Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 193

Edit: Ruby

Tầng ba Vọng Tinh Lâu, chính giữa cái bàn nhỏ làm bằng trúc, Tiểu Tứ Tử ôm một con báo nhỏ, ngoan ngoãn ngồi, một đôi mắt to liếc bên trái nhìn một cái, lại liếc bên phải nhìn một cái, chớp chớp mắt mấy cái.

Bên cạnh bàn, Công Tôn, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa, Tiền Thiêm Tinh, Thiên Tôn cùng Ân Hậu vây thành một vòng tròn, tỉ mỉ quan sát bé.

Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải, mở miệng nói, "Phụ thân, con muốn uống nước."

Công Tôn chạy đi rót cho bé chén nước, đưa cho bé rồi sau đó đứng trở lại... tiếp tục nhìn nhi tử.

Tiểu Tứ Tử bưng chén uống nước, vừa uống vừa liếc mọi người, cuối cùng phỏng chừng là bị nhìn đến phát cáu, chỉ thấy tiểu gia hỏa buông chén, phồng má, giữa chân mày nhăn thành một cục, thở phì phì nhìn mọi người, ý là —— mọi người còn nhìn! Còn nhìn nữa con sẽ tức giận!

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng gọi, "Cận Nhi!"

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Tiểu Lương Tử nhanh chóng chạy đến, phía sau bé, Triệu Phổ cũng mang theo Trâu Lương bọn họ chạy đến.

Tiểu Lương Tử ba vọt hai nhảy bay lên Vọng Tinh Lâu, nhảy lên bàn giữ chặt tay Tiểu Tứ Tử. "Cận Nhi? Nghe nói xém chút nữa là ngươi bị quái vật bắt đi sao?"

Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu —— hơ?

Triển Chiêu sờ cằm, không lý nào... chuột nhà hắn truyền lời sẽ không truyền đến không đáng tin như vậy chứ?

Rất nhanh, Triệu Phổ cũng chạy lên lầu.

Trong số những người vây xem Tiểu Tứ Tử không có Bạch Ngọc Đường vì Ngũ gia hỗ trợ truyền tin, cưỡi Yêu Yêu đến hoàng cung Cuồng Thạch Thành tìm Triệu Phổ.

Bạch Ngọc Đường nói với Triệu Phổ, sương mù Khiếu Lâm xuất hiện, trong sương mù không biết có thứ gì khiến cho thiếu chút nữa lạc mất Tiểu Tứ Tử, để Triệu Phỗ dẫn người đi một chuyến xem thử.

Khi Bạch Ngọc Đường truyền lời thì bởi vì xung quanh có không ít người, Ngũ gia không phải là kẻ thiếu đầu óc, cái gì có người mà mọi người không nhìn thấy nhưng Tiểu Tứ Tử lại nhìn thấy hay sương mù đụng tới bé sẽ tản ra linh tinh đều không nói, dù sao Triệu Phổ đến nơi, Công Tôn hẳn là sẽ giải thích kỹ càng tỉ mỉ với Triệu Phổ sau.

Bất quá Ngũ gia không về cùng Triệu Phổ mà là cưỡi Yêu Yêu hỏa tốc chạy về Hắc Phong Thành... Bạch Ngọc Đường đi làm gì? Hắn muốn tìm Công Tôn Mỗ. Nếu muốn hỏi trên thế gian này ai hiểu rõ về Ngân Hồ tộc nhất thì người kia nhất định là Công Tôn Mỗ. Vừa rồi người thấy rõ nhất việc Tiểu Tứ Tử đi lại dễ dàng trong sương mù chính là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia luôn cảm thấy sương mù này căn bản không phải là sương mù bình thường. Nói tà hồ một chút, thật giống như là hướng về Tiểu Tứ Tử mà đến vậy. Hết thảy những thứ phát sinh bên người Tiểu Tứ Tử đều có liên quan đến huyết thống Ngân Hồ tộc của bé, chuyện này quá quỷ dị, tốt nhất là nên hỏi thử lão gia tử.

Tạm không nhắc dến việc Bạch Ngọc Đường đã quay về Hắc Phong Thành, lại nói đến Vọng Tinh Lâu lúc này.

Triệu Phổ đuổi tới nơi mà vẫn chưa hiểu ra sao, thấy Công Tôn và Tiểu Tứ Tử hoàn hảo vô khuyết, ngược lại yên tâm một chút.

Công Tôn kéo Triệu Phổ sang một bên, đem chuyện vừa xảy ra nói hết một lần với hắn, Long Kiều Quảng và Trâu Lương cũng lại nghe chuyện, Thanh Lân cùng Trịnh Trường Không cũng theo đến, vừa nhìn sương mù Khiếu Lâm phía xa xa, vừa nghe kể lại những gì mọi người đã trải qua.

Đến khi tất cả mọi người đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì, ai nấy đều choáng váng, đồng thời quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn chằm chằm.

Tiểu Tứ Tử phát hiện người nhìn mình càng lúc càng nhiều, dẩu môi, trốn ra phía sau Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử lúc này đứng ở trên bàn, nhìn chằm chằm sương mù Khiếu Lâm ở xa xa, vuốt cằm, "Hoắc... nhìn hoàn toàn không giống đồ giả nha!"

Được Tiểu Lương Tử nhắc tỉnh, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Khiếu Lâm Quan cùng rừng tùng đứng sừng sững giữa màn sương mù xa xa.

Triệu Phổ nhíu mày, "Cư nhiên là quan ải lớn như vậy."

Trịnh Trường Không khá quen thuộc với địa lý, hơn nữa còn thông thạo chiến sử, dù sao từ nhỏ cũng được sinh ra trong nhà võ tướng.

Nhưng mà Trịnh tướng quân quan sát tòa quan ải kia một hồi lâu, lắc đầu với Triệu Phổ. "Lật khắp binh thư chiến sử cũng chưa từng xuất hiện một tòa quan ải nào như thế này!"

"Kết cấu xây dựng cũng rất kỳ lạ." Long Kiều Quảng cũng lắc đầu, "Nhìn không giống như phong cách của niên đại gần đây, khác biệt rất lớn với quan ải thời Tần Hán, khá gần với phong cách thời Đường nhưng lại cảm thấy có chút khác biệt."

"Không chỉ có quan ải này kỳ quái đâu mà những cây tùng bách kia cũng rất kỳ quái!" Công Tôn nhỏ giọng nói, "Đây không phải là loại tùng bách phổ thông."

Tất cả mọi người có chút không hiểu, "Thế đấy là loại tùng bách gì?"

"Thường Thanh Bách." Công Tôn nghiêm túc nói, "Nhà bình thường sẽ không trồng, phần lớn là trồng ở mộ địa, có tác dụng không khác biệt mấy với Vạn Niên Thanh."

Triển Chiêu ngẫm nghĩ, gật đầu, ngược lại cũng nghĩ tới, phía sau Ma Sơn có rất nhiều mộ địa, đích thật là trồng nhiều loại tùng bách này, chỉ là...

"Không cao đến như vậy." Triển Chiêu nói, "Loại tùng bách này lớn rất chậm."

"Tùng bách vốn lớn chậm." Công Tôn chỉ chỉ rừng cây tùng sau Khiếu Lâm Quan, "Để đạt đến độ cao này thì cần ít nhất phải mấy trăm năm."

"Hơn nữa không thấy chúng mọc rất chỉnh tề sao?!" Ân Hậu cũng cảm thấy kỳ quái, "Nhìn không giống như hình thành một cách tự nhiên."

Mọi người suy nghĩ, lại tập thể quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiền Thiêm Tinh xích qua hỏi bé, "Tiểu Tứ Tử, vừa rồi cháu thấy người? Bao nhiêu người?"

Tiểu Tứ Tử đếm đếm ngón tay, ngẫm nghĩ, "Ừm... hơn mười người."

"Nhiều như vậy? Nam hay nữ?" Công Tôn hỏi.

Tiểu Lương Tử đứng trên bàn kiễng chân tò mò nhìn về hướng Khiếu Lâm Quan —— có người sao? Không nhìn thấy nha!

"Miêu tả kỹ càng tỉ mỉ một chút?" Triệu Phổ cũng hỏi.

Tiểu Tứ Tử nhìn ra xa xa, vươn một ngón tay, "Đều mặc khôi giáp nha, là loại khôi giáp màu bạc, y phục màu trắng, trông rất dễ nhìn! Còn có hai người có áo choàng màu đỏ... Ừm, người kia là một tỷ tỷ... Bên phía cột cờ lầu ba có hai người không mặc khôi giáp, nhìn giống tiểu binh. Lầu hai có thiệt nhiều người mặc khôi giáp, y phục màu đen..."

Mọi người nhìn theo ngón tay Tiểu Tứ Tử chỉ liên tục, giống như trên thành lâu đối diện thật sự có người đang đứng.

Công Tôn bị Tiểu Tứ Tử nói đến dựng hết tóc gáy, vội vàng vươn tay ôm bé lên, vừa nhìn ra xa xa, vừa nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Tứ Tử, những người đó còn đang ở trên lầu?"

"Vẫn còn nha." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Đang nhìn chúng ta kìa."

Lúc này không chỉ có Công Tôn, những người khác cũng cảm thấy lông tơ dựng đứng.

Lâm Dạ Hỏa trốn ra phía sau Trâu Lương, Triển Chiêu cũng cảm thấy dị thường quỷ dị, Tiểu Lương Tử thì quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử.

Loại tình huống hiện tại này, nếu đổi Tiểu Tứ Tử thành bất kỳ tiểu hài nhi nào, nhóm người lớn khả năng đều cảm thấy tiểu oa oa đang nói mê sảng, nhưng những lời này lại là từ miệng Tiểu Tứ Tử nói ra.

Tiểu Tứ Tử đừng nhìn còn nhỏ, hơn nữa bình thường rất ngoan ngoãn, mềm mềm nhu nhu như nắm gạo nếp, nhưng phẩm tính thuần lương, còn rất có nguyên tắc. Đầu tiên bé không nói dối, có chuyện không muốn nói cũng không gạt ai, chỉ ngậm chặt miệng cho qua chuyện. Còn có bé rất biết giữ lời! Nếu bé đã hứa giúp ngươi hỏi thăm chuyện gì thì nhất định sẽ giúp ngươi hỏi bằng được, chưa bao giờ thất hứa. Mặt khác còn rất nghiêm túc trong những chuyện khác, đặc biệt là phương diện y thuật, giống hệt như phụ thân của bé, nói một không hai!

Nói cách khác, tất cả mọi người đều tin tưởng Tiểu Tứ Tử không nói bậy, bé nói nhìn thấy người thì tức là bé thấy người thật, nhưng vấn đề hiện tại chính là —— vì sao chỉ có mình bé có thể thấy còn người khác thì không nhìn thấy được?

"Những người đó cũng đang nhìn chúng ta sao?" Công Tôn nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Vâng, đang vẫy tay với chúng ta, vậy phụ thân, chúng ta đi qua đi?"

Công Tôn hút một ngụm khí lạnh, trừng Tiểu Tứ Tử, "Không cho đi!"

Tiểu Tứ Tử dẩu môi.

Triệu Phổ cảm thấy có chút vi diệu, hắn bảo mọi người trước đừng nhìn Tiểu Tứ Tử chằm chằm nữa, tập trung quan sát sương mù Khiếu Lâm kia.

An bài xong, Triệu Phổ từ Công Tôn nhận lấy Tiểu Tứ Tử, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vừa nhìn về hướng sương mù Khiếu Lâm, vừa hỏi, "Tiểu Tứ Tử, con nói trên lầu ba có hai tiểu binh, còn có lá cờ?"

"Vâng." Tiểu Tứ Tử gật đầu, vừa tóm lấy một sợi dây trên nhuyễn giáp của Triệu Phổ chơi.

"Trên lá cờ có chữ không?" Triệu Phổ hỏi.

"Không có nha." Tiểu Tứ Tử lắc đầu, "Chỉ có một đồ án."

Triệu Phổ đặt chén nước ở một bên, chỉ chỉ mặt bàn nói với Tiểu Tứ Tử, "Con họa ra cho ta xem."

Tiểu Tứ Tử liền vươn tay chấm chấm nước, vừa nhìn ra xa xa, vừa vẽ lại trên bàn, chẳng mấy chốc liền vẽ ra một đồ án hình tròn.

Triệu Phổ và Công Tôn đều nhìn chằm chằm đồ án nọ... Đồ án này tương tự như một loại ký hiệu, nhìn không ra là loại văn tự nào.

Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn Công Tôn.

Công Tôn tiên sinh cũng đầy hoang mang, "Đây là chữ gì?"

Những người khác cũng đều xem một lượt, không ai nhận ra.

Cuối cùng mọi người chỉ có thể đem hy vọng đặt vào Ân Hậu, Thiên Tôn còn có Tiền Thiêm Tinh.

Tiền lão gia tử nhìn đến đồ án kia, chân mày cau lại, "Giống như..."

Mọi người kinh hỉ, "Lão gia tử có ấn tượng?"

"Ách..." Tiền Thiêm Tinh nhìn Ân Hậu cùng Thiên Tôn.

Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, ôm cánh tay ngưỡng mặt lên, "Nhìn có chút quen mắt..."

Ân Hậu nhìn chằm chằm đồ án kia, đột nhiên xoay qua chỗ khác, đi tới đầu bên kia bàn, nhìn theo hướng bên kia, sau đó nhướng mày, "A..."

Thiên Tôn cùng Tiền Thiêm Tinh cũng đều chạy tới nhìn.

Nhìn thoáng qua, nhị vị lão gia tử cũng tỏ vẻ hiểu rõ, "Hoắc! Đã nói nhìn quen mắt mà..."

Triệu Phổ hứng thú nhìn ba vị lão gia tử, ý là —— rốt cuộc là thứ gì?

"Thứ này nằm trên chiến kỳ?" Ân Hậu có chút tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

"Đáng ngạc nhiên." Ân Hậu sờ sờ cằm.

Thiên Tôn và Tiền Thiêm Tinh cũng đều gật đầu.

"Đây rốt cuộc là cái gì nha?" Tiểu Lương Tử gấp đến giậm chân, ý là —— các vị có thể nói một hơi cho thống khoái không?

Tiền Thiêm Tinh chỉ chỉ Ân Hậu và Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhìn trời, "Cái này... các ngươi chạy qua đây xem, đồ án ở giữa vòng tròn giống thứ gì?"

Mọi người ào ào vọt tới chỗ các lão gia tử đứng, nhìn kỹ.

Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái, "Ai nha! Đây không phải là hồ ly sao!"

"Tiểu Tứ Tử, mặt lá cờ có màu gì?" Ân Hậu hỏi.

"Màu đen, đồ án màu trắng." Tiểu Tứ Tử trả lời.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, Tiền Thiêm Thinh cũng nhíu mày, "Đây là tộc huy của Ngân Hồ tộc... trước kia một số đồ vật Yêu Vương dùng, từng thấy thứ đồ án này."

"Bất quá đều không đầy đủ." Ân Hậu giải thích, "Yêu Vương đều xóa bớt, cây gậy Yêu Vương thường dùng cũng có, huy hiệu bị xóa sạch."

"Ngân Hồ tộc có quân đội riêng?" Triệu Phổ tò mò.

Ân Hậu lập tức lắc đầu, "Không thể nào! Số lượng Ngân Hồ tộc rất thưa thớt, hơn nữa hồ ly luôn sống một mình chứ không sống theo bầy!"

Tất cả mọi người không nói gì nhìn Ân Hậu —— đây là kiểu hình dung gì?

Thiên Tôn nhíu mày, "Yêu Vương rất ít khi nói đến chuyện của Ngân Hồ tộc, không chừng có chuyện gì, chúng ta cũng không rõ cho lắm."

Nói xong Thiên Tôn híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một cái, lại nhìn sương mù Khiếu Lâm... vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, "Đi! Hai ta đi vào xem một cái!"

Công Tôn cả kinh, những người khác vội ngăn cản, Ân Hậu lập tức túm lấy cổ áo Thiên Tôn.

Triển Chiêu liên tục xua tay, ý là —— ngoại công nắm chặt đừng buông tay! Nếu thật sự đi vào Ngọc Đường trở về chắc hoảng đến chết!

So với mọi người đang hỗn loạn trên lầu Vọng Tinh Lâu, Bạch Ngọc Đường lúc này ngược lại rất cô đơn.

Ngũ gia cưỡi Yêu Yêu ngang qua sa mạc, về Hắc Phong Thành đón Công Tôn Mỗ, xuyên qua Quỷ Hải đối với Yêu Yêu mà nói không thành vấn đề, Ngũ gia cũng rất sốt ruột, định sẽ quay về trước khi trời tối.

Lúc này Yêu Yêu đang bay trên Quỷ Hải, trên đầu là bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, mặt trời tỏa ánh nắng chói chang, phía dưới lại là một mảnh cát vàng trải dài.

Ngũ gia dùng khăn vải chắn gió, cúi đầu tránh ánh nắng... liếc mắt một cái, chợt nhìn thấy giữa một mảnh cát vàng Quỷ Hải, có một điểm trắng di động.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ, kinh ngạc —— chỉ thấy ngay giữa sa mạc Quỷ Hải có một người mặc một thân bạch y đang đi một mình.

Nhanh chóng nhắm mắt, cảm thấy không lẽ bản thân gặp ảo giác? Đến khi lại mở mắt ra... phía dưới chỉ thuần một mảnh cát vàng, không hề có người nào cả.

Lúc này, Yêu Yêu đã bay qua cồn cát nơi Bạch Ngọc Đường vừa mới nhìn thấy người kia.

Ngũ gia lại quay đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt... chỉ thấy trên cồn cát, đích thật là có một bóng dáng màu trắng.

Bạch Ngọc Đường lập tức kéo vây lưng Yêu Yêu.

Yêu Yêu xoay người, lượn một vòng trên không trung, mang theo Bạch Ngọc Đường bay trở về.

Khi bay đến phía trên cồn cát nọ, Yêu Yêu lượn quanh cồn cát một vòng, có chút không hiểu mà quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Mà lúc này Bạch Ngọc Đường cúi đầu, nhìn kỹ nền cát... trên nền cát không có người, không chỉ không có ai mà ngay cả một dấu chân cũng không có.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nghĩ lại, vừa rồi quả thật hắn nhìn thấy một bạch y nhân nhưng bây giờ ngẫm lại, có người nhưng không có dấu chân!

Ngũ gia cảm thấy quái dị... đừng nói là gặp phải ảo giác chứ? Bên trong sa mạc xuất hiện ảo ảnh? Nhưng chỉ xuất hiện ảo ảnh của một người?

Đang khó hiểu, cái đuôi Yêu Yêu vẫy hai cái, lắc cho Bạch Ngọc Đường khôi phục lại tinh thần.

Ngũ gia vỗ vỗ nó, để nó tiếp tục bay về Hắc Phong Thành.

Yêu Yêu bay ra thật xa, Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, lại quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Mà ngay trong nháy mắt khi Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy phía trên cồn cát xa xa, một bạch y nhân đang đứng đó, lúc này người nọ đang ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẫy tay với hắn.

Nhãn lực của Ngũ gia coi như không tồi, nhìn kỹ khuôn mặt của người nọ, lập tức ngây ngẩn cả người... Ngân Yêu Vương!

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể tin được, quay đầu lại kéo Yêu Yêu định bay trở về, chỉ là chờ Yêu Yêu xoay người, nhìn lại... nơi nào còn có Ngân Yêu Vương nữa!

Lại một lần nữa cưỡi Yêu Yêu quay trở lại mảnh cồn cát kia, lượn hai vòng, Yêu Vương không xuất hiện nữa.

Yêu Yêu vẫy vẫy đầu, bất mãn quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, hiển nhiên không rõ cứ bay vòng vòng thế này để làm gì.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, đơn giản nhấn một cái lên vây lưng của Yêu Yêu, nhảy xuống mặt cát cẩn thận tìm kiếm nhưng bóng người kia vẫn không xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường đứng giữa đại mạc mờ mịt mà ngẩn người —— thật là ảo giác sao?

Lúc này chợt cảm giác có ai vỗ nhẹ lên vai hắn một cái.

Ngũ gia quay đầu lại, chỉ thấy Giao Giao cúi đầu, đem mặt tiến đến trước mặt hắn, mở to mắt, nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Giao Giao càng ngày càng giống Triển Chiêu một chốc, hỏi, "Ngươi nhìn thấy không?"

Ngoài dự kiến của Bạch Ngọc Đường, Giao Giao cư nhiên gật đầu.

Bạch Ngọc Đường vừa định hỏi tiếp, chợt thấy Giao Giao đột nhiên vươn tay giơ một ngón tay chỉ về mảnh cát cách đây không xa.

Ngũ gia không hiểu, nhìn chằm chằm mảnh cát vàng phía trước, "Sao vậy?"

Giao Giao lại giơ tay, Yêu Yêu ngồi phía sau Bạch Ngọc Đường đợi hắn nghiêng đầu, tiến lên, giơ móng vuốt đập xuống mặt đất một lúc, Bạch Ngọc Đường chợt nghe "bang" một tiếng.

Yêu Yêu giơ móng vuốt lên vẫy vẫy, tựa như đập trúng cái gì đó.

Bạch Ngọc Đường vội tiến lên, tiếp tục đào cái hố Yêu Yêu vừa đào... cát đào lên lại chảy ngược trở về, khó khăn lắm mới đào ra một cái hố, bên trong có một cái rương sắt màu đen, lộ ra một góc.

Ngũ gia lại tiếp tục đào, túm được một cái vòng, dùng sức kéo lên trên.

"Rầm" một tiếng, một cái rương sắt hình vuông được kéo ra.

Ngũ gia đặt thùng trên mặt đất, lại nhìn nhìn xuống cái hố vừa đào, bên trong không còn thứ gì.

Cẩn thận kiểm tra cái rương này, không lớn không nhỏ, không khác với hòm đựng thuốc của Công Tôn là bao, làm bằng sắt đen, xách lên còn khá nặng, phía trên vỏ sắt có chạm khắc hình trang trí phong cách cổ xưa, chính diện là một cái khóa sắt.

Mà dễ thấy nhất chính là, chính giữa cái khoa kia có một đồ án hình tròn mạ bạc.

Đồ án kia, dường như là một ký hiệu, nhìn có chút giống một con hồ ly...

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đồ án này có chút quen mắt, vốn nhất thời hắn không nghĩ ra nhưng vừa rồi Ngân Yêu Vương đột nhiên xuất hiện lại làm cho hắn lập tức nhớ đến đồ án này...

Bản thân Bạch Ngọc Đường đối với Ngân Yêu Vương không có ấn tượng, nhưng vừa nhìn thấy Ngân Yêu Vương, tự nhiên hắn cũng nhớ đến Thiên Tôn. Mà khi hắn còn bé sống cùng Thiên Tôn tại Bách Hoa Cốc ở Thiên Sơn, có đôi khi có thể nhìn thấy trên một ít dụng cụ có khắc đồ án tương tự như thứ này, bất quá phần lớn đều bị xóa bớt, nhìn kỹ hình dáng mới có thể nhận ra, hẳn là cùng một loại.

Bạch Ngọc Đường kiểm tra khóa sắt kia một chút, vươn tay nhẹ xoa cằm —— không phải là loại khóa bình thường, muốn cạy ra phải có dụng cụ.

Cầm thùng lên quơ nhẹ bên tai, bên trong chắc chắn có thứ gì đó, Ngũ gia cũng không dám quá dùng sức, ai biết thứ đồ chơi này được chôn ở đây bao lâu, đừng để lắc mấy cái đã hỏng mất.

Ngũ gia đang nghiên cứu cái rương thì Yêu Yêu ở một bên dùng đầu đụng đụng hắn.

Bạch Ngọc Đường vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Yêu Yêu vỗ cánh, hướng về phía xa xa kêu to. Nhìn lại phương xa, chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, bão cát sắp đến.

Ngũ gia vội mang rương nhảy lên lưng Yêu Yêu... Yêu Yêu lập tức bay thẳng lên trời, mới vừa bay lên trên cao thì phía dưới bão cát đã quét đến... muốn nhìn lại mảnh cồn cát kia, đã không còn thấy tung tích.

Yêu Yêu tiếp tục bay về Hắc Phong Thành, Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng nó, nhìn cái rương sắt kia mà ngẩn người, trước mắt vẫn là hình ảnh Ngân Yêu Vương vừa vẫy tay với hắn.

Nếu chôn một cái rương dưới đất, nhiều năm sau vẫn có thể dễ dàng tìm được, còn nếu chôn một cái rương trong sa mạc, chôn còn cạn như vậy, lại còn có thể để hắn tìm được... độ khó rất cao, cũng chỉ có người kia mới có thể làm được đi...

Bạch Ngọc Đường vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt cát đã bị san phẳng phía xa xa, bạch y nhân vừa rồi lại xuất hiện vẫy tay với hắn, xem ra còn rất vui vẻ.

Tư thế vẫy tay kia, còn có dáng vẻ khi ngoắc gọi hắn vừa rồi, đều cực kỳ giống Thiên Tôn...

Ngũ gia ngây người.

Cùng lúc đó, trên không trung có một quầng sáng mờ phủ xuống... theo ánh sáng kim sắc chiếu khắp sa mạc, thân ảnh màu trắng kia nhạt nhòa dần, sau đó biến bất...

Ngũ gia đột nhiên bật cười, Yêu Yêu cùng Giao Giao tò mò nhìn hắn... kinh ngạc khi chủ nhân mặt than nhà mình cư nhiên có thể cười thành tiếng "Ha ha ha" trọn vẹn.

Bạcn Ngọc Đường cười đến thoải mái, vỗ nhẹ lên rương sắt kia, gật đầu tán thưởng —— Ngân Yêu Vương thật cừ! Cách cả trăm năm, Yêu Vương không chỉ để lại một cái rương cho bọn họ, còn thuận tiện nhắc nhở hắn một chút, sương mù Khiếu Lâm, rốt cuộc hình thành như thế nào!

...
Bình Luận (0)
Comment