Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 69

Edit: Fin

Beta: Dương

Yêu Vương theo thường lệ lừa nhóm Tương Du nhà mình một phen, thuận đường đem Bạch Quỷ tộc cùng tất cả mọi người Khai Phong Phủ lừa vào, kết quả lại có thể hóa giải một cuộc chiến sự không cần thiết.

Nhưng mà Yêu Vương đem cục diện rối rắm này ném cho Yêu Trường Thiên, Yêu Trường Thiên ỷ vào việc đã lớn tuổi, cũng không biết điên thật hay là giả điên, tóm lại cuối cùng cục diện rối rắm này rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường vô tội.

Tất cả mọi người bắt đầu tự hỏi một việc, Ngũ gia là một người đáng tin cậy như vậy, sao gặp phải chuyện này lại tỏ ra vẻ mình là người không đáng tin.

Nhưng mà nếu nói Bạch Ngọc Đường thật là thảm, thì so với hắn còn thảm hại hơn, chính là người của Bạch Quỷ Tộc

Đám người này trong khoảng thời gian gần đây quả thực có làm ra những chuyện vô cùng bất tín, nhưng may thay sai lầm vẫn chưa đến nỗi quá lớn, chưa đến mức dẫn tới hậu quả diệt tộc nghiêm trọng như vậy.

Chỉ khổ cho một tấm lòng liều mình hy sinh lớn lao. Những người này nhẫn nhịn cả trăm năm, tổ tôn ba bốn đời đều dính vào chỉ vì chờ đến một buổi sáng nay… Ấy thế mà đó chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng Hoàng Lương(117). Tỉnh mộng quá sớm, trời còn chưa kịp tối mà tất cả đều đã biến thành công dã tràng. Đã vậy Yêu Trường Thiên còn đem ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho cừu nhân nữa… Hẳn là cừu nhân đi, dù sao cũng thiếu chút nữa mà. Tóm lại người lớn tuổi trong Bạch Quỷ Tộc cảm thấy thái tim cũng đã vỡ thành mảnh vụn, người trẻ tuổi thì mất hết hy vọng, cảm thấy con đường phía trước thật mong manh, trong nháy mắt không còn niềm tin, mất mát lại tuyệt vọng, trong lòng rất không cam tâm.

(117) Chỉ sự vinh hoa và tươi đẹp, nhưng đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi

Nhưng mà không cam lòng cũng không được a, luận võ công thì những người trẻ tuổi đánh không lại Bạch Ngọc Đường, người lớn tuổi đánh thắng rồi thì làm sao… Thứ mà Bạch Quỷ tộc để ý nhất chính là lòng trung thành, Bạch Ngọc Đường được chính miệng Bạch Quỷ Vương truyền ngôi vị, chẳng lẽ lại muốn hành thích Vua rồi cướp ngôi à?

Mặt khác… Bạch Quỷ Vương thật sự đã “chết” rồi, sự thật này cho dù không muốn chấp nhận cũng không được, Bạch Quỷ tộc đi tới kết cục ngày hôm nay mắt thấy vận số đã hết, còn soán vị làm gì? Không có Bạch Quỷ Vương chẳng lẽ kéo mấy vạn người kia cùng Triệu Phổ đánh giặc sao?

Trong lúc nhất thời, quan ải hạp tràn ngập hơi thở vong quốc, phải gọi là sầu vân thảm đạm(118).

(118) Mây buồn u uất

Triệu Phổ quyết định mang người đi trước, không muốn dính vào cục diện rối rắm này, vụ này không rơi xuống đầu hắn đơn giản là do có ông trời phù hộ, Bạch Ngọc Đường nói thế nào cũng là huynh đệ sao, lúc mấu chốt thì mang đi bán…

Đám người Triệu gia quân cũng chỉ chờ được chạy.

Người Bạch Quỷ tộc tâm không cam tình không nguyện quỳ xuống hành lễ với Bạch Ngọc Đường, đúng lúc định ngẩng đầu lên hô vạn tuế, Ngũ gia đã không thấy đâu nữa.

Triển Chiêu khoát tay nói, “Bị các ngươi hù dọa nên bỏ chạy rồi biết không, Chuột của chúng ta thật ra rất xấu hổ.”

Lâm Dạ Hỏa cũng lo lắng việc sau này, hỏi lão già kia người của Bạch Quỷ tộc hiện đang ở đâu, lão già đưa cho Triển Chiêu tờ giấy vẽ đường lên núi, giữ lại mấy người trẻ tuổi biết đường để bọn họ truyền tin, sau đó chuẩn bị mang Thôi Nhạn Thừa rời đi.

Nhưng Thôi Nhạn Thừa “nuốt” cả một quả Thanh Long Đảm xuống, toàn bộ nội công đều sụp đổ, vừa đỡ đứng lên thì hắn không ngừng nôn ra máu.

Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử liếc mắt một cái, chỉ lão già cùng người trẻ tuổi tóc trắng kia, “Đặt xuống! Còn đứng lên đi ba bước nữa sẽ chết chắc.”

Người Bạch Quỷ tộc đang đỡ Thôi Nhạn Thừa đều ngu người đứng tại chỗ nhìn Công Tôn.

Bạch Quỷ tộc này cũng dính quá nhiều tai nạn, hơn nữa những người này đều là hậu nhân không tham gia chiến tranh năm đó.

Năm đó tại sao Bạch Quỷ tộc lại theo Bạch Quỷ Vương tiến quân vào Trung Nguyên? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì bộ tộc vốn nhỏ, lại bị lấn áp nhiều năm. Thời điểm Bạch Quỷ Vương lên ngôi, chờ hắn vừa đi, toàn bộ bộ tộc trở thành mục tiêu bị công kích… Bạch Quỷ Vương năm đó mang binh đánh giặc cho nên gây thù khắp nơi, con cháu đời sau đều phải chịu quả báo.

Thôi Nhạn Thừa là người duy nhất có thể bảo vệ những người này, nói khác cách, hậu nhân của Bạch Quỷ tộc phải may mắn lắm mới còn sống sót, may là có Thôi Nhạn Thừa, lão đầu này chính là trưởng lão chân chính của Bạch Quỷ tộc.

Mắt thấy Thôi Nhạn Thừa một mực muốn chết, mọi người cũng Lục thần vô chủ(119).

(119) Nghĩa tạm hiểu là mất bình tĩnh, hoang mang lo sợ, không làm chủ được tinh thần của mình

Công Tôn liếc những người đó một cái, than thở, “Ta đi xem sư phụ của Triệu Phổ trước, mang người tới biệt viện rồi ta sẽ cứu hắn.”

Người Bạch Quỷ tộc trợn to hai mắt nhìn Công Tôn, “Có thể cứu sống ư?”

Công Tôn híp mắt, “Các ngươi không phải còn trông cậy vào ta để đổi tim sao? Tim cũng có thể đổi chẳng lẽ lại không thể cứu sống hắn?”

Người Bạch Quỷ tộc liền lúng túng.

Lão già và người trẻ tuổi kia vừa nghe thấy còn có thể cứu sống Thôi Nhạn Thừa, liền định mang người trở về.

Nhưng Thôi Nhạn Thừa lại không chịu, ý tứ của lão đầu là – Còn sống làm gì nữa! Chết quách đi cho xong chuyện!

Lâm Dạ Hỏa chọt chọt lão già tóc trắng, nói, “Thật ra thì chết cũng tốt nha, mấy người các ngươi cũng cùng tìm đường chết đi, cứ dứt khoát chết cùng nhau thế nào?”

Triển Chiêu bổ sung, “Những thương nhân bị bắt đều phải thả ra, còn cả số tiền cướp được cũng phải trả lại nữa.”

Một đám trưởng lão Bạch Quỷ tộc giận đến mặt mũi xanh mét, Thôi Nhạn Thừa lại nôn ra một búng máu.

Công Tôn bảo cho bọn họ mau mạnh tay mang Thôi Nhạn Thừa về biệt viện, muốn sống hay chết thì đi tìm “Đại Vương” nhà bọn họ mà định đoạt.

Người Bạch Quỷ tộc cũng lo lo lắng lắng – Thôi Nhạn Thừa bây giờ không có khí lực, chỉ mới khôi phục được một chút, khó tránh khỏi hắn sẽ không tự sát.

Chờ đến lúc trở về biệt viện, mới vừa vào cửa viện thì trông thấy Ân Hậu và Thiên Tôn đang ngồi bên cạnh bàn đây.

Ân Hậu và Hắc Thủy Bà Bà ngồi đối diện uống trà, còn Thiên Tôn đang ngồi xếp bằng ở một bên trên ghế, trong tay cầm một cái hộp nhỏ, ngẩng đầu nhìn mọi người vừa trở lại.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều gãi quai hàm nhìn trời.

Triển Chiêu vào cửa liền hỏi, “Ngọc Đường đâu ạ?”

Thiên Tôn chỉ chỉ trong phòng, nói, “Ngọc Đường lại làm sao nữa vậy? Vừa vào cửa đã tự khóa mình trong phòng rồi, có phải ngươi lại khi dễ nó nữa không?”

Triển Chiêu liền vội vàng lắc đầu, “Là có người khi dễ hắn tới, có điều người đó không phải là con.”

“Người nào nha?” Thiên Tôn lộ vẻ mặt ngạc nhiên, “Trừ ngươi với ta ra thì còn có ai có thể khi dễ nó nữa? Chẳng lẽ là cha nó tới rồi?”

Triển Chiêu chậc chậc lắc đầu một cái, “Thái cữu công của hắn tới.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu nhìn nhau một cái.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chạy đến bên cạnh bàn, Thất chủy bát thiệt(120)đem chuyện vừa xảy ra nói lại.

(120) Bảy miệng tám lưỡi, chỉ người nhiều miệng, nghị luận tới tấp, tranh nhau mà nói.

Ân Hậu cau mày, “Các ngươi sao lại khi dễ người thành thật.”

Thiên Tôn híp mắt lầm bầm, “Yêu nghiệt kia không chỉ tính toán ta mà ngay cả đồ tôn(121) cũng không buông tha, thật đúng là kỳ cục mà!”

(121) Đồ đệ của đồ đệ mình, nôm na chính là Yêu Vương không bỏ qua cho đồ đệ Ngọc Đường của đồ đệ Tiểu Du nhà mình

Triển Chiêu gật đầu, đi vào phòng tìm Bạch Ngọc Đường.

Lâm Dạ Hỏa ngoắc người Bạch Quỷ tộc ở phía sau để bọn họ đi vào.

Lão già cùng người trẻ tuổi kia mang Thôi Nhạn Thừa vào cửa, những người khác cũng quay về trong núi, Triệu Phổ sai mấy người bọn Long Kiều Quảng đi theo, tìm hiểu một chút tình hình gần đây của Bạch Quỷ tộc.

Thôi Nhạn Thừa mới vừa vào cửa, Hắc Thủy Bà Bà đang bưng chén trà ngoẹo đầu một cái, “Nhìn quen mắt.”

Thiên Tôn nhìn chằm chằm một lát, hỏi Ân Hậu, “Người nào nha?”

Ân Hậu ngược lại có nhớ Thôi Nhạn Thừa, nói đôi câu với Thiên Tôn.

Thiên Tôn quả nhiên nhớ ra, “Óa, Tiểu Thôi Tử.” vừa nói vừa giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, “Tới, tim của Tiên Hoàng nhà ngươi đây.”

Thiếu niên tóc trắng và lão già giận đến mặt xanh mét, Thôi Nhạn Thừa lại nôn ra thêm một búng máu, Công Tôn nói, “Ói thêm một búng nữa chết chắc a! Nhịn cho ta chớ ói, lát nữa bức độc ra rồi hẳn ói tiếp!”

Thôi Nhạn Thừa được mang vào trong, người trẻ tuổi và lão già kia không nói tiếng nào, bọn nha hoàn đến chuẩn bị cho bọn họ một gian nhà trong tiểu viện để chờ Công Tôn cứu người, hai người cứ như vậy ngồi ở trong viện mà ngẩn người.

Lúc ăn cơm tối, Bạch Phúc mang người tới đưa cơm cho bọn họ, hỏi bọn họ có cần thêm gì không.

Thời điểm về đêm, một già một trẻ ngồi đối diện hồi lâu không nói một lời nào, bỗng người trẻ tuổi kia đột nhiên nói một câu, “Nếu Bạch Ngọc Đường thật sự có thể lên làm Bạch Quỷ Vương, thật ra cũng không phải là chuyện gì xấu…”

Lão già ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi kia, “Thiếu chủ.”

Người trẻ tuổi lắc đầu một cái, “Đừng gọi ta là Thiếu chủ nữa, nhiệm vụ của chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”

“Vậy bên Ác Đế Thành…”.

“Vậy cũng rất tốt, những người bên Ác Đế Thành đó chẳng qua chỉ muốn lợi dụng chúng ta mà thôi.”

“Có muốn đem chuyện của Ác Đế Thành nói cho Bạch Ngọc Đường biết không?”

Người trẻ tuổi cười khổ, “Nếu hắn hỏi, ngươi có thể không nói sao?”

Lão già than thở.

Hai người đang trò chuyện thì thấy bên cạnh bàn xuất hiện hai quả lê.

Hai người ngẩn người, cúi đầu vừa nhìn thì đầu tiên là trông thấy một con gấu trúc béo béo tròn tròn.

Bên cạnh gấu trúc, Tiểu Tứ Tử cầm lê đặt lên trên bàn, hai tay bám trên mặt bàn, ngước mặt nhìn hai người bọn họ.

Hai người lúng túng đối mắt với Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhìn xung quanh một chút.

Hai người cũng không biết nên bày ra biểu tình gì, cả người cứng ngắc ngồi ở chỗ đó.

Tiểu Tứ Tử hỏi, “Hai người tên gọi là gì nha?”

Hai người nhìn nhau một cái.

Lão già nói, “Lão phu gọi là Phong Viêm Tây, là người của chi nhánh gia tộc Quỷ Vương, thiếu chủ tên Thôi Chấn, là chất tôn nhi của Hắc Cầu tướng quân.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, “Nha, tốt lắm, cháu là Tiểu Tứ Tử.”

Nói xong, Tiểu Tứ Tử liền đi ra ngoài.

Hai người dựng thẳng lỗ tai lên nghe thấy Tiểu Tứ Tử chạy đến cửa, nói với Tiểu Lương Tử ngoài cửa, “Một người tên là Thôi Thôi, một người tên là Tây Tây.”

Hai người Bạch Quỷ Tộc ở trong viện đều cảm thấy mí mắt cũng run lên… Bé con đó sẽ không cứ thế mà đi nói với những người khác đấy chứ?



Một lúc sau, Triển Chiêu cầm hai quả lê chạy vào phòng, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang nâng cằm ngồi ở bên cạnh bàn buồn bực uống rượu, vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái cũng không thể nào che giấu được nỗi sầu vân thảm đạm, dĩ nhiên là dáng vẻ hai ngón tay cầm chén rượu vẫn rất là đẹp trai đẹp trai đẹp trai nha.

Triển Chiêu nhịn cười đến bên cạnh bàn, kín đáo đưa cho hắn một trái lê, vừa nói, “Đây là lần đầu tiên ta gặp một người lúc lên ngôi lại có vẻ mặt như trái mướp đắng vậy, lúc làm Hoàng đế hẳn phải hăng hái mới đúng chứ.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu một cái, khuôn mặt con mèo này nhìn có chút hả hê.

Lúc này, từ bên ngoài Lâm Dạ Hỏa cũng vừa gặm lê vừa chạy vào, “Tuyệt vời! Mấy cây tuyết lê sau núi Đường Môn ngon tuyệt!”

Triển Chiêu gật đầu, “Dã lê, là đặc sản Thục Trung mà.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hai người kia, hắn đang phiền lòng, nhìn hai người này một kẻ nhị hóa kẻ kia cật hóa, không buồn không lo thật khiến cho người ta không khỏi hâm mộ.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa mỗi người ngồi ở một bên cạnh bàn, cũng ngó Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn hai người đang nghiêm túc gặm lê, hỏi, “Hai ngươi có cao kiến gì?”

Triển Chiêu mở miệng, “Bạch Quỷ tộc và Ác Đế Thành có liên lạc với nhau, có thể thông qua bọn họ để tra ra đầu mối.”

Lâm Dạ Hỏa cũng nói, “Đám người này đi theo ngươi so với việc đi theo người điên cuồng muốn Bạch Quỷ Vương sống lại còn tốt hơn.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, lúc hai người này nghiêm túc không nói chuyện linh tinh thật ra cũng rất có đạo lý.

Đang trò chuyện, bên ngoài Triệu Phổ và Long Kiều Quảng cũng tiến vào.

Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Tình huống chỗ Thôi Nhạn Thừa thế nào rồi?”

Triệu Phổ nghe xong lời này, biểu tình trên mặt có chút khó nhìn ra mà “Phụt” một tiếng, buông tay, “Thư ngốc kia đang trị cho hắn, quá trình rất hung tàn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Lâm Dạ Hỏa cũng không hiểu, “Là sao?”

“Độc tố của Thanh Long Đảm lưu lại trong cơ thể hắn không ít, muốn giải trừ độc thì phải nôn ra máu đen mới được.” Long Kiều Quảng nói, “Công Tôn ghim trên người hắn rất nhiều châm, mấy thứ máu đen tích trong cơ thể hắn phải do chính hắn phun ra mới được nhưng mà lão đầu đó chết cũng không chịu phối hợp, cho nên Công Tôn tiên sinh mới mời Thiên Tôn tới giúp một tay.”

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu, “Mời sư phụ ta hỗ trợ cái gì?”

“Để sư phụ ngươi chọc tức Thôi Nhạn Thừa cho hắn giận đến mức hộc máu, lúc này đã phun được một nửa rồi, nửa còn lại không chừng cũng rất nhanh thôi.” Triệu Phổ gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái, “Sư phụ ngươi đúng lúc tâm tình cũng không tốt lắm, bây giờ tìm được chỗ trút giận, tình cảnh thật sự rất thú vị.”

Mọi người dở khóc dở cười.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Chuyện của Bạch Quỷ tộc nên xử lý thế nào?”

Triệu Phổ nhìn hắn một chút, “Ngươi hỏi ta phải làm Hoàng đế như thế nào sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Cửu vương gia bị hắn chọc cười, “Nếu ngươi là Nguyên soái thì ta còn có thể dạy ngươi vài điều, nhưng cần phải làm những gì khi là Hoàng đế… thì có người thích hợp để hỏi hơn đó?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa nhìn nhau một cái, lập tức nghĩ tới – Đúng vậy! Triệu Trinh đang ở chỗ này, muốn hỏi phải làm Hoàng đế thế nào thì dĩ nhiên là phải hỏi hắn rồi!

Triệu Phổ thấy Bạch Ngọc Đường cứ như vừa thấy hy vọng, liền bổ xuống cho hắn một đao, “Ngươi trước đừng cao hứng quá sớm, phải suy nghĩ thật cẩn thận, cẩn thận bị hắn tính kế.”

Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Triệu Phổ nói, “Hoàng chất kia của ta xem như cũng có chút giao tình với ngươi, sẽ cho ngươi chút mặt mũi, nhưng Bạch Quỷ tộc nói khó nghe một chút thì chính là phản tặc muốn cướp giang sơn của hắn, ngươi cũng từ con dân Đại Tống đơn thuần biến thành thủ lĩnh dị tộc kiêm luôn con dân Đại Tống.”

Bạch Ngọc Đường sợ nhất là phiền toái, vừa nghe những lời này thì chỉ muốn từ bỏ lập tức, nhưng nếu Bạch Quỷ tộc bị diệt tộc thì ông ngoại hắn sẽ không tránh khỏi thương tâm, cắn rứt với bà ngoại nhà mình.

“Sư phụ ta điên rồi, dù sao ngươi sinh ra là để làm Vua.” Triệu Phổ cầm bầu rượu lên rót cho Bạch Ngọc Đường một chén, “Biện pháp duy nhất có thể giúp Bạch Quỷ tộc không bị diệt tộc, chính là ngươi phải lên ngôi.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhướng mày, “Bạch Quỷ tộc có thể tiếp tục tồn tại hay không đều phụ thuộc vào cuộc nói chuyện lần này của ngươi với Hoàng thượng.”

Triển Chiêu có chút bận tâm, nói giỡn dù sao cũng là nói giỡn, nhưng mà tới tận mấy vạn mạng người đấy, bây giờ Chuột nhà y đúng là khó khăn.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Ta và Triệu Trinh chưa từng chính thức nói chuyện qua bao giờ, ngươi có đề nghị gì sao?”

Triệu Phổ cười, “Nếu là vậy thì ngươi càng phải cẩn thận, nên nhớ, có chuyện gì cũng đều phải nói thẳng, không nên nói chuyện lòng vòng với hắn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái – Vậy cũng không khó, cho dù có để hắn nói lòng vòng thì hắn cũng không thèm.

“Còn nữa.” Triệu Phổ khẽ mỉm cười, “Ngươi một mặt phải làm Hoàng thượng, một mặt còn phải làm người của Bạch Quỷ tộc nữa.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, Bạch Quỷ tộc càng khó làm hơn.

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ bả vai Bạch Ngọc Đường, nói, “Chi bằng để ta giúp ngươi đi nói với người Bạch Quỷ tộc đi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói, “Có lẽ sẽ không khác với các lão nhân ở Ma Cung lắm đâu, ta đi thử một chút xem.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu – Quả nhiên bình thường không uổng công yêu thương con Mèo này.

Lâm Dạ Hỏa bưng cái ly ở một bên nhìn, gật đầu một cái, “Quả nhiên là Hoàng hậu được chọn…”

Lời còn chưa dứt thì đã bị Triển Chiêu ném hạt lê đập trúng ngay mặt.
Bình Luận (0)
Comment