Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 92

Edit: Sarah

Beta: Fin

Điều gì được xem là đáng sợ nhất trên đời này? Đối với câu hỏi này, mỗi người đều không có chung một câu trả lời, nhưng đa phần đều là – Không biết!

Những thứ mà ta không biết luôn gây ra cảm giác sợ hãi, mà sởn gai ốc nhất chính là ta biết rằng tai ương ngập đầu sẽ đến, nhưng xảy ra ở đâu, khi nào… Hết thảy đều không biết.

Mọi người ở Hắc Phong Thành giờ đây đang lọt vào khốn cảnh như vậy.

Hỏa Trọng Thiên.

Cái tên này nghe tràn ngập điềm xấu, chỉ ba chữ đơn giản mà biểu thị tai họa vô cùng khổng lồ!

Căn cứ vào dấu hiệu trước mắt mà suy đoán, lúc này dưới lòng đất của Hỏa Luyện Cung đang có rất nhiều Hỏa Trọng Thiên sống lại, ngọn lửa đã dấy lên, lửa này không thể diệt bằng nước mà phải dùng băng hỏa, mà những con cự trùng khoác bên ngoài lớp giáp xác cứng rắn kia, tùy thời có thể bất ngờ xông phá tầng bùn đất dưới chân mọi người, đem tai họa một lần nữa đến nhân gian.

Vừa nghĩ tới những cư dân vô ưu tư lự trong Hỏa Luyện Cung và Ma Quỷ Thành sắp gặp phải tai ương ngập đầu như vậy, đám Triệu Phổ liền cảm thấy tâm phiền ý loạn… Phải làm thế nào để cản chúng lại?

Mọi người cứ đứng trên mặt đất trước Hỏa Luyện Cung, hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.

Theo thói quen, tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

“Trước chớ loạn.” thân là binh mã Đại nguyên soái nên Triệu Phổ cần phải trấn định, “Thời gian có hạn, nghĩ biện pháp cũng phải nghĩ phương pháp!”

Tất cả mọi người nhìn hắn – Nghĩ thế nào?

Triệu Phổ đưa ra hai ngón tay, “Phải nghĩ ra hai phương án!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thứ nhất là trước khi chúng bò ra ngoài, thứ hai là sau khi chúng đã bò ra ngoài?”

Triệu Phổ gật đầu, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, “Hai bộ phương pháp có chỗ giống đồng thời cũng có chỗ khác.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Chỗ giống là, phải tiêu diệt loại mồi lửa này như thế nào.”

“Chỗ không giống là…” Lâm Dạ Hỏa nói, “Nếu đám trùng tử bò ra ngoài thì phải làm thế nào để vây bọn chúng lại một chỗ mà tiêu diệt đây.”

Công Tôn cau mày, “Nếu đám trùng tử không thể ra thì phải có phương pháp để chúng ta vào được bên trong Hỏa Luyện Cung… Phải vào thế nào? Cho nổ tung sao?”

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường – Hắn là người tinh thông kiến trúc nhất ở đây.

Bạch Ngọc Đường quan sát kết cấu của Hỏa Luyện Cung thêm lần nữa, lắc đầu một cái, “Không phải vị trí tốt để đánh nổ, bên trong tòa cung điện này vốn trống không, kết cấu thế nào ta không biết, nhưng vô luận cho nổ ở đâu cũng đều có khả năng khiến cho tòa cung điện bị sập lún, thậm chí mặt đất xung quanh có thể sẽ nứt ra, vả lại bốn bề đều có thác nước, sau khi nổ nước sẽ xuôi theo Phong Tê Cốc mà chảy ra ngoài, những con trùng kia vốn không sợ nước, có gặp nước cũng không dập được lửa, lúc đó sẽ tương đương với việc có rất nhiều hỏa cầu lao ra ngoài, việc chúng ta cần làm là tập trung bọn chúng lại một chỗ chứ không phải là phân tán chúng ra khắp nơi!”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Căn cứ vào lời lão Kiền nói, loại trùng này có thể tự sinh sôi, nhỡ giết sót một con cũng sẽ để lại hậu họa vô cùng!”

“Cho nên giờ chỉ có thể đi vào bằng cái chìa khóa?” Triệu Phổ đưa tay nhu mi tâm, “Vậy cũng hơi khó khăn!”

Tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, nếu mục đích của đối phương không phải là đi vào, vậy rất có khả năng là sau khi đã trộm cái chìa khóa liền trực tiếp phá hủy nó luôn rồi!

“Vậy phải dập lửa thế nào đây?” Triệu Phổ hỏi.

Mọi người nhìn Lâm Dạ Hỏa.

Hỏa Phượng buông tay, “Các người có nhìn ta cũng vô dụng ta a, thứ mà ta mới học gần đây là phóng hỏa đó…”

“Vô Phong Chưởng có dập lửa được không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ừm…” Lâm Dạ Hỏa sờ cằm, “Ta không chắc, không biết trùng tử có bao nhiêu, nếu quá nhiều thì sẽ rất khó khăn đó.”

“Hay là đóng băng lại toàn bộ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trước mắt tuy đám trùng kia đang bốc cháy, nhưng quả thật có thể đóng băng lại!”

“Có thể là bởi vì lửa nhỏ!” Bạch Ngọc Đường khó xử, “Đừng quên lúc đó đóng băng được chẳng qua chỉ là một mảnh giáp xác mà thôi, trên người mỗi con Hỏa Trọng Thiên có bao nhiêu giáp xác ta vẫn chưa biết được… nếu lửa lớn thì cho dù có đông lạnh lại, băng cũng rất nhanh sẽ bị tan chảy.”

“Lấy đất chôn?” Triệu Phổ hỏi.

“Không thể đảm bảo là bọn chúng có biết bay hay bỏ trốn không!” Triển Chiêu cảm thấy không ổn thỏa.

“Vậy phải tiêu diệt bọn chúng thế nào đây?” Thanh Lân cảm thấy khó nhằn.

“Có lẽ…”

Lúc này, Công Tôn mở, miệng, “Phơi khô?”

Tất cả mọi người hơi sững sờ, cùng nhau nhìn về phía Công Tôn, “Phơi khô?”

Công Tôn gật đầu, “Những con trùng này lúc gặp nước sẽ sống lại, nói cách khác trước lúc sống lại, trạng thái lúc chết của bọn chúng chính là chết hạn!”

Mọi người cảm thấy có lý, “Ý ngươi là phơi khô sao?”

“Cứ cho đám trùng tử tự bốc cháy đi, nhưng trên cõi đời này không có thứ gì lại vô duyên vô cớ mà tự cháy cả, giáp xác đám trùng ma sát lẫn nhau sẽ gây cháy, nguyên lý ở đây không khác với mài đá ra lửa lắm, mà loại lửa này kỳ quái đến vậy là bởi vì nhiêu liệu đặc thù của nó!”

“Nhiên liệu ư?”

“Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu, “Lửa nhất định phải dựa vào nguyên liệu nào đó mới có thể cháy lâu dài được, giống với thắp dầu đốt đèn hay đốt nến vậy… Trên tầng giáp xác của Hỏa Trọng Thiên hẳn là có một loại dầu mỡ kỳ lạ nào đó.”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy có lý, “Vô luận cây nến lớn tới đâu, chỉ cần đặt dưới mặt trời mà đốt cũng sẽ cháy sạch trong một ngày!”

“Kiểu gì cũng cháy a…” Triệu Phổ lầm bầm lầu bầu.

“Các người có để ý không…” Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Tại sao trong Hỏa Luyện Cung lại có nhiều Hỏa Trọng Thiên đến vậy? Không phải là chúng nó tự chạy vào đó chứ?”

“Nhất định là có người nhốt chúng nó ở bên trong.” Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ đến điểm này, “Năm đó là ai dùng phương pháp gì mà có thể khiến cho nhiều Hỏa Trọng Thiên như vậy phải ở trạng thái chết khô… sau đó ném vào Hỏa Luyện Cung đây?”

“Tiền nhân nhất định có phương pháp.” Lâm Dạ Hỏa thở dài, “Đáng tiếc là chúng ta không biết…”

Lâm Dạ Hỏa vừa nói ra, Triệu Phổ bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, như đang suy nghĩ điều gì đó, chắp tay sau lưng chậm rãi bước hai bước.

Năm ảnh vệ và Thanh Lân đã đi theo Triệu Phổ nhiều năm lúc này đều sáng mắt lên, nhìn nguyên soái nhà mình.

Công Tôn cũng hiểu rõ thói quen của Triệu Phổ, vẻ mặt này… Hẳn là hắn đang có cách!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Phổ, “Có chiêu ư?”

“Tiền nhân tất có phương pháp…” Triệu Phổ chắp tay sau lưng lầm bầm, “Nơi có độc xà, gần đó nhất định có giải dược.”

Tất cả mọi người không hiểu… Độc xà á?

Công Tôn cũng có chút mờ mịt, hỏi Triệu Phổ, “Có ý gì?”

Triệu Phổ khẽ mỉm cười, “Năm đó vô luận là ai nhốt Hỏa Trọng Thiên vào trong Hỏa Luyện Cung, các người thử nhìn cơ quan trong cung một chút, chú môn chú phù, trong sơn cốc còn có thạch tường trận, hiển nhiên người kia cũng không muốn thứ trùng tử này đi ra ngoài gieo họa cho nhân gian, đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng tại sao lại không tiêu diệt bọn chúng luôn?” Triệu Phổ hỏi, “Cứ giam như vậy, cho dù có chuẩn bị vẹn tòa, cũng khó nói là bọn chúng sẽ không ra được! Có đúng không?”

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

Cửu vương gia nhẹ nhàng nhướng mi, “Đồ chơi kia bị giam cầm ở Hỏa Luyện Cung cũng chả có cách mà ra được, chứng tỏ bọn chúng không biết bay, đúng không?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Lão Kiền cũng không nói là bọn chúng biết bay.”

“Dựa theo trọng lượng của giáp xác, hẳn là bay không nổi.” Công Tôn cũng gật đầu, “Toàn thân bốc cháy mà biết bay cũng không hợp lý.”

Thanh Lân đồng ý, “Ta nghe thấy âm thanh của trùng tử đang bò phía dưới chứ không nghe thấy tiếng vỗ cánh.”

“Ha ha ha…” Triệu Phổ đột nhiên cười.

Tất cả mọi người khó hiểu.

Lâm Dạ Hỏa nhíu mày nhìn mấy vị Triệu gia quân bên cạnh- Vương gia nhà các ngươi có bệnh a? Sợ thiên hạ chưa đủ loạn à.

Thanh Lân cũng nhìn chằm chằm Triệu Phổ – Hắn tuy trước giờ luôn theo vương gia, tính tình cũng giống hắn, nhưng dưới tình huống này vẫn không hiểu sao Triệu Phổ lại cười được.

“Ha… Ha… Ha…”

Triệu Phổ tựa hồ càng nghĩ càng thấy buồn cười, phá lên cười to hơn.

Tất cả mọi người lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn Triệu Phổ đột nhiên lên cơn cười.

Công Tôn híp mắt nhìn hắn, liền đưa tay ra sờ đầu hắn – Bệnh rồi à?

Triệu Phổ cười xong rồi, thấy mặt ai cũng đang khó hiểu, hỏi, “Phong Tê Cốc có địa hình thế nào?”

Mọi người ngước mặt suy nghĩ một lúc, “Đông cao Tây bằng.”

Triệu Phổ gật đầu, chỉ phía Tây, “Nơi đó là nơi nào?”

“Lang Vương Bảo.” Lâm Dạ Hỏa trả lời,” Cho nên chỗ chịu trận đầu tiên chính là Lang Vương Bảo sao?”

“Còn gì nữa không?”

“Còn có…” Lâm Dạ Hỏa nói, “Khô Lâu Hải!”

“Chẳng lẽ dẫn vào trong Khô Lâu Hải?” Bạch Ngọc Đường nói theo ý nhắc nhở của Triệu Phổ, “Trùng tử sẽ rơi vào khu vực lưu sa sao?”

“Trong đông đảo truyền thuyết về Hỏa Luyện Cung, không phải có một cái nói về cái giếng sao?” Lâm Dạ Hỏa vỗ tay, “Đám trùng tử kia bị ép không ra khỏi cát được, lúc đó lửa tất cũng bị diệt, sau sẽ bị phơi khô rồi rơi vào lưu sa, cuối cùng vẫn trở lại trong Hỏa Luyện Cung?”

“Nhưng phải có cách gì đó để đảm bảo bọn chúng bò vào Khô Lâu Hải chứ không không bò qua Lang Vương Bảo?” Thanh Lân nghĩ không ra.

Triệu Phổ cười, “Biển cát trong Phong Tê Cốc ở gần Lang Vương Bảo gọi là gì? Trước đây ở Lang Vương Bảo chẳng phải đã xem qua bản đồ rồi sao?”

Được Triệu Phổ nhắc tỉnh, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó liền nghe Triển Chiêu “A!” lên một tiếng.

Mọi người cơ hồ cũng đồng thời hiểu ra, đồng thanh, “Đại Khuyết Khẩu!”

Công Tôn gật đầu, “Là sườn dốc có đá thanh cương kia! ‘Mèo đứng không vững’ trong truyền thuyết đúng không!”

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn cười – Khó trách lại có nhiều nhân công khai tạc đá thanh cương ở dốc sườn núi kia, dùng để đối phó với loài Hỏa Trọng Thiên quả thật rất tốt.

“Lần này chúng ta cần phải làm triệt để một chút.” Triệu Phổ nói, “Vô luận tiền nhân vì lý do gì mà lưu lại đám trùng tử này, lần này ta nhất định phải diệt tận gốc!”

Đám Triển Chiêu cũng gật đầu, đồng ý quan điểm của Triệu Phổ.

“Vậy đám Hỏa Trọng Thiên sẽ đi ra từ đâu đây?” Công Tôn ngước mặt, chạy đến trước cửa Hỏa Luyện Cung nghiên cứu bùa trên cửa, “Có lẽ… Phương pháp vẫn luôn ở đây, chỉ là chúng ta không để ý…”

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Lối vào bằng tường đá bị sập ở phía Đông Hoả Luyện Cung có phục hồi được như cũ không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hẳn là có thể.”

Triệu Phổ bảo Thanh Lân mang một ít binh lính theo, vào thành Hỏa Luyện chuẩn bị sẵn gạch đá, dựa theo phân phó của Bạch Ngọc Đường mà xây lại tường phòng thủ.

Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa hỏi Triệu Phổ, “Chúng ta làm gì đây?”

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ sợ đám trùng kia đột ngột ào ra, để ngừa vạn nhất, vừa đúng lúc bốn vị lão tiền bối đều ở đây, có sẵn vũ lực mạnh mẽ như vậy, đừng nói là trùng mang lửa bò ra, cho dù có là rồng phun lửa đi nữa cũng phải đem bọn này tiêu diệt sạch sẽ!”

“Muốn một lần tiêu diệt sạch, tốt nhất là phải gom chúng lại một chỗ.” Triển Chiêu nói, “Khô Lâu Hải vẫn không được, quá phân tán!”

“Muốn ngừa đám trùng bò vào Khô Lâu Hải, tốt nhất là có thêm một Đại Khuyết Khẩu!” Lâm Dạ Hỏa nói.

“Cái này cũng không khó.” Triệu Phổ khẽ mỉm cười, “Có một thứ cũng cùng một dạng trơn trượt như đá thanh cương, chẳng qua không thể lưu lại cả trăm năm mà thôi.”

Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều ngầm hiểu, “Băng!”

“Trong Khô Lâu Hải có rất nhiều cát, dùng cát tụ lại tạo ra một sườn dốc, sau đó mời lão nhân gia Thiên Tôn đóng băng lại! Vây thành một cái phễu, chờ toàn bộ trùng tử rơi vào trong cái phễu đó, rồi phong kín mọi đường lui, không cho chúng trốn thoát!” Triệu Phổ sờ cằm, “Vấn đề bây giờ chính là, là thế nào để giết chết bọn chúng. ”

“Ừ… ” Lâm Dạ Hỏa nói, “Loạn thạch đập chết sao?”

Triệu Phổ cau mày, “Cái này sao… Không biết a.”

Bên này còn đang sầu não, bỗng thấy Công Tôn vội vã chạy trở lại, “Triệu Phổ! Ta có biện pháp tiêu diệt đám trùng kia rồi!”.
Bình Luận (0)
Comment