Phạm Thù cười nhẹ :
- Phiền Tôn huynh khó nhọc một đêm nhé!
Thốt xong câu đó hắn phát giác ra mình đã tỏ lộ chất tư văn quá, không hợp với cái giọng ồ ồ thô tục của con người mà hắn đang giả dạng. Nhưng đã lỡ rồi thì biết làm sao hơn? Vả lại Tôn Nhất Phương đã đi xa rồi, rất có thể là y không nghe được câu nói của hắn.
Cứ theo tình hình thì Đệ nhị đội trưởng cư trú trong gian nhà bên hữu, vậy thì gian nhà bên tả này thuộc về Đệ nhất đội trưởng.
Từ Vinh đi trước, kế đến là Bạch Thiếu Huy trong lốt Dao Năng, sau cùng là Phạm Thù trong lốt Lục Trường Sanh, cùng bước vào gian phòng bên tả.
Đưa mắt quan sát một vòng quanh gian phòng, Phạm Thù nhận ra nơi đây đúng là chỗ cư ngụ của Lục Trường Sanh, với nhiều vật dụng có dấu hiệu của họ Lục. Phía sau gian phòng có một vuông sân lộ thiên nhỏ, cạnh vuông sanh có một dãy nhà nhỏ hơn dãy trước, cũng có ba gian phòng. Nơi đó là chỗ cư ngụ của hai vệ sĩ của Lục Trường Sanh và hai vệ sĩ của Tôn Nhất Phương.
Từ Vinh đã lên đèn trong phòng rồi.
Đèn lên là đến bữa ăn tối, Từ Vinh và Dao Năng ăn bên ngoài, còn phần Lục Trường Sanh thì có một lão bà mang thức ăn vào tận phòng.
Phạm Thù vừa ăn vừa suy nghĩ về những hành động sắp tới, lúc bà lão dọn đồ ra thì Từ Vinh và Bạch Thiếu Huy bước vào. Phạm Thù vẫy tay :
- Ta chẳng còn việc gì cần các ngươi, cứ đi nghỉ đi.
Cả hai nghiêng mình chào, đoạn bước ra ngoài. Đêm vừa qua Phạm Trù thức trắng nên bây giờ hắn nghe mệt mỏi lạ lùng, lập tức ngồi xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.
Đêm xuống dần dần, canh một qua, canh hai đến. Ngồi trong phòng, Phạm Trù bỗng thấy Bạch Thiếu Huy lách vào rồi nói :
- Phạm đệ, dậy thôi, chúng ta còn phải tìm Hương Hương chứ.
Phạm Trù nhảy xuống giường hỏi :
- Mình tìm chỗ nào đây đại ca?
Bạch Thiếu Huy nói :
- Ngọc Phiến Lang Quân bắt nàng đi, dọc đường còn xưng nàng là em gái để đánh lạc hướng của chúng ta, cũng là che mắt tổ chức. Huynh trông thấy phía sau có một tòa lầu màu hồng, có thể y an trí nàng trong đó.
Phạm Thù lại hỏi :
- Thế là mình phải hành động ngay trong đêm nay?
Bạch Thiếu Huy trầm ngâm :
- Ý của ngu huynh muốn như vậy, nhưng chúng ta chưa thuộc đường nên huynh định đi làm cuộc dọ thám trước, quan sát địa thế xong thì cứu nàng cũng không muộn. Vì nếu hắn muốn hại nàng thì đã hại từ lâu rồi chứ không để đến bây giờ đâu.
Phạm Thù gật đầu :
- Tính như đại ca thật là chu đáo, còn Từ Vinh?
Bạch Thiếu Huy mỉm cười :
- Huynh đã điểm huyệt ngủ của hắn, hắn còn ngủ say dài dài.
Cả hai ra khỏi phòng, dè dặt tung mình lên mái nhà, đưa mắt nhìn ra bốn phía thì chỉ thấy một bầu không khí yên tĩnh, dường như chẳng có ai tuần tra xung quanh cả.
Nhưng ở phía sau tòa tiểu viện Thần Long đường thì dường như có bóng người.
Phạm Thù nói :
- Người trên lầu kia chưa ngủ, hay là mình đợi thêm một lúc nữa?
Bạch Thiếu Huy cười :
- Nếu đợi mãi mà trời sáng thì sao? Hiện tại đã gần canh ba rồi, thời gian còn lại cho chúng ta rất ngắn nên phải hành động gấp thôi. Đèn sáng như vậy thì ta ở trong tối nhìn ra càng rõ.
Dứt lời, chàng vọt mình nhảy vào một góc tối tăm trong Thần Long đường, Phạm Thù thấy thế cũng bám sát theo sau.
Lại nghe ngóng một lúc, cả hai bò lần đến chỗ có bóng đèn, nhún chân nhảy lên đứng vào thành cửa sổ, chọc thủng lớp giấy bồi rồi nhìn vào trong.
Bên trong là một gian phòng trang trí cực kỳ hoa lệ, có một thiếu nữ đang ngồi xem sách, chính là Hương Hương.
Phạm Thù quay mặt lại nhìn Bạch Thiếu Huy như ngầm hỏi phải làm sao.
Bạch Thiếu Huy suy nghĩ một chút rồi nói :
- Phạm đệ cứ vào đi, xem kỹ xem có phải là nàng không? Nhớ dò xét thái độ của nàng nữa nhé.
Phạm Thù trố mắt :
- Tiểu đệ vào ư?
Bạch Thiếu Huy cười :
- Chứ còn ai nữa? Nàng có cảm tình với Phạm đệ, nếu đệ vào thì nàng sẽ không kêu la làm kinh động mọi người. Còn nếu không phải nàng thì ngu huynh sẽ có cách.
Phạm Thù đỏ mặt :
- Đại ca cứ đùa tiểu đệ mãi.
Bạch Thiếu Huy nghiêm sắc mặt :
- Ngu huynh nói thật đó. Thần sắc của nàng không giống như bị mê dược, chỉ có Phạm đệ xuất hiện thì nàng mới chịu thổ lộ tâm tư mà thôi.
Chàng đưa ra một viên thuốc sửa sắc diện, nói :
- Mau đổi gương mặt lại như cũ đi rồi vào, thời gian không còn nhiều đâu.
Phạm Thù chụp lấy viên thuốc chà sát khắp mặt mày, tuy nhiên hắn còn ngần ngại, hỏi :
- Biết nói gì với nàng đây?
Bạch Thiếu Huy cười :
- Thì tùy cơ mà nói, đôi trai gái yêu nhau thì cần gì ai dạy cách nói chuyện thế nào?
Rồi chàng nghiêm giọng :
- Cần nhất là phải hỏi nàng tại sao nàng lại tin Ngọc Phiến Lang Quân là bào huynh?
Phạm Thù gật đầu, lập tức nhảy vào trong. Bạch Thiếu Huy cũng tìm chỗ ẩn thân, chuẩn bị đối phó với mọi tình huống bất lợi.
Thấy có người nhảy vào phòng, thiếu nữ ngẩng mặt lên nhìn, Phạm Thù nhận ra đó quả là Hương Hương. Nàng nhíu mày nhìn hắn một lúc rồi mới hỏi :
- Ngươi... ngươi là...
Phạm Thù nói :
- Tại hạ là Phạm Thù, cô nương quên tại hạ rồi sao?
Hương Hương cắn môi suy nghĩ :
- Ta quên mất rồi... dường như là ta đã từng gặp ngươi...
Phạm Thù thầm nghĩ :
- “Cứ tình hình này thì có thể nàng đã trúng mê dược của Ngọc Phiến Lang Quân, chứ không tỉnh táo như đại ca suy đoán. Nhưng lạ thật, nếu trúng mê dược thì tại sao sắc mặt nàng vẫn thanh thản như vậy?”
Hắn kiên nhẫn nhắc lại :
- Mười hôm trước đây, cô nương xuất ngoại, mua sắm các vật dụng. Tại hạ động tính hiếu kỳ nên theo dõi vào tận thạch thất, gặp lịnh đường nên bị linh đường chế ngự...
Hương Hương mỉm cười, ngắt lời :
- Ta nhớ ra rồi, nhưng việc đó cách đây mấy năm rồi mà.
Phạm Thù thầm kêu khổ, cách đây mới có mười hôm mà nàng nghĩ là đã mấy năm. Hắn thở dài :
- Rồi cô nương sao lại ở đây?
Hương Hương đỏ mắt rơi lệ, nói :
- Năm đó mẹ ta bị cừu nhân sát hại, ta lại bị người cướp đi, may nhờ gặp lại bào huynh nên người cứu ta về đây.
Phạm Thù lại lắc đầu kêu khổ.
Hương Hương lại hỏi :
- Còn ngươi? Sao ngươi lại ở đây?
Phạm Thù làm ra vẻ thản nhiên :
- Xuôi ngược giang hồ mãi nên tại hạ đâm chán, cuối cùng về đầu dưới trướng của bào huynh cô nương. Đêm nay nhân rỗi rảnh nên thăm viếng cô nương vậy mà.
Hương Hương thoáng thẹn thùng nói :
- Hay lắm! Vậy ngày mai ta sẽ nói với đại ca ta...
Phạm Thù giật mình khoát tay :
- Đừng! Tại hạ lén đến thăm cô nương mà cô nương nói với lệnh huynh thì khác nào tố cáo tại hạ? Đường chủ mà nổi giận lên thì sẽ đuổi tại hạ mất.
Hương Hương gật đầu :
- Cũng được, ngươi không muốn thì ta không nói đâu.
Phạm Thù nghiêng mình :
- Đêm đã khuya rồi, tại hạ xin cáo từ.
Hương Hương thoáng buồn :
- Ngươi vẫn đến thăm ta chứ?
Phạm Thù gật đầu :
- Nếu có dịp thì tự nhiên tại hạ sẽ đến ngay.
Hắn quay mình vọt qua cửa sổ.
Hương Hương nhìn theo, gương mặt trầm trầm như có chiều suy nghĩ.
Vì nàng mở cửa rộng nên ánh sáng bên trong hắt ra ngoài khá nhiều, Bạch Thiếu Huy và Phạm Thù sợ lộ nên dè dặt len lén theo vùng tối mà đi. Đến bờ tường, cả hai dừng lại nghe ngóng, không dám vượt lên ngay.
Phạm Thù thấp giọng nói :
- Đại ca, anh nghe hết rồi chứ?
Bạch Thiếu Huy gật đầu, chàng đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Phạm Thù im lặng.
Từ nơi chân tường, cả hai còn nhìn rõ khung cửa sổ của Hương Hương, ánh đèn hắt ra sáng rực.
Lâu lắm nàng mới đóng cửa sổ lại, rồi một lúc sau nữa thì đèn cũng tắt.
Trong thời gian dừng lại nơi chân tường, Bạch Thiếu Huy đã lại cải trang cho Phạm Thù thành Lục Trường Sanh. Cả hai tung mình qua bờ tường, nhưng chưa kịp đáp xuống thì đã thấy có một vệt sáng xanh từ mặt đất xẹt thẳng lên không trung, cao hơn bảy tám trượng.
Đã có kinh nghiệm giang hồ nên Bạch Thiếu Huy biết ngay Phân cung đang bắn tín hiệu báo động. Lập tức chàng nắm tay áo Phạm Thù, cả hai dè dặt đáp xuống cạnh một ngôi nhà vùng phụ cận.
Phạm Thù hỏi :
- Lửa gì vậy đại ca?
Bạch Thiếu Huy đáp :
- Phân cung có tín hiệu, dường như có kẻ đang đột nhập vào đây.
Phạm Thù giục :
- Vậy thì ta nên trở về gấp.
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Không vội! Nơi này cũng gần phòng chúng ta, nếu có gặp bọn người trong Phân cung thì Phạm đệ có thể nói là vì thấy báo động nên vội vã đến đây. Phạm đệ vẫn đang trong vai Đội trưởng mà.
Phạm Thù cười nhẹ :
- Đại ca nói phải.
Bạch Thiếu Huy nói khẽ :
- Cẩn thận, có người.
Một bóng người từ đầu tường lao ra. Bạch Thiếu Huy không chờ cho đối phương đáp xuống đất đã tung mình lên vươn tay ra chụp lấy, chiêu thức đó là “Vân Long Tam Chiết” của Côn Lôn, Phạm Thù vô cùng thán phục.
Bạch Thiếu Huy lướt đến cạnh Phạm Thù nói :
- Theo cách ăn mặc của người này thì dường như hắn không phải là người trong Phân cung. Hắn bị thương khá nặng đó.
Phạm Thù hỏi :
- Mình có nên cứu hắn không?
Bạch Thiếu Huy gật đầu :
- Cứu người trong lúc lâm nguy là việc của chúng ta mà, đưa hắn về phòng rồi hãy tính.
Cả hai cùng chạy về phòng. Đặt người bị thương lên giường, Phạm Thù nói :
- Đại ca, đệ có mang thuốc Kim Sang.
Bạch Thiếu Huy nói :
- Phạm đệ hãy ra ngoài, nhảy lên nóc nhà quan sát chung quanh. Người trong Phân cung thấy đệ đứng trên nóc nhà thì sẽ nghĩ rằng đệ đang tìm gian tế mà không lục soát phòng của mình.
Phạm Thù gật đầu bước ra.
Bạch Thiếu Huy nhìn xuống nạn nhân, thấy y vận y phục màu tro, tuổi độ ngũ tuần, vừa ốm vừa nhỏ, mặt biến màu đất, răng cắn chặt.
Nơi vai tả của có dính một con hồ điệp cánh vàng, chế tạo cực kỳ tinh xảo, máu bê bết đầy mình.
Bạch Thiếu Huy nhìn qua lắc đầu lẩm bẩm :
- Ám khí của Đường gia ở Tứ Xuyên, thật là cực độc, xem ra nếu không có thuốc giải thì trong vòng nửa khắc người này phải chết.
Chàng thầm nghĩ :
- “Thì ra trong Vu Sơn phân cung có cả cao thủ Đường gia”.
Chàng chợt nhớ lại lời tiết lộ của Dao Năng, vị Đường chủ Thần Cơ đường cũng mang họ Đường.
Chất độc do Đường gia chế ra thì chỉ có họ Đường mới có thuốc giải, trên giang hồ ai trúng phải thì chỉ biết bó tay chờ tắt thở mà thôi. Người này còn thoi thóp, xem ra chỉ vừa mới trúng ám khí, chỉ tiếc là chàng lực bất tòng tâm.
Đột nhiên có tiếng gió lạ nổi lên, rất nhẹ, mường tượng như có người vào phòng.