngoài hiền hòa nhưng lại toát ra cảm giác tự cao tự đại từ trong xương, chắc là làm người xấu lâu quá, suốt ngày chỉ toàn những suy nghĩ xấu mới nuôi ra được loại khí chất này.

Hai người tán gẫu chưa được mấy câu thì ngựa của Bạch Mộc Thiên đã đến t rước mặt.

Lúc này mặt trời đã về Tây.

Bạch Mộc Thiên xoay người xuống ngựa, nhìn trái nhìn phải, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Triển Chiêu. “Ngươi đúng là biết chọn chỗ, cửa thành này người đến người đi, dù gì ta cũng coi như là gian tế, ít ra ngươi cũng nên chọn gặp mặt ở tửu lâu chứ?!”

Triển Chiêu quan sát hắn một chốc, lập tức quay đầu lại gọi to với quân binh trên thành lâu, “Tên này là gian tế, các ngươi đừng nói ra ha!”

Yêu Trường Thiên chắp tay sau lưng ngửa mặt nhìn trời, Bạch Mộc Thiên không nói gì mà trắng mắt, cau mày nhìn Triển Chiêu —— hoàn toàn chẳng có cách nào với kẻ này.

Quân lính Triệu gia quân trên thành lâu không rõ là chuyện gì, liếc nhìn phía dưới thành lâu một cái, rồi lại trở về vị trí canh gác của mình.

Bạch Mộc Thiên nhìn bên cạnh Triển Chiêu, có chút khó hiểu —— Triển Chiêu mang theo một hắc y nhân đến.

Vừa rồi từ rất xa Bạch Mộc Thiên đã chú ý tới, Triển Chiêu không mang Bạch Ngọc Đường cùng đến mà là hắc y nhân này, nhìn từ xa hắn cứ tưởng là Ân Hậu hay Triệu Phổ... đến gần mới biết là không phải.

Yêu Trường Thiên nheo mắt liếc nhìn Bạch Mộc Thiên.

Trên giang hồ, cơ hội để có thể gặp được Tứ đại võ thánh không nhiều, Bạch Mộc Thiên có quan hệ gần với Bạch Ngọc Đường như vậy nhưng cơ hội nhìn thấy Thiên Tôn còn có hạn. Nhưng không khí xung quanh một cao thủ, loại khí thế khiếp người này của cao thủ không hề tầm thường, người giang hồ bình thường nào có thể sánh bằng.

Bạch Mộc Thiên là một kẻ thông minh, đã lờ mờ đoán được thân phận của người này, liền chắp tay hành lễ với Yêu Trường Thiên. “Tiền bối, hạnh ngộ.”

Yêu Trường Thiên hơi hé mắt, khóe miệng cong lên một chút, không nhìn ra được cảm xúc của ông.

Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy tò mò, Yêu Trường Thiên trước khi bị đổi tim, có thể thu Bạch Mộc Thiên làm tiểu đệ không? Có cơ hội phải hỏi ông ấy mới được.

“Đúng rồi, suýt chút thì quên chuyện này.” Triển Chiêu như nhớ ra điều gì, bỗng cầm cái chuông kia dùng sức lắc hai cái.

Bạch Mộc Thiên rên lên một tiếng lập tức té ngã xuống đất, ôm ngực lăn lộn hai vòng, sắc mặt trắng xanh, mồ hôi hột tuôn ra đầy trán.

Triển Chiêu thu chuông lại, nghiêng đầu nhìn hắn.

Bạch Mộc Thiên dần dần lấy lại hơi thở, hít sâu mấy hơi, chống tay xuống đất đứng dậy, vỗ bụi đất bám trên người, nhíu mày nhìn Triển Chiêu chằm chằm. “Xuống tay ác như vậy, ta đây chính là nghìn dặm xa xôi chạy đến bao tin cho ngươi.”

Triển Chiêu cười lạnh, “Cho nên ta phải cám ơn ngươi đã ‘chăm sóc’ cho Ngọc Đường à?”

Bạch Mộc Thiên ngẩn người, sau đó xoay mặt đi, “Ta cũng không muốn, nhưng muốn đổi lấy sự tin tưởng thì dù sao cũng phải trao ra thứ có lợi, thứ Khốn Long Trận gà mờ kia sao có thể lấy được mạng của Ngọc Đường?”

Triển Chiêu tà tà liếc nhìn Bạch Mộc Thiên, hiển nhiên không bị gạt bởi mấy lời lấp liếm qua loa kia.

Bạch Mộc Thiên không muốn chọc giận Triển Chiêu nữa, thứ vừa rồi dù chỉ một chút nhưng đúng là rất lợi hại! Đau đến tê tâm liệt phế, trước đây đúng là hắn đã đánh giá thấp tính tình của Triển Chiêu.

“Ngươi tìm ta đến là muốn hỏi việc gì?” Bạch Mộc Thiên hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hắn, “Không phải ngươi tìm ta sao?”

Bạch Mộc Thiên hơi sửng sốt.

“Ngươi dùng biện pháp rõ ràng như vậy để hại Ngọc Đường, còn đưa ra Kim ti linh... Phải biết rằng một khi Kim ti linh giả được đưa ra ngoài, rất dễ dàng bị phát hiện...” Triển Chiêu đánh giá Bạch Mộc Thiên một lượt. “Ta còn tưởng ngươi gánh không nổi nữa, cần ta cứu ngươi!”

Bạch Mộc Thiên thở dài, lắc đầu, “Lần này xem như ngươi đoán đúng, mau chóng cứu ta ra ngoài đi!”

Triển Chiêu làm vẻ mặt kinh ngạc, “Không phải Bạch Mộc Thiên ngươi quyết tâm muốn tìm đến Ác Đế Thành nương tựa sao? Sao lại đổi ý?”

Bạch Mộc Thiên tỏ ra chán ghét, “Chỗ đó không phải để cho người ở, bây giờ ta giẫm một chân xuống đấy rút ra không được cũng là nhờ ngươi ban tặng. Những gì ngươi muốn biết về Ác Đế Thành ta đã nghe ngóng được rõ ràng, chỉ cần ngươi giúp ta thoát thân, sau đó lấy cổ trùng ra khỏi người ta, từ nay về sau thả cho ta tự do không tính toán hiềm khích lúc trước, ta sẽ nói cho ngươi biết những điều ngươi muốn biết!”

Triển Chiêu nghe Bạch Mộc Thiên nói xong, ý cười hiện lên trên mặt, hiển nhiên là không đồng ý với điều kiện của Bạch Mộc Thiên, “Ngươi tính toán rất tốt, nhưng dựa vào cái gì ta phải thả ngươi ra? Ngươi hại người không ít, hơn nữa ngươi mở miệng toàn ba hoa chích choè, ai biết có phải là thật hay không? Muốn ta cứu ngươi, ta có thể suy nghĩ một chút, bất quá ngươi phải cho ta chút tiền đặt cọc.”

“Sớm đoán được ngươi sẽ nói như vậy!” Bạch Mộc Thiên dứt lời, vung tay, một món đồ bay về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn tay bắt lấy, là một miếng Âm bản.

Triển Chiêu nheo mắt quan sát mảnh Âm bản kia, thoạt nhìn có chút cũ, không như vừa mới tạo ra.

“Ta biết hắc y nhân năm đó đang ở đâu, máu của Tông Tổ mà các ngươi đang điều tra, bí mật đều cất giấu tại một nơi.”

Triển Chiêu hỏi, “Ở đâu?”

“Trầm Tinh Điện.” Bạch Mộc Thiên đáp. “Tất cả bí mật đều giấu trong Trầm Tinh Điện, mà muốn đi vào Trầm Tinh Điện, trăm năm mới có một cơ hội, về phần là ngày nào thì ngươi hãy đi hỏi Lục lão gia tử!”

Nói xong, Bạch Mộc Thiên phi thân lên ngựa, “Lợi ích ta đã cho ngươi, ngươi có thể điều tra thử, nếu là thật thì cứ dựa theo những gì chúng ta đã nói khi nãy, ngươi cứu được ta ra ngoài, ta cho ngươi biết bí mật của Ác Đế Thành!”

Triển Chiêu cất mảnh Âm bản kia, gật đầu.

Bạch Mộc Thiên nói với Triển Chiêu hai tiếng “cáo từ” liền cưỡi ngựa bỏ đi.

Đợi bóng dáng của Bạch Mộc Thiên biến mất khỏi tầm nhìn trong ánh chiều tà, Triển Chiêu mới quay sang hỏi Yêu Trường Thiên, “Tiền bối thấy thế nào?”

Yêu Trường Thiên lúc này đang chắp tay sau lưng, ánh mắt xa xăm, hiển nhiên tâm tư đang đặt ở nơi khác.

Triển Chiêu đến gần chọc chọc bả vai Yêu Trường Thiên, “Tiền bối?”

Rốt cục Yêu Trường Thiên mới dời sự chú ý qua, quay đầu cười với Triển Chiêu, “Bí mật của Trầm Tinh Điện à... bởi ta mới nói chuyện này sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng lúc này, thì ra là muốn dẫn Thiên Hàn rời khỏi Băng Nguyên Đảo!”

“Vừa rồi Bạch Mộc Thiên có nói, trăm năm chỉ có cơ hội này để vào Trầm Tinh Điện... không phải Trầm Tinh Điện đã đóng băng không có cách nào đi vào sao? Hay là nó cũng giống như ngọn Đồ Vân Phong, trăm năm mây mới tan một lần?” Triển Chiêu không hiểu.

Yêu Trường Thiên ngoắc tay vẫy Triển Chiêu, “Tiểu quỷ, ta nói cho ngươi biết một bí mật nhưng ngươi phải giữ kín!”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, vội vàng xích qua, nghiêng lỗ tai tỏ vẻ —— nói nha!

Yêu Trường Thiên vừa định mở miệng, lại do dự một chút, nhìn Triển Chiêu, “Ngươi thật sự phải giữ bí mật! Bạch Ngọc Đường cũng không được nói!”

Triển Chiêu gật đầu a gật đầu, ngón tay lại giấu sau lưng vẽ mấy chữ “sai”.

(*) Gốc:差 =_= hem rõ ẻm muốn nói gì nữa nên mình cứ để đúng từ gốc là “sai”. Ai biết thì giúp mình với nha.

Yêu Trường Thiên hạ giọng, thì thầm mấy câu bên tai Triển Chiêu.

Sau khi Triển Chiêu nghe xong thì tỏ ra nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Yêu Trường Thiên, hiển nhiên là nhất thời chưa tiêu hóa được những gì mới nghe được.

Nhưng không đợi cho Triển Chiêu có thể hỏi lại kỹ càng tỉ mỉ hơn, Yêu Trường Thiên đã thoắt cái không còn thấy bóng dáng, chỉ để lại một câu “Ta đi trước.”

“A!” Triển Chiêu vội gọi, “Người đi đâu vậy?”

Nhưng hỏi rồi, nơi nào còn thấy bóng dáng của Yêu Trường Thiên, Triển Chiêu chậm rãi đi đi lại lại vài bước, sau đó xoay người chạy về quân doanh trước.

...

Mà lúc này, tại quân doanh của Triệu gia quân.

Triệu Phổ và Công Tôn bận rộn điều tra một đám người trong gánh hát cũng như đống bình bình lọ lọ kia, bận đến tối mắt tối mũi.

Trong một gian viện yên tĩnh, bên bàn đá, có ba người đang ngồi, lại tương đối thanh nhàn.

Ngũ gia Bạch Ngọc Đường gác khuỷu tay lên mặt bàn, tay chống cằm, ngẩn người nhìn chằm chằm mũi giày của mình, thỉnh thoảng thở dài.

Đối diện, Công Tôn Mỗ cầm quyển sách, đọc được một lúc thì thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.

Trên chiếc ghế đá gần Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử ôm một con mèo con ngồi vuốt lông, vừa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Thấy giữa chân mày Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nhíu chặt, Tiểu Tứ Tử vươn một ngón tay, chọc vào giữa trán hắn.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, bé mèo béo trong lòng Tiểu Tứ Tử “meo” một tiếng, chạy.

Tiểu Tứ Tử và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một chốc, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến.

Hai người vừa quay đầu thì thấy từ bên ngoài cổng tò vò, Triển Chiêu “vèo” một cái vọt vào.

Tiểu Tứ Tử cảm thấy một cơn gió quét qua, vạt áo của Triển Chiêu đã phất trúng mặt bé.

Tiểu Tứ Tử xoa mặt, Triển Chiêu đã đứng trước mặt bé, kéo Bạch Ngọc Đường mà hỏi, “Ngọc Đường! Ngoại công đâu?”

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ sân bên cạnh, “Đang cùng sư phụ ta xem bọn Công Tôn...”

Bạch Ngọc Đường còn dưa dứt lời thì Triển Chiêu đã “vèo” một cái, nhảy vọt qua tường.

Bạch Ngọc Đường và Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm tường viện, quay đầu lại lại nhìn nhau tiếp.

Nhưng hai người còn chưa nói được câu nào, “vèo” một tiếng Triển Chiêu lại quay trở lại, tiếp tục nhảy xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, vạt áo lại quét trúng mặt Tiểu Tứ Tử. “Ta không phải hỏi ngoại công của ta, ngoại công của ngươi đâu?!”

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nôn nóng như vậy, có chút bất đắc dĩ, “Đột nhiên trở về Băng Nguyên Đảo, không cho ta đi theo!”

“Đã trở về rồi?!” Triển Chiêu sốt ruột, kéo Bạch Ngọc Đường, “Yêu Yêu đâu? Chúng ta cũng đi!”

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Ngoại công mượn Yêu Yêu rồi, hình như có việc gì gấp nên phải về Băng Nguyên Đảo ngay...”

“Cô cô của ngươi đâu?” Triển Chiêu lại hỏi một câu.

Công Tôn Mỗ chen vào, “Vừa rồi nha đầu đi theo một vị nữ Tướng quân dạo phố rồi!”

“Không xong!” Triển Chiêu nóng nảy, kéo Bạch Ngọc Đường, “Nhanh lên, chúng ta cũng phải đến Băng Nguyên Đảo!”

“Đi Băng Nguyên Đảo để làm gì?”

Triển Chiêu vừa dứt lời, bên ngoài sân truyền đến tiếng hỏi.

Mọi người quay đầu lại thì thấy Thiên Tôn lắc lư đi vào, phía sau là Ân Hậu với vẻ mặt khó hiểu.

Vừa rồi vốn là hai người bọn họ đang ở sân bên cạnh, Triển Chiêu bay vào lại bay ra nên hai người bọn họ theo sang đây xem thử.

Triển Chiêu thả miếng Âm bản kia lên bàn, “Chuyện Cổ Kính Chi, Cổ Ngôn Húc chính là để dẫn lão gia tử từ Băng Nguyên Đảo đến đây! Hắc y nhân năm đó đã đến Băng Nguyên Đảo rồi!”

Bạch Ngọc Đường đứng lên, “Hắn đến Băng Nguyên Đảo để làm gì?”

“Tất cả mọi chuyện xảy ra năm đó thật ra chính là một âm mưu!” Triển Chiêu nghiêm túc giải thích, “Âm mưu sắp xếp từ nhiều năm trước như vậy chính là để chờ đợi thời khắc này!”

Công Tôn Mỗ buông sách xuống, nhẹ nhàng xoa cằm, “Tức là mục đích thực sự của những kẻ năm đó không phải là vì muốn giết Thiên Hàn?”

“Bọn chúng muốn vào Trầm Tinh Điện!”

Một câu của Triển Chiêu, Thiên Tôn cùng Ân Hậu lập tức liếc mắt nhìn nhau.

“Có thể đi vào Trầm Tinh Điện sao?”

Lúc này, Triệu Phổ cũng từ bên ngoài đi vào.

Mọi người “soạt” một tiếng xoay mặt, đều nhìn Công Tôn Mỗ ngồi bên bàn.

Công Tôn Mỗ cau mày suy nghĩ một chốc, vuốt cằm lẩm bẩm, “Không lẽ... chính là truyền thuyết, Nguyệt Lạc Tinh Trầm?”
Bình Luận (0)
Comment