Lúc Giang Tiếu Vãn tới trường cũng còn khá sớm, trong phòng học rất ít người, dù sao cậu cũng là một học sinh tốt mà.
Kỳ thực nói Giang Tiếu Vãn là người thật sự rất khiêm tốn, bình thường, thậm chí còn khiến làm người ta cảm giác rằng cậu không tồn tại, nếu không phải do bối cảnh gia đình, thì Giang Tiếu Vãn lại càng trở nên trong suốt.
Mang theo túi xách nghiêng người đi tới chỗ ngồi, tối hôm qua ngủ không được ngon, hiện tại phải ngủ bù. Tìm sách lót thật cao, Giang Tiếu Vãn liền nằm nhoài trên mặt bàn.
Mới ngủ không không được bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng nhạc, một khúc dương cầm, nghe càng muốn ngủ.
…Không biết từ nơi nào duỗi ra một cánh tay, đẩy Giang Tiếu Vãn một cái, “Này, Ê… Cậu dậy đi, giáo viên tới rồi.”
Giang Tiếu Vãn nghe tiếng, ngẩng đầu, quả thật là trong trường này số lượng những người nguyện ý nói chuyện cùng cậu không nhiều, đây là Điền Vũ.
Giang Tiếu Vãn ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nhìn Điền Vũ, “Tiết 1 là môn gì?”
Điền Vũ đem tờ giấy trên bàn đưa cho Giang Tiếu Vãn, “Nửa học kỳ rồi cậu còn không nhớ, cái này cho cậu.”
Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn, là thời khoá biểu. Xua tay nói tiếng cảm ơn, mắt thấy tiết 1 là quốc văn, đương nhiên lại bắt đầu ngủ.
Buổi tối, Giang Tiếu Vãn trên đường về nhà, thật xa liền thấy một chiếc xe thể thao đỏ đến mức chói mắt đứng ở cửa, chiếc xe kia không chỉ đỏ, kiểu dáng lại hàm hố, một đống màu đỏ chói mắt lại đậu ở trước cửa căn nhà kiểu dáng cổ xưa, có vẻ hoàn toàn không phù hợp.
Đang suy nghĩ đây chắc cũng là cái loại đại gia thích gây chuyện, sau đó liền thấy một người phụ nữ mặc đồ đen từ nhà cậu đi ra. Còn cha của chính mình đứng ở phía sau nữ nhân, mỉm cười cùng người phụ nữ kia phất tay một cái. Phụ nữ cũng nhìn Giang Thành vẫy tay, lập tức ngồi vào trong xe, chạy như bay qua mặt Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, cũng không biết bực bội cái gì.
Trong lòng bắt đầu nhớ lại dung mạo của người phụ nữ kia.
Về nhà thôi, dù sao cha con bọn họ cũng đã hơn nửa tháng không gặp mặt, nhưng Giang Tiếu Vãn vẫn như trước, một bộ mặt dửng dưng lướt qua phòng khách tiến đến căn phòng của mình bắt đầu tắm rửa.
Tắm xong nằm lỳ ở trên giường, dưới lầu im lặng hồi lâu liền bắt đầu truyền đến tiếng kêu của bảo mẫu, “Giang thiếu gia ăn cơm.”
Giang Tiếu Vãn lấy chăn che đầu, nhưng đáng tiếc thanh âm chất phác kia, không thể làm ngơ được. Cũng không biết nào bảo mẫu mời tới từ đâu, mặc dù đã từng nghe qua giọng của 80% những người hát kịch ở Hương Cảng, cũng chưa từng gặp qua thanh âm nào như vậy.
Giang Tiếu Vãn quay ra cửa rống lên một câu, “Không ăn!”
Ngoài cửa Giang Thành lạnh lùng nói: “Bao nhiêu tuổi rồi, còn làm ra dáng của trẻ con, nhanh đi ra ăn cơm!”
Giang Tiếu Vãn vừa nghe giọng Giang Thành, sắc mặt lập tức ảm đạm, tối sầm, mở cửa ra mặt không thay đổi lướt qua Giang Thành đi xuống lầu dưới, tựa như người máy ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn.
Bới từng miếng từng miếng cơm.
Nhưng chỉ ăn mới vài miếng, Giang Tiếu Vãn đã cảm thấy mặt tê rần, trong miệng phun ra một ngụm.
Kỳ thực mà nói đây cũng đã trở thành thói quen rồi.
Giang Thành tuy rằng tính tình cũng không tệ lắm, thế nhưng dù sao làm hắc đạo gần mười năm, lời nói cùng khí tức trước kia đã bị thay đổi hoàn toàn, chỉ còn lại cũng vài điểm tánh khí nóng nảy này.
“Mày đây là muốn cho ai xem hả! Giang Thành tao nơi nào có lỗi với mày, cho mày ăn uống, cho mày học tập, mày còn có cái gì không hài lòng hả? “
Giang Tiếu Vãn ôm lấy mặt mình, rất giống một thiếu nữ trong phim thần tượng với bộ dáng bi thương sau khi bị giáng xuống một bạt tay. Lực đạo Giang Thành có hơi nặng, trên mặt lặp tức xưng phù lên.
Cười lạnh một tiếng, “Ha ha, phải, phải, ông cho tôi ăn, cho tôi uống thì có thể như thế đánh tôi đúng không! Nếu không phải vì lời của ông, mẹ của tôi có thể chết sao? Ừ? Ông đánh đi, đánh tiếp đi! Con mẹ nó ông đánh chết tôi đi! Tôi lười sống ở nơi này để chịu tội lắm rồi!”
Trong lòng mỗi người đều có một điểm yếu, mà hai cha con nhà họ Giang lại có chung một điểm yếu đó chính là mẹ của Giang Tiếu Vãn.
Giang Thành vừa nghe cậu nhấc đến mẹ, trong lòng lửa giận không ngừng kéo đến: “Mày đừng có tiếp tục nhắc đến con đàn bà ti tiện kia! Năm nào mày cũng canh ngày này mà nháo, mày không cảm thấy mệt nhưng tao đã rất mệt mỏi rồi!”
Giang Tiếu Vãn thậm chí muốn khóc, cha cậu gọi mẹ cậu là con đàn bà ti tiện. Nhưng mà một người đàn ông như Giang Tiếu Vãn sao có khả năng khóc được đây?
Cho nên Giang Tiếu Vãn đứng lên, khanh khách cười, cười đến mức dọa người.
“Ông gọi mẹ tôi là ti tiện… Ông dĩ nhiên lại gọi bà là ti tiện! Giang Thành! Ông đúng là vô tình vô nghĩa, ông đừng nghĩ ai cũng giống như ông!”
“Được, ông nếu đã xem thường mẹ tôi, thì con trai bà ấy ông còn giữ làm gì! Ông gọi mẹ tôi là tiện nhân, có phải ông cũng hoài nghi tôi không phải con của ông hay không? Tôi cho ông biết Giang Thành, ngày hôm nay nếu ông không thu lại lời mình vừa mới nói, ông cũng đừng nghĩ sẽ gặp lại được tôi!”
Giang Thành dù sao cũng là đàn ông, nghe lời này vừa tức vừa giận, chỉ vào cánh cửa liền nói, “Mày hôm nay có gan bước ra khỏi cửa thì cũng đừng trở về nữa!”
Giang Tiếu Vãn liếc nhìn cánh cửa, tàn nhẫn trừng mắt Giang Thành một cái, liền đi thẳng đến trước cửa. Trực tiếp đẩy cửa ly khai.
Giang Thành nhìn cánh cửa nhà mình, nhất thời không phản ứng kịp.
Cuối cùng, ngồi xuống ghế salông, hai tay ôm đầu, nắm tóc vò đến rối cả lên.
Đã tạo cái nghiệt gì? Thật là…
Giang Tiếu Vãn vừa ra khỏi cửa, liền không có phương hướng. Đi quá gấp, người không có đồng nào, điện thoại di động cũng không mang theo.
Giang Tiếu Vãn cười khổ một tiếng, cho dù có điện thoại di động thì làm sao, cậu một người bằng hữu cũng không, có thể tìm ai hỗ trợ đây?
Luống cuống một hồi. Ngẩng đầu lên, thậm chí trong lòng có chút cảm giác chua xót.
“Này!”
Giang Tiếu Vãn vừa quay đầu lại, liền thấy một người đứng ở trước mặt cậu.
“Sao lại đứng một mình ở chỗ này?” Người kia cười hì hì nói.
Giang Tiếu Vãn thoáng cái không biết phản ứng như thế nào.
Cô gái đang đứng trước mặt nhìn cậu mỉm cười này là ai? Cười đến xán lạn như thế, xinh đẹp như thế.
“Này, cậu xảy ra chuyện gì? Một mình ngơ ngác đứng ở chỗ này.” Điền Vũ một tay vỗ vỗ túi xách một tay đẩy Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn há miệng, nhìn một phố xá phồng hoa ở xung quanh “Tôi…”
Điền Vũ nhíu nhíu lông mày, “Cậu đã xảy ra chuyện gì?” Ngữ khí của cô trở nên gấp gáp.
Giang Tiếu Vãn lắc đầu một cái, cuối cùng có chút ảm đạm mỉm cười, “Điện thoại di động của cậu cho tôi mượn dùng một chút được chứ?”
Điền Vũ từ bên trong túi xách lấy điện thoại di động ra đưa cho Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn tiếp nhận điện thoại, lại chậm chạp không ấn số.
Muốn gọi cho ai? Giang Tiếu Vãn không biết. Thế là quỷ thần xui khiến đem điện thoại di động nhét trở về trong tay Điền Vũ, nói câu cảm tạ sau đó quay người muốn đi.
Điền Vũ nhìn bộ dáng này của Giang Tiếu Vãn, trong lòng lo lắng, nhất thời vội vàng nắm lấy tay cậu, “Cậu đi đâu vậy a?”
Giang Tiếu Vãn khiếp sợ quay đầu lại, bởi vì lực đạo trên tay Điền Vũ sao lại to lớn như thế.
“Tiểu Vãn cậu đi đâu vậy? Tôi đang chuẩn bị tới tìm cậu đây.” Trong chớp mắt, một giọng nói đột nhiên chen vào.
Giang Tiếu Vãn vừa quay đầu lại, Trương Hạo liền cười nhạt xuất hiện ở trước mắt.
“Ha ha, đúng là trùng hợp không cần phải tốn công.” Nói xong liền từ trong cửa sổ xe đưa cho cậu một túi đồ.”A, cái này cậu cầm, lần trước cậu ở lại nhà tôi bỏ lại một ít quần áo.”
Trương Hạo liếc mắt nhìn Điền Vũ cùng Giang Tiếu Vãn nắm tay, nở nụ cười, “Thật ra… Cũng không có chuyện gì, vậy tôi liền đi trước…” Nói xong liền khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Giang Tiếu Vãn cùng Điền Vũ mới phản ứng được trạng thái của mình bây giờ, lập tức buông tay ra.
Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu nhìn Trương Hạo, cũng không nhận quần áo, quay đầu lại nhìn một chút gương mặt trắng bệch của Điền Vũ, liền quay đầu nhìn Trương Hạo, “…Chú … Cháu có thể ở nhờ nhà chú mấy ngày được không?”
Trương Hạo liền bất động thanh sắc nhìn Giang Tiếu Vãn liếc mắt một cái, nguyên nhân cũng không có hỏi, thoải mái nói, “Được, vừa vặn mấy ngày nay chú nghỉ ngơi đây. Dì của cháu cũng nhớ cháu đấy.”
… Dì?
Giang Tiếu Vãn liền quay người, đối Điền Vũ cười cười, “Tôi không sao, tôi đến nhà chú ở vài ngày. Ngày mai gặp nhau ở trường nha.”
Chẳng biết tại sao cô gái kia chỉ nhìn chầm chầm cánh tay mình không nói lời nào.
“Thế nào? Còn đang nghĩ đến công chúa Bạch Tuyết vừa rồi sao?”
Ngồi trên xe Trương Hạo, mọi chuyện đau buồn tựa như quá khứ trôi qua, Giang Tiếu Vãn khóe miệng nhếch lên, “Dì vẫn tốt chứ?”
Trương Hạo nở nụ cười trí thức “Còn không phải là sợ tiểu mỹ nhân kia suy nghĩ nhiều sao, cho nên đơn giản giả vờ nói như thế. Cậu vừa nãy cũng không phải không nhìn thấy, cô bé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn thực sự là… thấy mà muốn yêu a.”
Giang Tiếu Vãn nhắc nhở, “Người ta vẫn còn là học sinh cấp ba… chú Trương.”
Trương Hạo cười cười, “Đúng vậy… Chú cậu hèn mọn như thế nào, cũng không đến nỗi trâu già gặm cỏ non.”
Giang Tiếu Vãn hừ lạnh một tiếng, không phản ứng. Qua nửa ngày, mới mặt không đổi sắc nói, “Ông ta gọi chú tới sao?”
Trương Hạo cười cười, cũng không trực tiếp trả lời, “Tôi tới đưa quần áo, chỉ là trùng hợp thôi.”
Chỉ là trùng hợp… Phi! Giang Tiếu Vãn cười gằn, “Chú đừng nói thật giống như tôi với chú có duyên có phận đi.”
Trương Hạo cười hi hi nhìn phía trước, “Tôi và cậu hữu duyên, đây là sự thực, không cần phải nói.”
Trương Hạo âm thanh ôn nhu như nước, Giang Tiếu Vãn không khỏi ngẩn người, trong lòng có chút cô đơn, đây có thể là giả dối, nhưng ít nhất có người thu nhận giúp đỡ cũng đã tốt rồi.
Đoạn đường này lấy câu nói buồn nôn kia của Trương Hạo làm kết thúc, hai người mỗi người một ý, không nói thêm nữa.
Đến nhà Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn tựa như người sói biến thân, bệ vệ ngồi vào trên ghế salông, mở miệng liền hai chữ, “Tôi đói.”
Trương Hạo liếc mắt nhìn Giang Tiếu Vãn, nghĩ thầm cậu mới vừa rồi cùng cha cậu cãi nhau một hồi, lại cùng cô nữ sinh triền miên một hồi, không đói bụng mới là lạ, lập tức cởi âu phục, “Tôi đi làm cơm, cậu có thể tắm trước.”
Giang Tiếu Vãn gật gật đầu liền thẳng vào trong phòng dành cho khách, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ áo ngủ sạch sẽ, lại cầm lấy áo lót hướng buồng tắm đi đến.
Đóng lại ngăn kéo, một khắc kia Giang Tiếu Vãn tự giễu cười nhẹ.
Đưa quần áo? Diễn trò cũng không làm đến nơi đến chốn, toàn bộ quần áo đưa cho cậu đều là không mấy khi dùng đến.
Tắm xong, Giang Tiếu Vãn trên tóc vẫn còn ẩm ướt. Trương Hạo vừa thấy bộ dáng này của cậu, cũng không biết là đau lòng hay là yêu thương “Sao không lau khô đi? Nước trên tóc đều nhỏ cả trên sàn nhà rồi “
Giang Tiếu Vãn ồ một tiếng, liền không nói nữa.
Cậu có chút mệt mỏi, mới vừa rồi còn có thể chống đỡ nói hai câu, bây giờ căn bản là không hề có khí lực.
Từ thân thể đến tâm lý.
Trương Hạo thấy cậu không hề có yếu định lau tóc, lắc lắc đầu, đi tới bên cạnh Giang Tiếu Vãn, đoạt lấy khăn trong tay, giúp cậu lau khô tóc vừa lau vừa nói, “Nếu đã cảm thấy không ai yêu thương cậu, thì bản thân cậu ít nhất phải biết tự yêu thương chính mình chứ.”
Giang Tiếu Vãn bị lời nói này làm cho sững sờ, lập tức có chút thương cảm. Thế nhưng bản thân lại không muốn chịu thua, đành phải lạnh lùng* nói hai chữ “Nói nhiều.” Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không đẩy tay Trương Hạo ra.
*
Từ gốc là biệt nữu, nhưng tớ thấy để nguyên như vậy thì nó không được phù hợp với lối văn hiện đại cho lắm nên đổi a.Trương Hạo nhẹ nhàng lau từng giọt nước trên tóc cậu, cười nói, “Nói tôi dài dòng nhưng không phản ứng lại là tốt rồi.” Vừa nói vừa mỉm cười nhìn Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn bị hắn nhìn ra thì không dễ chịu, cảm thấy được trên mặt hơi nóng lên. Một cái liền kéo lấy khăn mặt, “Được rồi, khô rồi.” Nói xong liền ném khăn mặt xuống hướng về phía phòng khách đi đến.
Trương Hạo bới một chén cơm đưa cho cậu, đẩy đẩy kính, “Ăn nhiều một chút đi, lần này vừa mới làm xong, mùi vị sẽ ngon hơn.”
Giang Tiếu Vãn nghe vậy mỉm cười tuy nhiên nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, “Chú tự tin dị thường nha.”
Trương Hạo cười nhạt, “Ăn thử thì biết.”
Thế là một bữa cơm liền trở nên kính cẩn không có chút hứng thú. Cơm nước xong, Giang Tiếu Vãn lễ phép lau miệng, giúp đỡ Trương Hạo cầm chén mang vào bếp, thậm chí còn muốn giúp rửa chén.
Trương Hạo vội vã ngăn cản, “Tôi cũng không muốn trong ngôi nhà tinh xảo khả ái của tôi xuất hiện chén bát có vết nứt, hoặc là bị vỡ tan nát đâu.”
Giang Tiếu Vãn mặt không hề có cảm xúc, “Tôi cũng không phải kém thông minh. Cha tôi gọi chú chăm sóc tôi, chú cũng không cần lãnh luôn nhiệm vụ của bảo mẫu đâu.”
Bầu không khí lập tức trở nên lãnh đạm tựa như dưới đáy vực.
Trương Hạo thở dài, tỏa ra khí chất giảng đạo, “Cha cậu, ông ấy …”
Giang Tiếu Vãn xua tay, “Đừng nói tới ông ấy, chớ đem một ít hảo cảm của chú ở trong lòng tôi xóa đi mất “
Trương Hạo là người thông minh, lập tức có thể hiểu được, mỉm cười nói, “Ồ? Vậy là cậu đối với tôi cũng có hảo cảm sao?”
Giang Tiếu Vãn xoay người, “Đúng vậy, tôi thích nhất cùng chú tranh cãi, chú xem cha tôi có biết bao nhiêu là bằng hữu tôi đã bao giờ đối xử với người nào như vậy chưa? “
Đâu chỉ là bằng hữu của cha cậu, cho dù đem cả trường học tính vào, được cậu đối xử như thế cũng chỉ có một mình Trương Hạo mà thôi. Đương nhiên, những lời nói này chỉ có thể nói ở trong lòng.
Trương Hạo nhìn bóng lưng Giang Tiếu Vãn có chút đơn bạc, nụ cười trên mặt chậm rãi rút đi.
Giang Tiếu Vãn đứa nhỏ này a …
Kỳ thực khiến người ta cảm thấy rất đau lòng, không phải sao?
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Giang Tiếu Vãn sửa sang xong quần áo đang chuẩn bị gọi xe đến trường, dưới lầu đã có người gọi cậu, “Tiểu Vãn, xuống ăn điểm tâm.”
Giang Tiếu Vãn sững sờ, hiếm thấy người này so với cậu ngày bình thường đi học dậy còn sớm hơn.
Chỉ nghe từ dưới lầu xuất hiện thêm một câu, “Ăn xong tôi đưa cậu đi học nhé.”
Giang Tiếu Vãn xuống lầu, nhìn trên bàn một đống lớn đồ ăn, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Bao lâu? Đã bao lâu rồi cậu không ngồi ăn những món điểm tâm ngon như thế này?
Từ khi mẹ cậu mất, cậu chưa từng cùng Giang Thành ngồi trên bàn ăn ăn xong một bữa cơm đàng hoàng, mỗi sáng sớm không phải tùy tiện mua chút sandwich, sushi thì chính là tìm đại một ly đồ uống để giải quyết.
Trương Hạo cười hi hi ngồi ở trước bàn, “Ăn đi, ăn xong tôi đưa cậu đi học.”
Giang Tiếu Vãn đi tới, Trương Hạo liền chỉ chỉ một bên ghế, “Phía trên kia là sách, điện thoại di động, cùng bóp tiền của cậu tôi đã giúp cậu bỏ vào bên trong balô rồi.”
Giang Tiếu Vãn quay đầu, ba lô của mình quả thực ở đó.
“Để tôi giúp cậu viết giấy phép xin nghỉ, nói cậu ngày hôm qua có việc cho nên không đến trường được.”
Giang Tiếu Vãn “Ừm” một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn điểm tâm, tay cầm đũa thậm chí có chút cứng ngắc.
Tại sao? Lại có cảm giác này.
Một bữa cơm trôi qua, Giang Tiếu Vãn thậm chí một câu nói cũng chưa nói ra.
Ra khỏi cửa, lên xe, chiếc xe thể thao màu đỏ đậu cách trường học một khoảng.
Giang Tiếu Vãn xuống xe cầm cặp sách, một câu nói cũng chưa nói liền bỏ đi. Trương Hạo chỉ cười hi hi nói, “Buổi tối tan học tôi tới đón cậu, bye bye.” Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Giang Tiếu Vãn quay đầu lại, nhìn bóng dáng chiếc xe thể thao khuất dần, nghĩ thầm đến này sao? Quan tâm như thế, săn sóc như thế, khiến cho cậu có cảm giác hắn giống như mẹ của mình không bằng.
Thế nhưng ánh mắt lại không nỡ chuyển hướng, mãi đến tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn mới dời đi.
*****
Cái gọi là thời buổi loạn lạc, thật sự chính là hai ngày này.
Sáng sớm chịu kích thích còn chưa đủ, buổi trưa lại mang đến một sự kích thích mới.
Giang Tiếu Vãn đến phòng học đúng giờ ngồi vào vị trí của mình, Điền Vũ bên cạnh lặng lẽ đẩy cậu một cái, cậu quay đầu khó hiểu nhìn Điền Vũ. Trong lòng liền nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua, cảm thấy được có chút lúng túng.
Điền Vũ hướng cậu mỉm cười, liền chỉ chỉ bên trong ngăn kéo của Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn ngăn kéo của mình, dùng khẩu hình miệng hỏi, “Cái gì?”
Điền Vũ mặt hơi ửng hồng, “Tờ giấy…”
Giang Tiếu Vãn liền cúi đầu, tìm nửa ngày, cuối cùng từ bên trong quyển sách quốc văn mới tinh của mình tìm thấy một lá thư màu hồng phấn.
[ Mười hai giờ trưa nay, gặp ở sân tập luyện trong trường.]
Trong tờ giấy kia viết như vậy.
Giang Tiếu Vãn vừa nhìn thấy nét chữ xinh đẹp này, trong lòng bất giác chấn động.
Ách … Loại cảm giác này, không phải Giang Tiếu Vãn tự luyến, thế nhưng trong lòng cậu thật sự là có loại cảm giác này.
Nhưng đây lại là yêu cầu của một cô gái nên không tiện cự tuyệt đi, huống hồ ở trong lớp này cô lại là người duy nhất nguyện ý chân tâm đối đãi với cậu.
Không thể làm gì khác hơn là chấp nhận đi tới.
Mặc trên người bộ đồng phục học sinh váy ngắn, Điền Vũ đứng ở dưới sân bóng rổ. Buổi trưa ít người, hơn nữa khí trời càng ngày càng nóng, người đến đến đánh bóng cũng không nhiều, hiện tại cũng là giờ cơm trưa, chính vì thế toàn bộ sân luyện tập dĩ nhiên chỉ có một mình cậu cùng Điền Vũ.
Giang Tiếu Vãn phiền phiền nhiễu nhiễu đến trước mặt Điền Vũ, “Tìm tôi có chuyện gì?”
Điền Vũ cười cười, như trước giọng nói ngọt ngào như trẻ con, “Kỳ thực… Muốn hỏi cậu có chuyện gì, có thể tâm sự với tớ, đừng… Đừng để ở trong lòng.” ( ở trong lớp nói không được sao?)
Giang Tiếu Vãn nhìn gương mặt thanh thuần của Điền Vũ “Ừm, cám ơn cậu quan tâm. Chuyện ngày hôm qua thật sự không có gì, chỉ là tôi với bố tôi ầm ĩ một tí, cậu thấy đấy, sau đó chú tôi đến hòa giải.”
Điền Vũ nhíu nhíu mày, “Vậy người kia thật sự là chú cậu sao?”
Giang Tiếu Vãn cười cười, “Thế nào? Không giống sao?”
Điền Vũ nắm nắm gấu váy đồng phục của mình, “Nhìn qua giống như anh của cậu vậy.”
Giang Tiếu Vãn trong lòng cả kinh, hắn ta thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy sao? Nhưng trên mặt lại vẫn cứ bình tĩnh mỉm cười, “Là do chú ấy bảo dưỡng tốt. Còn có chuyện gì nữa không?” Giang Tiếu Vãn có chút đói bụng.
Điền Vũ đang mỉm cười, lập tức trở nên hơi nhăn nhó, nửa ngày, mới kìm nén nói ra một câu, “Thực ra… Giang Tiếu Vãn… Kỳ thực tớ vẫn luôn có một câu muốn nói với cậu.”
Giang Tiếu Vãn khẩn trương nắm chặt đồng phục học sinh của mình, câu nói tiếp theo, không cần nói cũng có thể biết được.
“Kỳ thực… Tớ thích cậu.”
Không sai, chính là câu này. Lực sát thương cực mạnh, có thể khiến cho người nói và người nghe nhất thời đều không biết nên làm thế nào.
Thế là Giang Tiếu Vãn mặc dù tâm lý đã chuẩn bị tốt, những vẫn bị khiến cho kinh sợ không ít. Nguyên nhân không phải là Điền Vũ chỉ nói ra câu nói kia, mà trọng yếu hơn chính là cô còn nhón chân lên hôn cậu.
Đúng, chính là hôn.
Hôn xong, cô còn đem đầu lưỡi luồn bên trong miệng cậu.
Giang Tiếu Vãn phản ứng đầu tiên chính là, mình mình mình… Nụ hôn đầu của mình!
Điền Vũ hôn xong, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả táo, đỏ đến mức dường như muốn chảy ra máu. Hai mắt to tròn cũng không biết là bởi vì kích động hay là vì cái gì, tựa như muốn gào khóc nhìn Giang Tiếu Vãn “Không cần biết cậu có thích tớ hay không… Tớ, tớ vẫn muốn làm như vậy.”
Nói xong cô liền như một làn khói nhấc chân chạy mất. Chỉ để lại một mình Giang Tiếu Vãn đứng ở nơi đó ngây người như phỗng.
Khiếp sợ thêm ngạc nhiên càng không biết làm sao.
Giang Tiếu Vãn gương mặt vặn vẹo, cũng may Điền Vũ đã đi, bằng không để nàng nhìn thấy bộ dáng ngốc dạng này của cậu, e rằng nàng sẽ hối hận vì khi nãy đã làm những chuyện kia với cậu.
Giang Tiếu Vãn bị một nữ sinh tỏ tình, sau đó cả người liền lâm vào một trận trầm mặc.
Mình nên làm sao đây? Mình rất muốn cùng Điền Vũ nói rõ? Nhưng quan trọng nhất là, mình có yêu thích nhỏ hay không?
Đúng, chính là Điền Vũ, người duy nhất bên trong lớp học này quan tâm đến cậu, cùng cậu trò chuyện. Trên hết cô lại là một người vừa đáng yêu vừa ôn nhu, thành tích học tập tốt lại có rất nhiều người theo đuổi, vậy mà mới vừa rồi lại cùng cậu tỏ tình sao!
Được rồi, đó cũng không phải điểm quan trọng, chủ yếu là hiện tại cậu không có bất cứ tâm tình gì để đi suy nghĩ những chuyện khác.
Giang Tiếu Vãn từng bước từng bước đi về phòng học, thậm chí quên mất ăn cơm, cả một buổi chiều, cậu cũng không dám quay sang nhìn người bên cạnh.
Giang Tiếu Vãn hồn vía lên mây đến tận lúc ra về, vừa ra khỏi cửa trường, đã bị Trương Hạodương quang xán lạn đi đến chào hỏi, “Tiểu Vãn!”
Giang Tiếu Vãn hướng về phía Trương Hạo đi đến, một mặt ảm đạm, tựa như quả cà khô héo.
Trương Hạo tiện tay vỗ vỗ vai Giang Tiếu Vãn, “Xảy ra chuyện gì, lại buồn bã ỉu xìu như vậy?”
Giang Tiếu Vãn khóe miệng co giật, nở nụ cười, “Không có gì.”
Trương Hạo gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, mở cửa để Giang Tiếu Vãn tiến vào xe.
Thấy Giang Tiếu Vãn mặt như cá chết, không thể làm gì khác hơn là tự mình giúp cậu cài dây an toàn vào.
Vừa thấy Trương Hạo nhào thân về phía mình, Giang Tiếu Vãn mặt liền ửng đỏ.
“Chú… Chú làm gì thế a.”
Trương Hạo nhíu mày cười khẽ, vừa tới gần Giang Tiếu Vãn vừa nói, “Cậu nói thử xem tôi muốn làm gì a?”
“Chú chú… Chú…” Giang Tiếu Vãn niệm “chú” nửa ngày, cũng không phát ra được một câu hoàn chỉnh.
Trương Hạo đem mặt dán đến gần, cười hi hi kéo dây an toàn qua, “Chú cái gì chú, tôi chỉ là muốn giúp bạn nhỏ cài lại dây an toàn mà thôi.”
*****
Về đến nhà, Trương Hạo như thường lệ chạy đến nhà bếp làm cơm. Giang Tiếu Vãn một mình ngồi trên ghế sa lon, ngẩn người nhìn TV.
Trương Hạo nhìn bóng lưng Giang Tiếu Vãn có chút hiu quạnh, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm của chính mình, [ Mày thật sự muốn làm như vậy? ] ( dự là anh công đang có âm mưu gì đó. hic hic).
Đó là thanh âm hai năm trước của bản thân mình, âm thanh không ngừng vang vọng, làm cho đầu hắn đau đến sắp nổ tung.
Trương Hạo bưng món ăn lên, hướng bên bàn đi đến, nhếch miệng lên một nét cười khổ
── [ Mình còn có lựa chọn sao? ]
Cho dù, điểm ôn nhu này thật sự khiến người ta lưu luyến.
Trương Hạo đi tới một bên ghế sô pha, quay mắt về phía Giang Tiếu Vãn hướng bên tai cậu thổi thổi, “Tiểu Vãn, ăn cơm rồi!”
Giang Tiếu Vãn “Oa” kêu to một tiếng, ôm gối đứng dậy chỉ vào mũi Trương Hạo, “Chú làm gì thế a! Dọa chết người!”
Trương Hạo buông tay, một mặt vô tội, “Sorry, tôi chỉ là tới gọi cậu ăn cơm thôi mà.”
Giang Tiếu Vãn lộ vẻ mặt mệt mỏi không muốn cùng Trương Hạo tranh cãi, nhận mệnh thả xuống chiếc gối đang nắm trong tay hướng về bàn ăn đi đến.
Một bữa cơm vẫn cứ yên tĩnh. Hai người đều rất có khí chất, nhỏ giọng ăn, không hề có một tiếng động cũng không đối thoại.
Cơm nước xong, Trương Hạo rửa chén, dặn dò Giang Tiếu Vãn tắm rửa, làm bài tập. Giang Tiếu Vãn đáp một tiếng liền đi về hướng phòng khách.
Lúc tắm nước khá nóng, bởi vì độ ấm đã điều chỉnh đến mức dưới cùng, nên để có nước bớt nóng, không thể làm gì khác hơn là quay ra cánh cửa kêu to, “Trương… Trương Hạo! Giúp tôi chỉnh một chút, nước nóng quá!”
Trương Hạo ở dưới lầu kêu to, “A? Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa, không nghe được!”
“Tôi nói chú giúp tôi điều chỉnh một chút, nước nóng quá.!”
“A?”
Chỉ trách cách âm quá tốt, người dưới lầu tựa hồ thế nào cũng không nghe thấy.
Giang Tiếu Vãn đành chịu, xem ra lần này nhất định phải dùng nước nóng để tắm rồi, nhìn thân thể mình đã đỏ bừng, Giang Tiếu Vãn cười khổ.
Còn chưa cảm thán xong, người nào đó liền đạp bước chân chạy tới, lập tức đẩy cửa tiến vào, “A, cậu nói cái gì?”
Cửa phòng tắm không có đóng, Giang Tiếu Vãn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Hạo vén ống tay áo đứng ở trước mặt cậu, đại khái là lúc nãy đang rửa chén đi.
“Chú…” Giang Tiếu Vãn cúi đầu nhìn thân thể trần trụi của chính mình, nhìn lại Trương Hạo, toàn bộ gương mặt lập tức đỏ bừng lên, “Chú sao không gõ cửa đã đi vào?!” Vừa la to vừa vội vã lấy khăn mặt che đi bộ vị mấu chốt trên thân thể.
Bên kia Trương Hạo ngược lại nhẹ như mây gió, ngậm lấy ý cười nói, “Không phải gọi tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu té xỉu ở bên trong, thế nào, có chuyện gì?”
Giang Tiếu Vãn từ nhỏ đã không thích ở trước mặt người khác mà lộ ra thân thể, lần này bị người ta nhìn được toàn bộ, sắc mặt lập tức thay đổi ba lần, “Tôi… Tôi nói nước quá nóng, gọi chú giúp tôi điều chỉnh một chút.”
Đầu óc thoáng cái chập mạch, thêm vào ánh mắt Trương Hạo quá tà mị, Giang Tiếu Vãn lập tức sững sờ nói ra một tràng.
“A? Có sao? Tôi nhớ rõ ràng đã chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi mà.” Vừa nói vừa tiến thẳng đến buồng tắm đặt tay lên công tắc bắt đầu điều chỉnh.
Khi kéo tay về lại không cẩn thận tiếp xúc với thân thể Giang Tiếu Vãn, có chút lạnh.
Giang Tiếu Vãn nhìn bàn tay Trương Hạo, trên mặt lúc này dĩ nhiên đã nóng đến mức khó tả.
“Thế nào? Hiện tại độ nóng đã khá hơn chưa?”
“Độ nóng…” Giang Tiếu Vãn buồn buồn nói.
“Hả?” Trương Hạo không nghe rõ, nghi hoặc đáp.
“Tôi nói là độ nóng, tôi đã thử qua, chú nên kép công tắc kia dời xuống thấp một chút đi.”
Trương Hạo gật gật đầu, “Vậy cũng tốt, không nghĩ tới gần đây trời lại chuyển nóng nhanh như vậy.” Trước khi đi cười hì hì đối Giang Tiếu Vãn nói, “Da cậu không tệ a. Ha ha.”
Giang Tiếu Vãn nguyên bản lúng túng sắc mặt lại càng thêm mất tự nhiên.
Trương Hạo vừa rời khỏi, Giang Tiếu Vãn cả người liền ngâm vào trong nước, không nói lời nào. Nhiệt độ trên người vẫn không hề giảm xuống, nhưng trên hết lúc này là đầu óc vô cùng rối loạn.
Điền Vũ, Trương Hạo, Điền Vũ, Trương Hạo… Hai cái tên này không ngừng thay phiên nhau chuyển loạn trong tâm trí cậu.
Không đúng… Sao lại có Trương Hạo ở đây nhỉ?
*****
Lại một ngày bình thường nữa trôi qua, rạng sáng ngày thứ hai, Trương Hạo lại tựa như người mẹ ôn nhu làm điểm tâm, lái xe đưa cậu đến trường.
Vừa bước ra khỏi cửa xe, vừa vặn đụng phải Điền Vũ, Điền Vũ vừa nhìn thấy Giang Tiếu Vãn mặt lập tức ửng hồng, một cô gái gương mặt khi ửng hồng đều khả ái mê người như thế, huống hồ gì đây lại là một mỹ nhân khiến không biết bao nhiêu nam sinh nhòm ngó.
Ông chú bên cạnh trông thấy liền vỗ vỗ Giang Tiếu Vãn, “Này, cô ấy cười với cậu đó. Tên nhóc này thật là có diễm phúc.”
Giang Tiếu Vãn mang theo cặp sách, liếc mắt nhìn Trương Hạo, hừ lạnh một tiếng, liền xuống xe.
Trương Hạo nhìn bóng lưng Giang Tiếu Vãn, nụ cười trên mặt vẫn cứ như cũ không hề thối lui.
*****
Vẫn như bình thường, không tỏ ra vẻ gì kinh sợ hay lo lắng khi nghe giáo viên thông báo sắp đến kỳ thi, Giang Tiếu Vãn vẫn cứ tiếp tục thản nhiên nằm ngủ. Chỉ có điều là mỗi lần Giang Tiếu Vãn tình cờ ngẩng đầu, đều sẽ thấy gương mặt xinh đẹp của Điền Vũ ngẩn người nhìn cậu.
Buổi tối ngày hôm ấy sau khi tan học, lúc Giang Tiếu Vãn cùng Điền Vũ là sóng vai đi ra cửa trường.
Vừa ra đến cửa, Trương Hạo liền cười hi hi nhìn Giang Tiếu Vãn, cùng Điền Vũ. Nhìn hai người vẫy tay tạm biệt, nhìn Giang Tiếu Vãn chật vật lên xe.
Vừa lên xe, Trương Hạo liền nói, “Ha ha, cậu làm gì mà khiến thon gái nhà người ta sắp khóc đến nơi rồi kìa.”
Giang Tiếu Vãn bố thí Trương Hạo một cái liếc mắt, không nói lời nào.
Những ngày tháng này a, thực sự chỉ có thể nói là phiền phiền phiền!(
điều quan trọng phải nhắc ba lần!!!)
*****
Trước ngày thi, mọi người đều cố gắng chăm chỉ học tập, ngoại trừ Giang Tiếu Vãn.
Giang Tiếu Vãn nằm ở trên sân thượng, nhìn trời bầu xanh đầy mây trắng bay bay, bổng dưng lại cảm thấy muốn ngủ.
Cậu cảm thấy thật uổng phí cho những đám mây kia lửng lơ nhẹ nhàng trên bầu trời đẹp đẽ như vậy lại không có ai thưởng thức.
Giang Tiếu Vãn bất chợt nhớ lại những ngày khi còn bé, mẹ cậu thường hay mua kẹo bông cho cậu ăn, khiến cho nhiều lần bị Giang Thành kia trách mắng, nói là cho cậu ăn những thứ không sạch sẽ.
Mẹ Giang Tiếu Vãn là một người đôn hậu, làm công tác trong phòng tài tiệu của trường học, bọn họ chỉ mất vài năm yêu nhau liền có kết quả, sau đó thì bắt đầu kết hôn và sinh ra cậu.
Nếu như trong trường học lúc đó không xảy ra chuyện kia, thì có lẽ Giang Thành cả đời đều làm giáo viên, nhà của bọn họ cũng sẽ bình thường ấm áp như những gia đình khác.
Đáng tiếc… Đó cũng chỉ là nếu như… ( đọc đến đây tự nhiên cảm thấy chạnh lòng, cuộc sống này có quá nhiều cái “nếu như…” rồi, chỉ có những người gặp phải chuyện đau buồn thì mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ “nếu như…” này một cách rõ ràng nhất mà thôi,…)
Mắt thấy ngày giổ của mẹ cậu sắp đến rồi.
Mà Giang Thành đại khái là sẽ không đơn giản để cậu trở về.