Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 198

Edit: Ruby

Nếu như nói, một cái đầu lâu không đủ gây chấn động cho lắm thì như vậy, một đống lớn đầu lâu sẽ mang lại chấn động rất mạnh.

Nếu một cái đầu lâu nhét trong rương chưa đủ quỷ dị, vậy một đống lớn đầu lâu được nhét trong từng cái rương một, vậy có đủ quỷ dị chưa?

Cho dù như Thiên Tôn và Ân Hậu có kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt quả thật là. "Không hiểu ra sao cả."

"Vì sao mỗi một cái đầu lâu đều phải cất riêng trong rương?!"

Trầm mặc một lúc lâu sau, Thiên Tôn nhịn không được phun tào một câu.

Lâm Dạ Hỏa cũng xen vào một câu, "Đúng thế, không phải rất phí công sao?"

"Cũng là rương có tộc huy của Ngân Hồ tộc... có ý nghĩa gì đặc biệt sao?" Tất cả mọi người nhìn Ân Hậu và Thiên Tôn.

Thiên Tôn nhún vai, chưa bao giờ nghe qua.

Ân Hậu cũng lắc đầu, "Chưa từng nghe Yêu Vương nhắc đến, hơn nữa Yêu Vương rất lười biếng, chuyện này nhìn không giống như là hắn làm."

"Có thể nhìn ra được đầu lâu này chết đã bao lâu rồi không?" Triển Chiêu hỏi Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, "Khó lắm, vì đã bị đóng băng, bình thường đều là dựa vào mức độ phân hủy của thi thể hoặc là xương cốt chôn trong đất bùn thay đổi theo thời gian khác nhau, tình hình phong hóa mà từ từ suy đoán, chỉ là bây giờ một chút manh mối đều không có! Đầu lâu này không rõ được hình thành như thế nào, cư nhiên lại sạch sẽ như vậy."

"Thứ này làm thành cũng rất khó khăn đi?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không rõ được tạo thành như thế nào, giống như được niêm phong trong tinh thạch màu đỏ vậy." Công Tôn cầm lên quan sát một lúc lâu sau, quay đầu lại hỏi mọi người. "Còn rất đẹp mắt ha?"

Mọi người tỏ ra ghét bỏ nhìn Công Tôn, chỉ có Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Đúng thế, nhìn rất đẹp mắt nha!"

"Rốt cuộc là có bao nhiêu?" Triệu Phổ ngẫm nghĩ, hỏi, "Chúng ta bây giờ đang đứng ở vị trí nào?"

"Ừm... chỗ nào đó ven rìa dãy Côn Lôn đi." Ân Hậu tính thử lộ trình bọn họ đã đi qua, "Có lẽ là ở trong lòng ngọn núi nào đó?"

"Không bằng đào hết ra xem thử?" Triển Chiêu đề nghị, "Xem thử rốt cuộc có bao nhiêu rương ở trong này."

Tất cả mọi người đều cảm thấy khả thi, Triệu Phổ lệnh cho Giả Ảnh đi thông báo cho Trịnh Trường Không.

Không bao lâu, Trịnh Trường Không và Chu Tử Nguyệt đều chạy đến, còn mang theo năm trăm tinh binh.

Các tướng sĩ xếp thành hai hàng, chuyền đống rương ra ngoài, xếp chồng lên từng hàng một.

Bạch Ngọc Đường đứng một bên đếm số lượng.

Rương cứ đào ra một phần thì từ trong lòng núi lại tuôn ra một phần, dọn nửa ngày, thay đổi ba đội nhân mã nhưng vẫn chưa dọn xong.

Triệu Phổ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, "Bao nhiêu cái vậy?"

Ngũ gia cau mày, "Một vạn sáu nghìn cái!"

Tất cả mọi người há hốc miệng, "Cái gì!"

"Nhiều như vậy?"

Thiên Tôn và Ân Hậu đi ra ngoài tản bộ vừa trở về đều cảm thấy không thể tin được.

"Đã vậy còn có khuynh hướng không dọn hết được!" Lâm Dạ Hỏa nhìn chỗ rương cứ cuồn cuộn tuôn ra không ngừng.

"Nếu như quả thật là một núi rương thì hẳn là chúng ta chỉ mới đào được phần đáy đi?" Triển Chiêu hỏi.

Hai mắt Cửu vương gia nheo lại, "Dọn tiếp! Ta không tin không dọn sạch hết được!"

Triệu Phổ nói một câu, Trịnh Trường Không lại kéo đến một nghìn tinh binh, trước sơn động, Long Kiều Quảng dẫn người đắp mấy cái lều trại, Chu Tử Nguyệt đem phạm vi mười dặm xung quanh thiết lập thành cấm địa, phái binh canh gác.

Cứ như vậy, đào hết hai ngày.

Rốt cuộc đến sáng sớm ngày thứ ba, Trâu Lương chạy đến trước mặt Triệu Phổ đến xem tiến triển công việc, báo, "Đào rỗng!"

Mọi người kinh hỉ, nhanh chóng chạy vào động băng.

Rương cơ hồ chất đầy toàn bộ động băng.

"Vừa vặn mười vạn cái!" Trâu Lương nói, "Vì trong động rất lạnh nên không có dấu hiện máu loãng bị hòa tan chảy ra. Chúng ta cứ cách một trăm rương thì mở ra một cái, trong rương đều là đầu lâu và mũ giáp, cái nào cũng giống như nhau."

Mọi người dọc theo hàng rương sắt đi về phía trước, rốt cuộc tới phía trước động huyệt kia.

Đi vào trong là một sơn động trống không, vách núi có chút "loang lổ". Sở dĩ tạo thành cảm giác "loang lổ" này là vì núi cơ bản đều bị đào xuyên. Nhưng mà, nhiều lỗ thủng như vậy núi cũng không sụp xuống là vì đã bị đóng băng!

"Bên trên là sông băng?" Bạch Ngọc Đường ngưỡng mặt nhìn nhìn, phỏng đoán vị trí họ đang đứng.

"Lớp băng hẳn là không dày."

Thiên Tôn nghiêng tai lắng nghe, "Lớp băng trên đỉnh núi này phỏng chừng không dày, có thể nghe được tiếng gió."

Giả Ảnh mang theo mấy lão binh quen thuộc thổ mộc, đào quật đến, mấy lão đầu nhi đều rất đồng ý với nhận xét của Thiên Tôn, bày tỏ, "Cái sơn động này không phải có người tạo ra mà là do thiên nhiên hình thành."

"Thiên nhiên hình thành?" Công Tôn có chút không hiểu. "Vậy những cái rương sắt này được nhét vào thế nào?"

Mấy lão binh mang theo mọi người đến một bên động huyệt, chỉ vào một lỗ thủng khá lớn bị đóng băng ở phía trên, nói. "Hẳn là những cái rương kia rơi xuống qua cái lỗ thủng này từ rất nhiều năm trước!"

"Rớt xuống?" Ân Hậu có vẻ cảm thấy rất hứng thú, ngưỡng mặt nhìn.

"Cụ thể là được tạo thành như thế nào?" Triệu Phổ hỏi Giả Ảnh.

"Căn cứ vào kinh nghiệm, chúng ta suy đoán như vậy." Giả Ảnh giải thích. "Những chiếc rương này vốn là được chất chồng trên núi, nhưng không ngờ tới chính là dưới chân núi có một cái động huyệt rất lớn. Thời gian sau, đỉnh huyệt nứt ra một cái lỗ hổng, một phần rương liền rơi xuống lấp đầy động huyệt. Lại qua một thời gian, tuyết đọng cùng băng tầng kết dày trên đỉnh động, lại một lần nữa chặn lại cửa động, liền hình thành cục diện như bây giờ."

"Tức là..." Triển Chiêu quan sát "cửa vào" động băng kia, hỏi, "Phá vỡ cái lỗ thủng này thì chúng ta có thể lên trên được rồi?"

"Việc này sẽ mang lại nguy hiểm." Giả Ảnh hiển nhiên đã nghiên cứu qua với mấy công tượng, "Chỉ e sẽ khiến cho toàn bộ sơn động sụp xuống."

"Dựng cột chống trong sơn động không được sao?" Triệu Phổ hỏi, "Làm mấy cái giá sắt đến."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Không dễ... nếu băng tầng vỡ ra thì không phải chỉ nứt ra một vài đường, không chừng bên trên còn có núi băng cái gì toàn bộ đều sẽ sập xuống."

Khi mọi người ở đây nghĩ không ra chiêu, Triển Chiêu vươn tay kéo Lâm Dạ Hỏa đang nghiên cứu vách núi qua, "Nung chảy lỗ hổng này ra được không?"

Tất cả mọi người sửng sốt, tập trung nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng chớp mắt mấy cái, sờ cằm, "Ách...cái này cũng không phải khó."

"Cũng là một cách." Ân Hậu và Thiên Tôn đều gật đầu, cảm thấy có thể thử một lần.

Lâm Dạ Hỏa đứng ở dưới lỗ hổng, quan sát một chút, đưa tay, đẩy nội kình hướng lên trên.

Chỉ chốc lát sau, dưới tác động của nội lực cực nóng, cửa động bị đóng băng bắt đầu tan từ từ, giọt nước rơi tí tách dọc theo vách núi chảy xuống.

So với mọi người dự đoán còn thuận lợi hơn, đỉnh núi không có dấu hiệu sụp đổ, lỗ hổng hình tròn trên mặt băng theo băng tuyết hòa tan từ từ mở rộng... một cơn gió mang theo giá lạnh từ ngoài cửa động thổi vào.

"Xuyên thủng rồi!" Lâm Dạ Hỏa thu nội lực, cẩn thận quan sát lỗ thủng kia, xem ra vừa đủ cho một người có thể chui ra ngoài.

Không đợi những người khác di chuyển, Tiểu Lương Tử "vèo" một cái liền lủi ra ngoài.

"Ai!" Công Tôn không ngăn kịp.

Triệu Phổ bất đắc dĩ, tiểu tử này quá nghịch ngợm, bình thường có phải không để ý quản giáo nó?

Tiểu Lương Tử vừa mới chui lên, liền ló đầu trở về gọi mọi người, "Mau đến xem đi!"

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa nhanh chóng cũng chạy từ trong động ra ngoài.

Mọi người lục tục đi lên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là núi non mênh mông... Hiện tại bọn họ đang đứng trên một ngọn núi khá cao, trước mắt là núi non trùng trùng điệp điệp, rặng núi Côn Lôn trập trùng, băng tuyết trắng xóa mây mù lượn quanh, rất là hùng vĩ.

Triển Chiêu đang muốn cảm khái một chút cảnh đẹp núi non, cảm giác có người kéo kéo mình.

Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường đã đến bên cạnh hắn giơ một ngón tay chỉ về phía trước, ý là —— nhìn bên kia mới đúng!

Triển Chiêu vừa ngẩng đầu...

Chỉ thấy trước mắt chồng chất một lượng rương sắt cực lớn, số rương sắt khổng lồ chất đầy toàn bộ đỉnh núi, liếc mắt nhìn qua một lượt, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.

"Oa... cảm giác như còn nhiều gấp mấy lần số lượng chúng ta đào được!" Lâm Dạ Hỏa nhìn một cái, hỏi Trâu Lương, "Có thể nào có tới cả trăm vạn cái không?"

"Không thể nào..." Công Tôn cảm thấy không thể tin nổi, "Chẳng lẽ chết cả trăm vạn người ở chỗ này?"

Bạch Ngọc Đường đánh giá sơ qua một chút, đáp, "Không nhiều như vậy, nơi này đại khái có ba mươi vạn cái, hơn nữa thêm số lượng vừa rồi chúng ta đào ra, khoảng bốn mươi vạn..."

"Vậy cũng quá nhiều!" Thân làm lang trung như Công Tôn chỉ biết cảm thấy kinh sợ bởi cảnh tượng đập vào trước mắt.

Ân Hậu mở thử hai cái rương ra, phát hiện mỗi cái rương đều giống hệt như nhau.

"Quả thực không thể tưởng tượng!" Triệu Phổ cau mày, "Đều đội mũ giáp chẳng lẽ là binh lính? Nhà ai chết tới bốn mươi vạn đại quân? Đây không phải là trực tiếp vong quốc sao?"

"Có thể là từ cổ đại không?" Tiểu Lương Tử hỏi, "Con nghe cha con nói trước kia có chiến tranh đều là chôn sống mấy chục vạn tù binh! Băng không chính là hoàng đế nào chết thì chém binh mã dưới trướng để tuẫn táng?"

Mọi người nhìn Tiểu Lương Tử —— ngươi biết còn không ít ha, bình thường luôn nghe ngóng toàn chuyện gì không?

"Nếu nói là tuẫn táng... vì sao không đem chôn mà ngược lại đắp trên ngọn núi tuyết này?" Triển Chiêu nhìn khắp nơi, một bên là dãy núi một bên là vách núi, tầm mắt đều bị chặn, nhìn không ra phương vị.

"Hiện tại hẳn là chúng ta đang ở trong dãy Côn Lôn đi?" Ân Hậu hỏi, "Đống rương này nằm ở đây chưa từng bị ai phát hiện ra sao?"

Chu Tử Nguyệt cũng theo mọi người lên đây lắc đầu, "Chưa từng có ai phát hiện ra cái rương nào như vậy."

Lâm Dạ Hỏa tìm một cái rương kéo kéo, "Thiệt nhiều đều đông lạnh trên mặt đất."

"Trước tiên phải làm rõ chúng ta đang ở đâu đã rồi nói tiếp." Bạch Ngọc Đường nói xong, huýt sáo một tiếng.

Tất cả mọi người không lên tiếng, đợi một chốc, không nghe thấy tiếng kêu của Yêu Yêu.

"Có phải quá xa không?" Triệu Phổ hỏi.

"Không phải đâu." Triển Chiêu đứng bên vách núi nhìn ra xa xa, "Ở Khai Phong Phủ cách nửa thành huýt sáo một tiếng nó đều có thể nghe thấy, ở đây cách Cuồng Thạch Thành xa như vậy sao..."

Lời Triển Chiêu còn chưa dứt, mọi người liền nghe thấy âm thanh vỗ cánh quen thuộc.

Tất cả mọi người an tâm —— đến rồi!

Quả nhiên, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một cái bóng thật lớn bay qua, Yêu Yêu lượn quanh một vòng rồi đáp xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia leo lên lưng Yêu Yêu, Triển Chiêu cũng lên theo.

Hai người ý bảo mọi người đợi ở phía dưới trước, bọn họ đi thăm dò địa hình một chút.

Yêu Yêu giương cánh bay lên không.

Đợi bay đến chỗ cao, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn xuống, phát hiện quả nhiên bọn họ đã ở trong rặng núi.

Hang động vừa rồi bọn họ đi ra nằm phía trên một triền núi, một bên là vách núi, phía dưới là mây mù lượn lờ bao quanh dãy núi, một bên lại là đỉnh núi. Những cái rương kia trải dài một đường hướng thẳng lên đỉnh núi. Mà một bên trên đỉnh núi có một hồ nước thật lớn, quy mô tương đương với Bạch Lộc Trì. Nhìn hình dạng thì phỏng chừng cũng là thiên trì. Ở phía bên kia thiên trì có một thảm thực vật rậm rạp phủ kín một vùng đỉnh núi. Phía sau đỉnh núi kia cư nhiên chính là lối vào động băng ở một bên Cuồng Thạch Thành... chính là nơi mà họ đã đi vào.

"Cũng không xa mấy." Triển Chiêu tò mò, "Vậy mà nhiều năm như thế không có ai phát hiện ra."

"Đại khái là rừng cây trên núi quá dày đặc nên dễ lạc đường." Bạch Ngọc Đường nói xong, nhíu mày nhìn thiên trì phía dưới.

Lúc này Yêu Yêu đang lượn vòng trên mặt hồ phẳng lặng, nó nghiêng đầu, tựa hồ như cũng đang đánh giá hồ nước kia.

"Miêu Nhi..." Bạch Ngọc Đường thấp giọng hỏi Triển Chiêu, "Ngươi có nhận ra... mặt hồ có chút quá mức phẳng lặng không?"

Triển Chiêu híp mắt, "Có phải đóng băng rồi không?"

Nói xong vươn tay sờ bên hông Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia bất đắc dĩ nhìn con mèo nào đó đang "động tay động chân" với mình, Triển Chiêu rất thuận tay lấy ra túi tiền của Ngũ gia, móc một khối bạc ném xuống.

Bạch Ngọc Đường thở dài, mèo này lấy bạc của hắn ném xuống nước không nương tay chút nào...

"Lạch cạch" một tiếng, bạc kia nảy mấy cái trên "mặt hồ", lăn không được bao xa liền nằm lại bất động. Mặt hồ vẫn phẳng lặng như vậy, không gợn sóng chút nào.

"Thật sự đóng băng rồi!" Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ lên đầu Yêu Yêu... Yêu Yêu liền hạ xuống.

Khi đáp xuống đất, móng vuốt của Yêu Yêu cào vài vết khá sâu trên mặt băng, vụn băng bay lên nhưng mặt băng không chút sứt mẻ.

Hai người đều nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt băng nhìn xuống... Băng này phỏng chừng là đông lạnh đến tận đáy, hẳn là bên trong tầng băng có thứ gì đó nhưng do băng quá dày nên không thấy rõ lắm.

"Này!"

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy Triệu Phổ bọn họ đã đến bên hồ băng, phỏng chừng là đi theo hướng những rương sắt kia mà tới.

"Oa!"

Tiểu Lương Tử nhảy lên mặt băng, dứt khoát cởi giày rơm trượt về phía trước, vèo một cái trượt đến bên cạnh Yêu Yêu.

Yêu Yêu nhẹ nhàng nhấc cánh giữ Tiểu Lương Tử lại.

Những người khác cũng đều lục tục đi tới.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đem địa hình quan sát được từ trên lưng Yêu Yêu nói cho Triệu Phổ.

Cửu vương gia nhìn mặt băng phía dưới chân. "Nói như vậy, phía dưới chính là động băng mà chúng ta vừa đi qua?"

"Những người nọ và xe ngựa đều là đóng băng dưới đáy hồ này sao?" Lâm Dạ Hỏa cũng hỏi.

"Hẳn là vậy." Thiên Tôn tò mò, "Nếu hòa tan hồ băng này thì có phải nước sẽ từ trong động băng chảy ra ngoài không?"

Ân Hậu ngẫm nghĩ, "Không chừng những người bị đóng băng sẽ thức dậy..."

Nói xong, tất cả mọi người xoay mặt nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng nhảy dựng, "Sao làm được! Hòa thượng có đến cũng không nung được cả cái hồ băng này!"

"Làm sao mới được?"

Công Tôn nghiêng đầu, không nghĩ ra, "Làm thế nào mới có thể đông lạnh được cả một hồ nước, đã vậy những người kia còn đứng dưới đáy hồ, người nào người nấy đều có vẻ mặt an tường?"

Nghe hắn nói như thế, mọi người cũng cảm thấy có chút quái dị.

"Ai, không làm tan chảy được hồ băng, nhưng có thể làm tan đủ để lấy một thi thể ra được! Đúng không?" Triệu Phổ hỏi.

"Chủ ý này không tồi!" Công Tôn gật đầu, cảm giác có người kéo tay áo của hắn.

Công Tôn cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang kéo áo hắn.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử lên. "Có phải bị lạnh không?"

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, vươn tay, chỉ ra xa xa.

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay bé nhìn qua, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chỉ vào mảnh rừng phía tây hồ.

"Khu rừng kia làm sao?" Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử đang cố chỉ về phía bên kia, dường như rất muốn đi qua.

"Bên kia! Bên kia!" Tiểu Tứ Tử liên tục chỉ.

Mọi người ôm Tiểu Tứ Tử đi về phía mảnh rừng bên kia. Đợi đến khi đến ngoài rừng nhìn vào bên trong, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bình Luận (0)
Comment