Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 249

Trong phủ, Công Tôn cau mày, đi xung quanh vị “Đại Long Vương” đang bị trói gô trong sân.

Công Tôn trên dưới đều nhìn một hồi lâu sau đó gãi đầu một cái, “Kỳ quái a! Sao lại cùng một dạng như vậy a?”

Nghĩ xong, Công Tôn từ trong hòm thuốc cầm ra lưỡi dao mỏng như canh ve, hướng tới khuôn mặt của vị “Đại Long Vương” kia.

“A!”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa vội vàng cản lại, vị “Đại Long Vương” bị điểm huyệt cũng không kêu được, há to miệng mặt đầy hoảng sợ nhìn vô lưỡi dao sắp sửa chạm vô gương mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên cạnh bàn, hỏi Tiểu Tứ Tử, ” Triệu Phổ cùng mọi người đi đâu rồi?”

Tiểu Tứ Tử nói, “Hình như là cầm theo đầu người, muốn cùng Yêu Yêu đi đến đại lao a”.

Đang khi nói chuyện, Triệu Phổ cùng mọi người đều quay trở lại.

Triệu Phổ vừa vào cửa chỉ thấy Triển Chiêu cùng mọi người cũng đã trở về, mà nói đến Cửu Vương Gia, chuyện đầu tiền phải làm dĩ nhiên là ngẩng đầu tìm Công Tôn.

Hồi nãy, Triệu Phổ cùng Yêu Vương đi đến đại lao. Giả Ảnh cầm đầu người cho những tên lính kia nhìn.

Vừa trông thấy, mấy tên lính kia mặt tràn đầy khiếp sợ, đều nói cái đầu người này chính là “Đại Long Vương”, sau đó bọn họ liền bắt đầu gào khóc, khai báo mình là thay người ta nhận tội, cũng là do vị “Đại Long Vương” kia an bài. Bọn họ  còn nói tài sản cùng tính mạng đều ở trong tay “Đai Long Vương”, không nghe không được.

Triệu Phổ dĩ nhiên biết trong truyện này nhất định có quỷ, xem chừng cái đầu người này cũng là kẻ thế tội, liền muốn cùng Công Tôn đàm đạo đôi câu, thuận tiện chọc Công Tôn.

Thế nhưng, Cửu Vương Gia vừa nhấc mắt liền vừa vặn trông thấy vị “Đại Long Vương” đang bị trói gô quỳ dưới đất, nhất thời bối rối.

Yêu Vương không nhanh không chậm đi tới, sau lưng Thiên Tôn, Ân Hậu cũng ngạc nhiên mà nhìn người trên mặt có nốt ruồi đang quỳ trong sân, nghi ngờ —— đây không phải là chưởng quỹ sòng bạc ở Vĩnh Cửu Thủy Trấn hay sao?

Ân Hậu đưa tay kéo Triển Chiêu qua, hỏi, “Song sinh?”

Triển Chiêu buông tay —— Ai biết a.

Công Tôn cầm đầu “Đại long vương” đưa đến bên cạnh so sánh một chút, cau mày, ” Ừ… có điểm khác biệt.”

Nói xong, Công Tôn đem đầu người để lên bàn, bắt đầu cầm đao cắt da mặt.

Ngũ gia đang cầm ly trà ngồi ở bên cạnh, bị sợ liền đứng lên.

Thiên Tôn bị biểu tình của Bạch Ngọc Đường chọc cho cười, chỉ vào đồ đệ bật cười thành tiếng.

Trâu Lương tra hỏi vị “Đại Long Vương” bị bắt kia, thế nhưng hắn lại nhận tội rất sảng khoái, nhất nhất nói mình chính là Đại Long Vương, hết thẩy mọi việc đều là hắn làm, hắn chính là chủ sự sau màn.

Triệu Phổ quay đầu hỏi Công Tôn đang khám nghiệm cái đầu người kia, hỏi, “Vậy hắn là ai?”

Vị “Đại Long Vương” kia liền liếc mắt nhìn, không nhanh không chậm trả lời một câu, “Thế thân của ta.”

Lúc này, Công Tôn đang cầm dao dọc theo khuôn mặt vẽ mấy đạo, cầm cái nhíp khơi một chút xíu da mặt, để Tiểu Tứ Tử hỗ trợ giữ cái nhíp.

Ngũ Gia một bên cầm ly trà mà cau mày, chỉ thấy Công Tôn lại cầm lên một cái nhíp, ở dưới lớp da thịt lại khều khều mấy cái, kẹp ra một mảnh xương rất mỏng gắp ra.

Sau đó Công Tôn lại chạy vô trong phòng.

Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn, cầm cái nhíp tò mò  đi lòng vòng trong phòng ngỗ tác mà nhìn quanh.

Ngũ Gia tiến tới, nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cha đệ phát hiện cái gì sao?”

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ vị trí xương gò má của đầu người, “Nhìn thấy không, gương mặt đều sụp xuống a.”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn… Quả nhiên, vị trí xương gò má của người nọ hai bên mặt đều trở nên không cân đối, một bên mặt rất giống Đại Long Vương, bên còn lai thì không giống. Mà bên không giống, hẳn là bị Công Tôn rút ra cái gì rồi.

“Nga…” Triển Chiêu chẳng biết lúc nào cũng tới, gật đầu, “Thì ra là như vậy a, “

Ngũ gia giương mắt nhìn Triển Chiêu —— thì ra là như vậy là cái gì a?

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, cùng Ngũ gia đối mặt.

Tiểu Tứ Tử một tay nâng cằm lên dựa vào đầu gối, ngước mặt nhìn hai người bọn họ, một tay cầm cái nhíp, nói, “Mỏi tay quá.”

Tiểu Lương Từ chui vào từ chính giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đưa tay, “Cận Nhi ta giúp đệ cầm!”

Triệu Phổ vào lúc này cũng tỉnh hồn lại, ôm cánh tay hỏi Yêu Vương, “Lão gia tử, người hình như không có ngạc nhiên a?”

Yêu Vương khẽ mỉm cười, vỗ vai Triệu Phổ một cái, “Hôm nay tạm dừng ở đây thôi, ngày mai nói sau.”

Nói xong, Yêu Vương liền quay về phòng đi ngủ.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng nhau quay đầu nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu.

Hai lão gia tử buông tay —— ai biết chuyện gì a?

Lúc này, Công Tôn cũng đi ra.

Công Tôn một tay cầm cái nhíp, gắp một mảnh xương, một tay kia nhẹ nhàng sờ cằm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

“Tiên sinh?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Vật này là cái gì nha?”

Công Tôn đem cái nhíp đưa cho Hỏa Phụng, tỏ ý để hắn hỗ trợ cầm, trả lời một câu, “Mảnh xương trên đầu gối.”

Hỏa Phượng cầm cái nhíp mặt đầy ghét bỏ.

Công Tôn chạy đến bên cạnh vị Đại Long Vương kia, đưa tay bắt đầu sờ mặt hắn, sau đó dùng sức đè hai bên xương gò má, sau đó lại muốn túm lấy quần vị  Đại Long Vương kia. Triệu Phổ bị dọa sợ vội vàng ngăn lại, “Làm gì vậy?”

Công Tôn chỉ đầu gối hắn nói, “Nhìn đầu gối hắn có sẹo hay không a!”

Cửu vương gia để cho nhóm ảnh vệ đem hai bên ống quần hắn vén lên.

Đồng thời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới nét mặt một mực không biểu tình gì của vị “Đại long vương”  kia  trong tức  khắc lóe lên một tia khác thường.

Loại biểu tình này biến hóa chợt lóe lên rất nhanh liền nhìn không ra có điểm gì khác, cũng không biết nên miêu tả làm sao Triển Chiêu nhìn ra trong loại biểu tình đó là một ít nghi ngờ, Ngũ gia lại cảm thấy là hốt hoảng. Nhưng hiển nhiên vết sẹo trên đầu gối, là có ý gì …

Lúc vén ống quần lộ ra đầu gối, mọi người liền phát hiện vị “Đại long vương”  này trên đầu gối bên trái, có một vết sẹo.

Công Tôn nắm gương mặt của “Đại Long Vương”, hí mắt kiểm tra mí mắt hắn cùng sau tai.

Cặn kẽ kiểm tra xong, Công Tôn liếc mắt nhìn “Đại Long Vương”,, “Gương mặt này của ngươi nhất định đã động tay động chân rồi!”

Lúc này, Hạ Nhất Hàng từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một quyển trục.

Phó soái vào viện thấy “Đại Long Vương”, khẽ nhíu mày một cái, đi tới bên người Triệu Phổ, thấp giọng nói đôi câu.

Triệu Phổ để cho người đem Đại Long Vương dẫn đi trước, liền đối với bọn Triển Chiêu vẫy vẫy tay, tỏ ý —— vào thư phòng nói chuyện.



-“Ta cùng Hứa Kham đã âm thầm tra xét phần danh sách này của Lão Rèm có liên quan đến quân doanh” Hạ Nhất Hàng vào cửa liền nói, “Cũng đã tìm người hỏi rồi.”

Mọi người ngồi xuống, nghe Hạ Nhất Hàng nói.

“Lão Rèm đúng là tồn tại, Đại Long Vương cũng đích xác tồn tại, chúng ta lặng lẽ tìm mấy người hỏi một chút, bọn họ liền nhận tội.” Hạ Nhất Hàng cau mày, “Bọn họ đều có nhược điểm bị Lão Rèm cầm trong tay,, đời đời kiếp kiếp đều phải nghe lệnh làm việc.”

Hạ Nhất Hàng nói cái này, đem quyển trục cầm trong tay đưa cho Triệu Phổ, “Bọn họ miêu tả một chút tướng mạo Đại Long Vương, đây là họa sĩ trong quân doanh căn cứ lời bọn họ miêu tả mà vẽ ra.”

Triệu Phổ mở quyển trục ra, nhìn một cái liền vẻ mặt phức tạp đưa cho Công Tôn.

Những người khác cũng đều tiến tới nhìn —— bức họa kia cùng vị Đại Long Vường vừa nãy, còn có chưởng quỹ sòng bạc, cùng với cái đầu người kia… gần như giống nhau.

“Cho nên nói, Đại Long Vương luôn luôn là cái bộ dáng này, mà người bị bắt hồi nãy cùng với cái đầu người kia cũng chỉ là thế thân?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Tất cả mọi người nhíu mày, là như vậy sao…

“Thay đổi qua dung mạo, cũng chưa chắc không phải Đại Long Vương a?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, nếu như là Đại Long Vương đích thực và kẻ thế thân cũng làm thành cùng một tướng mạo thì sao…”

Triệu Phổ chỉ bức họa hỏi, “Người này cùng người chúng ta bắt tới là cùng một người sao?”

Hạ Nhất Hàng nhún vai, bày tỏ —— không xác định.

“Còn có một người nữa a.” Ân Hậu nói, “Còn có chưởng quỹ sòng bạc tại Vĩnh Cửu Thủy Trấn, ngày mai có hẹn Yêu Vương ở Thái Bạch Cư a.”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, để cho Đổng Thiên Dực dẫn người đi Vĩnh Cửu Thủy Trấn điều tra một chút.

Lúc này sắc trời cũng tồi rồi, Triệu Phổ lúc này luôn suy nghĩ về một người mập mạp, trên mặt lại còn có hai nốt ruồi.

Mọi người mỗi người tản đi nghỉ ngơi trước, chờ ngày mai Yêu Vương đi Thái Bạch Cư rồi nói sau.

Hạ Nhất Hàng để cho Trâu Lương cùng Hứa Kham căn cứ theo những đầu mồi mà những tên lính kia cung cấp, đi tìm Đại Long Vương.

Một đêm yên lặng, ngày kế, bận rộn một buổi trưa Trâu Lương cùng Hứa Kham đen mặt trở lại, phía sau bọn họ còn mang theo hai người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo bản năng dụi mắt một cái.

Lâm Dạ Hỏa trợn mắt to mà nhìn chằm chằm, “Lão tử là mù sao? Đây là ảo thuật hay là ảo giác?”

Trâu Lương cùng Hứa Kham mang hai người kia vào, mà hai người kia lại là hai “Đại Long Vương” nữa.

Trong chốc lát, Đổng Thiên Dực đi  một chuyến  đến Vĩnh Cửu Thủy Trấn cũng trở về, nói Uông chưởng quỹ sòng bạc vẫn sống a, sáng sớm hôm nay dẫn người chay tới Hắc Phong Thành, đoán chừng là chạy đến Thái Bạch Cư hẹn gặp Yêu Vương.

Tiểu Tứ Tử đứng ở trên bàn đá bẻ đầu ngón tay tính toán “Ai nha, đầu người là  người đầu tiên, Miêu Miêu bắt tới một người, Vĩnh Cửu Thủy Trấn một người, mèo mèo uổng công bắt một người, vĩnh nước trấn một người, Hạ Hạ, Kham Kham bắt được hai người, bây giờ là có  Đai Long Vương a.”

Tiểu Tứ Tử, vươn cánh tay nhỏ bé, hướng về phía mọi người lắc lắc —— năm người này thiệt là giống nhau!

Mọi người hoang mang chạy đi tìm Ngân Yêu Vương, nhưng cũng không tìm được, chỉ biết  là đã  mang Thiên Tôn, Ân Hậu ra phố mua đồ đi.

Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đều là tính nôn nóng, nhất là Công Tôn bị mấy gương mặt như vậy làm cho nhức đầu, liền mang theo Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, túm theo Triệu Phổ, cùng nhau chạy đến Thái Bạch Cư.

Ở tại một nhã gian trong Thái Bạch Cư, quá bạch cư muốn đang lúc nhã gian, mọi người đang chăm chú hóng chuyện qua cửa sổ.

Đến thời gian ước định, quả nhiên, chỉ thấy vị “Uông chưởng quỹ ” kia mang người tới.

Tiểu nhị hiểu chuyện đem đoàn người an bài ở trong nhã gian cách vách bên cạnh  Triệu Phổ.

Trong chốc lát, Yêu Vương, Thiên Tôn và Ân Hậu cũng tới.

Triệu Phổ ngày hôm qua liền tương kế tựu kế miễn tử hình mấy vị binh lính ở lại trại lính chờ đợi phân xử. Mấy người xác thực là không cần chết, Uông chưởng quỹ đáp ứng Yêu Vương coi như là làm được.

Như vậy Yêu Vương căn cứ vào ước hẹn trước kia, thì phải đem chỗ Hỏa Long Kim nói cho bọn họ.

Yêu Vương chỉ đưa cho chưởng quỹ kia  một tờ giấy.

Chưởng quỹ nhìn một cái là một địa chỉ, liền cười hì hì đi.

Yêu Vương đại khái là đi dạo phố nên mệt mỏi, liền gọi thức ăn cùng Thiên Tôn, Ân Hậu ăn cơm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là chạy đi theo dõi vị chưởng quỹ sòng bạc kia, Triệu Phổ căn cứ địa chỉ mà  an bài nhân thủ mai phục.

Mọi người liên thông suốt, buổi chiều lập kế sách, buổi tối mai phục, bận rộn đến sau nửa đêm, tới hai nhóm người, cũng bị bắt, người dẫn đầu bị trói lại mang đến soái phủ.

Đợt thứ nhất là đội của chưởng quỹ sòng bạc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo bọn họ một đường. Đợt thứ hai là sau khi đợt thứ nhất bị bắt, bị Trâu Lương đuổi kịp, dẫn đầu là người nào không biết, nhưng không ngoài dự liệu, vẫn là tướng mạo giống nhau.

Lúc này, trời tờ mờ sáng.

Trong sân, xếp thành một hàng toàn là người có tướng mạo mạp mạp, trên bàn thì để một cái đầu người, tình cảnh kia muốn có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị.

Tiểu Tứ Tử một cái tay cũng không đủ dùng, từng bước từng bước đếm, ngước mặt hỏi Công Tôn, “Cha, có bảy người a! Bảy người này đều có tướng mạo giống nhau! Heo mẹ sinh con cũng không thể nào mà một đàn heo con lại giống như vậy được.”

Mọi người vào lúc này lại mệt mỏi lại hỗn loạn, để cho Tiểu Tứ Tử nói một câu cũng cười khổ, cái này kêu là chuyện gì a!

Ngân Yêu Vương đã sớm ngủ, Thiên Tôn Cùng Ân Hậu cũng không thức đêm, trong sân một đám nhỏ hoàn toàn không có đầu mối.

Cuối cùng Triệu Phổ giựt giây Tiểu Tứ Tử chạy vào phòng Ngân Yêu Vương hỏi một chút.

Tiểu Tứ Tử vào phòng, trong chốc lát liền đi ra, học dáng vẻ Yêu Vương ngáp một cái, nói, “Hài tử thì phải động đầu óc a, không thể chuyện gì cũng phải hỏi người lớn a.”

Mọi người bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chia nhau thẩm vấn. Thế nhưng hỏi một vòng, những người này ai cũng tự xung là Đại Long Vương, chính mính là đầu mục của Lão Rèm, hết thảy đều là hắn định đoạt, những thứ khác đều là thế thân.

Tìm đến những tên lính có liên quan tới chuyện này, tất cả mọi người đều xác nhận tên mập mạp trước mắt này chính là Đại Long Vương, mà mang lên một hàng cho bọn họ nhìn, bọn họ cũng sững sờ.

Trâu Lương liền đưa mấy người Đại Long Vương giả này đi nghiêm hình thẩm vấn, phát hiện bọn họ tựa hồ là trúng ảo thuật hoặc là nói thần chí có vấn đề, càng chắc chắn mình chính là Đại Long Vương.

Giằng co một lúc không thu hoạch được gì, cho đến khi trời sáng, bọn nha hoàn bưng điểm tâm đến trong sân, đám người Triển Chiêu ủ rủ cúi đầu ngồi ở bên cạnh bàn cau mày.

Lâm Dạ Hỏa quan sát xung quanh một chút, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đều là sắc mặt ngưng trọng, Hạ Nhất Hàng nâng càm như có điều suy nghĩ, Triển Chiêu cùng Công Tôn ngoẹo đầu đang sờ sau ót, dường như là không nghĩ ra chuyện gì, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử lần lượt ngủ gà ngủ gật.

“Khụ khụ.”

Hỏa Phượng ho khan một tiếng, đưa tới chú ý của mọi người.

Lâm Dạ Hỏa nhìn trái nhìn phải một chút, hỏi, “Chúng ta là đều nghĩ đến một vấn đề sao?”

Triển Chiêu do dự một chút, mở miệng, “Có thể vấn đề bây giờ đã không phải là ‘Cái nào là thật’ đơn giản như vậy.”

“E là một người là thật cũng không có.” Triệu Phổ lầm bầm lầu bầu, “Đại Long Vương chính là mặt trăng trong nước, chúng ta lại là một con khỉ đi giữ giỏ.”

Công Tôn gật đầu một cái, mở ra bức họa kia, ” Tướng mạo này… Hẳn là căn cứ vào truyền thuyết họ Uông để làm.”

Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu lên, “Lão rèm trong truyền thuyết, người nhà họ Uông đời đời kiếp kiếp trên mặt sẽ có hai nốt ruồi. Lại nói họ Uông kia chết qua một lần sau đó học thông minh, nếu như đây chính là chỗ thông minh của hắn thì sao?”

“Trên thực tế Đại Long Vương, hậu nhận Uông gia, còn có lão rèm, có thể trên mặt căn bản không có hai nốt ruồi.” Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ lắc đầu một cái, “Mỗi lần Đại Long Vương đi ra truyền đạt tin tức, cùng thủ hạ liên lạc các loại, đều là thông qua nhóm người giả Long Vương này.”

“Vậy Đại Long Vương chân chính có thể là bất kỳ tướng mạo nào! Thân phận hắn căn bản không ai biết!” Triệu Phổ gãi đầu, “Chúng ta đều không tra được cái gì a.”

Đang nói, cửa phòng vừa mở ra, Yêu Vương vươn người đi ra, tựa hồ là tỉnh ngủ, thần thanh khí sảng.

So ra, bên này nhịn một đêm, mọi người đều ủ rủ.

Yêu Vương rửa mặt xong đi tới bên cạnh bàn ăn điểm tâm, ngẩng đầu, chỉ thấy một đám nhỏ mặt đầy oán niệm mà nhìn mình.

Yêu Vương cười, lóng tai lắng nghe, Ân Hậu cùng Thiên Tôn trong phòng có động tĩnh, đại khái hai người bọn họ cũng thức dậy rồi.

Yêu Vương cảm thấy hại tiểu đồ đệ nhà mình sau khi thức dậy, chay đến xem tình hình bên này chắc chắn sẽ mắng hắn, nói hắn trêu đùa hài tử, chơi đùa bọn họ một đêm không ngủ.

“Khụ khụ.” Yêu Vương để đũa xuống, quyết định cho mọi người chút nhắc nhở, “Tìm được mấy vị Đại Long Vương a?”

Triển Chiêu đưa tay, bảy người.

Yêu Vương gật đầu một cái, “Bọn họ đều giống nhau?”

Mọi người gật đầu.

Yêu Vương bất đắc dĩ nhìn bọn họ, “Bảy người đều giống nhau? Như vậy có cùng một dạng hay không a?”

Tiểu Tứ Tử vào lúc này cũng tỉnh, ngáp ngáp giơ tay, “Có một người là chết.”

Đ1ám người Triển Chiêu cũng xoay đầu lại —— ừ… Là có một người là chết, sáu người còn  sống.

“Vậy tại sao chỉ có một người là chết chứ?” Yêu Vương hỏi ngược lại, “Đều giống nhau như vậy hắn có chỗ độc đáo gì?”

Tiểu Tứ Tử giơ tay tiếp.

Tất cả mọi người xoay mặt dòm Tiểu Tứ Tử —— ngươi a, sao vừa rồi không nói?

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Người chết không có thân thể chỉ có đầu.”

Công Tôn nâng càm nhìn nhi tử nhà mình ——hai điểm này đều không phải là bí mật, liền đặt ở sự tình trước mặt, có thể nói rõ cái gì chứ? Là đầu mối?

Yêu Vương cầm đũa lên đâm cái bánh bao, đột nhiên hỏi, “Có muốn ta coi cho mọi người một quẻ hay không?”

Mọi người sững sốt một chút, tinh thần cũng dậy rồi, ai cũng biết Yêu Vương thần toán, chẳng lẽ có thể tính đến ai là lão rèm?

Chỉ thấy Yêu Vương nhấc tay đâm bánh bao, cắn một cái, một cái tay khác nâng lên, ngón tay nhẹ nhàng giật giật, nghiêng đầu tính toán một chút, sau đó gật đầu một cái, lại cắn một cái bánh bao, hàm hàm hồ hồ nói, “Các ngươi hôm nay liền có thể bắt được Đại Long Vương.”

Mọi người ngạc nhiên mừng rỡ, hai miệng đồng thanh hỏi, “Làm sao bắt?”

Yêu Vương cầm nửa cái bánh bao, dáng vẻ thật muốn đánh mà trả lời, “Tự mình nghĩ a.”
Bình Luận (0)
Comment