Một giọng già vang lên, giọng càu nhàu :
- Tiểu ác ôn nào đâu, chạy đi đâu vội thế? Chạy tang cha mẹ ngươi, hay hay cướp đường cướp xá bị thiên hạ đuổi? Mắt ngươi để đâu?
Đại hán áo xanh cũng sôi giận :
- Ngươi là ai, dám mở miệng mắng người?
Hắn giương mắt nhìn kỹ, thì ra là một lão nhân, dưới nách có chiếc ô, có bao bố màu vàng, có cả thanh đao.
Không phải lão nhân tại Nhạc Dương lâu thì là ai nữa chứ?
Lão nhân tóc đỏ vụt sáng mắt lên trong bóng tối, hai mắt chiếu như hai điểm sao, lão nhìn đại hán, bật cười hắc hắc :
- Thì ra bằng hữu! Bằng hữu đã theo dõi ta, theo khắp các con đường xuyên qua hơn nửa trấn Nhạc Dương! Theo dõi chi thế bàng hữu?
Đại hán lùi lại một bước, cười lạnh :
- Lão trượng nói khó nghe nhỉ! Đường xá tại Nhạc Dương, nơi nào lão trượng đi được tự nhiên tại hạ cũng đi được, bất quá vì tấu xảo tại hạ và lão trượng cùng đi một đường, chứ sao lại bảo tại hạ theo dõi?
Lão nhân tóc đỏ bước tới một bước, thu lại khoảng cách vừa do đại hán lui ra cười quái ác :
- Vậy là ta nói oan ngươi?
Đại hán áo xanh hơi khiếp, lùi thêm một bước, rồi bất thình lình rút phắt thanh chủy thủ bên mình ra, đưa cao lên gằn giọng :
- Lão trượng muốn gì?
Lão nhân tóc đỏ kinh dị :
- Sao ngươi không hỏi ta là ai, lại hỏi ta muốn gì?
Đại hán không giữ lễ độ nữa :
- Ta không cần biết ngươi là ai!
Lão nhân tóc đỏ cười lạnh :
- Mà ngươi có muốn nghe không chứ? Ngươi không hỏi ta cũng nói cho ngươi hiểu. Quỷ Kiến Sầu! ngươi có nghe nói tới Quỷ Kiến Sầu lần nào chưa? Quỷ thấy ta còn phải sầu, huống là ngươi?
A! Với ngoại hiệu đó, thảo nào lão chẳng có gương mặt của Táng Môn Thần? Quỷ trong thấy mặt lão, đương nhiên là phải sầu vậy!
Đại hán áo xanh bình sanh có nghe danh hiệu đó lần nào đâu? Hắn cười nhẹ lắc đầu :
- Ta chưa từng nghe!
Quỷ Kiến Sầu cười âm trầm :
- Tự nhiên! Ngươi là hạng người gì mà nghe nói đến ta?
Không để đại hán nói gì, lão tiếp luôn :
- Thời gian trước lúc ta còn bôn tẩu giang hồ, kẻ nào chạm đến ta cũng mất mạng ngay. Đêm nay tay nể nang kẻ đã sai khiến ngươi làm mất công tác, nên đặc cách cho ngươi hưởng ngoại lệ. Tuy nhiên, vừa rồi ta có điểm vào một huyệt trên mình ngươi, ngươi cần phải tịnh dưỡng trong bảy hôm, nếu ngươi khinh thường, vọng động sẻ bị tàn phế suốt đời. Ta cảnh cáo cho ngươi biết, sau này ngươi khỏi oán hận ta.
Đại hán giật mình. Thì ra, nhân cuộc đụng chạm vừa qua, lão ngầm hạ thủ đoạn chế ngự hắn! Hắn biến sắc mặt không dám ương ngạnh nữa, rung rung giọng thốt :
- Tại hạ cùng lão trượng không oán không thù.
Quỷ Kiến Sầu cười hì :
- Vì lý do đó, ta không nỡ hạ độc thủ, bất quá ta chỉ chạm nhẹ vào mình ngươi bất quá trong vòng bảy hôm, huyệt đạo tự giải khỏi cần đến ai! Giờ ngươi trở về đi, về báo tin cho kẻ đã sai khiến ngươi đó, rằng ta ngủ tại Nam An khách sạn!
Thốt xong, lão bước đi ngay, tiến ra khỏi ngõ hẻm.
Nam An khách sạn, nằm tại một con đường lớn về phía Tây thành, lão nhân thông thả bước đi, thỉnh thoảng quay lại nhìn.
Đại hán áo xanh không còn theo dõi lão nữa.
Về khách sạn, Quỷ Kiến Sầu do lối hậu vào phòng, trước hết lão quan sát khắp nơi không chừa một góc xó nào, rồi lão nâng bình trà lên mũi, ngửi xem có mùi gì khác lạ chăng.
Kiểm soát xong đâu đấy, lão toan bước lên giường, bỗng có tiếng tiểu nhị bên ngoại cửa gọi vào :
- Lão khách quan, trong phòng khách quan không có đèn, tôi muốn châm trà cho khách quan đây! Khách quan đốt đèn lên đi.
Quỷ Kiếu Sầu đáp gọn :
- Không cần đèn mà cũng chẳng cần trà, ta có thói quen ngủ sớm.
Tiếng chân tiểu nhị rời đi nhỏ dần. Quỷ Kiến Sầu bước đến cửa, áp tai vào, nghe ngóng.
Bên kia vách, có tiếng gõ tay nhẹ đáp lại, số tiếng gõ tùy theo mật hiệu của lối đàm thoại đặc biệt, tiếng gõ đáp lại như ngầm hỏi :
- Đã về rồi đấy à?
Quỷ Kiến Sầu lại gõ, như cho biết :
- Có gặp đối phương.
Ám hiệu bên kia sang :
- Mà có chắc y sẽ đến đây chăng?
Quỷ Kiến Sầu đáp :
- Rất có hy vọng y đến!
Hai người đối thoại bằng ám hiệu lúc đó cũng im bặt.
Quỷ Kiến Sầu để nguyên áo, đến bên giường, ngồi xuống xếp bằng tròn, vận công điều tức.
* * * * *
Trống lầu thành đã điểm hai tiếng, khu Tây thành Nhạc Dương là vùng thanh tịnh nhất, vào canh hai là đâu đó đều ngủ yên, chung quanh khách sạn Nam An cảnh vật chìm trong vắng lặng.
Bỗng từ nơi sân lộ thiên trong khách sạn, về phía hậu, chừng như có ngọn gió nhẹ quét qua, kế tiếp một bóng người vận áo lam xuất hiện, nhìn kỹ một chút, tất nhận ra người đó là một lão nhân có thân hình gầy ốm.
Lão nhân áo lam chấp tay sau lưng, nhìn từng gian phòng một.
Từ nơi phía tả, một giọng già nua vang lên :
- Đổng bằng hữu đã đến phải không?
Hiển nhiên người phát âm không cần chường mặt tất cũng có thể đoán ra chính là Quỷ Kiến Sầu, Quỷ Kiến Sầu lại tiếp :
- Lão phu chờ đợi bằng hữu mấy hôm nay!
Cánh cửa phòng vang lên một tiếng két. Quỷ Kiến Sầu bước ra, tiến thẳng đến trước mặt lão nhân áo lam.
Bước ra để chạm mặt thù nhân, Quỷ Kiến Sầu vẫn mang bao vàng nơi lưng, dưới nách có ô, luộm thuộm, vướng víu hết sức.
Lão nhân áo lam vòng tay nghiêm giọng :
- Nghe nói Diêm lão ca đến Nhạc Dương, đệ tự nhiên phải tìm, cho trọn tình địa chủ đối với khách phương xa...
Quỷ Kiến Sầu cười lạnh :
- Đồng bằng hữu nói khéo quá, tuy nhiên nơi đây không phải là chỗ chúng ta đàm đạo, mình nên tìm một địa điểm khác thuận tiện hơn.
Lão già họ Đổng gật đầu :
- Tiểu đệ nhường cho Diêm huynh sắp xếp.
Quỷ Kiến Sầu hừ một tiếng, khẽ nhún chân vọt lên không vượt tường khách sạn, bay ra ngoài.
Đổng lão không kém vọt theo liền.
Từ trong một gian phòng, kề cận gian phòng của Quỷ Kiến Sầu, một bóng người khác bay vụt theo họ.
Không lâu, Quỷ Kiến Sầu và Đồng lão nhân đến tại một khoảng đất trống ngoài thành. Cả hai cùng dừng chân tại đó.
Còn người theo dõi phía sau, cấp tốc rẽ vào một khu rừng bên cạnh khoảng đất trống, nấp vào tán cây.
Đứng lại rồi, Quỷ Kiến Sầu bật cười ghê rợn, từ từ lấy chiếc bao mở ra.
Lão lôi trong chiếc bao hai vật, giống bàn tay mà cũng giống móng thú, nhưng chẳng phải bàn tay, chẳng phải móng thú, rồi lão nhìn vào mặt lão nhân họ Đổng, trầm giọng hỏi :
- Đổng Bách Xuyên! Có thể chúng ta không cần phải khách sáo với nhau chứ?
Thì ra, lão nhân họ Đổng, chính là Đổng Bách Xuyên, ngoại hiệu Thiên Lang Trảo, một vị Hộ pháp trong Hoán Hoa cung.
Đổng Bách Xuyên ngưng trọng thần sắc, vòng tay thốt :
- Diêm lão ca lầm rồi!
Quỷ Kiến Sầu hừ một tiếng :
- Hai tên đồ đệ của lão phu, đều bị ngươi hạ thủ đoạn, làm cho chúng tàn phế, đều đó không đúng à?
Lão cầm vật vừa lôi ra đó, chỉ thằng vào mặt đối phương :
- Đổng Bách Xuyên! Hại người phải đền tội. Nạp mạng cho ta ngay!
Vật mà Quỷ Kiến Sầu cầm trong tay, là đôi bàn tay sắt, lão thốt xong, vung tay đánh tới.
Đổng Bách Xuyên cấp tốc đảo bộ nhảy tạt qua một bên, né tranh đồng thời nghiêm giọng quát :
- Diêm Hoàng! Ngươi đừng khinh người thái quá!
Quỷ Kiến Sầu cười ha hả :
- Chính ngươi khinh người thì có! Ngươi khinh đồ đệ của lão phu, ngươi khinh luôn lão phu mới dám hạ thủ hãm hại đồ đệ của lão phu! Đêm nay lão phu hỏi tội ngươi đây!
Lão đánh tiếp chiêu thứ hai, khí thế hung mãnh phi thường.
Đổng Bách Xuyên phất nhẹ cánh tay áo, lùi lại mấy bước cười gằn :
- Được lắm đã muốn đánh nhau thì ta có sợ gì cái ngón tuyệt kỹ Đoạn Hồn Quỷ Thủ của ngươi?
Quỷ Kiến Sầu cười ghê rợn :
- Chẳng sợ thì cứ vào!
Lão lướt tới, phát chiêu thứ ba.
Đổng Bách Xuyên phản công liền. Qua cái chạm đầu tiên Đổng Bách Xuyên nhận ra công lực của đối phương vô cùng hùng hậu, chưởng kình trầm trọng như núi, tiềm lực lại liên tục, cuốn sang địch như sóng đùa, tiếp nối không ngừng.
Họ Đổng kinh hãi, chừng như lão ức độ bản lãnh đối phương không chính xác lắm, đến bây giờ mới biết được thực lực của Diêm lão.
Lão bị bức thoái lui mấy bước, Diêm Hoàng không bỏ, Đổng Bách Xuyên lùi một bước, lão tiến lên một bước.
Vừa tiến tới vừa bức thoái địch, Quỷ Kiến Sầu Diêm Hoàng vừa quát :
- Đừng toan chay thoát. Muốn chạy lưu mạng sống lại cho lão phu!
Lão hụp mình xuống, nghiêng theo một giác độ, vọt xéo tới, tay tả tung chưởng, tay hữu phóng chỉ, thủ pháp cũng như chỉ pháp đều nhanh.
Đổng Bách Xuyên lùi mãi, chân chưa vững tấn, đã nghe chỉ phong vút đến, sắp quét qua huyệt Huyền Cơ của lão.
Lão biết ngay, chỉ pháp do Quỷ Kiến Sầu vừa áp dụng là Xuyên Vân chỉ của phái Hoa Sơn, khí thế mãnh liệt dù cho chính Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn là Thương Thiền sử dụng, cũng không mạnh bằng!
Nhận ra điều đó, Đổng Bách Xuyên càng sợ hãi.
Lão vận tụ chân khi, rùng mình xuống bật thình lình vút người lên không, đáp xuống ngoài xa hơn trượng, giương tròn mắt sáng quắt, hét :
- Ngươi chẳng phải Diêm Hoàng.
Quỷ Kiến Sầu hừ lạnh, tay tả đánh ra Đoạt Hồn Quỷ Thủ, tay hữu phóng chỉ phong, bức thoái Đổng Bách Xuyên, đồng thời trầm giọng :
- Ta là ai, mặc ta, cần gì ngươi tìm hiểu? Giả cũng được, mà thật cũng được, ngươi cứ nạp mạng cho ta là xong!
Lão lướt tới, trong chớp mắt, xuất phát luôn năm chiêu.
Nhận qua năm chiêu đó. Đổng Bách Xuyên quả quyết đối phương chẳng phải Diêm Hoàng.
Nhưng chẳng phải là Diêm Hoàng thì kẻ nào đã mạo nhận lão ấy? Mạo nhận để làm gì?
Đổng Bách Xuyên thừa hiểu bản lĩnh của Diêm Hoàng như thế nào, luôn cả sở trường cũng như sở đoản. Cái sở trường của Diêm Hoàng là chẳng khi nào dùng một ngón nghề nào khác, ngoài việc sử dụng bàn tay sắt có cái tên là Đoạt Hồn Quỷ Thủ. Vả lại, lão đâu có thành danh với ngón chỉ phong? Tại sao hôm nay lão chuyên dùng chỉ pháp hơn thủ pháp?
Hơn nữa chỉ pháp của đối phương cực kỳ ngụy dị, cực kỳ lợi hại, nhất định Diêm Hoàng chẳng thể lĩnh hội một lĩnh nội ảo diệu như vậy được.
Bị bức thoái mãi, Đổng Bách Xuyên dù sợ hãi cũng phải phẫn nộ, dù biết kém cũng phải liều, lão hét to :
- Được rồi, sẽ lột mặt nạ ngươi ra, xem là ai lại giả mạo Diêm Hoàng!
Lão Đổng không lùi nữa, vung tay phản công ngay.
Trong bóng đêm, cả hai quần nhau, tiến thoái qua lại, như thoi dệt giao chuyển, nhanh không thể tưởng.
Trong thoáng mắt, họ trao đổi hơn mười chiêu.
Đột nhiên Quỷ Kiến Sầu buông bàn tay sắt hét to :
- Đổng Bách Xuyên ta không cần dùng vũ khí, cũng thừa sức hạ ngươi!
Đổng Bách Xuyên cười lớn :
- Ngươi cho ta là trẻ nít lên ba?
Không dùng bàn tay sắt, chỉ đánh tay không. Quỷ Kiến Sầu tỏ ra lợi hại hơn, điều đó lại càng làm Đổng Bách Xuyên thêm hoang mang.
Cuộc chiến càng phút càng diễn ra ác liệt. Song phương đã trao đổi hơn năm mươi chiêu rồi, cục chiến vẫn còn trong thế quân bình.
Bình sanh, Thiên Lang Trảo Đổng Bách Xuyên mới thực sự gặp một cuộc chiến khắc hại như đêm nay là lần đầu tiên. Lão vừa thận trọng từ thế thủ, thế công, vừa tìm hiểu kẻ nào đã mạo nhận Quỷ Kiến Sầu Diêm Hoàng, tìm lão mà sanh sự.
Công bình mà xét, Đổng Bách Xuyên cũng chẳng phải tay vừa, lão am tường mọi tuyệt học của các môn phái, nên chiêu thức của lão rất bất đồng, vừa ngụy dị, chẳng kém đối phương chút nào.
Quỷ Kiến Sầu thoạt đầu khinh thường, dần dần cũng phải thận trọng không dám khinh định nữa.
Tại cục trường song phương say chiến, trên tàn cây người ẩn nấp cũng khẩn trương vô cùng. Y vừa theo dõi cuộc chiến vừa đảo mắt nhìn xung quanh, xem có kẻ nào đến trợ lực Đổng Bách Xuyên chăng.
Bỗng Đổng Bách Xuyên hú vọng một tiếng dài. Rồi lão xoay người, vọt ra khỏi vòng chiến xa hơn năm bước hét to :
- Bọn trẻ nít nạp mạng ngay!
Lão giở tuyệt học, xòe năm ngón tay, vút người lên, vừa đáp xuống là chụp tay theo liền.
Hình thức thì đúng là một chiêu trảo, nhưng nội lực phát ra lại là một chiêu chưởng, cùng một chiêu có hai tác dụng, đúng là một thủ pháp cực kỳ lợi hại.
Quỷ Kiến Sầu thầm nghĩ :
- “Thiên Lang trảo pháp!”
Lập tức lão rút nhanh một thanh kiếm bên mình, vung tay điểm tới. Kiếm đi nhanh, kiếm khí cuồn cuộn qua, biến kiếm ngắn thành dài, mũi kiếm chưa tơi đích, kiếm khí đã đến trước rồi.
Kiếm khí xuyên qua trảo phong của địch.
Dĩ nhiên Đổng Bách Xuyên không thể để bàn tay bị kiếm chạm, phải thu về, đồng thời dùng tay tả quét qua một chiêu khác.
Tay tả trầm xuống rồi đưa lên, chém mạnh vào tay cầm kiếm của đối phương, còn tay hữu theo thức “Hồi Phong Vô Liễu” đánh vào hông Quỷ Kiến Sầu.
Hai tay họ Đổng cùng phát ra, Quỷ Kiến Sầu cười lạnh, đảo bộ xoay mình, tay tả quét tới theo thức “Long Vỹ Huy Phong”, tay hữu trầm xuống, hoành ngang mình kiếm, bất thình lình chọt tơi, nhắm ngay huyệt Huyền Cơ của địch.
Xuất chiêu với hai tay một lượt, Đổng Bách Xuyên đinh ninh là đối thủ không tài nào phản công nổi, giờ đây thấy đối phương từ thế nguy chuyển thành an, lại chiếm ưu thế, phải thận trọng, không dám khinh địch nữa, lão giật mình, vội uốn cong người, ngoặt mình đảo ra xa, tránh mũi kiếm.
Quỷ Kiến Sầu không đổi thế kiếm, cứ giữ nguyên như vậy, chỉ khẽ xoay mình lướt tới một chút, đưa tay kia điểm nhanh vào môn huyệt nơi sườn đối phương.
Bị điểm trung yếu huyệt, Đổng Bách Xuyên nghe đau nhói một bên mình, đôi chân nhũn ra, lão ngã quỵ ngay tại chỗ.
Quỷ Kiến Sầu bước tới, đưa hai ngón tay trỏ và giữa chỉ thẳng nơi yết hầu Đổng Bách Xuyên, hét :
- Ngươi làm nên tội ác quá nhiều tay ngươi vấy máu còn phảng phất mùi tanh, đêm nay ngươi sẽ thấy luật trời báo ứng, thiện ác đáo đầu.
Hai ngón tay chọc tới, Đổng Bách Xuyên hự một tiếng rồi im lìm.
Lập tức Quỷ Kiên Sầu cởi y phục, đổi lấy y phục Đổng Bách Xuyên, rồi gỡ mặt nạ, gỡ tóc giả, tráo qua Đổng Bách Xuyên luôn.
Đoạn lão lấy trong mình một chiếc lọ, rắc một ít thuốc bột, lên cái xác Đổng Bách Xuyên, trong giây lát cái xác hóa thành một vũng nước màu vàng, từ từ thấm vào đất, chỉ còn lại tại chỗ lớp y phục và mặt nạ, tóc của lão.
Lão là ai? Quỷ Kiến Sầu hay Đổng Bách Xuyên? Còn nạn nhân kia, là Đổng Bách Xuyên hay Quỷ Kiến Sầu?
Nếu không ai mục kích sự tình, chắc chẳng ai biết được sự tình ra sao!
Cứ tạm gọi người hiện tại Đổng Bách Xuyên, qua y phục đó.
Đổng Bách Xuyên lấy thanh kiếm giấu trong mình, rồi nhặt hai bàn tay sắt nhét lún sâu vào đất phi tang, xong đâu vào đấy toan cất bước rời cục trường, đúng lúc đó có viên sỏi từ nơi ven rừng bay tới.
Viên sỏi thay tín hiệu người ẩn nấp trong tàn cây, báo cho Đổng Bách Xuyên biết là có địch tới nơi.
Đổng Bách Xuyên cấp tốc quay mình, bước nhanh ra khỏi cục trường, nhưng không còn kịp nữa, trước mặt ba bóng người xuất hiện, người có thân pháp nhanh hơn hết, tới trước chận đầu lão.
Người đó vận áo dài màu lam, gương mặt ốm, mày hình tam giác mắt nhỏ mà dài, hơi thọt chân bên tả.
Người đó, chính là Thiết Diện Thần Phán Nam Cung Vô Kỵ, sung chức Thống lãnh tại Phân cung Quân Sơn.
Hai người đi sau, Đổng Bách Xuyên cũng chẳng lạ lùng gì chính là Trích Tinh Thủ Tào Đôn Nhân và Tuyên Cẩn Đường một hảo thủ trong Hoa Sơn phái.
Nam Cung Vô Kỵ vừa trông thấy Đổng Bách Xuyên, vội kêu lên :
- Đổng huynh đến Nhạc Dương tìm Quỷ Kiến Sầu lão ca, sao chẳng cho lão phu hay, để cùng đi với, lại đi một mình.
Đổng Bách Xuyên vòng tay đáp :
- Tại hạ cùng Diêm Hoàng có mối hiềm khích ngày xưa, bất quá là do việc tư, có thể nào nhân việc tư mà dám làm kinh động đến Thống lãnh?
Nam Cung Vô Kỵ nhìn quanh một lượt :
- Đổng huynh đã gặp lão Diêm rồi chứ?
Đổng Bách Xuyên chưa kịp đáp, một giọng già từ xa xa vang đến :
- Đổng Bách Xuyên! Kẻ tiếp trợ của ngươi đã đến rồi, vậy chẳng cần ước hẹn ngày nào khác chứ?
Câu nói đó, gián tiếp tiết lộ họ Đổng chưa gặp Quỷ Kiến Sầu, hoặc giả có gặp rồi mà còn ước hẹn ngày nào đó mới giao thủ, chứ chưa hề so tài. Câu nói đó rõ ràng mách ý kiến cho Đổng Bách Xuyên.
Trích Tinh Thủ Tào Đôn Nhân hét to :
- Kẻ nào đó?
Kẻ vừa phát thoại, nếu không chính là Quỷ Kiến Sầu, thì cũng là người cùng một phe với Quỷ Kiến Sầu, như vậy là đối lập với bọn Nam Cung Vô Kỵ, bởi họ đến đây, chỉ để tiếp trợ Đổng Bách Xuyên.
Người có giọng già cười lạnh :
- Tào Đôn nhân, ngươi là là một con chồn, mượn oai cọp mà gầm, mà rống, chứ ngươi tài nghệ gì? Đến thinh âm của ta mà cũng không nhận ra, thì còn lên tiếng làm chi cho bẩn tai ta?
Tào Đôn Nhân giật mình :
- Diêm lão ca đấy à?
Đổng Bách Xuyên nghe ba tiếng Diêm lão ca từ cửa miệng Tào Đôn Nhân phát xuất giật mình ngay, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, bất giác quay người nhìn lại, thấy một bóng người rời khỏi khu rừng bước tới.