Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 147

“Tiền bối thật sự biết cách tìm được Trầm Tinh Điện?”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều kích động hẳn.

Dường như An Vân Khoát cảm thấy đây cũng chẳng phải là chuyện khó nói gì, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên bất động.

Triệu Phổ cũng nghe thấy bên ngoài truyền đến vài tiếng gió quen thuộc, dường như... là tiếng Yêu Yêu vỗ cánh.

Ân Hậu giơ tay đỡ trán.

Công Tôn không rõ chuyện lắm chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng gọi mềm mại, “Phụ thân!”

“Ơi!”

Công Tôn theo bản năng đáp lại, Triệu Phổ vội vàng bịt miệng hắn nhưng đã muộn.

“Miêu Miêu Bạch Bạch, phụ thân ở trong lều của Cửu Cửu!” Tiếng của Tiểu Tứ Tử truyền đến.

Đồng thời còn có tiếng nói chuyện của Tiểu Lương Tử, “Oa, dậy sớm vậy á?!”

Sau đó là tiếng bước chân.

Mọi người trong lều lúng ta lúng túng, làm sao bây giờ…

Triệu Phổ nghĩ hay bằng không để An Vân Khoát trốn ra sau bình phong đi? Mới phát hiện ra trong quân trướng của Đại Tướng quân hắn chẳng có cái bình phong nào cả.

Lúc này, màn trướng được nâng lên, Triển Chiêu bước vào trước, “Dậy sớm vậy à, hay là cả đêm không ngủ?”

Triển Chiêu vừa bước vào trong thì thấy sắc mặt của Triệu Phổ lẫn Công Tôn dường như có chút xấu hổ, đồng thời, hắn cũng để ý thấy còn có những người khác ở bên trong lều.

Phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bước vào, bên cạnh Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cũng chạy vào.

Suốt mấy ngày Tiểu Tứ Tử không nhìn thấy Công Tôn và Triệu Phổ, kêu lên vui mừng, “Phụ thân, Cửu Cửu!” Liền nhào tới trước mặt họ.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bước qua cửa mà không đi vào trong, có chút khó hiểu, hắn cũng nhìn thấy trong trướng có người, ngồi đưa lưng về phía cửa, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhìn nhau một cái, hai người cùng nhìn sang Triệu Phổ, ý là —— đang có khách à? Có cần chúng ta tránh mặt không?

Triệu Phổ có chút lúng túng, bất quá sau khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào, phía sau dường như không còn ai theo vào nữa, có lẽ Thiên Tôn không cùng về.

Công Tôn và Triệu Phổ vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt thấy màn trướng phía sau Bạch Ngọc Đường được một bàn tay nâng lên.

Bạch Ngọc Đường đứng ngay cửa, lúc này đang nhìn người ngồi quay lưng về phía bọn họ, người nọ cũng quay đầu lại, nhìn về phía hắn.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, hắn từng gặp người này!

Ấn tượng của Ngũ gia đối với người này khắc rất sâu, tuy rằng không biết tên của người nọ nhưng hắn xác định khi mình còn bé từng gặp người này không chỉ một lần.

Lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Ngọc Đường nhớ rõ là năm mình sáu tuổi.

Năm ấy, nội lực của hắn học xong giai đoạn thứ nhất, Thiên Tôn muốn đến phía Nam làm vài việc nên mang hắn về Ánh Tuyết Cung để Lục Tuyết Nhi chăm vài ngày.

Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ liền nhân khoảng thời gian này mang nhi tử về quê của Bạch Hạ ở Kim Hoa Phủ thăm người thân.

Ngày đó, Lục Tuyết Nhi mang theo Bạch Ngọc Đường đến một tiệm may mua xiêm y.

Tiểu Bạch Ngọc Đường ngồi xổm trước cửa tiệm may trêu chọc một con mèo nhỏ, Lục Tuyết Nhi ở trong cửa hàng chọn vải.

Bạch Ngọc Đường đang đùa giỡn với mèo, chợt cảm giác có người đứng phía sau mình, bèn quay đầu lại nhìn.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy một thúc thúc mặc áo choàng cười ôn hòa đứng một bên, hỏi hắn, “Mấy tuổi rồi?”

Bạch Ngọc Đường vốn chẳng để ý đến người lạ, bất quá người này nhìn rất thân thiện cũng rất thuận mắt, không biết như thế nào lại mở miệng đáp lại một câu, “Sắp sáu tuổi!”

Người nọ cười đến càng vui vẻ, gật đầu, dường như rất hài lòng, xoay người bỏ đi.

Lục Tuyết Nhi chọn vải xong rất nhanh, đi ra kéo tay Bạch Ngọc Đường.

Chỉ là Bạch Ngọc Đường vừa đi theo mẫu thân, vừa luôn ngoái đầu lại nhìn.

Lục Tuyết Nhi không hiểu, hỏi nhi tử, “Bảo bối nhi, con nhìn cái gì đấy?”

Lúc ấy, Tiểu Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng dần dần đi xa, không biết vì sao lại thốt ra, “Có thể là bằng hữu của sư phụ.”

Lục Tuyết Nhi giật mình, vội nhìn khắp nơi, “Ở đâu cơ? Ai nha?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trước kia chưa từng gặp.”

Lục Tuyết Nhi bị Bạch Ngọc Đường chọc cười, bèn vươn tay nhéo má hắn, “Chưa từng gặp mà con lại biết là bằng hữu của sư phụ mình sao?”

Bạch Ngọc Đường lại quay đầu lại, lúc này, người mặc áo choàng nọ đã biến mất tại góc đường.

Thật lâu sau, Bạch Ngọc Đường kéo mẫu thân quay về, nói một câu khó hiểu, “Cảm giác hơi giống.”

“Giống cái gì?” Lục Tuyết Nhi không hiểu.

“Bóng lưng giống.”

“Bóng lưng gì cơ.”

Lục Tuyết Nhi kiên trì trêu chọc nhi tử tuy còn rất nhỏ mà đã mặt than của mình, “Bóng lưng giống như sư phụ con sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Lục Tuyết Nhi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống hỏi nhi tử, “Bóng lưng của sư phụ con như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng gương mặt khuynh quốc khuynh thành của mẫu thân nhà mình, nghiêm túc trả lời, “Giống như đi rồi thì rất có khả năng vĩnh viễn sẽ không quay về vậy.”

Lục Tuyết Nhi bị câu trả lời này của Bạch Ngọc Đường khiến cho ngây người, nàng có chút không xác định mà nhìn nhi tử còn nhỏ xíu của mình, hỏi, “Vậy con có biết vì sao lại như vậy không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừm, vì tâm nguyện đã hoàn thành, không còn gì vướng bận, bất luận đi tới đâu dừng lại chỗ nào cũng không còn quan trọng nữa.

Nói dứt lời, Bạch Ngọc Đường kéo Lục Tuyết Nhi nói không ra lời về nhà.



Cuộc gặp như vậy, trong trí nhớ của Bạch Ngọc Đường xảy ra ít nhất ba lần, người trước mắt vô tình gặp hắn, hỏi một câu hắn bao nhiêu tuổi, còn có một lần, chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường luôn có thể từ bóng lưng người này rời đi mà nhận ra được.

Cùng lúc này, Triển Chiêu cũng nhẹ nhàng xoa cằm, quan sát tỉ mỉ An Vân Khoát —— vị này thật quen mặt! Sao có cảm giác trước kia từng gặp rồi?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang còn nghĩ về lai lịch của vị này thì bỗng nhiên cảm giác thấy một luồng nội lực cuồn cuộn phía sau, trong chớp mắt hàn khí bức người.

Bạch Ngọc Đường cả kinh, kéo Triển Chiêu lách người sang một bên, quay đầu lại nhìn Thiên Tôn... sư phụ hắn sao vậy?

Chính là, chưa đợi Bạch Ngọc Đường nhìn cho rõ thì chỉ thấy bóng người màu trắng trước mắt nhoáng lên một cái.

Đồng thời thân ảnh màu xám ở gần Triển Chiêu cũng nhoáng lên.

Nhìn lại, Thiên Tôn đã đến bên cạnh bàn, mà người áo xám kia lại chẳng thấy đâu.

Chỉ trong chớp mắt, Thiên Tôn cũng biến mất, để lại một cái bàn phủ sương trắng, cùng với rèm cửa bay phần phật.

Hạ Nhất Hàn vốn ngồi cùng bàn với An Vân Khoát há hốc miệng mà nhìn cái bàn phủ sương và nước trà đóng băng, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt —— đáng sợ…

Đến khi mọi người nhận ra, Thiên Tôn và An Vân Khoát đều biến mất.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau một cái, vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này, bóng người xẹt tới xẹt lui giữa không trung, nội lực cuồn cuộn, toàn bộ cao thủ trong quân doanh đều chạy ra mà ngửa mặt nhìn, tâm nói Thiên Tôn đang đánh nhau với Ân Hậu hay sao? Nội lực thật mạnh.

“Ai nha lại nữa rồi!”

Công Tôn Mỗ cũng chạy ra, kêu lên với không trung, “Tiểu Du, mau dừng tay!”

Công Tôn Mỗ mới la lên thì chợt nghe một tiếng “uỳnh” thật lớn, nhìn lại... bên chân ông đã xuất hiện một cái hố, do An Vân Khoát rơi xuống tạo thành.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả kinh —— là bị Thiên Tôn một cước đá xuống.

An Vân Khoát xoa thắt lưng nhảy ra khỏi cái hố, “Ai... bộ xương già của ta...”

Nói còn chưa dứt lời, vội vàng lách người tránh tiếp, Thiên Tôn đã xuống, vừa thấy An Vân Khoát chạy, vèo một tiếng liền đuổi theo.

Công Tôn Mỗ gấp đến giậm chân, chỉ về bầu trời nói với Ân Hậu đang khoanh tay chậm rì rì đi ra, “Mau ngăn cản bọn họ...”

Ân Hậu còn chưa kịp trả lời, “uỵch” một tiếng, An Vân Khoát lần thứ hai bị ném xuống, tạo thành một cái hố lớn khác.

Triển Chiêu kinh hãi mà kéo Bạch Ngọc Đường, “Thế này là thế nào?”

Ngũ gia cũng kinh ngạc —— vị này có thù gì với sư phụ hắn vậy?

Hai vị lão gia tử vung tay đánh nhau phía trên quân doanh của Triệu gia quân, kinh thiên động địa như sấm sét giáng xuống. Võ công của An Vân Khoát cực kỳ tốt, nội lực cũng cao cường, có điều rõ ràng nội lực của Thiên Tôn là quá cao. Hơn nữa Thiên Tôn cứ rượt theo mà đánh, đánh dến An Vân Khoát phải cầu xin, liên tục nói, “Ta sai rồi còn chưa được sao?”

Ân Hậu ngẩng đầu khoanh tay đứng một bên mà nhìn, Công Tôn Mỗ thì nôn nóng đến độ nhảy dựng, gọi “Tiểu Du” mau dừng tay.

Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi mấy người Triệu Phổ cũng đi ra xem cuộc chiến, “Người kia là ai vậy?”

Công Tôn nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, vị này chính là An Vân Khoát.

Triển Chiêu quả thực cũng bị cái tên của vị này khiến cho điếng người, ngược lại Bạch Ngọc Đường chỉ lẩm bẩm nói một  câu, “Thì ra người này chính là An Vân Khoát!”

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ông ấy có thù gì với sư phụ của ngươi vậy? Lẽ nào là vì việc năm đó phản quốc...”

Công Tôn và Triệu Phổ vội vàng giải thích cho Triển Chiêu, kể lại mọi chuyện của An Vân Khoát.

Triển Chiêu càng kinh ngạc, “Gánh tội oan trên lưng nhiều năm như vậy... thế vì sao Thiên Tôn lại đánh ông ấy?”

Triệu Phổ cùng Công Tôn đều lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhớ tới một việc... Trước kia, hắn đã từng hỏi ngoại công Lục Thiên Hàn của hắn, “Thiên Tôn ngoại trừ Ân Hậu, Vô Sa cùng với mấy người quen như mọi người, còn có người nào là bằng hữu của riêng người không? Chính là bằng hữu chỉ có giao tình với người, ngoài ra không quen thân với mọi người, kể cả Yêu Vương cũng không có quan hệ gì hết ấy?”

Lúc ấy Lục Thiên Hàn không cần suy nghĩ, liền nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Ừ, có hai người.”

Bạch Ngọc Đường hỏi tên.

Lục Thiên Hàn nói với hắn hai cái tên, một người, Bạch Ngọc Đường có biết, “Huyễn thị”, và cái tên còn lại, chính là “An Vân Khoát”.

Bạch Ngọc Đường đương nhiên đã từng nghe qua cái tên An Vân Khoát, hắn không chắc chắn An Vân Khoát mà ngoại công hắn nói có phải chính là tội nhân lịch sử kia không.

Nói ra hai cái tên rồi, Lục Thiên Hàn lại thở dài một tiếng, thấy Bạch Ngọc Đường dường như không hiểu, liền nói với hắn, “Sư phụ của ngươi cũng là quái nhân, bản thân thì giống như băng, lại hết lần này đến lần khác kết giao với hai người tính như liệt hỏa, có thể nói là cố chấp cực đoan nhất trên đời.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ đến đây thì thấy An Vân Khoát lại bị ném xuống một lần, lúc này An Vân Khoát đã rút kinh nghiệm, không chạy nữa, vừa đứng lên từ trong hố liền “vèo” một cái, trốn phía sau Ân Hậu.

Ân Hậu khoát tay, ngăn cản Thiên Tôn đã vọt đến trước mặt, vung một chưởng về phía mình.

Ân Hậu không nói gì, “Rồi rồi, đừng đánh nữa, chết người mất!”

Công Tôn Mỗ cũng chạy đến giữ chặt Thiên Tôn, “Đúng thế! Có chuyện gì thì từ từ mà nói!”

Triệu Phổ bọn họ cũng tới khuyên can, nói là đừng đánh chết a, còn có chuyện quan trọng muốn hỏi mà, quan hệ trọng đại!

Thiên Tôn bị một đám người ngăn cản, liếc mắt nhìn An Vân Khoát.

An Vân Khoát trốn phía sau Ân Hậu, cười tủm tỉm chào hỏi Thiên Tôn, “Tiểu Du, gần đây ngươi sống tốt ha?”

Thiên Tôn càng tức giận, cách một đám người muốn nhào tới tóm An Vân Khoát, cuối cùng bị Ân Hậu ôm đi.

Mọi người nhẹ nhàng thở phào, may mà có Ân Hậu ở đây, nếu không thì thật không có ai có thể kéo Thiên Tôn đi được.

Ân Hậu và Công Tôn Mỗ ý bảo bọn họ mang Thiên Tôn đi cho bớt giận, để bọn Triệu Phổ tiếp tục hỏi.

An Vân Khoát còn đứng phía sau ngoắc, “Đừng tức giận nha Tiểu Du, đừng tức giận.”

Công Tôn đi kiểm tra thương tích cho An Vân Khoát, Triệu Phổ bảo chư tướng Triệu gia quân đến xem náo nhiệt nên làm gì thì đi làm đi.

Triển Chiêu để ý quan sát An Vân Khoát, phát hiện người này tuy bị ném tới ném lui mấy lần, bất quá trên người ngược lại chẳng có thương tích gì, ngay cả một vết tím bầm cũng chẳng có, vốn Thiên Tôn không nặng tay, tuy thoạt nhìn thì rất kịch liệt.

Bạch Ngọc Đường lại càng hiểu rõ hơn, khi còn bé sư phụ hắn dạy công phu cho hắn cũng ném hắn như vậy, rất đau bất quá lại không gây thương tổn thật sự.

Với hiểu biết của Bạch Ngọc Đường về Thiên Tôn, vị An Vân Khoát đang cười tủm tỉm này phỏng chừng khi còn trẻ đã chọc tức sư phụ hắn, nhưng Thiên Tôn lại không thể làm thịt người này được nên chỉ có thể ném tới ném lui trút giận.

Chút tình huống ngoài dự đoán nhanh chóng trở lại bình thường, Triệu Phổ bọn họ quay trở lại lều Nguyên soái, tiếp tục cuộc đối thoại còn dang dở.



Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vốn tò mò định hỏi thăm An Vân Khoát trước kia từng đắc tội Thiên Tôn như thế nào.

Bất quá việc đứng đắn của Triệu Phổ quan trọng hơn.

Trước tiên giản lược câu chuyện mà trao đổi những manh mối mà hai phía thu thập được, hóa ra đều trùng khớp.

Lúc trước bọn Triển Chiêu còn rối rắm vì sao có kẻ muốn bắt Yêu Yêu giết Bạch Ngọc Đường, thì ra là muốn dùng phương pháp cực đoan như vậy để tìm Trầm Tinh Điện.

Hai hàm răng của Triển Chiêu nghiến đến kêu ken két, tâm nói kẻ nào dám nghĩ ra được chiêu độc địa như vậy!

Vừa rồi An Vân Khoát cũng nhìn thấy Yêu Yêu, Bạch Ngọc Đường cho Yêu Yêu vào trong quân trướng, An Vân Khoát vươn tay xoa đầu nó, nói với Bạch Ngọc Đường, “Vẫn còn là tiểu long, quả nhiên không nuôi dưỡng trong mộ Hải Long, lệ khí cũng không nặng như vậy. Lần đầu tiên mới thấy một con Hải Long Tích đáng yêu thế này, không hung dữ còn chẳng cắn người nữa.”

Mọi người nghe vậy đều kinh hãi —— thế nào mà những con trước kia còn cắn người á?

“Tiền bối, vẫn nên tiếp tục nói về việc tìm Trầm Tinh Điện.” Hạ Nhất Hàng rót cho An Vân Khoát chén trà.

An Vân Khoát gật đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Các ngươi có bản đồ không?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, liền lấy một tấm giấy ra, vẽ lên, chẳng bao lâu sau tấm bản đồ do hắn và Lục Thiên Hàn ở Băng Nguyên Đảo căn cứ theo hình ảnh của hai tòa Trầm Tinh Điện suy luận ra đã hoàn thành.

Công Tôn cũng mang tấm bản đồ do bản thân căn cứ vào vị trí của sao và phương vị trên bản đồ cổ mà vẽ ra.

Hai tấm bản đồ gần như trùng khớp.

An Vân Khoát gật đầu, “Đến Vọng Tinh Than, dựa theo phương vị trên này thì có thể tìm được Trầm Tinh Điện, la bàn kia đâu rồi?”

“Ở chỗ của ngoại công ta.” Bạch Ngọc Đường đáp lời.

“A, vậy là tốt rồi.” An Vân Khoát tiếp tục gật đầu, lại hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có giao nhân chứ?”

Bạch Ngọc Đường lại gật đầu.

“Đến lúc đó, để giao nhân ngồi trên Hải Long Tích, mang tấm la bàn đó vào thì có thể mở cơ quan ra, Trầm Tinh Điện sẽ chìm xuống dưới đất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.” An Vân Khoát chậm rãi uống trà.

Nhóm Triệu Phổ nhìn An Vân Khoát.

Mãi một lúc sau, Triệu Phổ mới nói, “Lão gia tử, chúng ta là muốn tìm Trầm Tinh Điện, nếu đã tìm được vì sao lại phải phá hủy nó?”

An Vân Khoát ngẩn người, không hiểu mà hỏi Triệu Phổ, “Nếu không hủy diệt thì các ngươi định làm gì?”

“Đi vào đấy.” Triệu Phổ đáp, “Chúng ta còn muốn tìm trăm vạn thanh Phá Băng Đao...”

“Phụt!”

Triệu Phổ còn chưa dứt lời thì An Vân Khoát đã bị chọc cho bật cười, hỏi lại, “Phá Băng Đao? Các ngươi nói các ngươi muốn vào Trầm Tinh Điện?”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

An Vân Khoát tỏ ra hết nói nổi, “Trầm Tinh Điện căn bản đã không thể vào được, bây giờ bên trong hẳn là đầy Long Diễm Thạch, ai đi vào đều phải chết!”

Mọi người càng nghi hoặc.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, “Long Diễm Thạch là cái gì?”

An Vân Khoát ngẫm nghĩ, lẩm bẩm, “Hẳn là cực Bắc cũng có, chính là một loại lửa xanh lục, người chạm vào sẽ bị đốt thành tro.”

“A!” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lập tức nhận ra, “Thi Hồn Trận!”

Vẻ mặt An Vân Khoát đầy ghét bỏ, “Ai đặt cái tên đó vậy?”

“Vậy những bộ xương khô bốc cháy?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

An Vân Khoát suy nghĩ, nhìn chằm chằm bọn Triệu Phổ một lúc, hỏi, “Các ngươi... không biết trong mộ Hải Long có gì phải không?”

Tất cả mọi người lắc đầu.

Bạch Ngọc Đường giải thích, “Tổ tiên Băng Ngư Tộc đã tuyệt diệt, không ai biết được bí mật này cả!”

“A… vậy à?” An Vân Khoát gật đầu, “Cái gì mà trăm vạn Phá Băng Đao chứ? Chỗ đao đó mất lâu rồi!”

Đám người Triển Chiêu càng chấn kinh.

Triệu Phổ nghi hoặc, “Tiền bối có thể giải thích tỉ mỉ kỹ càng không? Năm đó sau khi Băng Ngư Tộc bị diệt tộc, là được an táng cùng với Hải Long Tích trong Trầm Tinh Điện và mộ Hải Long sao?”

“Đúng.” An Vân Khoát gật đầu, vươn tay cầm lấy hai chén trà, đổ hết nước trà bên trong đi.

Sau đó An Vân Khoát đem một chén trà lật úp xuống bàn, một chén trà để ngửa đặt phía trên chén trà bị úp kia.

“Nói cho đơn giản một chút, chén trà bên dưới là mộ Hải Long thì chén trà bên trên là Trầm Tinh Điện, hai cung điện này thông với nhau.” An Vân Khoát giới thiệu một chút cho mọi người hiểu về kết cấu của Trầm Tinh Điện và mộ Hải Long.

“Ở giữa có một gốc cây Long Lân rất lớn, giữ cho hai tòa cung điện này đứng vững.” An Vân Khoát chỉ vào chén trà phía trên, “Bên trong Trầm Tinh Điện có nước, đóng băng quanh năm, dùng băng kiến tạo rất nhiều cung điện. Bên trong mộ Hải Long phía dưới chứa một lượng lớn long cốt, hang của Hải Long Tích ở ngay bên trong. Cứ cách vài năm sẽ có một đàn Hải Long Tích đến đây đẻ trứng, nuôi tiểu long. Hoàn cảnh sinh trưởng của tiểu long khá là ác liệt, cần phải tranh đấu từ nhỏ, bình thường một con đẻ được ba bốn trứng, cuối cùng chỉ có được một con Hải Long Tích có thể rời khỏi mộ Hải Long, còn lại huynh đệ tỷ muội của nó đều bị chúng nó cắn chết ăn luôn.”

Mọi người nghe vậy đều giật mình —— quả nhiên rồng gì gì đó cũng chẳng hiền lành gì, so ra thì Yêu Yêu đáng yêu hơn nhiều.

“Kết cấu địa lý của Vọng Tinh Than tương đối phức tạp, bên dưới nền đất có một khu vực đóng băng, cực kỳ lạnh giá, bên ngoài lại bởi vì phơi dưới mặt trời mà rất nóng, cho nên, nước suối bên trong Vọng Tinh Than chính là do băng tan ra mà thành.” An Vân Khoát giải thích.

Tất cả mọi người gật đầu, “Thì ra là thế!”

“Hải Long cốt luyện qua lửa quả thật sẽ rất cứng rắn, có thể dùng làm binh khí.” An Vân Khoát nhẹ nhàng phẩy tay, “Nhưng các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Hải Long cốt ngoại trừ có thể chế tạo binh khí, còn có thể chế tạo Long Diễm Thạch.”

“Loại đá chỉ cần chạm vào sẽ xuất hiện thứ lửa màu xanh lục đó?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hỏi.

“Đúng vậy.” An Vân Khoát gật đầu, “Trong xương cốt của con người đều có lân tinh nên ở những bãi tha ma nơi hoang sơn dã lâm sẽ rất hay nhìn thấy ma trơi.”

Tất cả mọi người gật đầu —— cái này gặp rồi.

“Trong Hải Long cốt cũng có một lượng lớn lân tinh đặc biệt, loại lân tinh này có độc, dùng loại lân tinh này có thể chế tạo Long Diễm Thạch và phương pháp chế tác rất đơn giản.” An Vân Khoát tiếp tục nói, “Phong kín Hải Long cốt lại, đại khái khoảng chừng một hai năm, sau đó mở ra, những xương cốt đó sẽ biến thành màu đen, giống như đá vậy. Chỉ cần chạm nhẹ, những thứ đó sẽ bùng cháy tạo thành ngọn lửa màu xanh lục, có thể thiêu hủy hết thảy trong chớp mắt, thứ xương cốt màu đen đó được gọi là Long Diễm Thạch.”

Nghe An Vân Khoát nói xong, tất cả mọi người đều cau mày.

An Vân Khoát lại nói tiếp, “Năm đó sau khi Băng Ngư Tộc diệt vong, một lượng lớn thi thể được Hải Long Tích mang vào Trầm Tinh Điện. Băng Ngư Tộc ngoại trừ Hải Long Tích ra còn có một lượng lớn giao nhân, giao nhân chính là từ hàn băng nội lực ngưng tụ mà thành...Nói cách khác...”

An Vân Khoát nói đến đây, chỉ về cái chén phía trên, “Cơ bản Trầm Tinh Điện đang nằm trong trạng thái đóng băng, đông lạnh cả trăm năm.”

“Tức là...”

Không đợi An Vân Khoát nói hết, mọi người đều đồng loạt chỉ về cái chén phía dưới, “Mộ Hải Long này trong một trăm năm qua đều nằm trong trạng thái bị phong kín, bên trong Hải Long cốt cũng vậy mà một trăm vạn thanh Phá Băng Đao cũng thế, đều đã biến thành Long Diễm Thạch màu đen?!”

“Đúng vậy!” An Vân Khoát gật đầu, “Vốn chỗ Long Diễm Thạch kia chỉ cần không chạm vào thì sẽ không bốc cháy, nhưng gần đây đã xảy ra động đất rất mạnh, các ngươi cảm thấy, vì sao nước trong Vọng Tinh Than lại phun trào lên từ dưới lòng đất?”

Mọi người bừng tỉnh.

“Bởi vì Long Diễm Thạch dưới nền đất bắt đầu bốc cháy nên băng tan bớt một phần, dẫn đến mực nước dâng cao!” Công Tôn nói.

“Ừ!” An Vân Khoát gật đầu, vươn tay lấy một cái giá cắm nến trên bàn, dùng một cái chén úp lên ngọn lửa, lại mở ra, lửa đã tắt. “Bất luận là loại lửa gì, muốn cháy được đều phải có không khí, nơi nào không khí càng nhiều thì lửa mới có thể cháy càng lâu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không khí trong mộ Hải Long hẳn là không nhiều lắm, lửa đốt chẳng mấy chốc mà hết, lửa tắt, bây giờ lại trở lại trạng thái bị phong kín.”

“Tức là...” An Vân Khoát chỉ vùng xung quanh cái chén kia, “Trầm Tinh Điện ở đây chính là cơ quan quan trọng, chỉ cần dùng la bàn khởi động cơ quan, sẽ có rất nhiều cửa thông khí mở ra, mộ Hải Long sẽ bùng cháy... Chẳng cần đến thời gian một chén trà nhỏ, cây Long Lân kia sẽ bị đốt từ dưới lên, kết quả chính là Long Lân sụp đổ, theo đó, toàn bộ Trầm Tinh Điện và mộ Hải Long sẽ sụp theo. Cuối cùng mộ Hải Long bị nước nhấn chìm, cát từ đại mạc xung quanh sẽ theo đó ùa vào, Vọng Tinh Than không còn tồn tại, nguy cơ cũng sẽ được giải trừ.”

Nghe An Vân Khoát giải thích xong, nhóm người Triệu Phổ đều cảm thấy kinh tâm động phách, nhìn chằm chằm hai cái chén kia mà ngẩn người.

An Vân Khoát uống hết trà, nói thêm, “Trầm Tinh Điện là nơi tuyệt đối không thể vào, một khi đi vào, chỉ cần lớp băng bị phá hủy, Long Diễm sẽ bùng cháy, Long Diễm sẽ theo cây Long Lân mà đốt toàn bộ Trầm Tinh Điện, cháy cho đến tận mặt đất. Đừng nói là một trăm vạn binh khí không lấy được, bao nhiêu binh tướng, chỉ cần đang ở Vọng Tinh Thanh đều sẽ hóa thành tro tàn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— may mà không tùy tiện chạy đi tìm Trầm Tinh Điện, đúng là quá nguy hiểm.

Công Tôn cũng lầm bầm, “Tứ đại thánh địa này đúng là chỗ nào cũng ẩn chứa nguy hiểm...”

“Không ổn rồi.”

Lúc này, Triệu Phổ cau mày, bàn tay xoay xoay cái chén không, thì thào tự nói.

“Cửu Cửu, chỗ nào không ổn?” Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên ghế của Triệu Phổ, tò mò nhìn hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ hỏi Hạ Nhất Hàng, “Các nước Tây Vực đang tập trung bao nhiêu binh lực xung quanh Vọng Tinh Than?”

Hạ Nhất Hàng cau mày, hiển nhiên là đang nghĩ đến cùng một việc như Triệu Phổ, “Ta cũng đang lo lắng điều này, vốn người không nhiều lắm, nhưng bởi vì tộc Thổ Phiên không ngừng phái binh, thế cho nên Liêu và Tây Hạ cầm đầu mấy nhà, phái một lượng lớn binh mã. Một nơi nhỏ như Vọng Tinh Than mà bây giờ đang tụ tập gần một nửa binh mã của các nước Tây Vực!”

Triển Chiêu cũng hiểu được Triệu Phổ nói không ổn ở chỗ nào rồi, “Vậy không phải là rất nguy hiểm?!”

“Nếu Trầm Tinh Điện chỉ là ảo ảnh, có thể khiến cho bọn họ phái nhiều binh mã ra như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có phải cũng muốn tìm Phá Băng Đao không?”

Công Tôn tò mò, “Bọn họ nghe được tin này từ đâu?

“Nếu có kẻ cố tình nói cho họ biết tin tức thì sao?” Triệu Phổ bỏ cái chén trong tay xuống, sắc mặt sa sầm, “Hiển nhiên chuyện lần này là có kẻ đứng sau màn thao túng, không ngoài khả năng chính là Ác Đế Thành. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, bọn chúng không phải là cần một trăm vạn thanh Phá Băng Đao kia mà là dùng một trăm vạn thanh Phá Băng Đao làm mồi, dụ các nước Tây Vực phái binh đến Vọng Tinh Than, mục đích là để tiêu giảm binh lực các nước Tây Vực! Đến lúc đó các quốc gia Tây Vực nguyên khí đại thương, bọn chúng một hơi ăn hết, phạm vi khống chế của chúng, dần dần bao phủ bản đồ Ưng Vương Triều năm xưa.”

Nghe Triệu Phổ nói xong, ngay cả Tiểu Lương Tử cũng phải kêu lên, “Oa... quá âm hiểm! Vậy thì thật không ổn rồi!”

“Việc cấp bách là để mấy nước kia nhanh chóng mang binh mã rời khỏi Vọng Tinh Than.” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Bằng không phái người đi khuyên bọn họ?”

Triệu Phổ cười lạnh, “Đám người kia nếu chịu nghe lời thì có thể lộn xộn như ngày hôm nay sao?”

Hạ Nhất Hàng cũng thở dài. “Khả năng là họ sẽ cho là chúng ta muốn độc chiếm một trăm vạn thanh Phá Băng Đao kia.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày —— quả thật là có khả năng này, thứ hấp dẫn họ là một cơ hội có thể chiến thắng Triệu Phổ, đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua.

“Khuyên nhủ chắc chắn là không được rồi, cái đám đó đều là một lũ lừa, dắt không đi đánh mới chịu chạy.” Cửu Vương gia vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mũi tính toán, “Cần phải nghĩ một cách khác đuổi cái đám đó ra ngoài!”
Bình Luận (0)
Comment