Hắc Thánh Thần Tiêu

Chương 46

Kể cả Đàn chủ đoàn người gồm hai mươi bốn mạng đi trong đêm tối, âm thầm lặng lẽ không vang lên một tiếng chân khẽ, đủ biết tất cả có thuật khinh công tuyệt cao.

Họ lại xuống chân núi, vòng qua hướng Nam, đi độ sáu bảy dặm đường, đến một con suối rộng. Con suối đó bắt nguồn từ bên cạnh Tử Vi đàn chảy đến đây, thẳng đến tận phương trời xa càng rộng, để trở thành một con sông, một thủy đạo ăn thông với Bách Hoa cốc.

Nơi bờ suối đã có sẵn ba con thuyền.

Đàn chủ và bốn thiếu nữ xuống con thuyền thứ nhất, còn chín người từ số hiệu thứ nhất đến số mười xuống con thuyền thứ hai, số còn lại xuống thuyền thứ ba. Bạch Thiếu Huy số hiệu mười chín cuối cùng tự nhiên trong con thuyền thứ ba.

Đoàn người xuống xong, thuyền tách bến xuôi dòng.

Cửa thuyền đóng kín, bên trong tối đen. Bạch Thiếu Huy vận dụng nhãn quang quan sát đồng bọn, nhận thấy người ngồi bên cạnh chính là Vương Lập Văn, mang số hiệu mười tám.

Tuy lấy làm lạ không rõ Đàn chủ cho thuyền chở bọn danh thủ này đi đâu, song chàng không cần tìm hiểu bởi có cố suy nghĩ cũng không hiểu được gì, chàng chỉ lưu ý đến bọn đồng hành thôi.

Thuyền đi một lúc lâu, bỗng nghe tiếng sóng vỗ nước nghe chanh chách.

Bạch Thiếu Huy giật mình đoán là thủy đạo đến chỗ hẹp, có lẽ xuyên qua lòng hang núi, thuyền rẽ nước nổi sóng dập vào đá nên có tiếng kêu như thế.

Động tánh hiếu kỳ Bạch Thiếu Huy vận công vào ngón tay trỏ, chọc thủng một lỗ nhỏ nơi mui thuyền đan bằng nan tre ghé mắt nhìn ra ngoài.

Quả đúng như chàng đoán, thủy đạo xuyên qua hang đá nhưng chẳng biết sẽ đưa về đâu.

Chàng nhìn lại những người đồng hành, thấy ai ai cũng mơ màng ngủ gà ngủ gật.

Cho là một cơ hội tốt để xem số hiệu mười tám có đúng là Vương Lập Văn không, chàng đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, rồi dùng phép truyền âm nhập mật gọi :

- Vương huynh! Vương huynh! Tỉnh lại chứ ngủ gì mà say thế?

Số hiệu mười tám giật mình mở mắt, nhìn chàng trừng trừng?

Bạch Thiếu Huy lại dùng phép truyền âm nhập mật thốt tiếp :

- Tại hạ là Bạch Thiếu Huy đây Vương huynh ạ!

Số hiệu mười tám không biểu hiện một cảm nghĩ nào cả, hắn nhắm mắt lại như cũ.

Bạch Thiếu Huy thầm than :

- Đúng là Vương huynh bị Vô Ưu tán làm mê thất tâm thần quá nặng, đã lâu lắm rồi mà vẫn còn mơ màng dật dờ dở tỉnh dở mê! Ghê thật! Vô Ưu tán quả lợi hại! May mà Cửu Nghi tiên sinh đã lo liệu trước, tặng cho ta viên thuốc phòng ngừa, nếu không thì giờ đây ta có khác gì bọn này đâu.

Chàng đâm lo tự hỏi, đơn thân độc lực như chàng phải làm cách nào cứu nạn cho Kim Nhất Phàm và bốn công tử Vương, Triệu, Tiền, Trác.

Chàng lại nghĩ chuyến xuất hành này sẽ đưa tất cả về đâu? Nếu cứu được Vương Lập Văn, chàng có cơ hội trở lại Bách Hoa cốc cứu cả bốn người kia chăng?

Thuyền cứ lướt đi không bao lâu ánh sáng lờ mờ rọi qua lỗ hổng do chàng dùng ngón tay chọc thủng nơi hông mui.

Chàng ghé mắt nhìn qua lỗ hổng, nhận thấy thuyền đã ra khỏi lòng hang, trăng non chưa tắt, rải ánh sáng nhạt mờ lành lạnh xuống vạn vật, chính ánh sáng đó xuyên qua lỗ hổng nơi mui thuyền rọi vào.

Thuyền lại lướt đi đi mãi như tiến về vô tận.

Không biết bao nhiêu lâu nữa, bỗng cánh cửa thuyền mở toang, ánh dương quang ùa ập vào, làm cho mọi người chói mắt bừng tỉnh.

Một đại hán áo đen mang vào một mâm thức ăn sáng cao giọng thốt :

- Các vị dùng điểm tâm.

Hắn để mâm thức ăn đó, không chờ nghe ai nói gì, lùi ra ngoài đóng cửa thuyền lại.

Chín người kia và Bạch Thiếu Huy không cần ai mời ai, cầm chén cầm đũa lẳng lặng ăn, lẳng lặng uống.

Ăn uống xong người này nhìn người kia, không ai nói với ai một tiếng.

Rồi tất cả nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, trừ Bạch Thiếu Huy cứ trầm tư mặc tưởng mãi.

Đại hán áo đen trở lại thu dọn mâm bát lui ra.

Rồi đến bữa cơm trưa, rồi đến bữa cơm chiều, rồi đêm xuống tình trạng vẫn y như vậy, người cứ ngủ, ngủ rồi ăn, ăn rồi thuyền cứ lướt đi.

Qua một ngày, qua hai ngày, vào ngọ thì thuyền đã ra đến sông lớn.

Rồi ngày thứ hai, thứ ba đến. Qua lỗ hổng Bạch Thiếu Huy trông thấy trên giòng sông, thuyền khách, du khách thương xuôi ngược dập dìu.

Sau bữa cơm chiều một chút, thuyền dừng lại ở bờ sông.

Đại hán áo đen mở cửa thuyền, bảo mọi người theo lên theo số thứ tự.

Quanh chàng là một vùng hoang dã, rộng mênh mông, màn đêm đã phủ xuống khắp vạn vật.

Trong bóng đêm Tử Vi đàn chủ đứng lặng kiểm điểm số người lên bờ xong, đoạn vẫy tay ra lệnh tiến tới.

Chính Đàn chủ phóng mình đi trước, dẫn đường bốn thiếu nữ theo sát hai bên.

Mười chín danh thủ kể cả Bạch Thiếu Huy nối đuôi cá chạy theo, cùng trổ thuật khinh công, thoát đi như bay, nhẹ nhàng như cánh chim không gây ra một tiếng động.

Bạch Thiếu Huy vừa chạy vừa lưu ý nhìn hai bên đường, chàng nhận ra thoạt đầu đoàn người do con đường nhỏ tiến tới, dần dần ra đến đường lớn.

Chạy như thế độ ba mươi dặm, bỗng trước mặt hiện ra một tòa nhà cao rộng, có tường rào bao bọc chung quanh.

Tòa nhà đó chặn ngang lối đi.

Bạch Thiếu Huy nghi ngờ thầm hỏi :

- Đàn chủ xuất lãnh đám danh thủ này định đi đâu? Định đánh cướp nhà giàu nào đây chăng?

Đoàn người tiến tới khi còn cách tường rào ngôi nhà đó độ hai trượng. Đàn chủ dừng lại nhún chân nhảy vọt lên không đáp xuống đầu tường.

Bốn thiếu nữ áo tím thêu hoa cũng nhún chân nhảy theo.

Đàn chủ đưa tay vẫy vẫy, đoạn nhảy xuống bên trong tường rào.

Bốn thiếu nữ cũng tung mình theo sát, mười tám danh thủ và Bạch Thiếu Huy không chậm trễ cũng vượt tường vào theo.

Vào trong rồi, Đàn chủ dẫn đầu đoàn người tiến tới.

Không bao lâu họ đến vọng cửa lớn.

Khi đến vòng tường, Bạch Thiếu Huy đã có nghi ngờ nhưng không dám quả quyết hẳn, bởi bóng đêm mờ mờ và tường rào nhà nào cũng thế, cũng cao cũng rộng. Vả lại chàng cũng chưa có dịp vào ra thường ở những nơi hào phú kể từ ngày chàng tới Lạc Dương dấn thân vào gió bụi giang hồ.

Nhưng nhìn qua vọng cửa, chàng giật mình sửng sốt, chàng đã nhận ra ngôi nhà này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là phủ trạch của Vương Lập văn ở phía Tây Thành Đô.

Thì ra đoàn người sau ba ngày đường thủy đã đến Thành Đô và mục tiêu cuộc viễn du này là khám soát ngôi nhà Vương Lập Văn.

Nếu khám soát ngôi nhà này, chắc chắn chúng cũng viếng luôn nhà họ Tiền, họ Triệu và họ Trác.

Thời khắc lúc vào đầu canh hai, khắp năm dãy nhà trong trang viện họ Vương không có một bóng đèn. Có lẽ người trong trang viện đã say nồng trong giấc điệp.

Tử Vi đàn chủ dừng chân trước cửa tay đặt lên đốc kiếm, sắc mặt trầm nghiêm.

Bốn thiếu nữ phân đứng hai bên, trong tư thế sẵn sàng ứng biến mọi diễn biến.

Mười tám danh thủ và Bạch Thiếu Huy đứng lặng phía sau chờ lệnh.

Bạch Thiếu Huy nhìn thoáng Vương Lập Văn trông thấy hắn vẫn ngơ ngác ngác, chàng nhẹ thở dài thầm than cho hắn mê thất tâm thần đến độ về đến gia cư rồi mà không mảy may nhận thức!

Tử Vi đàn chủ ngưng thần nghe ngóng động tĩnh, đôi mắt bừng bừng sát khí, một lúc lâu đột nhiên y vẫy tay trầm giọng ra lệnh :

- Tất cả theo ta cùng vào, nếu gặp kẻ nào ngăn chặn, cứ hạ sát không cần phải hỏi han gì cả.

Bạch Thiếu Huy sôi giận thầm nghĩ :

- “À! Ra bọn này quyết tận diệt toàn gia Vương huynh đây! Hừ đã có Bạch Thiếu Huy các người đừng hòng đắc ý”.

Đàn chủ ra lệnh xong bước nhanh đến cổng.

Đoàn người phía hậu lập tức bước theo, không một ai do dự.

Hai thiếu nữ áo tím thêu hoa vượt qua Đàn chủ đẩy mạnh cánh cổng.

Một tiếng két vang lên rờn rợn trong đêm vắng, cánh cửa mở vào trong theo đà tay hai nàng. Thì ra cánh cổng chỉ đóng hờ không cài then.

Trong bóng tối mờ mờ, không một tiếng động khẽ, không một bóng người ẩn hiện.

Theo chân Đàn chủ đoàn người tiến vào cánh cổng, vào đến vọng cửa thứ hai, cửa vẫn đóng hờ, theo đà tay xô là mở ra liền.

Vẫn bóng tối mờ mờ không tiếng động, không bóng người, khoảng sân rộng bên trong cửa chìm trong tịch mịch hãi hùng.

Đoàn người vượt qua khoảng sân, đến bậc thềm dãy nhà thứ nhất.

Đàn chủ quắc mắt nhìn quanh, một lượt đoạn ra lệnh :

- Vào lục soát!

Mười tám danh thủ và Bạch Thiếu Huy lập tức vâng lên một tiếng, phân ra mỗi người chạy một hướng.

Đàn chủ tay sờ đốc kiếm, đứng nghiêm tại gian giữa của dãy nhà, nơi dùng làm khách sảnh, uy nghi như viên tướng soái chờ nghe báo cáo.

Bốn thiếu nữ áo tím thêu hoa phân ra đứng mỗi nàng một góc cạnh Đàn chủ, tay thủ kiếm, ánh thép chói ngời, sẵn sàng hy sinh trong nhiệm vụ phòng vệ.

Bạch Thiếu Huy sợ bọn danh thủ mất lý trí đó hung hăng thi hành lệnh của Đàn chủ, vọng sát hại vô cớ, nên giở hết tốc độ khinh công, đảo quanh dãy nhà một vòng cố báo hiệu cho người nhà họ Vương chạy trốn trước khi đám danh thủ đến nơi.

Nhờ chàng có đến đây tạm trú một đêm nên chàng rất quen thuộc đường đi lối lại trong nhà, chàng không cần dò dẫm cứ chạy, chạy quanh dãy nhà mà không gặp một bóng người nào.

Chàng thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ :

- “Người nhà của Vương huynh đã bỏ đi sau khi nghe Vương huynh thất tung! Cũng may đấy! Nếu không họ sẽ lâm vào sát kiếp ghê gớm!”

Một lúc sau đám danh thủ kể cả Bạch Thiếu Huy trở về khách sảnh.

Họ đến trước mắt Đàn chủ trình :

- Bọn thuộc hạ tìm khắp các gian phòng, không gặp một người nào cả.

Đàn chủ hừ lạnh ra lệnh :

- Vào dãy nhà thứ hai tiếp tục lục soát!

Y phóng mình đi trước, bọn thuộc hạ không thu thập một kết quả nào. Dãy nhà vắng lặng như bỏ hoang từ mấy hôm nay.

Đến lúc đó Đàn chủ thoáng lộ vẻ kinh dị, y quắc mắt nhìn tả, nhìn hữu trầm lạnh giọng thốt :

- Trước khi xuất hành ta có sai phái bốn cao thủ đến đây dọ thám, bốn cao thủ đó có đi nhưng chẳng có về! Rồi đến bọn Độc Yết Lục thất nương cũng mất tích luôn! Thế là nghĩa gì? Phải chăng đối phương đã có tay lợi hại chủ trì cục diện? Đã thế sao họ không chường mặt ra khai chiến với ta mà lại ẩn trốn?

Một thiếu nữ áo tím đưa ra nhận xét :

- Hay là hành động của chúng ta bị bại lộ? Đối phương đã biết được tin tức trước khi chúng ta đến đây?

Đàn chủ lắc đầu :

- Không thể có việc đó được! Kế hoạch của chúng ta vô cùng cẩn mật, làm gì có kẻ biết được mà thông tin cho chúng?

Một thiếu nữ khác tiếp nối :

- Nếu không ẩn tránh nơi khác thì chúng phải có mai phục chờ chúng ta.

Đàn chủ cười lạnh :

- Bổn tòa vâng lệnh đến đây, là cốt ý để hội diện với kẻ chủ trì cuộc đối lập, xem con người ấy là nhân vật thế nào, dù có mai phục bổn tòa há sợ sao?

Rồi y dõng dạc ra lệnh :

- Vào sâu ngay! Đến dãy nhà thứ ba!

Dãy nhà thứ ba là phần trung ương của khu trong viện, muốn vào đến nơi phải qua một khoảng sân rộng, đến một vuông tường, lối ra vào vuông tường có hai cửa tiền và hậu.

Tiền môn rộng hơn hậu môn, người trong trang viện quen gọi là chánh môn.

Chính bọn Tử Vi đàn chủ tiến về chánh môn, chánh môn có hai cánh to lớn sơn đen lúc đó đóng im ỉm.

Đàn chủ và đám danh thủ đến trước cửa, chưa ai làm động tác gì, đột nhiên hai cánh cửa vụt mở toang ra.

Hai cánh cửa làm bằng gỗ dày nặng đến mấy trăm cân, dù có trận bão đùa qua vị tất đã thổi bật tung nổi. Thế mà lúc đó không có một ngọn gió nhẹ nào, đoàn quân áo tím vừa đến là nó mở thoát ra. Lạ kỳ thật!

- Có người bên trong mở ra chăng?

Không! Chẳng có ma nào bên trong cả, bởi sau vọng cửa là một khoảng sân rộng dù cho kẻ nào đó mở cửa, dù kẻ đó có thuật khinh công siêu đẳng, cũng không thể thoát được trước ánh mắt như điện của Đàn chủ.

Cửa mở ra rồi khung cảnh vẫn tịch mịch lạnh lùng. Dù thính giác linh diệu đến đâu, Đàn chủ vẫn không nghe tiếng động nào cả.

Sự tình làm cho Đàn chủ phải kinh nghi phần nào. Tự nhiên y nắm chặt đốc kiếm, sẵn sàng rút ra khỏi vỏ, giương tròn mắt nhìn qua vọng cửa.

Tuy nhiên dù sao đi nữa, Đàn chủ vốn là tay hữu hạng trong Bách Hoa cốc bản lĩnh đạt đến mức thượng thừa, vả lại cái chủ tâm của y đến đây là để hội diện với người lãnh đạo của nhóm đối lập là vì một việc nhỏ nhen như vậy mà lạnh lòng sao?

Huống chi từ trước đến giờ Đàn chủ tự hào là tay vô địch trong võ lâm, thì một nhóm người tại đất Thành Đô chưa hẳn làm cho y nao núng.

Cắn chặt đôi môi, ánh mắt lạnh lùng, Đàn chủ sau phút giây trầm lặng, ngang nhiên bước qua cửa.

Bốn thiếu nữ, mười chín cao thủ theo liền.

Bên trong chánh môn là một vuông rộng, lát đá bằng, đoàn người vừa vượt qua độ nửa khoảng sân...

Lúc đó vầng trăng non đã khuất từ lâu trong đám mây dầy, ló ra dải ánh sáng bàng bạc xuống vuông sân, soi rọi đoàn người khá rõ.

Ánh trăng chiếc trên bậc thềm, soi rõ một bóng người không biết xuất hiện tại đó từ lúc nào, vận áo dài đen, tác độ lục tuần.

Lão nhân đó có thân hình cao lớn, ốm, hàm râu thưa bạc trắng, thanh trường kiếm đeo sau lưng ló chuôi qua vai, dáng dấp như bức tượng đồ của vị tiên họ Lã trong số bát tiên của nước nhược non bồng.

Phải! Lão nhân giống hình họ Lã Đồng Tân vô cùng, bởi lão từng tập luyện trong vai tiên ông họ Lã trong đội cà kheo của các công tử đất Thành Đô.

Và lão là Nghê Trường Lâm lãnh đội.

Thoáng thấy lão Đàn chủ khẽ giật mình.

Nghê Trường lâm điểm một nụ cười, vòng tay hỏi :

- Tôn giá từ Bách Hoa cốc đến?

Tử Vi đàn chủ không đáp câu hỏi, mà gằn giọng hỏi lại :

- Người là chủ nhân tòa trang viện này?

Nghê Trường Lâm lắc đầu :

- Lão phu vâng lệnh chực chờ tiếp đón người trong Bách Hoa cốc. Nếu tôn giá không từ Hoán Hoa cung đến đây xin lui ra ngay kẻo không còn kịp.

Bạch Thiếu Huy thở phào thầm nghĩ :

- “Như vậy là gia quyến Vương huynh đã chuẩn bị chu đáo rồi!”

Đàn chủ cười lạnh xác nhận :

- Bổn tòa từ Bách Hoa cốc đến!

Nghê Trường Lâm tiếp nối, thần thái của lão bình thản vô cùng :

- Lão phu muốn biết thân phận của tôn giá tại Bách Hoa cốc như thế nào để tiện báo trình lên phu nhân!

Tử Vi đàn chủ hừ một tiếng trầm giọng :

- Đàn chủ Tử Vi đàn trong Bách Hoa cốc.

Nghê Trường Lâm lại vòng hai tay lượt nữa :

- Vậy ra chính Đàn chủ! Lão phu không được biết sớm thành cam thất lễ!

Lão không đợi nghe Đàn chủ nói gì, buông dứt câu lão liền quay mặt về phía hậu cũng thốt :

- Báo cáo với phu nhân người khách quý của chúng ta là Đàn chủ Tử Vi từ Bách Hoa cốc đến đây!

Một giọng nói lạnh lùng từ trong bóng tối phát ra, tuy không to lắm nhưng chấn dội cả màng tai người nghe :

- Hãy hỏi chúng đêm tối canh khuya, kéo nhau cả đám cả lũ đến đây có ý tứ gì?

Bạch Thiếu Huy thầm nghĩ :

- “Không ngờ tại Vương phủ cũng có một vị phu nhân. Lúc ta đến đây Vương Lập Văn không đưa ta vào bái kiến, nên không rõ bà ta là nhân vật như thế nào, bà ta là chi của Vương huynh? Có lẽ võ công của bà cũng cao cường lắm, nên mới có thái độ cao ngạo như thế. Song vị phu nhân tại Bách Hoa cốc với bà ai hơn ai kém?”

Nghê Trường Lâm day lại đối diện với Đàn chủ :

- Phu nhân muốn biết mục đích cuộc viếng thăm này của Đàn chủ!

Tử Vi đàn chu không đáp chỉ hỏi lại :

- Bổn tòa muốn biết phu nhân của người là ai?

Nghê Trường Lâm gật đầu :

- Lão phu đã bảo là nghênh đón người trong Bách Hoa cốc thì tự nhiên khi gặp Đàn chủ rồi, phải nói rõ phu nhân là ai cho Đàn chủ biết chớ.

Đoạn lão chỉnh sắc mặt nghiêm giọng đáp :

- Có lẽ Đàn chủ là môn hạ của Hoán Hoa phu nhân? Từ lúc Hoán Hoa phu nhân xuất hiện trên giang hồ, thì bảng danh sách võ lâm cũng ghi thêm một nhân vật Táng Hoa phu nhân.

Đàn chủ cười lạnh :

- Bổn tòa có ý muốn gặp Táng Hoa phu nhân xem con người ấy là nhân vật như thế nào?

Giọng nói lanh lảnh phát từ bóng tối vọng ra đáp lời Đàn chủ :

- Người có tư cách gì vọng tưởng hội kiến với ta?

Đàn chủ ngẩng mặt lên không trung bật cười lanh lảnh :

- Bổn tòa xem thiên hạ võ lâm như cỏ rác thì một nữ nhân, phỏng có giá trị gì mà cao ngạo đối với bổn tọa?

Có tiếng quát to chặn ngay câu nói của Đàn chủ :

- Câm mồm ngay!

Quát xong Táng Hoa phu nhân trầm nghiêm giọng, tiếp nối :

- Ngươi có khẩu khí to lắm đấy, dám mở miệng miệt thị tất cả hào kiệt giang hồ! Câu đó tưởng suốt đời sư phó người cũng không bao giờ dám nói ra!

Bà dừng lại một chút đoạn tiếp :

- Nhưng ta không chấp gì một câu ngông cuồng, ta sẽ cho người biết ta là ai, bởi ta cần hỏi người mấy câu.

Đoạn bà ta cao giọng ra lệnh :

- Đốt đèn lên!
Bình Luận (0)
Comment