Hắc Sắc Dục Niệm

Chương 7

Giang Tiếu Vãn toàn thân mặc đồ đen, đơn giản mà xinh đẹp, mang theo vài tia lạnh cuối thu.

Mái tóc màu đen, đôi mắt đen nhánh cùng một thân quần áo ám sắc, Giang Tiếu Vãn nhếch miệng mang theo nửa phần ý cười, tiến vào cửa Cảnh Các.

Giang Tiếu Vãn vừa mới tới phòng khách Trương Hạo đã nhận ra, vừa vào cửa, sắc mặt của cậu liền biến đổi.

Giang Tiếu Vãn hơn hai mươi tuổi nhìn phòng khách giám đốc khẽ mỉm cười, quẹo lên lầu.

Ai cũng biết lão bản Cảnh Các cùng Giang Tiếu Vãn không hợp. Giang Tiếu Vãn tuy rằng gia nhập muộn, nhưng làm người lòng dạ hiểm độc, cùng một lúc có thể thực hiện nhiều vụ buôn bán lớn. Sau đó, rất nhanh liền được thăng chức thành cán bộ cao cấp trong Tứ Hải.

Tứ Hải là tổ chức xã hội đen nổi danh trong thành phố, phạm vi rộng lớn đã vượt qua tổ chức của Giang Thành năm đó, bề ngoài là tập đoàn mua bán, nhưng bên trong cái gì cũng làm, mở sòng bạc, buôn vũ khí, bán ma tuý, đều có, bên cạnh đó lão đại của Tứ Hải là Hoàng Hưng Á cùng Cảnh Các có giao tình thâm sâu, hai người phụ trách của Tứ Hải cùng Cảnh Các thường xuyên qua lại, hơn nữa cảm tình xem ra cũng không tệ.

Cũng bởi vì mối quan hệ phức tạp rắc rối này, Giang Tiếu Vãn hết lần này đến lần khác khiêu khích Cảnh Các, tuy cùng lắm cũng chỉ đến mức gây sự đánh nhau, mà chuyện như thế lại lặp lại không chỉ một hai lần, người ngoài đều nhìn ra được Giang Tiếu Vãn không thích người phụ trách Cảnh Các – Trương Hạo.

Giang Tiếu Vãn đẩy cửa đi vào, cười hì hì đánh vỡ bầu không khí đang ôn hòa.

Hoàng Hưng Á ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt của Giang Tiếu Vãn. Giang Tiếu Vãn cười với Hoàng Hưng Á, nói, “Chào anh Hưng Á.” Rồi nói với Trương Hạo ngồi ở bên cạnh Hoàng Hưng Á, “Chào chú Trương.”

Phát hiện sự kinh ngạc trong mắt Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn liền đi tới.

Thanh âm Giang Tiếu Vãn khàn khàn, giống như những phạm nhân đã từng bị trừng phạt nuốt than hồng. Âm thanh kỳ quái cùng khuôn mặt lãnh đạm, thế nhưng cũng không mang lại cảm giác không hài hòa.

Ngược lại là cách xưng hô này… Khiến người bên cạnh ngơ ngác, chỉ cảm thấy kỳ quái, Hoàng Hưng Á hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua ít nhất cũng hơn Trương Hạo mười tuổi, vậy tại sao Giang Tiếu Vãn phải gọi Trương Hạo là chú?

Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hưng Á, Giang Tiếu Vãn nâng ly rượu đã vơi một nửa của Hoàng Hưng Á, uống vào.

Không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, không kiêng dè gì uống vào.

Trương Hạo bất động thanh sắc nhìn nhất cử nhất động của Giang Tiếu Vãn, qua khoảng mười mấy phút, nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nói với Hoàng Hưng Á, “Anh Hoàng anh cứ vui vẻ trước, có một nhóm người mới đến Cảnh Các, tôi phải đi xem xem.”

Hoàng Hưng Á gật gật đầu, cười nói, “Cậu đi trước đi.”

Trương Hạo lập tức đứng lên, mang hai thủ hạ đi ra ngoài. Giang Tiếu Vãn nhìn bóng lưng Trương Hạo rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Bên cạnh Hoàng Hưng Á phất tay một cái, mấy tên thủ hạ đóng cửa, đứng canh giữ ở đó.

Giang Tiếu Vãn đem chân đặt trên bàn để xuống, cầm lấy điếu thuốc, mặt không hề có cảm xúc.

Hoàng Hưng Á nở nụ cười, mang theo vài phần tối tăm, khuôn mặt bình thản nổi lên tia vặn vẹo, “Tiểu Vãn, đừng tiếp tục gây phiền toái chỗ Trương Hạo nữa.”

Giang Tiếu Vãn rít một hơi thuốc lá, “Hai năm, thế nhưng ông một chút động tĩnh cũng không có.”

Hoàng Hưng Á tới gần Giang Tiếu Vãn, ghé vào tai cậu, “Chuyện này không vội vàng được.”

“Đừng thấy Trương Hạo giống như chỉ lo liệu mấy cái hộp đêm bề nổi của Cảnh Các, bên trong hắn vẫn ngầm kinh doanh vài thứ khác, tuy rằng không phô trương, thế nhưng vẫn phải có vài phần kiêng kỵ. Hơn nữa cậu ta làm người khiêm tốn, nếu chúng ta lập tức cùng cậu ta xảy ra xung đột, khó tránh những bang phái khác sẽ liên hợp lại nói Tứ Hải chúng ta không tuân theo quy củ.”

Hoàng Hưng Á vừa nói xong, tay liền đặt tay lên vai Giang Tiếu Vãn, áo khoác đen cùng áo sơ mi trắng của Giang Tiếu Vãn, đều bị cởi ra.

Giang Tiếu Vãn mặt không cảm xúc, tiếp thu tất cả mọi thứ.

Về đến nhà Giang Tiếu Vãn một thân uể oải, cậu cởi bỏ một thân quần áo trên người, tiện tay quăng vào thùng rác, ngày mai người quét dọn tự nhiên sẽ giúp cậu xử lý.

Giang Tiếu Vãn đi lên lầu hai, tới phòng ngủ của mình mở nước, chậm rãi ngâm mình.

Phòng ở này là năm đó Giang Thành mua cho, cậu từ khi lên đại học bỏ ra thời gian mấy năm đi làm thêm, cộng vào đó là số tiền thu nhập bất hợp pháp từ phía Tứ Hải, mới có thể đem căn nhà này chuộc lại.

Dòng nước ấm áp từng chút từng chút lướt qua thân thể lại không thể tẩy nổi một thân dơ bẩn của cậu.

Giang Tiếu Vãn mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bức tường màu xanh nhạt ốp hoa văn gạch sứ, nở nụ cười.

Dù sao mấy năm trước cũng đã ô uế, bây giờ dơ bẩn thêm một chút cũng đâu có sao.

Chỉ là ám ảnh nhiều năm, chợt bắt đầu có lại cảm giác khiết phích không giải thích được, cho nên mỗi lần làm xong, nhất định phải bỏ tiền ra chi trả cho một bộ quần áo mới.

Giang Tiếu Vãn tắm xong, đã là hơn mười một giờ, nằm ở trên giường xem animation mới download vài ngày trước, thả lỏng đầu óc.

“Reng reng kreng… Reng reng reng…”

Chuông điện thoại vang lên, Giang Tiếu Vãn vô lực tiếp lấy, “Alo…”

Bên kia yên lặng một lúc, thật lâu mới có âm thanh, “Tiểu Vãn…” Cũng không biết gọi một tiếng như thế đã rút đi ít nhiều khí lực.

Giang Tiếu Vãn vừa nghe âm thanh này, lập tức câu môi cười gằn, “A, chú Trương a, chú thế nào lại gọi điện thoại cho tôi?”

Đây là lần đầu tiên Trương Hạo gọi điện thoại đến, Giang Tiếu Vãn đã sớm biết hắn phái người tra xét điện thoại cùng địa chỉ của cậu. Nhưng đó là chuyện của một năm trước, bây giờ Trương Hạo mới gọi đến điện thoại cho cậu.

Trương Hạo ở đầu dây bên kia vẫn như trước, nho nhã, “Tiểu Vãn, đừng tiếp tục tự dằn vặt mình nữa… Tứ Hải không thích hợp với em.”

Giang Tiếu Vãn cười lạnh, “Ha ha… Vậy tôi thích hợp ở đâu? Vậy tôi thích hợp với nơi nào? Cảnh Các sao? Chú Trương, thật bội phục chú còn có mặt mũi gọi cho tôi.”

Bên kia yên lặng một lúc, lại nói, “Tiểu Vãn, tôi chỉ là muốn khuyên cậu, Hoàng Hưng Á tuyệt đối không phải người đơn giản như bề ngoài.”

Giang Tiếu Vãn nói vào điện thoại, “Nói xong chưa?”

Người bên kia nhàn nhạt nói, “Xong.”

“Vậy đi, cảm tạ chú nhắc nhở, tạm biệt.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, Giang Tiếu Vãn nhìn vách tường ngẩn người.

Hai năm trước cậu vừa tốt nghiệp xong liền đi tìm Hoàng Hưng Á, thời gian dài trong bang cậu cũng làm được vài việc, thế nhưng đều không chính thức lộ mặt ra bên ngoài, việc lấy tư cách cán bộ cao cấp của Tứ Hải xuất hiện cũng chỉ là chuyện mới đây.

Không ngờ, con sói nào đó vừa nghe đến tin tức này, liền chạy tới “Chân thành khuyên bảo”.

Hoàng Hưng Á là cái gì loại người gì, cậu đương nhiên rõ ràng. Từ 800 năm trước cậu đã điều tra rồi, năm đó hủy diệt Giang Thành, hắn cũng chiếm một phần, hơn nữa còn là một phần rất lớn. Lần đó sống mái với nhau, vũ khí cùng nhân lực, đều là Hoàng Hưng Á cung cấp.

Nói chung trải qua điều tra của Giang Tiếu Vãn, cậu không thể bỏ qua năm người tham dự vào việc của năm đó, theo thứ tự là tiếp quản thế lực của Giang gia Lê Ngũ cùng Thu Phú, lực lượng mới nổi ngang nhau Trần Triệu Vũ cùng Trương Hạo, còn có lão cáo già Hoàng Hưng Á.

Năm người này, có vài người đã chết, vài người mất tung tích, còn lại chỉ có Hoàng Hưng Á cùng Trương Hạo. Hai người kia, cậu quyết không để họ thoát tội.

Giang Tiếu Vãn đối diện máy tính màn hình, cười lạnh.

Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Trương Hạo liền xuất hiện trong phòng làm việc của Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn học tài chính, trước khi tốt nghiệp có cùng Hoàng Hưng Á tiếp xúc, cho nên tốt nghiệp một cái liền đến công ty của Tứ Hải làm việc rửa tiền đen.

Cậu học đại học không tồi, cho nên hiện nay phụ trách chút việc kinh doanh của Tứ Hải.

Trương Hạo một thân âu phục xám xuất hiện trước mặt Giang Tiếu Vãn, áo sơ mi trắng âu phục xám, không ca-ra-vat, khuy áo thiếu một cúc, một đôi mắt kính vàng, vẫn nho nhã như lúc trước.

Sự thực chứng minh Trương Hạo vẫn là Trương Hạo, mặt người dạ thú.

Thư ký một bên run run rẩy rẩy, “Giang tiên sinh… chuyện này…”

Giang Tiếu Vãn tựa tiếu phi tiếu tiến lên nghênh tiếp, ở ngay trước mặt thư ký nắm chặt tayTrương Hạo, “Tôi còn cho là người nào không biết điều không có hẹn trước liền vọt thẳng lên đây, hóa ra là ông chủ Trương a.”

Trương Hạo tuy không cười, thế nhưng biểu tình xem như nhu hòa, “Đúng vậy là tôi không đúng, không có hẹn trước liền muốn gặp cậu.”

Giang Tiếu Vãn mỉm cười, “Lời nói này thực quá khách sáo rồi, ông chủ Trương đại giá quang lâm, tôi còn cao hứng không kịp đây. Đến đến, đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút.” Nói xong kéo Trương Hạo vào phòng.

Giang Tiếu Vãn vừa vào văn phòng, biểu tình lại thay đổi.

Tựa như cười mà lại không cười đã hoàn toàn biến thành cười gằn, Trương Hạo liếc nhìn biểu tình của Giang Tiếu Vãn, hơi nhíu mày, “Đã lâu không gặp.”

Giang Tiếu Vãn tay kéo quai hàm, cười quái dị nói, “Ngày hôm qua không phải mới thấy qua sao, chú Trương?”

Trương Hạo định thần, nhàn nhạt nói, “Tôi cho là tình huống gặp mặt kia, có thể bỏ qua, không tính.”

Giang Tiếu Vãn trong lòng hừ lạnh một tiếng. Mấy năm qua lăn lộn trong bang, một mình cậu âm thầm nỗ lực, tính toán Trương Hạo, thế nhưng không có cơ hội cùng người kia gặp mặt một lần. Lúc đầu là cậu không muốn gặp hắn, nhưng gần đây lại là Trương Hạo trốn tránh cậu.

Mãi đến tận ngày hôm qua, cậu nhiều lần khiêu khích không thành, đành phải vọt tới ngay lúc Hoàng Hưng Á cùng Trương Hạo nói chuyện làm ăn để gặp mặt hắn.

Không ngờ, hiệu quả rõ rệt, không tới 24h, đã gọi điện thoại đến an ủi, giờ lại chủ động tới cửa.

Không ai rõ ràng trong hồ lô của Giang Tiếu Vãn rốt cuộc là bán cái loại thuốc gì, ngay cả Trương Hạo cũng không hiểu nổi. (Ý nói tâm tư của Giang Tiếu Vãn khó đoán, không biết cậu đang tính toán thứ gì)

Thế nhưng căn cứ vào tình huống bây giờ Trương Hạo biết, Giang Tiếu Vãn đang nỗ lực làm ra chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Hắn nhất định phải ngăn cản cậu.

Trương Hạo cũng không quản người trước mắt châm chọc khiêu khích, kéo Giang Tiếu Vãn ra, tự mình ngồi xuống ghế đối diện, “Tiểu Vãn, đừng tiếp tục nữa. Con đường này căn bản không thích hợp với cậu.”

Giang Tiếu Vãn một tay đỡ đầu, trưng mặt ngây thơ hướng Trương Hạo nháy mắt mấy cái, “Ồ? Cái này gọi là thừa kế nghiệp cha, cha tôi năm đó chính là làm công việc này, chú dựa vào cái gì nói tôi không thích hợp? Thời gian tôi tiếp xúc với giới xã hội đen so với chú còn dài hơn, chú đừng quên, Giang Tiếu Vãn tôi trước kia chính là cậu chủ của giới xã hội đen!”

Lời nói mang thâm ý này, Trương Hạo nghe được tự nhiên hiểu rõ.

Biết lần nói chuyện này không thể tiếp tục nữa, Trương Hạo đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn đi chưa được mấy bước, phía sau người liền thốt lên.

“Trương Hạo…”

Giang Tiếu Vãn đột nhiên kêu tên của hắn, trong lòng Trương Hạo cả kinh. Đã bao nhiêu năm rồi, không nghe cậu kêu tên của hắn. Tuy rằng âm thanh thay đổi, người cũng thay đổi, thế nhưng… vẫn luôn là đứa nhỏ kia.

Nhìn thấy thân hình chấn động rõ ràng của Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn khẽ nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt.

Trương Hạo xoay người, trong đôi mắt luôn bình thản tựa như chỉ có một biểu cảm nay lại gợn sóng nho nhỏ. Hắn không nói lời nào, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Giang Tiếu Vãn chậm rãi đi tới trước mặt Trương Hạo.

Giang Tiếu Vãn đưa tay ra, một đôi tay thon dài. Giang Tiếu Vãn sớm đã không còn là thiếu niên ngây ngô lúc trước kia nữa, chiều cao cũng nhanh đã bằng hắn.

Một thanh niên tuấn mỹ, đứng ở trước mặt hắn, đưa tay ra chờ đợi.

Giang Tiếu Vãn lớn lên có một loại khí chất lạnh lùng, mặt mày đều mang theo vài phần tối tăm cùng lạnh lẽo.

Cho nên khi cậu nhàn nhạt cười lên, sẽ khiến người ta nghĩ đến những ngày lập đông có tuyết rơi nhàn nhạt, nếu là biểu tình có thêm một chút biến hóa, chắc là sẽ càng có hiệu quả tốt hơn.

Không sai. Trương Hạo là nhìn đến sững sờ.

Trước mắt không còn là đứa nhỏ năm đó cái gì cũng không biết, mà là một người đàn ông, một người đàn ông mang theo khí tức nguy hiểm.

Ngón tay kề sát bên môi, chậm rãi vuốt nhẹ, biểu cảm chuyển thành thù hận. Giang Tiếu Vãn ngoẹo cổ nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tối hôm nay, có rảnh không, ăn cơm cùng tôi nha.”

Lại là nụ cười ma mị cùng thanh tuyến khàn khàn kia, vô tận mê hoặc.

Thế nhưng chính là loại thanh âm này, đem Trương Hạo thoát ra khỏi mê man.

Trương Hạo bị Giang Tiếu Vãn mê hoặc. Mặt không đổi nắm lấy tay Giang Tiếu Vãn, đem đôi tay của cậu kéo ra khỏi mặt mình, “Tiểu Vãn, cậu muốn làm cái gì?” (QT có chỗ nào sai hay tui thiếu rồi, bàn tay thành đôi tay, rồi tự nhiên từ môi lại chuyển lên mặt thế kia)

Giang Tiếu Vãn cười, “Trương Hạo sao lại nghiêm túc thế, chú thế nào lại trở thành một ông già bảo thủ rồi. Tôi nhớ trước kia chú không phải như vậy, trước kia chú mỗi giờ mỗi khắc trên khuôn mặt không lúc nào là không mang theo vài phần ý cười…” Nói đến đây, Giang Tiếu Vã thu lại ý cười, lạnh lùng nói, “Ngay cả lúc giết người… trên môi vẫn luôn tràn ngập ý cười.”

Trương Hạo sững sờ, hắn quả thật bị ngữ khí của Giang Tiếu Vãn chấn động.

Bất quá chấn động kia cũng không duy trì quá lâu, Trương Hạo liền chậm rãi hồi thần sắc tiếp tục cười.

Nụ cười nhàn nhạt thong thả, vẫn là nụ cười vốn có của Trương Hạo, hắn xoay người, nói với Giang Tiếu Vãn, “Vậy thì bảy giờ tối, tôi ở dưới lầu chờ cậu.”

Lang cùng sói, đến cuối cùng chú hươu non sẽ chết vào tay ai?

Giang Tiếu Vãn nhìn xe thể thao màu đen dưới lầu, môi gằn thành nụ cười.

Sửa soạn trước gương đặt trong phòng làm việc, khoác lên bộ quần áo, đi ra cửa.

Lầu dưới Trương Hạo vừa thấy Giang Tiếu Vãn, vội vã dập tắt tàn thuốc, mở cửa xe nghênh đón cậu.

Giang Tiếu Vãn khẽ nhắm mắt nói, “Vẫn là thói quen không thay đổi, thói quen lái thứ này.”

Trương Hạo cười nhạt, tràn ngập cảm giác cô quạnh, “Không có biện pháp, người đã già, quen thuộc cái gì rồi liền không thay đổi được nữa.”

Giang Tiếu Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, không đáp.

Đến chỗ ăn cơm, Giang Tiếu Vãn cũng không nói nhiều, an tĩnh ăn xong, an tĩnh nhìn Trương Hạo, không thể nhìn ra cậu đang suy tư điều gì.

Ăn được một nửa, Giang Tiếu Vãn đặt dĩa xuống, mỉm cười nhìn Trương Hạo, “Chú sẽ giúp tôi đúng không?”

Trương Hạo bây giờ mới hiểu được lý do Giang Tiếu Vãn ép hắn gặp mặt.

Hắn lựa chọn im lặng.

Giang Tiếu Vãn nói tiếp, “Chú sẽ không để tôi chết đúng không?” Lần này là khẩu khí khẳng định.

Trương Hạo ngẩng đầu, cười nhạt, “Sao cậu biết tôi sẽ giúp? Dù sao chuyện năm đó, tôi tuy không nhúng tay quá nhiều, nhưng tôi là người khởi xướng.” (Chú à, chú bớt một câu thì chết à, cứ như vậy chú mất vợ như chơi đó)

Giang Tiếu Vãn một tay chống cằm, híp mắt nhìn Trương Hạo, “Nhưng không có sự giúp đỡ của bọn họ chuyện đó căn bản không thành được. Chú đổi nghề thành ông chủ trung tâm giải trí, ai cho chú cơ hội? Chú lợi dụng ai, bị ai lợi dụng? Trong lòng chú rõ rõ ràng ràng.” (Tiểu Vãn, cậu thật tội nghiệp, câu đó đều hợp với hai người đấy, làm ơn thôi dùm, editor muốn điên với hai người rồi đây này)

Trương Hạo càng ngày càng trầm mặc.

Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười, “Chú không nỡ để tôi đi chịu chết… Chú không bỏ được. Vì khi ở trong bệnh viện vì tôi…”

“Đừng nói nữa.” Trương Hạo quát lên, nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt nho nhã cũng chẳng còn. Trương Hạo ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Giang Tiếu Vãn, “Tiểu Vãn, cậu không nên dính vào chuyện này.”

Giang Tiếu Vãn buông tay, “Nhưng tôi dính vào rồi, hiện tại chúng ta hẳn là nên tính toán làm cách nào để toàn thân trở ra.”

Trương Hạo cau mày, “Cậu…”

Giang Tiếu Vãn liếm liếm môi, “Chú muốn cùng tôi lên giường không?”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng nói qua nói lại, đều là mọi thứ chú dạy tôi.

Trương Hạo sững sờ, Giang Tiếu Vãn nở nụ cười, “Nhiều năm như thế, chú còn muốn tôi không?”

Trương Hạo mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt, không nói một lời.

“Tôi có suy nghĩ, nếu như khi đó chú không làm như vậy, e rằng chúng ta có thể sống chung với nhau. Hoặc là, tôi có thể trốn nhà đến bên cạnh chú.”

Khóe miệng Trương Hạo từ từ nổi lên một vệt cười, cười khổ, hắn cúi đầu, “Cái loại hí kịch này thế mà cậu cũng học được.”

Giang Tiếu Vãn nhàn nhạt nở nụ cười, “Là chú dạy tôi.”

Trương Hạo ngẩng đầu, cho Giang Tiếu Vãn một nụ cười hoảng hốt, “Cậu quả thật là đứa nhỏ thông minh.”

Giang Tiếu Vãn sửa lại tóc, “Chú phải biết tại sao tôi trở nên thông minh như thế.”

Giang Tiếu Vãn khóc, lúc đó Giang Tiếu Vãn ở trên Trương Hạo vừa đung đưa vòng eo vừa khóc. Mấy tiếng trước, Trương Hạo chuẩn bị đưa Giang Tiếu Vãn về nhà, sau đó khi đưa tới cửa, hai người có chút lúng túng.

Trương Hạo nói, “Tôi về trước.”

Giang Tiếu Vãn từ phía sau ôm lấy Trương Hạo, “Sao chú không đến ngồi một chút?”

Trương Hạo lúng túng cười, “Không được.”

Ai biết Giang Tiếu Vãn lại đột nhiên nói, “Tôi nhớ chú, Trương Hạo.” Giọng nói kia thật mềm mại như muốn hòa tan vào trong làn gió. (Đang suy nghĩ có nên đổi lại thành anh không, tiện nghi cho Trương Hạo quá)

Trương Hạo ngẩn ra.

Đứa nhỏ này, chính là do hắn nên ngày hôm nay mới trở thành như vậy.

Vẫn là nên như thế này, nhiều năm như vậy, hai người kết hợp thật không nên. (Quá gượng gạo rồi.)

Mang theo ô uế, lợi dụng, bất đắc dĩ… cũng mang theo một chút tình cảm không rõ.

Nương theo ánh trăng, Trương Hạo ngắm nghía khuôn mặt Giang Tiếu Vãn, khuôn mặt vì mái tóc hơi dài mà che đi. Lộ ra nửa bên mặt trắng bệch, dưới ánh trăng thật giống một con quỷ thê thảm. (Tác giả không còn từ nào thích hợp hơn à, ai nói con mình giống quỷ bao giờ?)

Ái tình kịch liệt kéo đến, Giang Tiếu Vãn vừa làm vừa rên rỉ, kêu tên Trương Hạo.

“Trương Hạo… Trương Hạo… Trương Hạo…” Cậu gọi đến khàn cả giọng, nhưng đáng tiếc cũng không ai biết phía sau cái tên là mang theo tâm tư gì.

Trương Hạo vừa đỡ eo Giang Tiếu Vãn vừa vỗ về thân thể Giang Tiếu Vãn. Bộ thân thể này sớm không còn giống như thiếu niên ngây ngô năm đó, nhiễm phải rất nhiều vết tích không nên có.

Tinh tế, mang theo mùi vị.

Trương Hạo biết mùi vị đó là gì, là thù hận, cùng tuyệt vọng.

Giang Tiếu Vãn hận hắn, hắn biết.

Bởi vì cái kết kia, cậu vẫn luôn không muốn mở ra. (Kết gì vậy chú?)

Giang Tiếu Vãn chỉ là đang lợi dụng hắn, hắn cũng biết.

Thế nhưng như Giang Tiếu Vãn nói đúng, hắn không thể buông cậu được, hắn không thể nhìn cậu đi chịu chết.

Cho nên, Trương Hạo quyết định thỏa hiệp, cùng Giang Tiếu Vãn chơi trò chơi này, bất luận kết quả làm sao.

Đây chính là vì trả thù.

Giang Tiếu Vãn gọi điện thoại cho Trương Hạo, giọng mang ý cười, “Đêm nay chín giờ đến nhà tôi, đừng để bị theo dõi nha.”

Trương Hạo ở đầu bên kia điện thoại “Ừ” một tiếng đáp ứng.

Phạm vi Tứ Hải thế lực càng lúc càng rộng, mấy năm gần đây càng phát triển hơn. Năm đó Trương Hạo chọn Hoàng Hưng Á để hợp tác động thủ, cũng là bởi vì ông ta có thực lực này.

Chỉ là hiện tại Hoàng Hưng Á từ từ trở nên càn rỡ, tuy rằng mặt bày tỏ biết ơn chuyện năm đó hắn giúp đỡ ông ta, thế nhưng Trương Hạo biết, trong lòng hắn thủy chung sẽ có một cái gai. Sau khi ổn định thế lực cùng danh tiếng, Hoàng Hưng Á đều sẽ đem mấy người dính dáng chuyện năm đó đều xử lý, ngoại trừ hắn.

Hoàng Hưng Á là cái loại người gì, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng.

Cho nên hắn không thể để cho Giang Tiếu Vãn tiếp tục làm càn.

Trương Hạo xử lý tốt công việc ở Cảnh Các, liền lái xe đến nhà Giang Tiếu Vãn.

Xuống xe, xa xa nhìn thấy một người ngồi xổm trước cửa tòa nhà lớn, dưới ngọn đèn đường lờ mờ, khoác áo đen mặt mày trắng bệch bộ dạng nghiêm túc, nhìn đặc biệt đáng thương.

Giang Tiếu Vãn rũ mắt, cũng không biết đang nhìn cái gì dưới đất, đôi mắt vẫn ổn định, không hề tức giận.

Nhìn thấy Giang Tiếu Vãn như vậy, trong lòng Trương Hạo không khỏi đau xót. Đi mấy bước đến trước mặt Giang Tiếu Vãn, “Sao lại ngồi một mình chỗ này?”

Giang Tiếu Vãn nhìn đôi chân kia tiến vào tầm mắt, ngẩng đầu, ánh mắt mịt mờ, mê man vô cùng.

“Tôi đang chờ chú.” Giang Tiếu Vãn cười nhạt nói, trên mặt hiện lên vài phần cô đơn.

Cứng ngắc đứng lên, Giang Tiếu Vãn khẽ cau mày.

Trương Hạo vừa lấy ra chìa khóa mở cửa vừa nói, “Xảy ra chuyện gì?”

Giang Tiếu Vãn cười nhạt, “Ngồi quá lâu, chân cứng.”

Trương Hạo đi tới muốn nâng cậu dậy, lại bị Giang Tiếu Vãn đẩy ra.

Trong khoảnh khắc đó hai người có chút lúng túng.

Vẫn là Trương Hạo hành động trước, một tay cầm tập giấy, một tay mở cửa vào nhà. (Đậu phộng, chú không biết dỗ vợ à?)

Giang Tiếu Vãn vào cửa, ngồi xuống ghế salon, lười biếng nheo mắt nhìn Trương Hạo, “Đồ đâu?”

Trương Hạo cầm dữ liệu trong tay, “Những thứ này là dữ liệu một số giao dịch Hoàng Hưng Á cùng làm với người khác, tôi dù sao cũng là người ngoài, cho nên biết không nhiều.”

Trương Hạo vừa nói xong, Giang Tiếu Vãn liền vung lên nụ cười không rõ.

Trương Hạo coi như không nhìn thấy, đem tập tin đưa cho Giang Tiếu Vãn, “Cậu làm trong Tứ Hải, hẳn là so với tôi biết nhiều hơn một chút.”

Giang Tiếu Vãn dựa trên ghế sa lon, người cậu gầy gò, chỉ nhìn dáng người, cũng đủ thấy cả người cậu đem lại cảm giác vô lực, nhìn qua thực đáng thương.

Cậu rũ mắt nhìn những dữ liệu kia, “Tôi cùng với Hoàng Hưng Á là cái quan hệ gì, chú cũng biết. Đại gia quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chú và Tứ Hải có quan hệ gì?”

Trương Hạo trong lòng cả kinh. Giang Tiếu Vãn làm sao biết?

Giang Tiếu Vãn nhìn Trương Hạo cười nói, “Hoàng Hưng Á vẫn luôn bảo tôi đừng chọc đến chú, bất luận tôi làm nũng chơi xấu thế nào, thậm chí ở trên giường nói muốn đem chú đập chết, ông ta đều sẽ nhắc nhở tôi không thể đụng đến chú. Ông ta như vậy, tại sao lại kiêng kỵ chú?”

Trương Hạo nhíu mày, lập tức khôi phục thần sắc hờ hững, “Tứ Hải lúc trước quy mô không lớn như vậy, chỉ là mấy năm nay phát triển rộng ra, phần lớn nguyên nhân là bởi vì thâu tóm một phần thế lực của cha cậu…”

Giang Tiếu Vãn cười ngồi dậy, ngắt lời Trương Hạo, “Mà lúc trước người lúc trước trong bóng tối điều khiển tất cả chính là chú, đúng không?”

Trương Hạo gật gật đầu, “Không sai.”

Giang Tiếu Vãn cười như không cười nhìn Trương Hạo, không nói lời nào.

Trương Hạo bị ánh mắt như thế nhìn liền cảm thấy bất an, hắn đã rất lâu không có loại cảm giác này, bất an, là loại bất an ăn mòn hắn.

Qua một lúc, Giang Tiếu Vãn mới lên tiếng, “Mặc kệ trước đây ra sao, tôi hi vọng chú có thể giúp tôi. Trương Hạo… Chú sẽ không để cho tôi chết trong tay Hoàng Hưng Á, đúng không?”

Giang Tiếu Vãn vừa nói, vừa ném văn kiện trong tay đi, chậm rãi đến gần Trương Hạo.

Trương Hạo ngẩng đầu, cho Giang Tiếu Vãn một nụ cười nho nhã quen thuộc, “Tôi sẽ không để lại dư lực giúp cậu, nhưng Tiểu Vãn, cậu đừng mạo hiểm.”

Giang Tiếu Vãn cười khẽ, cũng không trả lời vấn đề của Trương Hạo, hôn lên môi Trương Hạo.

Trương Hạo không có từ chối, hắn không có lý do cự tuyệt, càng không có dũng khí cự tuyệt. Hắn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Giang Tiếu Vãn, chỉ cần cậu muốn. (Đậu, đây không phải là nguyện vọng, đây là dung túng cho vợ chú làm bậy)

Khi bắt đầu chỉ là nụ hôn vụn vặt, sau đó là càng lúc càng quấn quýt.

Giang Tiếu Vãn đưa tay mở nút áo sơ mi của Trương Hạo, nháy mắt liền xông vào.

Tay Giang Tiếu Vãn lạnh lẽo, Trương Hạo không khỏi sững sờ.

Nổi lên vệt cười, Trương Hạo bắt được tay Giang Tiếu Vãn, “Tạm dừng, ngày mai cậu còn phải đi làm.” (Dối lòng, diễn every where every time)

Giang Tiếu Vãn lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục động tác.

Giang Tiếu Vãn cúi người, một tay sờ ngực Trương Hạo, “Chú đã không nỡ để tôi đau, vậy hãy để tôi lên đi.” Giang Tiếu Vãn đang cười. (Gian hết chỗ nói)

Trương Hạo sững sờ, ngẩng đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, trong ánh mắt thoáng qua, là thương tiếc cùng lửa dục. (Chú động tâm rồi, muốn đền bù cho vợ mà)

Trương Hạo không từ chối. (Tui biết mà)

Trương Hạo nhắm hai mắt lại.

Giang Tiếu Vãn cười khẽ, một tiếng lại một tiếng, mang theo ám muội không rõ.

Trương Hạo nhớ tới nhiều năm trước người kia nói với hắn, người kia nói, chú lúc nào cũng ôn nhu như vậy, ôn nhu đến mức tôi không nỡ lừa chú.

Nhưng là cuối cùng người kia vẫn lừa hắn, thân là cảnh sát một mình cậu chạy đi nằm vùng chỗ Giang Thành, rơi vào kết cục kia.

Mà ôn nhu của hắn, vì báo thù cho cậu mà càng lúc càng “có trình độ”.

Cái này gọi là oan oan tương báo đi, thế nhưng hắn là thật sự động tâm trước Giang Tiếu Vãn. Bất kể là áy náy hay gì đó, hắn đều nguyện ý tiếp thu tất cả trả thù của Giang Tiếu Vãn, bao gồm cả loại hành vi trước mắt. (Tự làm tự chịu)

Giang Tiếu Vãn động tác rất nhuần nhuyễn, sự thành thục này làm Trương Hạo cảm thấy khó chịu. Những thứ này là ai dạy cậu, những năm này cậu đã trải qua những gì, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Giang Tiếu Vãn từ nửa thân dưới của Trương Hạo bắt đầu liếm, đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua bụng dưới, chậm rãi trượt xuống.

Mặt vốn đang  chôn ở giữa hai chân Trương Hạo, Giang Tiếu Vãn bỗng ngẩng đầu lên, nheo mắt cười, Trương Hạo nhắm mắt, không nhìn thấy được biểu tình kia.

Trương Hạo nắm tóc Giang Tiếu Vãn, giương chân, hạ thân kích thích khiến cả người lâng lâng, đại não hoàn toàn trống rỗng. Một khắc sung sướng kia, Trương Hạo cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút sạch.

Giang Tiếu Vãn đưa tay nâng mặt hắn, ngón tay hơi chạm môi Trương Hạo.

Toàn thân Trương Hạo không khí lực, sau khi đạt cao trào toàn thân hắn đều không thể nào phản kháng. Đương nhiên, trong lòng hắn cũng sẽ không phản kháng. (Khi trước chú làm công, đạt đỉnh cả mấy lần, còn ôm eo nâng chân thấy có sao đâu, giờ mới xuống làm thụ có vài phút liền “hư thoát”, thế là thế quái nào?)

Giang Tiếu Vãn đem ngón tay chen vào miệng Trương Hạo, “Ngậm.”

Trương Hạo rũ mắt, nhìn Giang Tiếu Vãn đang mỉm cười, như đang nhìn thấy chính mình khi trước. Chính là hắn, giống như vậy đùa bỡn một người thiếu niên, khiến cậu biến thành như hôm nay.

Trong miệng chất lỏng làm ướt ngón tay, Giang Tiếu Vãn thì thầm bên tai Trương Hạo, “Có thể sẽ đau đấy, cố chịu một chút.” Thanh âm êm dịu, thế nhưng mang theo vài phần hứng thú không rõ. (Lần đầu phản công mà, quá kích thích)

Một ngón tay đưa vào, cảm giác khác thường, khó chịu.

Giang Tiếu Vãn hôn lên đôi môi của Trương Hạo, một tay nắm chặt cằm Trương Hạo, nụ hôn bá đạo ngập tràn hàm chứa quyến luyến không dứt, khiến người khác thở không thông.

“Ừm…” Trương Hạo híp mắt rên rỉ. (Chú xuống làm đại thúc thụ đi là vừa)

Tướng mạo của Trương Hạo vốn dĩ mang lại cho người ta một loại cảm giác nho nhã, thế nhưng bây giờ bị bàn tay của Giang Tiếu Vãn đùa giỡn đến gợi tình. Trương Hạo đương nhiên biết đã đến lúc rồi. (Tiềm chất làm thụ trỗi dậy)

Phía dưới khuếch trương đủ lớn, cửa huyệt cũng mềm mại không ít. Giang Tiếu Vãn liếm một chút nơi khóe mắt Trương Hạo, nắm đồ vật của chính mình chặn lài trước cửa huyệt.

Nhiệt độ cực nóng mang theo một chút tình cảm vô danh, Giang Tiếu Vãn liếm môi một cái, cắm vào. (Xịt máu mũi)

“A…” Trương Hạo không cách nào thích ứng rên nhẹ một tiếng, Giang Tiếu Vãn cười khẽ.

“Xưa nay chắc chú chưa bao giờ bị người khác thượng qua.” Giang Tiếu Vãn đột nhiên nói.

Trương Hạo mở mắt, an tĩnh nhìn Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn vừa bắt đầu chậm rãi chuyển động, vừa cười nói, “Nhưng tôi đã sớm quen chuyện cùng đàn ông hoan ái. Bắt đầu từ chú…”

Nguyên bản thân thể Trương Hạo cực nóng liền thoáng chốc nguội lạnh.

Giang Tiếu Vãn ngừng lại, đợi Trương Hạo thích ứng, “Tôi không trách chú, Trương Hạo, nhưng vì những chuyện chú đã làm ra, chú phải trả một cái giá thật đắt.”

Nói xong liền dùng hết sức liều mạng chuyển động thân dưới.

Trương Hạo còn không kịp tiếp thu câu nói kia của Giang Tiếu Vãn, thân dưới trướng đầy đột ngột vùi hắn vào những cơn sóng tình.

Cảm giác căng đau, còn cả tê dại nhẹ nhàng. Từ điểm giao hợp bắt đầu truyền đến cảm giác giống như bị điện giật.

Đó là khoái cảm sao?

Trương Hạo không biết.

Thế nhưng hắn cảm giác chính mình thật choáng váng, đầu óc lộn xộn.

Nương theo động tác dưới thân của Giang Tiếu Vãn, chính hắn càng lúc càng trầm mê, như là một con thuyền nhỏ chìm vào biển cả mênh mông ái tình.

Tóc thấm đẫm mồ hôi.

Hôn, đưa đẩy, ôm ấp, hai chân không có khoảng cách.

Ai cũng không sửa thể thay đổi được điều gì nữa.

Đây chỉ là một hồi tính giao.

Nhiều lắm cũng chỉ là một hồi tính giao.
Bình Luận (0)
Comment