Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 131

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đi đến bên vách núi nhìn xuống thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh sợ.

Dưới chân núi chính là sông băng phía trái Băng Nguyên Đảo, dòng sông băng này không biết đã tồn tại bao lâu, trùng trùng điệp điệp giống như dãy núi kéo dài nghìn dặn, đứng sát bên vách núi mà vẫn không thể thấy được điểm tận cùng của sông băng.

Lúc trước khi Triển Chiêu theo Bạch Ngọc Đường cưỡi Yêu Yêu đến tìm Công Tôn Mỗ, từng nhìn thấy sông băng từ xa, nhưng lúc đó họ chỉ thấy phần bình nguyên sông băng phía ngoài rìa Đông Bắc, còn sông băng san sát như núi cao thế này thì đây là lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa há hốc miệng nhìn sông băng, có lẽ nhờ ánh mặt trời hôm nay rất đẹp, ánh nước màu lam trong lòng sông băng lưu chuyển, ánh sáng bị mặt băng phản xạ, những giao nhân khổng lồ như ẩn như hiện dưới lòng sông băng tựa như đang di chuyển.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa nhìn đến mơ hồ, bỗng nhiên... tuyết rơi.

Hai người phương Nam cho dù từng đến Hắc Phong Thành ở phương Bắc, cũng chưa từng thấy tuyết rơi như ở Băng Nguyên Đảo.

Bông tuyết rơi kín trời sơn cốc, bị gió cuốn lượn vòng trên không trung, bông tuyết dày đặc khiến cho mọi người càng không phân rõ đâu là sông băng đâu là tuyết.

Mà đặc biệt là chỉ có bên này mới đổ tuyết trong khi bên kia lại vẫn có thể thấy được mặt trời. Ánh mặt trời vàng kim xuyên qua màn tuyết, những giao nhân khổng lồ trông giống như những con cá lớn đang bơi lội dưới những con sóng bằng băng.

Hai người xem đến ngây người, chợt cảm thấy có người vỗ nhẹ lên bả vai của họ.

Hai người lấy lại tinh thần thì thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau lưng họ, chỉ chỉ xuống phía dưới chân.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa theo bản năng mà cúi đầu... chỉ thấy bên vách núi có một lượng tuyết lớn rơi ra, cuồn cuộn trút xuống, nhanh chóng tạo thành biển mây.

Cứ như vậy, trước mắt mọi người là cảnh tuyết rơi, biển mây trắng xóa, ánh mặt trời vàng kim đan xen, khung cảnh vừa thật vừa ảo đan xen đẹp đến nao lòng.

Triển Chiêu đột nhiên hiểu ra thứ khí chất như băng như tuyết của Lục Thiên Hàn từ đâu mà có, lớn lên trong một khung cảnh như thế này, có đôi khi, có lẽ sẽ không phân biệt rõ rốt cục bản thân đang ở nhân gian hay là đang ở tiên giới.

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm truyền đến...

Yêu Yêu giương rộng đôi cánh lướt qua đỉnh đầu mọi người... lao thẳng vào biển mây, biến mất.

Mọi người nín thở chờ đợi, chẳng mấy chốc, đã thấy Yêu Yêu “vút” một tiếng bay ra từ trong biển mây, bay vào giữa ánh mặt trời, lượn vòng quanh sông băng bao la.

Yêu Yêu vừa bay vừa kêu, cánh thỉnh thoảng quét qua mặt sông băng có bóng giao nhân ẩn hiện bên dưới, giống như đang giao lưu điều gì đó với giao nhân bên dưới lòng sông.

Lục Thiên Hàn nhìn bóng lưng ba người trẻ tuổi đứng bên vách núi, ngây người.

Thiên Tôn bưng chén rượu, vốn cũng định đi thưởng thức khung cảnh tuyệt mỹ bên kia, chợt bên cạnh, Yêu Trường Thiên lại huých nhẹ Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn quay sang nhìn Yêu Trường Thiên.

Yêu Trường Thiên hơi nhướng mày về một góc bàn đá, ý bảo Thiên Tôn nhìn xem.

Thiên Tôn quay đầu lại.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ngồi xếp bằng trên bàn đá.

Tất cả mọi người đều đang nhìn cảnh tuyết hay nhìn núi non, chỉ có Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, nhìn trời.

Thiên Tôn cũng ngẩng đầu nhìn không trung.

Bầu trời bên này xám mờ, bông tuyết đang rơi dày đặc, không nhìn ra được điều gì kỳ lạ.

Mà Tiểu Tứ Tử chỉ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn trời, trên hàng lông mi thật dài đọng lại một bông tuyết, mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng bay phất phơ theo làn gió.

Thiên Tôn nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử đang xuất thần, trước kia Yêu Vương cũng vẫn hay nhìn trời như vậy, mỗi khi Yêu Vương hành động như thế, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

...

Mà lúc này, cũng đang ngẩng đầu nhìn trời đổ tuyết, còn có Công Tôn Sách đang ở Hắc Phong Thành.

Nhóm của Tiểu Tứ Tử đi chưa được bao lâu thì Hắc Phong Thành liền có tuyết rơi, rất nhanh, tuyết phủ kín thành, toàn bộ Hắc Phong Thành như khoác thêm một lớp y phục trắng.

Ở đại mạc, tuyết rơi đương nhiên là đi kèm với gió.

Đến cùng với gió Tây Bắc, trời lập tức lạnh thêm.

Giữa trưa, Triệu Phổ ở trong quân trướng nghiên cứu với nhóm phó tướng nguyên nhân vì sao tộc Thổ Phiên lại gây binh biến cho tới trưa, vỗ đầu đi ra. Cả đời này Cửu Vương gia chưa bao giờ thấy nhiều chuyện như vậy, dân tộc Thổ Phiên đang thái thái bình bình, đột nhiên liền binh biến, tin tức truyền đến có đủ kiểu, có nói huynh đệ trong nhà bất hòa, có nói phu thê phản bội, còn có cái gì mà hoàng tử tư sinh, hậu cung tranh sủng gì gì đó, tóm lại là rất loạn.

Đổng Thiên Dực và Giả Ảnh là hai tên nhiều chuyện nhất, hai mắt đều lóe sáng xanh lè, các loại tin tức trực tiếp hay chuyện nghe kể được đều đem ra nói một hơi đến trưa, kết quả là vẫn không ai biết rõ rốt cục vì sao mà lại xảy ra binh biến. Tóm lại bây giờ thành Lhasa (*) cấm đi lại ban đêm, Hoàng cung càng kín bưng không một kẽ hở, tạm thời vẫn chưa có tin tức chính xác.

(*) Đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel. Vào thế kỷ thứ 7 Songtsän Gampo (Tùng Tán Càn Bố) thống nhất Thổ Phiên (Thổ Phồn) và chọn nơi này làm kinh đô.Có nhiều tranh cãi về sự quan trọng về địa lý của Lhasa trong lịch sử ban đầu của Tây Tạng.

Lhasa theo nghĩa đen là “nơi ở của thần linh”, mặc dù các tài liệu cổ tiếng Tây Tạng và các bản khắc cho thấy ban đầu nơi này được gọi là Rasa, nghĩa là “nơi của triều đình”.

Cửu Vương gia uể oải duỗi thắt lưng ra khỏi quân trướng, một cước giẫm vào trong tuyết, gió lạnh thổi đến thốc vào mặt, cả người trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Vừa rồi Công Tôn cũng ở trong quân trướng, nhưng nghe được một lát thì đi ra ngoài.

Cửu Vương gia nhìn trái nhìn phải, muốn tìm thư sinh nhà mình đi ăn cơm trưa.

Phi Ảnh các nàng vẫn luôn đi theo bảo vệ an toàn cho Công Tôn, thấy Triệu Phổ đi tìm, liền chỉ về hướng cửa thành Bắc.

Triệu Phổ xuyên qua quân doanh đi về hướng Bắc, chỉ thấy một bên cửa thành Bắc mở ra.

Quân binh thủ thành nhìn thấy Nguyên soái đến, tất nhiên định hành lễ.

Cửu Vương gia khoát tay ngăn lại, bước nhanh ra khỏi cửa thành.

Ngoài cửa thành trắng thuần một mảnh.

Cửa thành Bắc chỉ cần có tuyết rơi thì sẽ đóng cửa vì đại mạc phương Bắc sẽ có bão tuyết, người trong thành sẽ không ra ngoài, ngoài thành cũng không có ai đến.

Trên một mảnh đất trống ngoài bìa rừng Hắc Phong, có một người khoác áo choàng trắng đứng đó.

Từ bóng dáng thon gầy kia, Triệu Phổ có thể nhận ra là Công Tôn.

Cửu Vương gia lắc đầu, “chậc chậc” hai tiếng, thư sinh này sao mà ăn mãi vẫn không mập được? Mặc một chiếc áo choàng trắng lớn che kín từ đầu đến chân vẫn có thể nhìn ra rất gầy, cũng chỉ có Công Tôn.

Bên cạnh Công Tôn có hai con sói trắng một lớn một nhỏ đang ngồi với hắn.

Lớn tất nhiên là Lang Vương Tắc Lặc, Trâu Lương không có ở đây, đại khái là Tắc Lặc mang theo sói con ra ngoài đi dạo, nhìn thấy người quen nên đến ngồi một chút.

Tiểu bạch lang càng ngày càng lớn, lúc này đang là mùa đông, lông trắng như tuyết rất dày, mập mạp tròn trịa, hoạt bát chạy vòng quanh Công Tôn và Tắc Lặc, dường như đang luyện tập vồ mồi.

Triệu Phổ gật đầu, loài sói cả đời phỏng chừng chỉ có lúc này mới có thể khiến cho con người nhìn ra được hai chữ “đáng yêu” mà thôi.

Triệu Phổ đi về phía Công Tôn, hắn cố tình giậm chân xuống mặt tuyết tạo ra tiếng bước chân, vì Công Tôn dường như đang ngẩng đầu nhìn trời rất chăm chú, Triệu Phổ sợ đột nhiên xuất hiện sẽ khiến Công Tôn giật mình.

Tiếng bước chân của Triệu Phổ khiến cho Tắc Lặc và sói con chú ý, hai sói đều quay đầu lại nhìn hắn nhưng không kinh động đến Công Tôn.

Triệu Phổ đi đến bên cạnh Công Tôn, tò mò mà nhìn hắn.

Lúc này Triệu Phổ mới phát hiện ra Công Tôn đang nhìn không trung chằm chằm đến bất thường.

Ban đầu Cửu Vương gia cho rằng Công Tôn nhìn về phương Bắc, có thể là đang nhớ Tiểu Tứ Tử ở Băng Nguyên Đảo, nhưng lúc này... Công Tôn đang hơi cau mày, so với nói là nhìn về phương Bắc, không bằng nói hắn là đang nhìn bầu trời.

Triệu Phổ vươn tay, quơ quơ trước mắt Công Tôn.

Công Tôn lúc này mới hồi phục tinh thần, quay sang, đối mặt với Triệu Phổ.

Triệu Phổ thấy Công Tôn vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng màng, vươn tay nhẹ nhàng điểm lên đầu mũi hắn, “Hồn về!”

Công Tôn vươn tay xoa mũi, híp mắt liếc nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ thấy vẻ mặt này của Công Tôn thì biết là hắn đã trở lại bình thường, cười hỏi, “Nhìn cái gì đấy?”

“Ừm...” Công Tôn do dự một chút, quay đầu lại nhìn về Hắc Phong Thành phía sau, lầm bầm mấy câu trong miệng.

Triệu Phổ nghe hình như là hắn đang nói cái gì mà ba bốn canh giờ có đủ không.

“Làm sao vậy?” Triệu Phổ tò mò.

Công Tôn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Triệu Phổ chằm chằm, hỏi, “Ngươi có tin ta không?”

Triệu Phổ sửng sốt, thấy Công Tôn đột nhiên rất nghiêm túc, liền cười hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này có khả năng đúng năm sáu thành, nhưng lại không chắc sẽ xảy ra thật!” Công Tôn trả lời.

Triệu Phổ nở nụ cười, “Vậy ngươi nói rõ ra đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Công Tôn đáp, “Đêm nay có khả năng sẽ xảy ra địa chấn.”

Triệu Phổ sửng sốt, “Hắc Phong Thành?”

“Phía đại mạc, nhưng có khả năng sẽ lan đến cả Hắc Phong Thành.” Công Tôn quay đầu lại nhìn cửa thành. “Một số phòng ốc cần phải gia cố, dân chúng sống trong thành tốt nhất nên di tản đến các lều trại!”

Triệu Phổ nhìn Công Tôn chằm chằm.

Công Tôn có chút do dự. “Xem thiên tượng mà phỏng đoán không chuẩn lắm, nếu điều động binh lực mà sau đó không đúng thì có khả năng sẽ nhiễu loạn quân tâm...”

Triệu Phổ lại nhìn Công Tôn chằm chằm một lúc, hơi nở nụ cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Công Tôn, “Vậy đến lúc đó ngươi để ta xử trí theo quân pháp, thế nào?”

Công Tôn vươn tay gạt tay Triệu Phổ ra, nổi cáu, “Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi...”

Triệu Phổ không đợi Công Tôn nói hết, gật đầu, vươn tay kéo Công Tôn đi về, “Trời lạnh đừng đứng ngoài này, lát nữa không khéo thì cảm lạnh!”

Công Tôn theo Triệu Phổ quay về Hắc Phong Thành.

Triệu Phổ đi về quân doanh, gọi Hạ Nhất Hàng và Lỗ Nghiêm dặn dò một câu, “Đêm nay có địa chấn, gia cố phòng ốc chuẩn bị tị nạn, trong vòng ba canh giờ phải xong việc!”

Hạ Nhất Hàng cùng Lỗ Nghiêm xoay người lập tức đi chuẩn bị, không hề hỏi một câu làm sao mà Triệu Phổ biết được.

Quân lệnh như sơn, ra lệnh một tiếng, toàn bộ Hắc Phong Thành lập tức hành động.

Chúng tướng Triệu gia quân dốc toàn bộ lực lượng, mỗi người phụ trách một khu vực, di tản dân chúng trong Hắc Phong Thành, gia cố phòng ốc.

Triệu Phổ còn rất hảo tâm, ngoại trừ đưa tin cho Lang Vương Bảo, Hỏa Phượng Đường và vài nơi có quan hệ tốt ra còn cho người đưa tin luôn cho mấy nước Tây Hạ, Đại Liêu xung quanh, nói là sắp có địa chấn, mau mau chuẩn bị.

Các nước Tây Vực nhận được tin tức thì đều há hốc mồm, tâm nói Triệu Phổ càng ngày càng thần, ngay cả khi nào có địa chấn cũng biết được cơ à?

Nhưng chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thà rằng tin vào tin tức này còn hơn là không tin, cùng lắm thì không ngủ một đêm ra ngoài đi dạo một vòng, vạn nhất là thật mà địa chấn xảy ra trong lúc đang ngủ thì biết làm thế nào?

Kết quả là, toàn bộ Tây Vực đều bắt đầu rối loạn.

Mấy châu huyện thuộc Đại Tống triều ở gần Hắc Phong Thành đương nhiên cũng được thông báo, tất cả mọi người vội vàng đi tị nạn.

Công Tôn đi tới đi lui trong quân trướng, hắn cũng rất khẩn trương, Triệu Phổ làm vậy có đúng không? Đương nhiên là đúng rồi! Dân chúng các nước Tây Vực cũng là người, không thể thấy chết mà không cứu được.

Nhưng Triệu Phổ gây thanh thế lớn như vậy, vạn nhất đêm nay không xảy ra địa chấn thì chẳng phải rất mất mặt sao? Bản thân mình bị xử trí theo quân pháp là chuyện nhỏ, anh danh cả đời của Triệu Phổ có thể trở thành trò cười cho người khác không?

Công Tôn sốt ruột đến xoay vòng vòng, Triệu Phổ lại rất thản nhiên, còn tính toán mấy tên đại vương các nước Tây Vực bây giờ đều đã thiếu hắn một ân tình lớn, sau này có cơ hội để bắt chẹt họ rồi.

...

Trong lòng Công Tôn bất an, liền đi về khu trướng bồng phía sau tìm Công Tôn Mỗ.

Thái gia của hắn lúc này đang dựa vào tháp trúc mà ngủ gà ngủ gật, bên cạnh bày noãn lô, trên người đắp một tấm thảm lớn bằng lông dê, lắc lư lắc lư, nhìn rất thoải mái.

Công Tôn đến gần, không dám đánh thức Công Tôn Mỗ, chỉ có thể tiếp tục xoay vòng vòng quanh tháp trúc.

Công Tôn không phát hiện ra, kỳ thật Công Tôn Mỗ đã sớm tỉnh lại, lặng lẽ liếc nhìn hắn, khẽ cười cười, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào.

...

Thời gian từng chút một trôi qua.

Mặt trời lặn về phía Tây, trời tối dần.

...

Băng Nguyên Đảo lên đèn, mọi người dùng xong cơm chiều thì ngồi trong viện của Lục Thiên Hàn ngắm trăng.

Không biết có phải là vì núi cao gần bầu trời hay là vì trăng tròn... tóm lại trăng đêm nay đặc biệt lớn, vừa sáng lại vừa tròn.

Sau bữa cơm chiều thì tuyết đã ngừng rơi, lúc này mọi âm thanh đều như biến mất, trong sơn cốc thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió quét qua, cùng với tiếng sóng vỗ vào bờ từ xa xa.

Đám người Triển Chiêu tinh thần phấn chấn, mong đợi được xem “Nguyệt Lạc Tinh Trầm” trong truyền thuyết là gì.

Lục Tuyết Nhi pha trà cho cha nàng và Thiên Tôn, Yêu Trường Thiên cùng uống.

Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử đứng bên vách núi luyện công, trước khi ra ngoài Triệu Phổ có căn dặn, để Lâm Dạ Hỏa trông chừng Tiểu Lương Tử, mỗi ngày luyện ba lần không được lười biếng.

Tiểu Lương Tử đang luyện hăng say thì đột nhiên Tiểu Tứ Tử vẫy tay gọi bé. “Tiểu Lương Tử, đừng đứng gần vách núi như vậy, xích vào trong này một chút!”

Tiểu Lương Tử lau mồ hôi, Lâm Dạ Hỏa bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, “Cháu sợ nó té xuống à? Cách rất xa mà...”

“Vào trong này!” Tiểu Tứ Tử chỉ về bãi đất trống sau bàn đá.

Tiểu Lương Tử từ trước tới giờ luôn nghe lời Tiểu Tứ Tử, không nói hai lời liền chạy vào trong mà luyện tiếp.

Lâm Dạ Hỏa rất khó hiểu nhưng cũng đành theo vào trong.

Yêu Trường Thiên và Thiên Tôn lại liếc nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tiếp tục bưng chén trà nhìn ánh trăng.

Đầu hôm Triển Chiêu còn rất có tinh thần, đánh cờ với Tiểu Tứ Tử, nghe Lục Tuyết Nhi gảy cầm, lại cùng Bạch Ngọc Đường trêu đùa hai ba câu... nhưng trời càng lúc càng tối, giờ Tý đã qua mà vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì, Triển Chiêu liền có chút đứng ngồi không yên, nâng cằm ngáp dài, chọc chọc cái bụng của Tiểu Tứ Tử, “Còn bao lâu nữa?”

...

Mà cũng đang trong tâm trạng lo lắng lúc này, còn có Công Tôn đang ở trong quân trướng của Hắc Phong Thành xa xa.

Trong đại trướng, Triệu Phổ, Hạ Nhất Hàng, Âu Dương và Long Kiều Quảng đều có mặt, Đổng Thiên Dực cầm địa đồ và tin tức mới nhận được từ Thổ Phiên cho mọi người chuyền tay nhau đọc.

Mấy người Triệu Phổ bình thản như chẳng có việc gì xảy ra mà thảo luận quân tình.

Công Tôn rất nôn nóng, cả tối đừng nói là địa chấn, ngay cả gió tuyết cũng ngưng, mắt thấy sắp qua khỏi giờ Tý, đừng nói là thật sự đoán sai chứ...

Công Tôn đang sốt ruột, bỗng nhiên... từ bên ngoài Hắc Phong Thành truyến đến một tiếng sói tru thật dài... chỉ chốc lát sau, tiếng sói tru liên tiếp vang lên, cơ hồ là cùng lúc, chó trong cả thành bắt đầu sủa theo.

Chân trời dường như có sấm rền, truyền đến tiếng “ầm ầm đùng đùng”.

Triệu Phổ ném quyển hồ sơ trong tay đi, bước nhanh tới kéo lấy Công Tôn.

Hạ Nhất Hàng vươn tay đè lại ghế dựa của Lỗ Nghiêm lão gia tử.

Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh thì đỡ lấy hai cái tủ cao gần đấy.

Cơ hồ gần như ngay khi Triệu Phổ kéo Công Tôn ôm vào trong lòng thì toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt.

...

Triển Chiêu có chút mệt mỏi rã rời, vươn tay ngoáy lỗ tai vốn định hỏi Tiểu Tứ Tử còn bao lâu nữa thì mới đến Nguyệt Lạc Tinh Trầm, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên bàn đột nhiên chui vào trong lòng của mình.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, không hiểu.

Tiểu Tứ Tử dùng hai tay bịt tai, rúc vào trong lòng Triển Chiêu, ngẩng đầu nói, “Bắt đầu, ngồi vững nha!”

Tiểu Tứ Tử vừa dứt lời thì nhóm người Thiên Tôn “phắt” cái đứng dậy.

Gần như cùng một lúc, chim chóc trong rừng kêu lên hoảng loạn, Yêu Yêu cũng bay vọt lên trời, bầy ngựa trong chuồng đều chạy ra, đứng trong viện.

Triển Chiêu đang kỳ quái không biết xảy ra chuyện gì thì cảm giác dưới chân rung rinh.

Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng, “Địa chấn rồi!”

Theo một tiếng kêu của Hỏa Phượng, mặt đất bắt đầu chấn động, đại khái là vì mọi người đang ở đỉnh núi nên cảm giác chấn động càng thêm kịch liệt.

Bên trong Lục gia trang chỗ sườn núi cũng truyền đến tiếng thanh la cảnh báo, nha hoàn tiểu tư đều khoác áo ngủ chạy ra, đứng trong việc kêu to, “Có địa chấn!”

Mà Triệu gia quân đóng quân dưới chân núi cũng cảm giác được mặt đất chấn động, Trâu Lương ra khỏi quân trướng quan sát bốn phía, nơi này rất trống trải, lại chỉ có lều trại nên không sợ địa chấn... hơn nữa dựa vào cảm giác dưới chân, chỉ là chấn động rất nhỏ.

...

Lúc này Hắc Phong Thành đang rung lắc kịch liệt, trong lều trại có không ít đồ vật rơi xuống đất, tiếng vang nổi lên bốn phía khắp thành, tuy rằng phòng ốc đã được gia cố nhưng vẫn có một số kiến trúc bị sụp, may mắn chính là dân chúng trong thành đều di tản đến các trướng bồng dựng ở mảnh đất trống trải nên không có thiệt hại về người.

Mà Quốc chủ Tây Hạ và Liêu Vương vừa bị địa chấn làm cho lăn xuống khỏi giường vừa mang giày vừa cảm khái  —— Triệu Phổ quá tà môn rồi, bộ trong nhà có nuôi thần tiên sao?

Lang Vương Bảo phòng thủ rất kiên cố, Tiêu Thống Hải nhận được thư nhắc nhở của Triệu Phổ đầu tiên, lúc này hắn đang đứng trên thành lâu nhìn ra đại mạc xa xa, chỉ thấy trong đại mạc đúng là “Phiên giang đảo hải”.

(*) “sông cuộn biển gầm”

Liêu Tiệp cũng đi ra.

Tiêu Thống Hải chỉ vào một chỗ cát bay cuồn cuộn ở xa xa, hỏi Liêu Tiệp, “Phu nhân, bên kia có phải là Vọng Tinh Than (*) không?”

(*) Bãi Ngắm Sao

“Đúng vậy!” Liêu Tiệp gật đầu.

Vọng Tinh Than là một khối ốc đảo nhỏ trong đại mạc, nơi này có Vọng Tinh Đàm (*), là một hồ nước ngọt giữa sa mạc, nước trong đến thấy đáy, ban đêm đều sẽ phản chiếu lại bầu trời đêm, nhìn mặt hồ thật sự giống như là nhìn bầu trời sao, bởi thế nên mới có cái tên đó.

(*) Đầm Ngắm Sao

Ốc đảo này chính là nơi khách lữ hành lấy nước trong sa mạc, các nước Tây Vực đều rất bảo vệ nguồn nước này, nhưng mà lúc này, nước trong Vọng Tinh Đàm phun rất cao cả nửa ngày, cát đá xung quanh chuyển động, dường như đang xảy ra sụp lún, tạo thành một hố cát xoáy khổng lồ, nhìn từ xa vô cùng đồ sộ.

Cùng lúc đó, tại đỉnh tháp cao nhất của Hỏa Phượng Đường trong Ma Quỷ Thành, Liễu Hàn Tinh và Gia Cát Âm cũng đang nhìn về phía Vọng Tinh Than.

“Lão gia tử, có phải xảy ra chuyện gì không ổn không?” Gia Cát Âm hỏi.

Liễu Hàn Tinh cau mày, lẩm bẩm, “Thứ gì nên đến thì sẽ đến, có trốn cũng không thoát được... ”

Trong Hắc Phong Thành, Triệu Phổ ôm Công Tôn, ngửa mặt cười ha ha.

Công Tôn tức giận, “Địa chấn thành như vậy mà ngươi còn cười?!”

Triệu Phổ cười nắm cằm Công Tôn lay lay, “Ngươi nói sao ngươi lại tài giỏi như vậy chứ? Cái này gọi là có thư ngốc trong tay, ta có cả thiên hạ! Ha ha ha!”

...

Cảm giác chấn động ở Băng Nguyên Đảo rất nhanh liền biến mất, không mạnh cho lắm.

Triển Chiêu chọc chọc Tiểu Tứ Tử còn đang bịt hai tai, nở nụ cười, “Đã hết chấn động rồi! Hơn nữa ai dạy cháu cái này vậy? Địa chấn thì phải ôm đầu mới đúng, bịt tai có ích gì...”

Triển Chiêu còn chưa dứt lời thì chợt nghe thấy từ núi xa truyền đến một loạt tiếng vang “rắc rắc loảng xoảng” chói tai.

Tất cả mọi người sửng sốt, đồng thời xoay mặt nhìn về phía núi băng phía xa xa, âm thanh này, đừng nói là...

Còn chưa kịp mở miệng, âm thanh như ngọc lưu ly vỡ vụn liên tiếp vang lên, theo sát mà đến, chính là tiếng nổ khi một khối băng thật lớn đổ xuống.

Lâm Dạ Hỏa đứng bên vách núi, nhìn núi băng xa xa sụp đổ, hốt hoảng giậm chân, “Ai nha! Sụp rồi, sụp rồi!”

Cùng với núi băng sụp đổ chính là tuyết lở, tiếng ầm ầm đùng đoàng vang vọng khắp không trung, xa xa gió nổi mây vần vũ, dưới biển là sóng lớn cao đến tận trời.

Mọi người đứng bên vách núi nhìn sông băng sụp đổ, trong nháy mắt có cảm giác thấm thía câu “thương hải tang điền”.

(*) thế sự xoay vần.

Đang còn thất thần, chợt nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên kêu to một tiếng, “Nguy rồi!”

Ngũ gia vừa dứt lời liền chạy đi, Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng theo sau, đi theo Bạch Ngọc Đường nhìn về phía xa xa, nháy mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy cây cầu bằng băng nối liền hai dãy núi mà bọn họ từng đi qua để đến đây đã sụp đổ, chỉ còn lại một gốc cây bằng băng cô độc sừng sững đứng bên vách núi, những sợi dây leo bằng băng trong suốt nhẹ nhàng lay động trong gió lạnh.
Bình Luận (0)
Comment