Hạc Tân

Chương 2

Công ty phát triển đến hiện tại đã có chỗ đứng vững chắc, mỗi một lĩnh vực đều có tâm phúc của Tôn Thanh Hạ đảm nhận, cố định thời gian sẽ tự động báo cáo tình hình gần nhất, hắn không cần phải tự thân xuất lực, nhàn nhã hơn hẳn.

Việc hắn thường làm nhất là ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm về phía rèm cửa sổ đối diện, hết đóng vào lại kéo ra.

Mười mấy năm qua luôn lặp đi lặp lại như thế.

Căn nhà sơn trắng từ dáng vẻ hoang phế không người ở đến cảnh một nhà ba người náo nhiệt, từ một người đến ba người, thậm chí sau này có thể là bốn năm người. Thời gian đối với người kia mà nói, trải qua mấy năm khổ cực rồi sẽ được hồi báo.

Còn đối với Tôn Thanh Hạ mà nói, lại chính là vận mệnh.

Uống cạn chén trà đỏ, hắn dứt khoát đóng kín tấm rèm cửa màu xám tro, chặt đứt khung cảnh ấm lạnh đối lập ngoài kia.

Sau đó hắn đứng dậy chọn mặc chiếc áo khoác nhung màu xám lạnh, quàng một chiếc khăn len đậm sắc đen, thay một chiếc quần dày thật thoải mái.

Ngày hôm ấy cha mẹ Tôn đều cho rằng để thuyết phục con trai đi xem mắt sẽ phải mất ít nhất vài ngày, nhưng ngoài dự đoán, không ngờ Tôn Thanh Hạ lập tức đồng ý.

Con trai hiểu chuyện, hai người thầm mừng rỡ trong lòng, vì để tránh đêm dài lắm mộng, họ lập tức liên lạc hẹn ngày với đối phương, sắp xếp thời gian cho hai người gặp mặt.

Khí trời liên tiếp trong vài ngày đều xuất hiện mưa tuyết, gió lạnh thấu xương, hít thở thôi cũng cóng đến tận tủy, người đi đường rất thưa thớt, cúi đầu tránh gió tuyết, dưới chân lại như có gió đẩy, bước rất nhanh.

Tôn Thanh Hạ không thích mùa đông. Nguyên nhân chủ yếu do người kia thích vì cô vợ của y sinh ra vào mùa đông. Nguyên nhân thứ hai là trời quá lạnh.

Tôn Thanh Hạ tuổi trẻ tài cao, mọi người đều biết.

Tôn Thanh Hạ sợ cái gì? Không một ai biết.

Kể cả không nhắc cái tên Tôn Thanh Hạ này, chỉ cần nói một người đàn ông sợ lạnh thôi cũng đủ khiến mọi người bật cười.

Địa điểm hẹn gặp mặt là một quán trà phong cách cổ xưa, thiết kế trang nhã.

Tôn Thanh Hạ không biết phải hình dung tâm tình bản thân ra sao khi đẩy cánh cửa gỗ kia ra.

Hắn không ngờ người cha mẹ giới thiệu lại là một chàng trai.

Từ 3 năm trước hắn chia tay bạn gái, cha mẹ Tôn dù thấy tiếc nhưng không nói gì, cũng không quá bộc lộ rõ, chỉ là càng thêm lưu tâm hơn. Thậm chí họ còn hạ tiêu chuẩn xuống mức không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, cảm thấy thích hợp là được.

Tôn Thanh Hạ qua loa gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại…. tính kế khác.

Không bao lâu sau, chính xác là nửa năm sau, hắn quyết định nói cho người nhà biết mình thích đàn ông. Hắn dường như có thể nhớ rõ ràng ngày đó, mẹ Tôn đẫm nước mắt, vẫn chưa thể tin điều hắn nói. Tôn Thanh Hạ chỉ đành than nhẹ một tiếng, ôm lấy người phụ nữ trọn đời truyền thống, ôn nhu tao nhã này mà nhỏ giọng an ủi.

Cha Tôn trực tiếp hơn, cho hắn một cái bạt tai, tức giận quát lớn, lặp đi lặp lại mấy câu vô nghĩa “Đại nghịch bất đạo”, “Thằng bất hiếu”, “Không còn mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông”.

Tôn Thanh Hạ cúi đầu trầm mặc, không nói gì, cũng không phản bác.

Đây vốn là cái giá hắn phải nhận.

Mãi đến khi cơn thịnh nộ của cha Tôn có vẻ hòa hoãn, hắn mới nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng vì giận giữ của cha mình, nói thẳng:

“Xin lỗi, con không còn cách nào khác”.

Đúng vậy, hắn không có một chút ái ý, yêu thích nào đối với phụ nữ.

Bất kể có phải trời sinh hay không, với hắn mà nói đã chẳng thể thay đổi được gì.

Sau đó hắn tiếp tục nhận thêm một cái bạt tai, khóe miệng Tôn Thanh Hạ bật máu, trên má hiện rõ dấu năm ngón tay đỏ hồng.

“Cút ra ngoài!”

Từ trong nhà đi ra, Tôn Thanh Hạ thấy ông nội đang đứng trước cửa, có lẽ ông vừa chào nhóm chiến hữu sau khi hết ván cờ. Hắn cố nén vị máu ngai ngái trong miệng, khẽ chào: “Ông nội”.

Tôn lão gia tử liếc nhìn vết máu ứ đông bên khóe miệng Tôn Thanh Hạ, vừa đau lòng thằng cháu bảo bối, vừa oán giận:

“Bản thân ngu ngốc không nhìn ra còn làm khổ người khác”.

Tôn Thanh Hạ im lặng hồi lâu mới hiểu được lời này không phải chỉ trích mình, kinh ngạc nói: “Ông nội, người……”

Lão gia tử lớn tiếng: “Hừ, một tay ta nuôi mi lớn, trong đầu tiểu tử mi nghĩ cái gì, ông già này có thể không hiểu sao?”

Ông kéo Tôn Thanh Hạ đến băng ghế đá dưới tàng cây, run run lấy ra khăn tay lau vết máu trên môi hắn, tiếp đó bỏ nó xuống bàn đá trước mặt, yêu thương nhìn đứa cháu trai mà ông cưng như bảo bối.

“Chỉ cần một ánh mắt ta đã biết cháu suy nghĩ cái gì”.

“Từ nhỏ cháu đã vậy, người khác làm bảy tám phần đã hài lòng, còn cháu phải liều mạng làm đến khi mười phần hoàn mỹ mới dừng tay”.

“Đường do chính cháu chọn, cái bạt tai kia cũng do chính cháu nhận lấy”.

“Cái tát cháu cam tâm tình nguyện chịu, còn đường sau này để ông nội lo”.
Bình Luận (0)
Comment