Tôn Thanh Hạ vẫn thức đến 1h sáng để chờ nhận một cuộc điện thoại. Người đầu dây bên kia nói cho hắn biết biển số xe, vị trí nó dừng lại và địa chỉ một tòa nhà cũ đã bị bỏ không.
Nhanh vậy đã tìm được, hẳn do Dư Viễn Sơn cố ý để lộ hành tung.
Không còn hơi sức, cũng chẳng thể hỏi cặn kẽ nhiều vấn đề, dù hắn biết y cố ý bẫy mình, nhưng chỉ cần ở đó có Diệp Tân, hắn vẫn sẽ không chút do dự nhảy xuống.
Không do dự một giây, Tôn Thanh Hạ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng chạy xuống gara lái xe rời đi, ngay đến áo khoác cũng quên cầm.
Cùng theo còn có mấy người bạn cũ trong khu biệt thự, họ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong quân ngũ, tuy bình thường không liên hệ nhiều, nhưng những lúc gặp nạn, chỉ cần một câu nói họ cũng sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Càng tiếp cận gần mục tiêu, tim Tôn Thanh Hạ đập càng nhanh. Ngay cả lúc nghe tin Diệp Tân mất tích, xao động cùng bất an lúc đó cũng không mạnh liệt như hiện tại.
Có rất ít thứ trên thế gian này khiến hắn sợ hãi.
Ngày trước đấu với Dư Viễn Sơn chẳng qua cũng chỉ mất mấy năm, tựa như đang chơi một ván cờ, liếc mắt nhìn thiên hạ, thấu hiểu mọi ngóc ngách đen tối. Nhưng hiện tại không giống lúc đó nữa.
Giữa dòng suy nghĩ hỗn độn, hắn muốn tự mình nói ra sự thật, dùng chân tâm đối đãi vẫn hơn người ngoài dèm pha, sau đó, mặc kệ cậu nghĩ gì, hắn vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu.
Nhưng nếu không kịp, trái tim của Diệp Tân vì thế mà thay đổi, liệu kẻ lái đò ngàn dặm tìm tình yêu như Tôn Thanh Hạ hắn sẽ ra sao?
Vì vậy, khi hành trình dài đằng đẵng nhưng vô cùng vội vàng này kết thúc, hắn vội sải bước mở cửa phòng, chứng kiến cảnh Diệp Tân sắc mặt trắng bệch, bị Dư Viễn Sơn cột tay áp chế phía dưới, quần áo nhăn nhúm mất trật tự, hắn thật sự muốn Dư Viễn Sơn mãi mãi biến mất.
Dư Viễn Sơn đứng dậy, tiện tay kéo Diệp Tân theo, cùng thế giằng co mặt đối mặt với một đám người trước cửa.
Người phía sau Tôn Thanh Hạ vừa định hành động, Dư Viễn Sơn đã móc từ túi ra một thứ đen ngòm, để ngay thái dương Diệp Tân, nhếch miệng cười khiêu khích.
Đó là một khẩu súng.
“Mẹ kiếp Dư Viễn Sơn, mày định làm gì?” Một người trong nhóm chửi mắng.
Dư Viễn Sơn khinh khỉnh nhìn người kia, lãnh đạm nói: “Nói thế nào cũng đã biết nhau từ nhỏ, sao giờ tình cảm thiên lệch lớn vậy hả”.
Người nọ cực kỳ giận dữ: “Mày quên mày đã làm ra chuyện tốt gì rồi?”
Dư Viễn Sơn không muốn cùng người kia ôn chuyện cũ, siết Diệp Tân càng mạnh tay, quay sang Tôn Thanh Hạ nói: “Mấy năm nay tôi luôn mong chờ đến ngày này, giờ rốt cuộc cũng đợi được rồi”.
Giọng nói nhẹ nhàng như một câu trần thuật, không ân không oán.
Tôn Thanh Hạ nhìn chằm chằm vệt máu khô còn dính bên khóe môi Diệp Tân, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Từ lúc hắn vào cửa đến giờ, Diệp Tân không hề liếc mắt nhìn hắn một lần.
Nhác thấy vết thương ở miệng Dư Viễn Sơn, hắn nén giận đáp: “Lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Còn chưa chắc chắn ai bỏ qua cho ai đâu!” Giọng Dư Viễn Sơn càng thêm lạnh, nhưng đúng lúc này, y không ngờ cổ tay mình lại bị thứ gì đó bắn trúng, tay vừa trượt, khẩu súng đặt giữa thái dương Diệp Tân cũng lệch hướng.
Ngay sau đó một tiếng súng vang lên, đạn ghim vào vách tường, Diệp Tân trong tay Dư Viễn Sơn bị ai đó lôi ra, y tức giận không cam lòng, hướng mũi súng về phía bóng lưng đang chạy trốn, nhưng đúng lúc đó tay y bị đạp một phát, cùng với tiếng súng vang lên lần hai, y bị mấy người xông vào áp chế, ghìm chặt xuống sàn, không thể động đậy.
(Mây: chen mồm chút, hậu quả của mấy thằng phản diện nói lắm mà không làm ngay đấy. Sau này muốn giết thì cứ bóp cò nha, lòng vòng lắm điều làm gì???)Mà bên kia…….
“Diệp Tân!” Tôn Thanh Hạ kéo cậu vào lòng, trân tay dấp dính thứ gì đó ấm nóng, ẩm ướt, mở tay ra nhìn mới biết là máu, cả tay hắn đầm đìa máu, trong không khí thoang thoảng vị rỉ sét.
Phát súng cuối cùng bắn trúng vai Diệp Tân.
Tôn Thanh Hạ cố nén run rẩy, thấy người trong lòng ngã rạp trong ngực mình, ý thức dần mơ hồ, sắc mặt trắng bệch không chút máu, độ ấm cơ thể cũng dần xói mòn, một giây đó hắn cảm thấy như cả thế giới cũng biến thành màu xám lạnh.
Dù hắn biết rõ vết thương này không trí mạng, nhưng hắn càng biết trái tim mình đang bị thiên đao vạn quả.
Ôm lấy Diệp Tân đi ra ngoài, vừa tới cửa, ai đó đã gọi hắn lại: “Báo cảnh sát chưa?”
Trong chốc lát, Tôn Thanh Hạ dứt khoát quyết định, tiếp tục bước đi không hề quay đầu lại: “Không cần, để tôi giải quyết cậu ta”.
_ _ _
Diệp Tân miễn cưỡng mở mắt, giữa không gian xa lạ chỉ một màu trắng tinh thuần khiết, cậu có chút mơ hồ.
Não bộ lập tức hoạt động tua lại cảnh diễn ra trước đó.
Tiếng súng chói tai, còn có….. còn có cái gì……
Cậu khẽ nhích người, sau vai bất ngờ truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt, tiếng rên vì đau của cậu làm người đang gọi điện thoại đứng cách đó không xa kinh hỉ, hắn vội vàng cúp điện thoại bước lại gần giường bệnh.
“Diệp Tân?” Tôn Thanh Hạ nhỏ giọng gọi.
Diệp Tân ngẩn ra, ánh mắt hệt như lúc hai người mới quen, thoáng tránh né: “Ba mẹ em tới chưa?”
Tôn Thanh Hạ thấy cổ tay cậu vẫn xanh tím vì bị dây thừng trói, muốn tự tay xoa cho cậu, nhưng không ngờ bị cậu né tránh, bàn tay đang đưa tới lập tức khựng lại, hắn chỉ đành nhẹ giọng đáp: “Anh còn chưa báo với hai người họ”.
Diệp Tân gật đầu, lại nhìn xung quanh một vòng thì nhận ra mình đang ở bệnh viện. Im lặng hồi lâu cậu mới tiếp tục lên tiếng, thanh âm yếu ớt hư nhược: “Em muốn mẹ tới chăm sóc em được không?”
Tôn Thanh Hạ nén nỗi chua xót: “Được”.
“Vậy chờ em khá hơn rồi có thể về nhà hay không?”
Gì cũng chưa kịp giải thích, Tôn Thanh Hạ đã trực tiếp bị phán lăng trì. Hắn khó khăn đáp: “Được”.