Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 67

Edit: Sarah

Beta: Tử Sa

Thanh Long Đảm trong tay Thôi Nhạn Thừa dần biến mất, cả cánh tay hắn cũng dần chuyển thành màu xanh. Trên đỉnh đầu, mây đen ùn ùn tích tụ, đá vụn cát xoáy vần vũ bốn phía, mang theo cảm giác cuồng phong nóng bức gào thét…

Ngược lại, bên kia quan ải hạp, băng tuyết giăng đầy trời, hơn nửa ngọn núi đã bị đóng băng. Từng trụ băng đột ngột vươn lên từ mặt đất, nhanh chóng tỏa ra hai bên tựa như hình đôi cánh… Nhìn có nét giống Yêu Yêu khi giang cánh chuẩn bị bay.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên đến lưng chừng núi đã không thể đứng vững. Luồng nội lực mang theo cuồng phong vũ bão, hơn nữa hai loại nội lực băng hỏa vốn đã tương khắc, nay giao nhau giữa không trung lại tạo ra từng đợt hơi nước lớn, hơi nước cùng lúc gặp hàn khí lại kết lại thành băng. Bông tuyết cùng băng nhũ bay loạn khắp nơi,

vang rung trời như sắt thép đập xuống nền đất.

Lâm Dạ Hỏa đưa tay áo lên che mặt, gọi với về phía Ngô Nhất Họa, “Rốt cục ta cũng biết điểm khác biệt giữa Thiên Tôn và Lục Thiên Hàn rồi!”

Ngô Nhất Họa đưa tay lên che vành tai, “Ngươi nói cái gì?!”

“Ta nói!” Hỏa Phượng hét lớn tiếng, “Hàn khí của Thiên Tôn có thể khống chế được, còn của Lục Thiên Hàn thì không!”

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang ở lưng chừng núi muốn lại gần cũng không qua được… Bọn họ đứng phía sau Lục Thiên Hàn, nhưng cũng không thể nhìn rõ ràng cảnh tượng phía trước. Mây đen trên đỉnh đầu cùng cuồng phong tạo thành một xoáy nước lớn. Trong lốc xoáy, bông tuyết và băng sương hóa thành một sợi xích trắng, vây lấy hai người ở chính giữa.

Bạch Ngọc Đường chỉ có thể thấp thoáng thấy bóng lưng của ông ngoại hắn qua màn tuyết được hình thành từ nội lực cực cao này.

Triển Chiêu đã hai lần ngăn cản Bạch Ngọc Đường đang cố gắng xông qua khe hở, “Sẽ bị xé nát đó!”

Bạch Ngọc Đường chỉ có thể lo lắng suông.

Triển Chiêu cũng lo lắng – Võ công này vượt xa so với cảnh giới của bọn họ, không phải cứ cố gắng luyện công hằng ngày là có thể đạt tới, mà cần phải bỏ ra hơn trăm năm khổ luyện mới có thể đạt đến cảnh giới này.

Mây đen càng lúc càng dày, nội kình vừa nóng rực lại lạnh buốt giao nhau bốn phía, lửa nóng bắt đầu chiếm thế thượng phong, mà những cột băng trong quan ải hạp cũng dần xuất hiện vết nứt, từng khối từng khối băng lớn gãy lìa, rơi xuống.

Lâm Dạ Hỏa nhìn vụn băng trước mặt, hỏi Ngô Nhất Họa, “Tình huống đang tệ đi phải không?!”

Ngô Nhất Họa cau chặt hai hàng lông mày, “Vô cùng không ổn, nội lực của Lục Thiên Hàn càng dọa người hơn so với lúc trước đây, chẳng qua…”

Vừa nói, Ngô Nhất Họa vừa lắc đầu, “Thôi Nhạn Thừa có Thanh Long Đảm, hơn nữa nội lực của hắn cũng…”

Ngô Nhất Họa còn chưa dứt lời, đột nhiên kéo Lâm Dạ Hỏa lui về sau mấy bước…

Ngay sau đó, một tiếng nổ “Oành” thật lớn vang lên.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn xuống… Chỉ thấy núi băng lớn ở lưng chừng quan ải hạp vỡ tung, kéo dài đến tận đáy cốc.

“Hay là ta cũng qua đó hỗ trợ?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Ngô Nhất Họa lắc đầu, “Ba người các ngươi có được mấy năm nội lực chứ… Vẫn là để ta qua giúp hắn một tay thì hơn.”

Lâm Dạ Hỏa theo hắn chạy lên núi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ở đây quan sát tình huống.

Lâm Dạ Hỏa vừa chạy vừa hỏi Ngô Nhất Họa, “Có ngươi và Lục Thiên Hàn thì hẳn là mọi chuyện cũng không có vấn đề gì ha?”

“Không thành vấn đề ư?” Ngô Nhất Họa dở khóc dở cười, “Phải thêm hai người cỡ ta nữa thì lúc đó mới không thành vấn đề. Hoặc là một trong hai người Thiên Tôn hoặc Ân Hậu đến đây cũng ổn… Thế mà hết lần này đến lần khác vào thời điểm mấu chốt bọn họ lại không có ở đây.”

Vừa nói, Ngô Nhất Họa vừa tóm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng trên dốc núi, kéo hai người về, “Hai ngươi có đi cũng sẽ phải chịu chết.”

Nói xong, hắn lao vọt vào giữa băng tuyết.

“Tiểu Họa thúc!” Triển Chiêu nóng nảy.

Triển Chiêu vừa hô xong, đã thấy Ngô Nhất Họa bay ngược ra lại…

“Ui da!” Ngô Nhất Họa té xuống bên cạnh họ.

Triển Chiên vội vàng đỡ hắn dậy.

Ngô Nhất Họa xoa xoa thắt lưng cau mày nhìn mây đen đang cuồn cuộn phủ kín quan ải hạp, “Nguy rồi!”

Mặt mũi Bạch Ngọc Đường cũng trắng bệch, “Có ý gì?”

“Lốc xoáy kia!” Ngô Nhất Họa nói, “Thôi Nhạn Thừa ngăn tất cả những người muốn tiếp cận Lục Thiên Hàn lại, căn bản không thể xông vào được, hắn cũng không có cách thoát ra. Tên đó muốn đồng quy vu tận với ông ngoại ngươi!”

“Vậy phải làm sao bây giờ?!” Lâm Dạ Hỏa la to.

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu hô to một tiếng… Bạch Ngọc Đường đã nhảy vào trong lốc xoáy.

“Không bị bắn trở về?!” Lâm Dạ Hỏa đợi một hồi nhưng không thấy Bạch Ngọc Đường trở lại, nghi ngờ.

“Không hay rồi!” Ngô Nhất Họa hô to…

Không đợi Ngô Nhất Họa nói xong, Triển Chiêu cũng đã nhảy vào lốc xoáy, “Ngọc Đường đang hướng về phía Thôi Nhạn Thừa!”

“Tình huống thế nào rồi?” Lâm Dạ Hỏa chớp mắt một cái đã không thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu nữa, mờ mịt hỏi Ngô Nhất Họa.

Ngô Nhất Họa cau mày nói, “Bạch Ngọc Đường không cưỡng ép xuyên qua lốc xoáy mà đi theo hướng xoáy của Thôi Nhạn Thừa, Thôi Nhạn Thừa cắt đứt đường lui của phía này, chứ không tự cắt đứt đường lui của chính mình…”

Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái, “Úi chà, Bạch Lão Ngũ thông minh ghê!”

“Thông minh cái rắm!” Ngô Nhất Họa sốt ruột, “Uy lực của Thanh Long Đảm dù lớn, cũng chỉ có thể đồng quy vu tận một lần. Nếu như Bạch Ngọc Đường thay Lục Thiên Hàn ngăn trở một lần này thì…”

“Thì Lục Thiên Hàn được cứu rồi!” Lâm Dạ Hỏa nói.

“Đúng vậy, nếu Lục Thiên Hàn được cứu thì Bạch Ngọc Đường sẽ phải thành tro!”

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, “Còn không mau đi hỗ trợ…”

Hỏa Phượng vừa dứt lời, đột nhiên… Gió lớn xung quanh ngừng thổi… Mây đen trôi về phía Thôi Nhạn Thừa đứng bên kia quan ải hạp nháy mắt cuồn cuộn tụ lại, cảnh tượng trước mắt cũng dần hiện rõ.

“Không kịp nữa rồi!” Ngô Nhất Họa giậm chân một cái.

Lâm Dạ Hỏa vừa ngẩng đầu… Chỉ thấy Thôi Nhạn Thừa ở phía trên cự thạch xa xa kia đang thu hồi lại nội lực, ý định dồn sức chờ, chuẩn bị cho Lục Thiên Hàn một chiêu cuối cùng…

Lâm Dạ Hỏa nhe răng – Ai nha thôi xong rồi!

Đi theo Bạch Ngọc Đường còn có Triển Chiêu đi cùng.

Triển Chiêu biết một chưởng này không phải chuyện đùa, nhưng đầu óc có lanh lẹ cỡ mấy thì dưới tình huống chỉ mành treo chuông này cũng không kịp có đối sách… Hơn nữa Chuột nhà y vốn đang lao đi chắn đao cho ông ngoại hắn, sao có thể ngăn cản được.

Đầu Ngô Nhất Họa cũng vang ong ong – Không thể nào, rõ ràng Yêu Vương đã nói hai đứa nhỏ này sẽ trường mệnh bách tuế…

Ngô Nhất Họa theo bản năng nhìn Lục Thiên Hàn, lòng thầm nghĩ không biết vị này sẽ gấp thành cái dạng gì đây…

Nhưng kì quái là, Lục Thiên Hàn vẫn bình tĩnh như cũ mà đứng yên đó, nhìn không có vẻ gấp gáp gì, cũng không hề làm động tác nào.

Ngô Nhất Họa sửng sốt… Tình huống gì đây?

Lúc này, chỉ thấy thân thể Bạch Ngọc Đường đột nhiên bay ra bên ngoài, cứ như vừa bị thứ gì đập trúng.

Triển Chiêu nhanh tay lẹ mắt giữ lại cánh tay của hắn… Nhưng đồng thời cũng bị một cỗ nội lực cường đại đẩy ra ngoài.

Hai người bị đẩy về phía đỉnh núi xa xa, Lục Thiên Hàn vừa vươn tay ra rồi thu lại… Đã tiếp được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị ném tới.

Triển Chiêu sau khi rớt xuống thì vô cùng bối rối, vội đi xem Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng đang bối rối giống mình…

Nhưng vừa nhìn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Thì ra Bạch Ngọc Đường không phải một mình bay về, mà còn ôm thêm một người nữa.

Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ôm Bách Hoa Đăng đang ngây ngô trợn to mắt nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường.

“Tiểu Tứ Tử?!” Triển Chiêu không hiểu.

Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn hơi bất đắc dĩ nhìn ngoại tôn nhà mình, “Cứ thích xông ra chắn đao. Về điểm này, ngươi thật sự khá giống bà ngoại mình.”

Bạch Ngọc Đường lúng túng.

Triển Chiêu vừa định quay qua hỏi Tiểu Tứ Tứ làm sao lại bay tới đây được, lại nghe Lâm Dạ Hỏa ở phía dưới kêu to, “Cẩn thận kìa!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa quay đầu lại… Chỉ thấy Thôi Nhạn Thừa đứng đối diện đã đánh ra một chưởng, nội lực mạnh mẽ cuốn theo mây đen điên cuồng ập tới, khí thế kinh người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt… Chẳng lẽ vừa rồi không phải do cỗ nội lực kia ném bọn họ tới đây sao, vậy là thế nào…

Còn chưa kịp suy xét, cỗ nội lực khiếp người kia đã lao đến trước mắt.

Bạch Ngọc Đường vừa định kéo Tiểu Tứ Tử trong lòng giấu ra sau lưng thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một người…

Lâm Dạ Hỏa cùng Ngô Nhất Họa ngước mặt, nhìn mây đen cùng cự thú hình thành từ nội lực đánh về phía đám Bạch Ngọc Đường, tưởng như sắp nuốt chửng bọn họ.

Nhưng ngay khi đám mây đen đụng vào vách núi, một bóng người bỗng xuất hiện ngay trước mắt mọi người, khoát tay…

Trong nháy mắt, bốn phía tĩnh lặng như đêm đen, tiếng gió biến mất, bông tuyết cũng tan đi trong nháy mắt.

Sau phút im lặng trong chốc lát này, một tiếng nổ vang truyền tới.

Tựa như tiếng sấm rền vang trời, sau đó là những tiếng nổ liên tiếp… Chỉ thấy nội kình cuốn theo mây đen dừng lại ngay trước mặt Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử.

Giữa mây đen xuất hiện một lỗ hổng, tiếng nổ tung vang lên liên tiếp, đồng thời, một làn khói trắng tỏa ra.

Ngô Nhất Họa hơi nhướng mày, nét mặt khẩn trương rốt cục cũng trở lại bình thường.

“Đó là cái gì?” Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Khói trắng sao?”

“Nhìn kĩ xem.” Ngô Nhất Họa nhắc nhở, “Đó là Bạch Diễm!”

Lâm Dạ Hỏa trợn to hai mắt, đúng vậy! Chỉ thấy một thân ảnh màu đen đứng trước bọn Bạch Ngọc Đường, một tay đỡ lấy đám mây đen đang xông tới trước mặt. Toàn bộ nội lực mạnh mẽ được tạo thành nhờ Thanh Long Đảm đều bị bàn tay hắc nhân y kia cản lại.

Sương mù màu trắng hiện lên rõ ràng hơn một chút… Chỉ thấy đám mây đen đang dần bị ngọn lửa màu trắng từng chút từng chút một bao vây, xé nát…

Rốt cục…

Bầu trời phía trên quan ải hạp bốc lên ngọn lửa màu trắng. Quanh thân hắc y nhân kia cũng toàn là lửa, trong ánh lửa, hình ảnh tay áo màu đen cùng mái tóc trở nên vặn vẹo, tựa như một Quỷ ảnh đang chuyển động giữa ngọn lửa bừng bừng… Cùng với một đôi mắt đỏ ngầu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên nhớ lại một truyền thuyết…

Trong truyền thuyết, người kia vô cùng quỷ mị, cả người như bị thiêu cháy trong ngọn lửa địa ngục trắng bợt, hai mắt đỏ như máu, hễ đi đến đâu là Bạch Diễm thiêu thành, vạn vật thành tro – Bạch Quỷ Vương!

Thanh Long Đảm được dùng để tăng cường nội lực bị đốt cháy giữa ngọn lửa trắng rồi dần tàn lụi thành tro.

Hình bóng Quỷ ảnh dập dờn trong lửa kia cũng dần dần rõ ràng… Khi ngọn lửa trắng chậm rãi tắt, Yêu Trường Thiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ngô Nhất Họa hít sâu một cái, dựa vào núi đá xoa bụng, “Ui da… Đau dạ dày quá…”

Lâm Dạ Hỏa há to miệng nhìn lên trên, trong lòng như có ngàn con ngựa đang phi qua – Đùa gì vậy! Thật may là lần trước không có đánh nhau với Bạch Quỷ Vương, nếu không bị đốt thành tro rồi!

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, sau đó cùng quay đầu lại nhìn Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn vẫn mang vẻ mặt không chút biểu tình, tựa hồ việc Yêu Trường Thiên bất ngờ xuất hiện không hề làm hắn giật mình. Ở nơi xa, hai đầu gối Thôi Nhạn Thừa mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, khóe miệng trào máu, hẳn là đã bị nội thương rất nặng, không có cách nào đứng thẳng được.

Người Bạch Quỷ Tộc đều ngước nhìn Yêu Trường Thiên ở xa, vội vàng quỳ xuống.

Lão già kia gọi, “Bệ hạ!”

Yêu Trường Thiên hơi ngoẹo đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt không ai có thể nắm bắt được.

Bạch Ngọc Đường cảm giác Tiểu Tứ Tử trong lòng đang giãy mấy cái, cũng lấy lại tinh thần, thả bé xuống đất.

Lúc này, giữa trời vang lên tiếng kêu to của Yêu Yêu.

Mọi người ngước mặt lên…

Yêu Yêu bay một vòng trên đầu bọn Bạch Ngọc Đường rồi hạ xuống.

Công Tôn vừa nãy ở giữa không trung cùng Yêu Yêu, thấy cảnh này cũng trợn tròn mắt.

Yêu Yêu theo thói quen dụi dụi đầu vào cánh tay Bạch Ngọc Đường, đập đập cánh xem náo nhiệt.

Công Tôn thắc mắc nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bé vươn tay ra, đưa Bách Hoa Đăng cho Yêu Trường Thiên.

Lâm Dạ Hỏa cùng Ngô Nhất Họa cũng đi lên.

Lúc này, từ đằng xa vang tiếng vó ngựa.

Mọi người cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ quan ải hạp đã bị binh mã của Triệu gia quân bao vây.

Triệu Phổ cưỡi ngựa đứng dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn tình hình bên trên.

Long Kiều Quảng cũng chạy tới, ngước mặt tìm sư phụ hắn.

Vốn Triệu Phổ và Long Kiều Quảng định ra khỏi thành tìm tung tích Bạch Quỷ tộc, nhưng giữa đường có ảnh vệ chạy tới báo tin với Triệu Phổ rằng Yêu Trường Thiên đột nhiên xuất hiện rồi ôm Tiểu Tứ Tử đi mất. Hắn mới vội vàng chạy đến, trên đường nhìn thấy mây đen cuồn cuộn long trời lở đất che phủ quan ải hạp. Triệu Phổ khá lo lắng, hắn sợ sư phụ mình lại đánh nhau với người bên mình. Thật may là lúc vừa chạy tới thì nhìn thấy Yêu Trường Thiên cứu bọn Bạch Ngọc Đường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tình huống lúc này là, người của Bạch Quỷ Tộc quỳ đầy trên mặt đất dưới quan ải hạp. Thôi Thừa Nhạn cũng quỳ, nhưng chẳng qua là vì không đứng dậy nổi.

Lục Thiên Hàn cùng mọi người bên này đều không có chuyện gì.

Yêu Trường Thiên đứng ở phía trước, đưa tay nhận lấy Bách Hoa Đăng từ Tiểu Tứ Tử.

Tầm mắt mọi người ở đây đều hướng về Bách Hoa Đăng trong tay Yêu Trường Thiên. Quả “Tim” trong truyền thuyết của Bạch Quỷ Vương cuối cùng cũng về lại tay Bạch Quỷ Vương… Chuyện tiếp theo sẽ ra sao đây? Bạch Quỷ Vương làm người người sợ hãi trong truyền thuyết kia sẽ sống lại sao…
Bình Luận (0)
Comment