Nhìn theo bóng đôi nam nữ, lão đạo lắc đầu thở dài :
- Liễu đầu có con mắt chọn người lắm, nhưng tính tình vẫn bướng bỉnh như ngày nào, chẳng mảy may thay đổi.
Rời khỏi thạch động, Lăng Vân Phương đưa Bạch Thiếu Huy trở lại con đường cu, Bạch Thiếu Huy hỏi :
- Cô nương định đi đâu nữa đây?
Lăng Vân Phượng dịu giọng :
- Tới nơi rồi sẽ biết dừng hỏi gì cả!
Rồi nàng gằn giọng :
- Võ công của thiếu hiệp khá lắm đó.
Bạch Thiếu Huy lại hỏi :
- Nếu không đủ sức tự vệ thì cô nương đã làm đứt tâm mạch của tại hạ còn gì?
Lăng Vân Phượng hừ một tiếng :
- Thiếu hiệp tưởng tôi thật tình hạ thủ à?
Bạch Thiếu Huy biu môi :
- Thế cô nương rút trường kiếm để làm gì?
Lăng Vân Phượng hằn học :
- Bất cứ ai trong trường hợp tôi cũng phải làm thế, bởi nghi ngờ một Bạch Thiếu Huy nào đó giả mạo Tiết Thiếu Lăng để lừa gạt tôi, tự nhiên tôi phải hận tôi phải phản ứng.
Bạch Thiếu Huy nín lặng.
Lăng Vân Phượng quay lai nhìn chàng.
- Thiếu hiệp biết tôi đưa thiếu hiệp đi đâu chăng?
Bạch Thiếu Huy cười thầm, người ta hỏi không đáp, trở lại hỏi người ta, thế thì còn gì ngớ ngẩn bằng.
Tuy nhiên chàng đấu dịu :
- Đưa đi gặp gia mẫu, phải không cô nương?
Lăng Vân Phượng gật đầu :
- Giờ đây tôi đã biết thiếu hiệp là Tiết Thiếu Lăng thì tự nhiên tôi phải đưa thiếu hiệp đến gặp bá mẫu.
Bạch Thiếu Huy mừng rỡ :
- Gia mẫu cũng ở trong khu này?
Lăng Vân Phượng đáp :
- Thiếu hiệp nên hiểu tôi đã nhờ cha nuôi tôi biến Ngọc Mai thành bá mẫu, tức nhiên tôi phải có biện pháp bảo vệ bá mẫu chứ, do đó tôi tìm cho được thiếu hiệp để cho mẹ con trùng phùng...
Bạch Thiếu Huy cảm động vô cùng vòng tay thốt :
- Cô nương có hảo ý với tại hạ, Tiết Thiếu Lăng này trọn đời ghi nhớ ân đức trọng hậu của cô nương.
Lăng Vân Phượng thở dài thốt với giọng u buồn :
- Tôi không muốn tạo một ân nghĩa để buộc mối tình, dù là tôi nuôi dưỡng một tấm tình si với thiếu hiệp từ lâu, ngay từ ngày thiếu hiệp đến Thanh Loan đàn! Tôi không bao giờ mong mỏi thiếu hiệp đáp lại tấm tình si đó. Tôi chỉ làm cách nào thỏa ý nguyện riêng của mình là giúp thiếu hiệp, giúp thật tình nhưng vô tư, không tính toán. Hơn nữa ngày trước, bất ý trung, tôi đã đánh thiếu hiệp một chưởng, từ lúc đó tôi hối hận vô cùng, niềm hối hận càng lớn dần với tình yêu càng sâu đậm. Tôi đáp tình người tri kỷ nhưng tôi chẳng dám ước vọng xa hơn, tôi tự nguyện hy sinh vì thiếu hiệp, càng có hy sinh tôi càng nhẹ xốn xang bứt rứt.
Bỗng nhiên nghe nàng nói cho biết là nàng yêu mình, nàng cho biết ngay trong lúc chàng xúc động vì hảo ý tạp dịp cho mẫu tử trùng phùng, Bạch Thiếu Huy cảm kích vô cùng, mất cả tự chủ bước tới, nám hai tay nàng run rung giọng :
- Cô nương...
Chàng còn biết nói gì hơn!
Chiếc ống đồng trong tay nàng rơi xuống đất, đốm lửa tắt, khung cảnh đen tối, Lăng Vân Phượng rung rung người ngả vào người chàng.
Bạch Thiếu Huy vòng tay hứng trọn thân hình ngọc ngà siết mạnh...
Lâu lắm đôi tâm hồn như bay bổng tận chín tầng mây, họ ghì nhau nghe con tim hòa nhịp, nhịp tim rộn rã.
Sau cùng Lăng Vân Phượng xô nhẹ chàng nới ra, cúi xuống nhặt chiếc ống đồng, đánh lửa đốt lên đoạn thốt :
- Thiếu Lăng! Đủ lắm rồi! Bình sinh tôi không mong được hơn thế, đêm nay đánh dấu một khúc quan trọng của đời tôi, dù sao, Thiếu Lăng cũng đừng quên kỷ niệm này! Giờ thì đi theo tôi đến gặp bá mẫu!
Dư hương từ người Lăng Vân Phượng bốc ra còn thoang thoảng bên mũi Bạch Thiếu Huy chưa hết ngây ngất như máy bước theo nàng.
Đi một lúc Lăng Vân Phượng rẽ sang phía tả, xa xa có vách đá chắn ngang, khi đến gần nàng ấn nút cơ quan, vách đá nứt ra bày ra một vọng cửa, bên trong cửa là một tòa nhà bằng đá, trước cửa có một khoảng sân nhỏ.
Cả hai vừa qua khỏi vọng cửa, vào sân sắp bước lên thềm, một thiếu nữ áo xanh từ bên trong bước ra nghiêng mình trước mặt Lăng Vân Phượng cung kính chào :
- Cung chủ đã đến!
Lăng Vân Phượng hỏi :
- Tiết phu nhân đã ngủ rồi chứ?
Thiếu nữ gật đầu :
- Ngủ từ lâu!
Lăng Vân Phượng bảo :
- Vào đánh thức phu nhân dậy, bảo có Tiết tướng công đến!
Thiếu nữ đi rồi nàng day qua Bạch Thiếu Huy :
- Thiếu hiệp cứ ở đây đợi tôi, tôi có việc phải đi trong chốc lát sẽ trở lại.
Một phút sau thiếu nữ trở ra, báo cho chàng biết là phu nhân đang chờ chàng.
Chàng theo thiếu nữ vào nhà.
Trên chiếc ghế bành bọc gấm, một thiếu phụ tác độ năm mươi, đang ngồi nhìn ra cửa.
Bạch Thiếu Huy nhận ra ngay chính là nghĩa mẫu chàng, xúc động đến run người chàng hấp tấp bước tới quỳ xuống, ôm chân bà kêu lên :
- Mẹ! Con đây, mẹ!
Tiết phu nhân nhìn chàng lắc đầu :
- Không! Ngươi chẳng phải là con ta!
Thiếu nữ bước tới thốt :
- Đúng là Tiết tướng công đấy phu nhân ạ! Cung chủ đích thân đưa người tới đây!
Phu nhân vẫn lắc đầu :
- Không! Giọng nói dáng dấp đều giống, nhưng gương mặt hoàn toàn khác lạ. Chẳng phải con ta đâu!
Bạch Thiếu Huy phân trần :
- Vì cần tránh sự nhòm ngó của kẻ thù, con phải cải sửa dung mạo!
Tiết phu nhân lắc đầu :
- Khi nào ta thấy được mặt thật, ta mới chắc chắn là con ta.
Bạch Thiếu Huy suy nghĩ một chút!
Cửu Nghi tiên sinh có dặn, khi nào thân thế rõ rệt rồi, mới có thể lộ hình với dung mạo thật, hiện tại tuy thân thế còn mông lung, nhưng nếu không hiện rõ chân diện mạo, thì nghĩa mẫu không nhìn.
Chàng đắn đo một chút rồi nhờ thiếu nữ đi tìm một chậu nước sôi.
Thiếu nữ vào trong một lúc sau nàng mang nước trở ra.
Chàng lấy viên thuốc của Cửu Nghi tiên sinh cho bỏ vào chậu nước thuốc tan, chàng khoác nước kỳ cọ mặt mày một lúc.
Làn da giả tạo bên ngoài mặt lần lần rơi xuống từng mảng, nhỏ và mỏng như cánh ve sầu.
Tiết phu nhân kêu lên :
- Đúng rồi! Con ta! Tiết Thiếu Lăng!
Bà bật khóc.
Bạch Thiếu Huy vừa lau khô mặt vừa khóc theo bà :
- Mẹ! bao lâu nay mẹ chịu khổ sở vô cùng, tội con đáng chết!
Phu nhân nức nở :
- Thân mẹ, mẹ nào có sá kể gì, ngày đêm mẹ chỉ lo cho cha con, cho con! Mà con làm sao đến được nơi này?
Bạch Thiếu Huy hay Tiết Thiếu Lăng hay Tiết Thiếu Hoa trấn an bà :
- Gia gia con đã được Nam Bắc bang cứu thoát rồi, hiện tại người đã được an toàn, mẹ khỏi phải lo nữa.
Tiết phu nhân chắp tay tạ ơn trời Phật, rồi bảo chàng thuật sơ tình hình thế nào.
Chàng chỉ tóm tắt bằng mấy câu trường hợp Tiết thần y được giải cứu chứ thời gian khẩn bách, đâu có thể dài dòng tâm sự.
Bên ngoài Phạm Thù cố kiên nhẫn chờ đợi Bạch Thiếu Huy trở ra. Hắn nhận thấy Lăng Vân Phượng chẳng có ác ý gì cho nên hắn không lo ngại lắm.
Tiểu Yến cũng ở tại đó, phòng khi hắn có điều chi cần sai khiến.
Phạm Thù chợt nảy sinh một ý niệm, nhân dịp này dò hỏi Tiểu Yến một vài điều.
Hắn tằng hắng một tiếng đoạn thốt :
- Đại ca tại hạ và Cung chủ đi đã lâu rồi sao chưa thấy trở lại?
Tiểu Yến mỉm cười không đáp.
Phạm Thù ướm thử :
- Đại ca tại hạ quen với Cung chủ được bao lâu rồi, cô nương?
Tiểu Yến chớp mắt :
- Tiết tướng công chẳng nói với thiếu hiệp sao?
Phạm Thù mỉm cười :
- Tại hạ thấy, đại ca tại hạ và Cung chủ thân mật quá! Vì cái chỗ quá thân mật đó, đại ca tại hạ không thể nói cho tại hạ biết!
Tiểu Yến cười nhẹ :
- Tôi chỉ sợ mãi đến bây giờ, Tiết thiếu hiệp mới biết Cung chủ là nữ nhân!
Phạm Thù “a” một tiếng :
- Nhưng họ gặp nhau bao lâu rồi?
Tiểu Yến đáp :
- Năm trước đây!
Phạm thù hỏi :
- Quen nhau trong trường hợp nào cô nương có thể cho tại hạ biết chăng?
Tiểu Yến gật đầu :
- Trong cung ai cũng biết việc đó cả, có gì bí mật đâu mà phải giấu thiếu hiệp!