Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 64

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Lam

Beta: Fin

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến vào tửu lâu thì nhìn thấy có hai bóng người nhảy ra từ cửa sổ.

Cả hai đồng thời chạy lên lầu, bốn phương tám hướng có rất nhiều nhân ảnh phi thân ra, Triển Chiêu không hề giẫm lên một tầng cấp nào của bậc cầu thang, chỉ “viu” một tiếng là đã vọt ra khỏi khung cửa, để lại một câu, “Có mai phục!”

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên là thấy được, Ngũ Gia nhìn sang những thân ảnh chợt lóe lên kia, tính toán một chút, ước chừng có khoảng hơn hai trăm cao thủ đuổi theo ông ngoại của hắn cùng với Ngô Nhất Họa.

Ngũ Gia muốn đuổi theo, nhưng trông thấy tiểu nhị đứng ở một bên vội vàng phất tay với hắn, “Ai nha! Công tử, hai vị công tử kia còn chưa có trả tiền…”

Nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã chẳng thấy đâu.

Viên tiểu nhị đang dậm chân thì phía sau có người vỗ vỗ bả vai của hắn, chỉ chỉ thứ trong tay hắn.

Tiểu nhị cúi đầu nhìn xuống – Không biết thỏi bạc đã được nhét vào trong tay từ lúc nào.

Mấy người tiểu nhị chạy tới khung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu, thế nhưng lúc này, đám người náo nhiệt trên đường phố tựa hồ có chút xôn xao.

“Thời tiết sắp thay đổi à?” Tiểu nhị nghe thấy giọngryry của chưởng quỹ ở phía sau có phần lo lắng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một chút, lúc này trên đỉnh đầu không trung ngập nắng, không có cảm giác trời sẽ mưa nha.

Tuy nhiên ở phía lầu dưới, đám người cũng ngày càng khẩn trương, mọi người rối rít dừng chân, hướng về phía Tây Nam mà nhìn.

Bọn tiểu nhị vừa chuyển tầm mắt… Chỉ thấy hướng Tây Nam cát vàng cuồn cuộn cuốn lấy cả bầu trời bao la, mây đen áp đỉnh, thời tiết thật sự có biến đổi?



Trong biệt viện, Lâm Dạ Hỏa đang cùng với Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vẽ ô vuông chuẩn bị chơi nhảy lò cò cả buổi trưa, Công Tôn thì đang nhìn Bao Duyên và một đám học trò Thái Học Viện làm bài tập, Triệu Phổ với Long Kiều Quảng thì nghiên cứu bản đồ vùng Tây Nam.

Đột nhiên, Tiểu Ngũ đang nằm sấp lim dim trong viện tự dưng lại bò dậy, lông mao của hắc hổ dựng đứng hết cả lên, lui về phía sau mấy bước rồi nhảy lên nóc nhà.

Tất cả mọi người sửng sốt… Sau đó cùng nhau ngẩng mặt nhìn lên – Trong lòng tự nhủ quả nhiên Tiểu Ngũ đã bị Triển Chiêu nuôi dưỡng quá lâu đi, có thể dễ dàng nhảy lên nhóc nhà giống như mèo vậy.

Đang trong lúc nghi hoặc, chỉ thấy Tiểu Ngũ quay đầu lại, hướng về phía mọi người trong viện gầm một tiếng.

Lâm Dạ Hỏa một chân đang co lại nhảy bịch bịch ngẩng đầu lên, tiếng gầm của Tiểu Ngũ dường như mang theo chút ý tứ cảnh báo.

Triệu Phổ cũng cau mày.

Lúc này, mấy ảnh vệ trên nóc nhà phi thân tới trước mái hiên, “Nguyên soái, bầu trời phía Tây Nam có hiện tượng lạ.”

“Hiện tượng lạ?” Công Tôn túm lấy Triệu Phổ, Triệu Phổ mang theo y cùng bay lên nóc nhà, chỉ thấy hướng Tây Nam bầu trời tối đen như mực, không biết là chuyện gì đã xảy ra, vừa không giống sấm sét vang dội lại vừa không giống bão cát, chỉ thấy cát vàng cùng mây đen cuồn cuộn quấn lấy nhau, dường như là muốn cuốn theo thứ gì đó đè ép tới đây, tốc độ cực nhanh, xa xa còn có thể nghe được tiếng ầm ầm tựa như sấm rền.

“Bạch Quỷ xuất sơn, thiên sinh dị tượng, Hắc Long áp đính, diệt thành sổ thập tọa, Đường quân tổn sổ thập vạn, thốn thảo bất lưu(112).” Công Tôn đột nhiên đọc làu làu một đoạn thơ cổ.

(112) Tạm dịch:

Bạch Quỷ rời núi, trời sinh dị tượng

Rồng đen quấn đỉnh, mười tòa thành tan tác

Quân Đường tổn thất mười vạn, gốc cây ngọn cỏ đều hoang tàn.


Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, gần như là trăm miệng một lời, “Sùng Đại Hạp chi chiến!”

Trong viện, Lâm Dạ Hỏa nhướng lên hàng lông mày, “Sùng Đại Hạp chi chiến?”

Tiểu Lương Tử đi theo Triệu Phổ cho nên đọc không ít binh thư, hơn nữa nhóc còn rất sùng bái sư tổ nhà mình, bao nhiêu chiến thư sử sách có liên quan đến Bạch Quỷ Vương đều mang ra đọc hết. Nghe được lời Lâm Dạ Hỏa hỏi, liền giải thích cho hắn, “Sùng Đại Hạp chi chiến là trận chiến thứ nhất mà sư tổ nhà ta từ Tây Nam đánh vào nước Thục, Sùng Đại Hạp tại vùng núi non trùng điệp mà tung hoành, tổng cộng có mười tòa thành trì và mười tòa quan ải, Đường quân có trên một trăm danh tướng, binh tướng hơn hai mươi vạn, được gọi là Đường Nam Đệ Nhất Hạp, phòng thủ kiên cố. Nhưng mà sư tổ nhà ta tại trận chiến đầu tiên chỉ dùng thời gian ba ngày đã san bằng Sùng Đại Hạp, càn quét hết cả Đường quân, toàn bộ mười tòa thành trì đều bị diệt, ngay cả một người sống sót cũng không còn.”

Tiểu Tứ Tử nghe vậy thì trợn tròn mắt, “Ồ…”

“Khi ấy có một vài thợ săn núp ở trong rừng tránh được một kiếp, bằng không tính mạng đã chẳng còn, bọn họ nói, theo cùng với binh mã của Bạch Quỷ Vương đánh tới còn có mấy chục con Hắc Long trên bầu trời, vô cùng dọa người, đến mức quỷ khốc thần sầu. Sư tổ nhà ta chính là thành danh chỉ sau một trận, từ đó không ai địch nổi thẳng cho tới khi chiếm cứ cả vùng Tây Nam, thời điểm tiến quân vào Trung Nguyên, đến quan ải hạp(113) mới thua trận đầu tiên. Tiểu Lương Tử nhướng mày, “Lúc ấy mãnh tướng Đạt Ngục Kỷ dưới trướng Bạch Quỷ Vương dẫn dắt một vạn tinh binh tấn công quan ải hạp, tướng lĩnh thủ thành quan ải phải bỏ thành mà chạy, bách tính quan ải dùng ngàn khối đá lớn chặn ở cửa thành mong muốn cứu lấy mạng sống. Đạt Ngục Kỷ cực kì tàn bạo, ra lệnh cho binh lính dùng cự mộc xông vào phá cửa thành, sau đó tiến hành tàn sát hàng loạt dân chúng bên trong, khi đó đá lớn sụp xuống tạo thành một tiếng nổ lớn vang xa tới tận mấy chục dặm thành trì mà vẫn có thể nghe thấy được, dọa cho dân chúng nơi ấy sợ tới nỗi già trẻ lớn bé rối rít dắt nhau đi trốn, khiến cho mấy tòa thành trở nên trống không đấy!”

(113) Nơi cửa khẩu có dòng sông được hai dãy núi kẹp ở giữa.

Tiểu Tứ Tử vội hỏi, “Sau đó thật sự tàn sát hết toàn bộ dân chúng trong thành sao?”

Tiểu Lương Tử lắc đầu, “Không, theo như những gì trong sách ghi lại, tại cửa khẩu của một trạm dịch ở quan ải hạp, có một bạch y mỹ thiếu niên đang uống trà, y đặt chén trà xuống đi bộ tới chỗ cửa thành bị đụng vỡ, đứng trước tấm bảng hiệu bị rớt xuống.”

“Một người ư?” Tiểu Tứ Tứ chớp cặp mắt to, “Sau đó thì sao…”

“Sau đó?” Tiểu Lương Tử chọt chọt cằm của Tiểu Tứ Tử, “Cận Nhi, sau đó vị tiểu ca kia làm đông lạnh một vạn tinh binh, Đạt Ngục Kỷ sau khi bị đông cứng thành khối băng, thiếu niên kia liền chặt đầu của hắn xuống, treo lên vách núi cao nhất của quan ải hạp, hơn nữa còn ở trên vách núi để lại bốn chữ.”

Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt, “Bốn chữ gì? Là Duy Ngã Độc Tôn(114) linh tinh các thứ à…”

(114) Tự xem mình là người cao quý duy nhất

“Chậc chậc.” Tiểu Lương Tử lắc đầu nói, “Là bốn chữ ‘Thục Trung quá nóng’.”

Tiểu Tứ Tử há miệng ngây người.

Hỏa Phượng khóe miệng co giật hai cái, hỏi, “Vị bạch y mỹ thiếu niên kia sao cứ cảm thấy lộ ra một cỗ khí ngu ngu, Thiên Tôn?”

Tiểu Lương Tử vuốt cằm, “Ừ.. Ta cũng nghĩ như vậy, tuy nhiên sử sách cũng không ghi lại cặn kẽ, cũng chỉ là chép lại theo lời đồn, kế đó Ân Hậu lại mang theo binh mã đến nơi này, hơn nữa đây còn là Tây Bắc ngoại tộc, một cuộc hỗn chiến giằng co đã rất nhiều năm rồi!”

Phía bên này đang nói thì đã nghe ảnh vệ gác cửa hô lên một tiếng, “Cúi đầu!”

Mọi người kinh ngạc, Lâm Dạ Hỏa đem Tiểu Tứ Tử bên cạnh ném sang cho Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử che chở cho Tiểu Tứ Tử trốn dưới mái hiên… Gần như là đồng thời, xung quanh bỗng chốc tối sầm, tiếng gầm rú quỷ dị tựa như sấm rền, nhưng bên trong lại vừa giống như tiếng sấm sét vang dội hòa quyện với tiếng la khóc.

Triệu Phổ mang theo Công Tôn nhảy trở vào trong viện, mọi người ngẩng mặt lần nữa… Liền thấy một vài đám mây đen to lớn vụt qua đỉnh đầu, mang theo một trận cát đá bay mù trời.

Lâm Dạ Hỏa nhíu mày, “Phía trên đỉnh đầu như có vật gì đó bay qua, là trò quái gì vậy? Cả một màu đen vây hãm thật sâu.”

“Giống hệt Hắc Long ẩn mình nơi bão cát trong truyền thuyết.” Công Tôn nói, “Là binh mã của Bạch Quỷ Vương.”

“Có điểm không giống.” Triệu Phổ cùng Lâm Dạ Hỏa đuổi theo về phía nóc nhà bên kia, nhìn một đám mây đen càng bay càng xa.

“Đây là hướng về trong thành sao?” Hỏa Phượng hỏi.

Triệu Phổ nói, “Đám người Triển Chiêu hình như còn ở trong thành.”

Lâm Dạ Hỏa gật đầu, “Để ta đi xem xét tình hình một chút, tình huống này là muốn kéo bè kéo lũ mà đánh nhau!”

Nói xong, Hỏa Phượng nhanh như chớp đuổi theo đám mây đen kia.

Triệu Phổ liếc mắt một cái nhìn về phía Long Kiều Quảng… Hai người liền đi về hướng Tây Nam.

Công Tôn gấp đến độ nhảy dựng lên, lập tức muốn chạy theo, ảnh vệ gác cửa ngăn y lại, muốn y cùng với Tiểu Tứ Tử đợi ở trong phòng.

Công Tôn dậm chân, “Tại sao cứ không biết võ công là phải chờ ở trong phòng vậy hả!”

Tiểu Lương Tử ở một bên chu miệng, lầm bầm, “Tại sao một đứa nhỏ biết võ công cũng phải ở lại chờ trong phòng?”



Phía bên kia, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bám theo một đoàn nhân ảnh chạy thẳng về hướng Bắc, đi tới bìa rừng vùng ngoại ô.

“Đi đâu thế nhỉ?” Triển Chiêu sau khi đáp xuống thì hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Hướng về phía quan ải hạp.” Bạch Ngọc Đường vừa đi về phía trước vừa chỉ.

“Quan ải hạp… Lãnh địa hoang phế chỉ còn lại vài tòa thành trống không trước kia.” Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường vào cánh rừng, đi được hai bước liền túm lấy Bạch Ngọc Đường, “Ngươi có nghe được tiếng động gì không?”

Bạch Ngọc Đường dừng lại nhìn xung quanh một chút… hỏi Triển Chiêu, “Tiếng sấm?”

“Quả nhiên không phải ta nghe lầm.” Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn trời, thế nhưng rừng cây lại quá dày, xuyên qua khe hở của những phiến lá, thoạt nhìn trời rất trong.

Hai người một đường đuổi theo ra khỏi rừng cây, phía trước chính là sơn cốc, đổ nát thê lương rải rác ở trên sườn núi, còn có cổ thành bị vứt bỏ.

“Hình như có thể cảm nhận được nội lực của Tiểu Họa thúc?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia gật đầu, cau mày nhìn về đỉnh núi phía xa, “Lên núi đi, ông ngoại đang ở trên đó.”

Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời, Triển Chiêu hoàn toàn không có phản ứng.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy phía sau đại loại cách chỗ hắn khoảng hai bước, Triển Chiêu đứng ở nơi đó, y ngẩng mặt lên nhìn rừng cây xa xa.

Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu nhìn theo… Bấy giờ, tiếng nổ vang càng thêm rõ ràng, tựa hồ có thứ quái vật to lớn nào đó đang di chuyển gần về phía bên này.

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu vỗ vai hắn, “Sắp tới rồi.”

“Cái gì sắp tới?” Bạch Ngọc Đường vừa mới hỏi ra miệng, Triển Chiêu liền kéo hắn lui về phía sau hai bước, “Tới!”

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy nơi đỉnh núi phía xa có thứ gì đó sáng ngời… Vội vàng cùng Triển Chiêu nhảy lên một đỉnh tường thành phía sau xem xét một chút…

Dường như là cùng lúc, trong rừng có khoảng mấy chục cái bóng đen thoát ra giữa không trung… Ánh sáng rực rỡ trên bầu trời bắn ra bốn phía, nhũ băng tựa như cơn mưa thi nhau trút xuống.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn nửa thước nhũ băng bén nhọn nện xuống gần bàn chân, hỏi Triển Chiêu, “Đây là cái gì?”

“Là Vạn Trùy Tiễn Vũ(115) của Tiểu Họa thúc.”

(115) Tạm dịch: Tên Mưa Vạn Băng, dịch nghĩa: Một vạn nhũ băng như cơn mưa tên rơi xuống.

Bởi vì tiếng động lộp bộp rơi xuống xung quanh quá lớn giống như mưa đá cho nên Triển Chiêu phải to tiếng la lên.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Nội lực của Tiểu Họa thúc cũng là Hàn băng?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không biết nha! Trước kia chỉ có lỗ thủng xuất hiện trên mặt đất chứ không hề có nhũ băng!”

Bạch Ngọc Đường nghi ngờ, “Nội lực của ông ngoại?”

Triển Chiêu đưa tay nhặt lên một khối nhũ băng, đưa cho Bạch Ngọc Đường nhìn một chút.

“Nhưng mà ta không cảm nhận được hàn khí!” Triển Chiêu nghi ngờ, “Tình huống gì thế này?”

Nói còn chưa dứt lời, trước mắt liền “Phịch” một tiếng, một hắc y nhân té xuống, trên người ghim một tảng nhũ băng lớn.

Triển Chiêu vươn tay tháo xuống khăn che mặt của kẻ áo đen, là một gương mặt tái nhợt, “Là Thi Hỏa Quỷ sao?”(116)

(116) Vui lòng nhìn ảnh để dễ hình dung (mượn tạm trong phim Game of Thrones)

imagepng

“Nhìn như là triệu chứng bệnh Bạch Phu, hơn nữa không có hàn khí.” Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Nội lực của ông ngoại không những không làm tăng thêm sức mạnh của tên mưa mà trái lại khí thế suy yếu đi, có gì đó không đúng.”

“Chỗ nào không đúng?” Triển Chiêu kiểm tra mạch đập của thích khách hắc y nhân, phát hiện đích thị vẫn còn sống, nhìn lại những kẻ đã té xuống kia, dường như tất cả bọn họ đều không chết, chỉ bị thương.

“Có lẽ… Ông ngoại không muốn đả thương người của Bạch Quỷ Tộc chăng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.”

“Có thể nha!” Triển Chiêu nói, “Dù sao cũng cùng tộc với bà ngoại của ngươi.”

“Nhưng mà Bạch Quỷ Tộc hẳn là không muốn ông ấy cùng tộc đi.” Bạch Ngọc Đường chỉ một ngón tay về hướng bầu trời bao la phía Tây Nam.

Triển Chiêu ngẩng đầu… Chỉ thấy một đám mây đen cuồn cuộn kéo đến, cát vàng đầy trời, trong tiếng nổ vang lại xen lẫn vài tiếng gào khóc.

“Này là thần công gì đây hả?” Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc.

“Đây là Hắc Sơn Lão Yêu đấy.” Bạch Ngọc Đường một cước đạp thẳng tên Bạch Quỷ tộc đang chậm chạp muốn bò dậy khỏi mặt đất, hỏi, “Các ngươi muốn làm gì?”

Tên Bạch Quỷ Tộc kia mang theo một đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường, trong mắt lộ ra tia hung tàn, tựa như ánh mắt của dã thú.

Triển Chiêu nhíu mày – Khó trách được gọi là quỷ, thật sự lớn lên có điểm dọa người.

“Chết!” Bạch Quỷ tộc kia hé miệng, thanh âm khàn khàn nói ra một câu, “Lục Thiên Hàn, chết!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường một cước đạp xuống mặt hắn.

Triển Chiêu quay mặt nhìn sang, vẻ mặt Bạch Ngọc Đường hiển nhiên đã lộ sát khí, nhưng nếu Lục Thiên Hàn không chịu giết người của Bạch Quỷ Tộc, vậy thì hắn cũng sẽ nhịn mà không xuống tay hạ sát thủ.

Đang trong lúc hai người bọn họ chuẩn bị lên núi khám xét, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến tiếng hét của Lâm Dạ Hỏa, “Cách xa vách núi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu, một bóng dáng đỏ rực rơi xuống.

Lâm Dạ Hỏa đáp xuống trước mặt bọn họ, lôi hai người kéo ra khỏi phía sau bức tường một chút, cùng lúc, phía sau truyền đến một tiếng “Rầm” thật lớn… Trong nháy mắt, bốn phía một mảnh đen nhánh, cuồng phong gào thét, đám mây đen cuồn cuộn trực tiếp va vào đỉnh núi xa xa, cả đỉnh núi vỡ vụn sụp đổ, trong lúc nhất thời đất rung núi chuyển.

“Ông ngoại!” Bạch Ngọc đường nóng nảy nhảy ra.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cũng vội vàng chạy theo cùng ra ngoài.

“Hai người muốn đi đâu?” Lâm Dạ Hỏa cầm ống tay áo che đi cát bụi cùng đá vụn đang bay tới, hấp tấp đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment