Lão nô ngồi yên trên thềm đá cười khổ :
- Quý khách cứ cười mãi! Lão nô có tài cán gì mà thay thế chủ nhân xuất đấu?
Bỗng lão đứng lên, ngẩng mặt lên trời nói tiếp :
- Chủ nhân sắp về đến nơi rồi. Quý khách không vào nhà lại không có việc gì đáng nói nữa xin trở về chỗ trú ngụ đi, lão nô sẽ chuyển cáo cho chủ nhân. Canh ba đêm nay sẽ đến nơi hội kiến với các vị!
Lão bước nhanh tới nửa bước cười hì hì :
- Tại miếu Thổ Địa, các vị đã thương lượng với nhau là sẽ không để một con gà, một con chó sống sót trong căn nhà này phải không? Làm như vậy thì ác quá, bất tiện cho lão nô quá! Rồi từ đây lão nô còn ăn đâu ở đâu nữa chứ?
Lão dừng lại nhìn thẳng vào mặt quái nhân nói tiếp :
- Quý khách về đi, về bàn lại với lão đại, nghiên cứu nên phải hành động cách nào cho lão nô đừng phiền phức. Còn năm chiếc tiểu quảy này quý khách hãy mang về.
Một tay quạt tắt ngọn đèn lồng, một tay vung lên, năm chiếc tiểu quảy bay sang quái nhân.
Lão nô nói đúng quá.
Sau khi dời đến miếu Thổ Địa ở Tả Gia Ba, Long Môn ngũ quái đã thương lượng với nhau quyết giết hết toàn gia họ Tiết, cả người lẫn vật. Sự thương lượng đó hoàn toàn bí mật, chỉ có năm người họ biết mà thôi.
Giờ đây, lão nô nói ra vanh vách, khiến cho quái nhân kinh ngạc vô cùng.
Suy qua lời nói của lão nô, quái nhân còn mù mờ gì nữa? Đúng là lão nhất quyết đương đầu với họ, ngăn chặn mọi hành động có hại cho gia đình Tiết Đạo Lăng.
Nghĩ đến đó, quái nhân bật cười cuồng dại, nhưng tràng cười vừa vang lên phải tắt lại ngay. Năm chiếc tiểu quảy đã bay vèo đến.
Nhưng, y lại hãi hùng kinh khiếp một lần nữa. Gương mặt dài đã trắng xanh, giờ lại càng biến thành xanh thẳm. Đôi mắt y ngời lên sự khiếp hãi và phẫn uất đến cùng cực.
Y trừng trừng nhìn lão nô, không nói câu nào.
Năm chiếc tiểu quảy đó, Long Môn ngũ quái đã chế luyện bằng loại thép thật cứng rắn vô cùng, dù lấy búa mà đập mạnh vào cũng không hề sờn móp. Từ bao lâu nay từng ngang dọc trên giang hồ, họ sở cậy vào năm chiếc tiểu quảy, sử dụng như một loại ám khí rất lợi hại.
Họ nhờ tiểu quảy mà thành danh, sau này dời đến Long Môn sơn lập căn cứ, lại đổi danh là Long Môn ngũ quái, bởi chữ quảy đồng âm với chữ quái, chứ trước kia lúc còn bá chủ hai bờ sông là Huỳnh Hà ngũ quái.
Năm chiếc tiểu quảy tượng trương cho thinh danh của họ, họ đặt cho nó cái tên “Sách Hồn Ngũ Quảy”, nó có hiệu lực như tờ thiếp câu hồn của Diêm Vương, nó xuất hiện ở đâu là người đó đừng hòng thoát chết.
Ngũ quảy cứng rắn như vậy, qua tay lão nô, lão bóp mạnh thế nào, năm chiếc bị nhồi thành một chiếc, không khác nào bị bỏ vào lò lửa luyện thành một chiếc.
Lão nô là ai mà lại có công phu nội lực kinh thần khiếp vía như thế? Công phu nội lực đó, suốt cuộc đời ngang dọc, Long Môn ngũ quái chưa từng thấy có nhân vật nào luyện được như vậy.
Quái nhân áo đen biết lắm rồi, đêm nay y gặp phải một tay đại kình địch.
Bất giác y vòng tay hướng về lão nô, cất giọng lễ độ :
- Tôn giá để lộ chân tướng, tiểu đệ biết lắm rồi. Dám xin tôn giá cho biết quí tánh đại danh?
Lão nô cười nhẹ :
- Lão nô đã nói cho quý khách nghe rồi. Lão nô là Diêm lão ngũ! Quý khách hãy về đi, miễn cho lão phu khỏi tiếp chuyện.
Lão bước qua ngạch cửa, cánh cửa khép lại nghe một tiếng kẹt rồi im lìm.
Quái nhân đứng lặng mở to đôi mắt dán vào cánh cửa.
Y không thể hiểu được tại sao Tiết Đạo Lăng lại có một lão nô tài nghệ cao cường như vậy?
Lão đó là ai? Y tự hỏi mãi câu hỏi đó, nhưng hỏi để mà hỏi, để mà suy nghĩ, chứ y làm sao hiểu được? Rồi y lại nghĩ đến lời ước hẹn canh ba đêm nay...
Y thấy lòng hơi bồn chồn, nhưng thời gian cấp bách lắm rồi không thể chần chờ tại đó nghĩ vẩn nghĩ vơ mãi, đành phải trổ thuật khinh công quay về nơi trú ngụ.
Xa xa một bóng người lững thững bước đi dưới ánh trăng mờ nhạt.
Bóng đó là Tiết thần y từ Thiên Tân kiều trở về. Chốc chốc nhìn lên nền trời, dáng dấp ủ rũ mệt mỏi.
Lão nay đã già lắm rồi, trước kia thì còn quắc thước lắm, trải qua mười mấy năm sầu động, sức chịu đựng của con người lúc xế bóng làm sao chịu nổi với sự tàn phá không ngừng của thời gian.
Lưng lão hơi còng, chân lão yếu đuối. Lão chậm chạp bước đi, nghiền ngẫm mối u hoài.
Dĩ nhiên lão không hề hay biết sự xuất hiện của năm chiếc tiểu quảy nơi cánh cổng, cũng như cuộc giao đàm của lão bộc và quái nhân.
* * * * *
Tả Gia Ba ở tại phía Đông bắc thành Lạc Dương, nơi đó gò cao gò thấp chen dồn, cây cao tàng lớn, một nơi tịch mịch hãi hùng.
Dù đang lúc ban ngày cũng ít có người qua lại nói chi đến đêm khuya trời vắng.
Nơi đó có ngôi miếu Thổ Địa không rộng lắm. Ngôi miếu không có tiền điện hậu điện như phần nhiều miếu khác, chỉ là một tòa duy nhất, có bệ thờ ở phía trong, còn ra thì trống trải như nền sân.
Bên trong miếu có một ngọn đèn bạch lạp tỏa ánh sáng vàng mờ, một thứ ánh sáng lạnh lùng huyền ảo. Sự lạnh lùng càng tăng thêm với tiếng gió rít tàn cây xào xạc bên ngoài trong sương đêm bàng bạc.
Trước bệ thờ có năm người ngồi ngay tại nền điện. Họ ngồi im như năm pho tượng, họ không ai nói với ai tiếng nào.
Họ vào trạc ngũ tuần, gương mặt người nào cũng lộ vẻ lạnh lùng tàn khốc.
Người ngồi chính giữa vóc trung mặt ốm, hàm râu dài đã ngã màu bạc, mặc chiếc áo dài, đôi mắt nhỏ mà dài có vẻ âm trầm vô tưởng.
Người thứ hai có chiếc mũi sư tử, miệng rộng, thân hình cao lớn, hàm râu còn đen huyền.
Người thứ ba có gương mặt vàng, râu ngắn.
Người thứ tư có đôi mày ngắn, một con mắt chột, gương mặt đã tàn khốc lại còn tàn khốc hơn với con mắt còn lại.
Còn người thứ năm chính là quái nhân đã đến cổng nhà Tiết thần y vào lúc đầu đêm.
Họ là Long Môn ngũ quái, hai mươi năm trước đây từng gây sóng gió trên giang hồ, ác danh truyền đi khắp bốn phương.
Hai mươi năm trước họ có vây đánh Tiết thần y một lần, may cho Tiết thần y trong lúc nguy cấp gặp được Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cửu cứu nạn, thoát chết trong tay họ.
Hắc Thánh là một nhân vật lừng danh, Hắc, Bạch lưỡng đạo cũng phải gờm danh nể mặt. Long Môn ngũ quái chưa phải là địch thủ của lão nên đành ôm hận chạy đi.
Từ đó họ ẩn tích mai danh suốt hai mươi năm dài. Giờ đây, họ lại tái hiện trên giang hồ. Họ tái hiện để thành toàn những gì còn động lại ngày xưa, và cũng để tái lập lại cái oai phong đã bị mờ nhạt qua cát bụi thời gian.
Tự nhiên, cái đích cho lần tái hiện đầu tiên này là Tiết thần y. Họ phái quái nhân áo đen đến trước cổng nhà dùng năm chiếc tiểu quảy để cảnh cáo Tiết thần y, hẹn canh ba đêm nay sẽ nhắc lại cựu thù.
Bất ngờ, quái nhân áo đen lại gặp lão nô bộc, dùng nội công đúc kết năm chiếc tiểu quảy thành một chiếc duy nhất, thành thử họ phải lo sợ, phân vân.
Trước đó, họ định canh ba đêm nay cùng kéo đến nhà Tiết thần y tận diệt toàn gia. Nhưng hiện tại họ phải nghĩ đến sự có mặt của lão nô bộc, cho nên họ cùng bàn định lại chương trình hành động, đối phó với lão nô bộc.
Trong thâm tâm người nào cũng ưu tư nặng nề, họ tự hỏi lão nô bộc là nhân vật nào trá hình nương náo dưới mái nhà Tiết Đạo Lăng, sẵn sàng xuất đầu đối lập với họ.
Họ tự xét, trước kia họ đã là những tay ghê gớm lắm rồi. Gia dĩ gần hai mươi năm qua, họ đã khổ công luyện tập, tài nghệ hiện tại vượt tiến hẳn ngày nào. Họ không cảm thấy đáng sợ lão nô cho lắm, họ có tới năm người, mà lão nô chỉ đơn thân, chắc gì thắng được họ?
Song điều họ thắc mắc, không hiểu lai lịch lão nô. Đó là điều tối kỵ trong võ lâm khi bắt buộc phải giao chiến mà không biết mảy may địch là ai.
Trong khi họ suy tư thì thời gian vẫn tiến đều. Đêm xuống dần dần, canh hai tàn, canh ba đến.
Quái nhân áo đen mà cũng là quái ngũ trong Long Môn ngũ quái, ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài buột miệng thốt :
- Thời khắc đã đến rồi!
Quái tam có gương mặt vàng, râu ngắn buông một câu :
- Tiết Đạo Lăng không đến đâu!
Quái tứ có đôi mày ngắn, chột một mắt điểm một nụ cười hung lạnh, giọng khàn khàn :
- Trước mắt bọn ta, Tiết thần y không đáng cho bọn ta quan tâm nữa, lão có chạy lên trời mới thoát khỏi bọn ta thì lão có đến hay không cũng không thành vấn đề. Việc đáng chú ý là làm cách nào để đối phó với lão nô bộc kia.
Quái tam đưa ý kiến :
- Theo tôi, mình cứ nên y theo chương trình đã hoạch định mà hành động. Dù cho lão nô thất phu đó bản lãnh cao tuyệt như thế nào, bọn ta có năm người không thủ thắng nổi lão sao?
Quái nhị có mũi sư tử râu đen cười nhẹ lắc đầu :
- Tôi tưởng Tiết thần y ngày nay không còn là Tiết thần y ngày trước, bọn ta không thể khinh thường.
Quái tam cất tiếng cười dòn :
- Lão ta quơ quào năm ba chiêu thức của đủ hạng người, một sự phức tạp như vậy làm sao hữu dụng mà ta phải suy nghĩ.
Quái nhị rùn vai :
- Hai mươi năm không phải là một thời gian ngắn, nếu họ Tiết khổ công tập luyện thì học lực của lão phải tiến bộ vô cùng. Hai mươi năm trước đây, cái hỗn tạp của gã còn làm cho chúng ta phải vất vả thay, huống hồ chi ngày nay, mỗi chiêu thức đều được nghiên cứu, tập luyện tinh vi hơn. Phàm khi giao đấu, ta ít sợ một đối thủ có sở học chân truyền hơn là một địch thủ sử dụng sở học hỗn tạp, bởi chúng ta khó nhận thức được thực lực của kẻ đó.
Người ngồi chính giữa mà cũng là Quái đại trầm giọng thốt :
- Nhị đệ luận đúng. Chúng ta không nên khinh địch!
Quái ngũ dường như nóng nảy không nhịn được chận lời :
- Đại ca! Mình nên đợi lão hay đến nhà lão?
Quái đại điềm nhiên :
- Đợi! Thế nào lão cũng đến.
Quái tam nhìn sững quái đại :
- Đại ca tin chắc?
Quái đại gật đầu :
- Lão nô thất phu đó thay mặt Tiết thần y đính ước với bọn ta, tự nhiên Tiết thần y không thất tín đâu. Mà dù lão có đến hay không cũng không quan hệ gì. Nếu đúng giờ hẹn mà lão không đến, mình kéo nhau đi tìm lão, liệu lão trốn đâu cho thoát.
Lão tứ phụ họa :
- Lão đại nói đúng! Đợi đến canh ba lão không đến thì mình đi.
Vừa lúc đó, trên con đường dẫn đến miếu Thổ Địa, còn xa lắm, một đóm đen nhỏ hiện ra. Đốm đen đó lớn dần tiến về phía miếu.
Quái đại nhìn sửng đốm đen một lút, tỏ vẻ kinh dị :
- Lão Tiết chỉ đến một mình?
Bốn người kia cùng kêu lên :
- Đã đến rồi à?
Quái tam nhìn đốm đen xác nhận :
- Quả nhiên chỉ có một người.
Quái tứ cất giọng khàn khàn cười lạnh :
- Lão nô thất phu cũng biết tự lượng sức mình xét người chứ! Nếu có theo Tiết thần y cũng chỉ để nạp mạng thôi.
Quái ngũ tiếp nối :
- Không phải lão thất phu sợ đâu! Có lẽ lão dự đoán bọn mình phân nhau, một nửa đón chận Tiết thần y, một nửa kéo đến đó tận diệt toàn gia họ Tiết nên lão ở đó để phòng thủ.
Quái nhị hừ nhẹ :
- Lão sẽ đến đây như thường khi đợi mãi ở nhà mà không thấy bọn ta kéo đến.
Quái tứ điểm một nụ cười đắc ý :
- Vậy càng hay! Ta hãy đợi lão đến đây. Nhưng trước hết, thanh toán họ Tiết xong cho rồi, chừng nào lão đến thì chúng ta đối phó sau.
Đốm đen lớn dần, lớn dần, biến thành người. Đó là một người già lưng hơi cong, nhưng còn ung dung lắm. Người đó vận y phục theo hàng tấn thân nhân sĩ.
Người đó, đúng là Tiết thần y, cũng dáng dấp, cũng gương mặt của hai mươi năm về trước, song da mặt đã thêm nhiều vết nhăn hơn.
Tiết thần y đã đến cổng miếu.
Long Môn ngũ quái vẫn ngồi yên tại chỗ, chín đạo nhãn quang bắn vào Tiết thần y. Họ vẫn lạnh lùng tàn khốc, không biểu lộ một nét tâm tính nào khác lạ.
Tiết thần y vừa đi vừa vuốt nhẹ chồm râu bước qua cửa.
Quái tam cao giọng hỏi :
- Tiết Đạo Lăng đến một mình à?
Tiết thần y ngẩng mặt lên thấy họ, vội vòng tay chào :
- Lão phu không hay năm vị đến Lạc Dương thành ra thất lễ nghinh tiếp, xin thứ cho lão phu vậy.
Lão tam trầm giọng :
- Ta hỏi ngươi chỉ đến một mình hay có mang ai theo tiếp tay không?
Tiết thần y kinh ngạc :
- Lục huynh đùa đấy à? Lão phu vừa nghe năm vị có lệnh đòi đến đây vội đi liền, còn mang theo ai nữa?
Quái tam, tên là Lục Hồng Phi, giương to đôi mắt cười rợn :
- Tiết Đạo Lăng! Trước mặt bọn ta nên thành thật là hơn!
Tiết thần y lại càng lộ vẻ kinh ngạc :
- Thật sự lão phu không biết Lục huynh nói gì.
Quái tam Lục Hồng Phi cười lạnh, đảo mắt nhìn xung quang, rồi nhìn đồng bọn cao giọng :
- Ngũ đệ hỏi thử lão, xem lão đối đáp làm sao!
Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ gằn giọng :
- Tam ca ta muốn biết ai đã mách với ngươi là bọn ta đợi ngươi ở đây?
Tiết thần y “Ạ” lên một tiếng nhoẻn miệng cười :
- Tưởng việc gì! Lão phu có nuôi một người bộc già, ngày ngày tưới hoa sau vườn. Chính Hầu huynh đã gặp người bộc già đó tại cổng tệ trang, y đã thuật lại với lão phu nên lão phu tìm đến đây nhận lỗi thất lễ nghinh tiếp...
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa chận lại :
- Có đúng ngươi nuôi hắn để tưới hoa?
Tiết thần y bình tĩnh thốt :
- Đúng vậy đó Đồ huynh ạ! Y là Diêm sư phó, đảm trách việc tưới hoa cho lão phu.
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa hỏi :
- Ngươi biết lai lịch hắn chứ?
Tiết thần y trố mắt :
- Lai lịch một tên bộc già tưới hoa? Đồ huynh nghĩ sao mà hỏi vậy?
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa bật cười khanh khách :
- Ta muốn hỏi ngươi thật sự có biết tên bộc già của ngươi đó là một cao nhân trá hình không?
Tiết thần y cứ lắc đầu ngơ ngác mãi :
- Trời! Diêm sư phó mà là một cao nhân trá hình ư? Không! Không thể được! Từ ngày lão phu dời cư đến Lạc Dương thấm thoát mười hai năm rồi. Cái lão Diêm sư phó đó đã đến nhận việc nơi nhà lão phu đã mười năm rồi. Thỉnh thoảng cao hứng thì nhấp nháp vài miếng rượu, còn ngoài ra thì chỉ có làm cái việc tưới hoa và bán hoa, có tỏ tình ý gì cho lão phu biết là y có võ công đâu?
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa xì một tiếng :
- Hắn tên họ là gì?
Tiết thần y đáp nhanh :
- Lão phu cũng không biết y tên họ là gì nữa. Do sự giới thiệu của vị Phương trượng Bạch Mã tự, lão phu nhận y vào giúp việc trong gia đình tại Bạch Mã tự. Người ta gọi y là Diêm sư phó thì lão phu cũng gọi y như vậy cho đến ngày nay.
Từ đầu đến giờ, quái đại cứ nhắm mắt ngồi im. Đến lúc đó, y mới mở mắt ra quát nhẹ :
- Tứ đệ! Hơi đâu hỏi lão.
Tiết thần y vội vòng tay hướng sang quái đại :
- Lão phu hân hạnh được quí vị đòi đến đây, chẳng hay có điều chi dạy bảo?
Quái đại Tây Môn Hạo vẫn ngồi bất động, gương mặt vẫn lạnh lùng cất tiếng hỏi :
- Tiết lão huynh thật sự không biết mục đích anh em lão đến Lạc Dương à?
Tiết thần y điểm một nụ cười :
- Lão phu đang chờ các vị chỉ giáo đây.
Quái đại Tây Môn Hạo trừng đôi mắt bắn hung quang sáng rực, bật chuỗi cười dài :
- Tiết lão huynh khéo giả vờ thì thôi! Không lẽ Tiết lão huynh đã quên đi cái việc hai mươi năm trước?
Tiết thần y giật mình, lùi lại ba bước, tỏ vẻ khiếp hãi :
- Hai mươi năm trước, lão phu nào có biết người thừa chết thiếu sống đó lại là cừu nhân của các vị? Vả lại, làm nghề của lão phu phải giàu lòng nhân ái, thấy có kẻ sắp chết trước mắt mà mình đành làm ngơ được sao? Tự nhiên lão phu phải chữa trị cho vị bằng hữu đó.
Lão ngừng lại nhìn bọn Long Môn ngũ quái dò phản ứng, đoạn nói tiếp :
- Ngờ đâu vị bằng hữu đó, dù tình trạng chưa được khả quan, không từ biệt lão phu bỏ đi mất, lão phu còn biết y đi đâu để mà tìm giao lại cho các vị? Sự việc cách nay đã hai mươi năm dài, lão phu tưởng dù thù sâu oán nặng đến đâu các vị cũng nguội lạnh rồi, lão phu mạn phép...
Quái đại Tây Môn Hạo hét chận :
- Câm ngay! Nếu năm xưa ngươi đừng can thiệp chuyện cứu người, thì lão Nam Cung đã đi đời rồi, còn đâu bọn ta phải nhọc công đi tìm kiếm? Vả lại, tìm Nam Cung có gì hơn là hỏi ngay ngươi?
Quái nhị Lý Nguyên Hồng trầm giọng tiếp nói :
- Cũng như ngươi, nếu lúc đó ngươi bị bọn ta hạ sát thì có đỡ cho bọn ta hôm nay khỏi phải mất công đến Lạc Dương không?
Tiết thần y cười khổ đáp :
- Các vị tìm lão phu là một việc thất sách đó! Lão phu còn biết làm thế nào để các vị hiểu rõ can trường?
Quái tam Lục Hồng Phi cao giọng :
- Cần gì phải giải thích! Cứ giao cái lão tặc Nam Cung ra cho bọn ta và ngay cả Hắc Thánh Thần Tiêu, bọn ta sẽ để cho ngươi được yên ổn.
Tiết thần y chớp ngời ánh mắt, chừng như muốn phát tác, song lão cúi gầm đầu xuống, ngăn chận không cho cơn giận đừng trào lên, vòng tay thốt :
- Tam đại hiệp không còn xuất hiện trên giang hồ hơn mười năm qua, lão phu biết hắn ở đâu mà tìm giao nạp cho các vị? Cổ nhân đã nói oan gia nên cởi không nên buộc, các vị dù bức chết lão phu, cũng không thu hoạch được gì hơn.
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa chớp con mắt duy nhất, chiếu hung quang thẳng vào mặt Tiết thần y, bật lên tiếng cười tàn khốc :
- Vậy là ngươi cầm chắc cái chết!
Tiết thần y hơi giận. Đôi mắt lão cũng sáng ngời lên, lão cười lạnh :
- Việc sống chết lão phu không coi trọng nữa, các vị dạy thế nào lão phu phải vâng theo thế ấy.
Quái tứ Tây Môn Hạo khẽ gật đầu :
- Tôi thừa hiểu Tiết lão ca hôm nay khác hẳn trước rất nhiều!
Quái tam Lục Hồng Phi cười lớn :
- Tiết Đạo Lăng! Thật sự ngươi khinh thường bọn ta.
Tiết thần y vòng tay lễ phép :
- Nào dám vậy! Chính các vị khinh thường lão phu thì có.
Quái tứ Đồ Minh Nghĩa trợn tròn con mắt duy nhất :
- Ngươi không thấy quan tài là chưa nghĩ đến cái chết!
Tiết thần y thản nhiên :
- Lão phu đã từng chứng kiến bao cảnh hấp hối của bao nhiêu người rồi nên rất quen với cái chết, làm gì phải sợ cái quan tài.
Quái đại Tây Môn Hạo khẽ vuốt chòm râu thưa bạc trắng, đưa ánh mắt sang quái ngũ Hầu Ngạn Vũ, gật đầu :
- Ngũ đệ! Tiết lão ca trong hai mươi năm qua chắc đã luyện được thêm tý võ công tuyệt học, hãy ra mà lãnh giáo một vài chiêu của người đi!
Quái đại vốn tính âm trầm hiểm độc, thừa hiểu trong nhà Tiết thần y có cao thủ, dĩ nhiên võ công của lão tất phải luyện được đến nơi đến chốn, y muốn Quái ngũ xuất thủ giao đấu để cho y ở bên ngoài quan sát võ công Tiết thần y, xem thực lực của địch như thế nào, chứ chẳng phải là hắn tin tưởng võ công của Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ đủ sức hạ Tiết thần y.
Tiết thần y tỏ vẻ khiêm nhường :
- Tài hèn, sức mọn có đáng gì cho các vị đề cao. Thật ra lão phu nghĩ còn kém xa các vị! Huống chi lão phu cùng các vị không có thâm cừu đại oán, hà tất chúng ta phải giao đấu với nhau. Xin các vị suy nghĩ lại!
Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ đứng lên, rút trong tay áo ra một chiếc đoản quảy cầm tay, bật cười ghê rợn :
- Tiết Đạo Lăng! Ngươi bất tất phải nói nhiều. Ta hãy thử đo lường công lực của ngươi thủ xem sao.
Tiết thần y chớp ánh mắt lạnh lùng, nhìn Long Môn ngũ quái một lượt, ánh mắt đó vụt tắt ngay, không để cho họ bắt gặp kịp. Lão vòng tay cười nhẹ :
- Hầu huynh nói thế chứ lão phu đâu phải là địch thủ của Hầu huynh! Sở học của lão phu đâu đáng để cho hàng thức giả ghé mắt? Lão phu chỉ mong Hầu huynh hãy chỉ điểm cho một vài tuyệt học, may ra có thể tự vệ được trong trường hợp nguy cấp.
Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ mặt đầy sát khí :
- Ngươi dùng vũ khí gì?
Tiết thần y thong thả lấy trong mình ra một ống tiêu bằng sắt màu đen, điểm một nụ cười :
- Bình sanh lão phu không hề dùng vũ khí với bất kỳ ai, nhưng bắt buộc đêm nay phải dùng đến vật này hầu bảo vệ sinh mạng trước bản lĩnh tân kỳ của Hầu huynh.
Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ hừ lạnh :
- Ngươi có chắc là bảo vệ được sinh mạng chăng?