Hương Hương mở to đôi mắt :
- Người đó tốt bụng đấy chứ, hở mẹ?
Phu nhân thở dài :
- Hương Hương, con nên nhớ điều này. Lời nói với tâm địa con người thường trái ngược nhau, lời nói càng đẹp, tâm địa càng xấu. Bậc anh hùng có phẩm cách nhìn vào phẩm cách là biết rõ con người. Kẻ gian hùng thường có chủ trương mà chủ trương thì tiềm tàng, nó không lồ lộ như phẩm cách, nên kẻ gian hùng để trang sức bằng lời hay, tiếng dịu, do đó kẻ đối thoại dễ bị quyến rũ. Cho nên đừng bao giờ tin vào lời đẹp của ai, nhất là những kẻ mà mình gặp gỡ lần đầu. Càng dè dặt hơn nữa, là những thiếu nữ có chút nhan sắc, đối với nam nhân.
Cửu Độc Nương Tử cười lớn :
- Đừng quá sợ nam nhân như thế chứ! Nam nhân là một loại động vật đáng yêu nhất trên thế giới mà!
Hương Hương lo lắng :
- Vậy ra mẹ đã gặp một kẻ xấu nhất đời? Mẹ ơi! Rồi sau đó sự việc ra sao?
Phu nhân tiếp nối :
- “Y nói gì mặc y mẹ không lưu ý, mẹ quay mình bước đi, y vội gọi mẹ lại, giọng tha thiết: “Cô nương đừng nghi ngờ, tại hạ không phải là kẻ bại hoại đâu! Đêm đã khuya rồi, cô nương lại đơn độc, còn định đi đâu nữa? Nếu có sự bất trắc gì thì sao?”
Mẹ không lưu ý cứ bước mau định tránh xa y, càng xa càng tốt, càng xa nhanh càng tốt hơn.
Nhưng một mùi hương thoảng qua mặt mẹ theo làn gió phất, y đã hiện ra trước mặt mẹ, chặn đường. Y cười hì hì tiếp nối: “Tại hạ cố giải thích với cô nương, cô nương không chịu nghe, vậy là cô nương cho rằng tại hạ không phải là người tốt rồi?”
Thân pháp của y linh diệu như thế, mẹ phải ngán, hễ ngán thì phải đề phòng, mẹ chỉ đáp gọn: “Người hãy tránh ra cho ta đi, ta có việc gấp không cần nhà người giúp đỡ gì cả!” Hắn ta lại cười tiếp: “Tại hạ có hảo ý, xin cô nương đừng nghi oan”.
Y không chịu tránh qua một bên, nhường đường cho mẹ đi tới. Mẹ vừa lo sợ vừa nóng nảy hét lên: “Nếu người không tránh đường, ta sẽ vô lễ đấy”.
Mẹ không đợi y nói gì, vung tay đánh ra một chiêu “Phong Hoa Thất Chi”.
Chiêu đó mẹ chỉ đánh dứ thôi, bản ý không muốn sanh sự với y, bất quá mẹ mong y nhảy tạt qua một bên trống lối mẹ vọt đi liền.
Y vươn ra chụp vào cổ tay của mẹ. Mẹ lật ngửa bàn tay đập khẽ vào tay y.
y rút tay về cười hì hì: “Cô nương ngoan cố quá, tại hạ thành thực chừng nào cô nương nghi ngờ chừng ấy! Có nói gì nữa cũng chỉ phí công thôi!”
Y liền đưa bàn tay tả lên búng một ngón. Một mùi hương nhẹ thoảng qua mũi mẹ hôn mê liền”.
Hương Hương kêu lên :
- “Thất Bộ Đàn Hương”! Trời! Rồi sao nữa hở mẹ?
Phu nhân trầm buồn gương mặt :
- Khi mẹ tỉnh lại mới phát giác ra mình đang nằm trên một chiếc giường gấm trong một tòa thạch thất, thư sanh đứng bên cạnh, miệng điểm một nụ cười. Mẹ vừa thẹn vừa lo, nhưng mà làm gì được? Mẹ tủi uất quá, bật khóc. Mẹ khóc, y cố tìm lời an ủi, sợ mẹ quẫn trí tự tử.
Bà thở dài mơ màng nhìn ra xa.
Cửu Độc Nương Tử thản nhiên hỏi :
- Thư sinh có đụng gì đến bà chăng?
Phu nhân thoáng ửng hồng đôi má :
- Không một nam nhân nào chịu phí công đưa một thiếu nữ gặp gỡ giữa đêm khuya về nhà mà không hưởng lợi gì cả. Khi già tỉnh lại biết mình đã bị xâm phạm tiết hạnh, chỉ còn biết khóc mà thôi! Ván đã đóng thuyền thân phận cô đơn, Bách Hoa cốc lại không buông tha, trong hoàn cảnh đó, dù muốn dù không, già cũng phải nương nhờ theo y.
Phu nhân dừng lại một lúc lâu. Không ai thốt ra một lời nào, không khí có vẻ nặng nề với niềm đau khổ do phu nhân vừa kể.
Bà thuật tiếp :
- Từ đó già lưu lại trong gian thạch thất, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân. Thư sanh đó với gì, kể ra cũng chí tình chí nghĩa, luôn luôn chiều chuộng bà. Già được an thân trong thời gian đó. Thỉnh thoảng già lại nhớ đến Hương Lăng thơ thơ, nhớ đến thanh niên họ Phạm, tự hỏi không rõ hiện tại cả hai đưa nhau đến tận phương trời nào? Sau đó già thọ thai với y, sanh ra Hương Hương đây!
Hương Hương kêu lên :
- Con là con của Văn Hương giáo chủ?
Phu nhân gật đầu.
Hương Hương xúc động vô cùng hấp tấp hỏi :
- Mẹ! Mẹ, cha con hiện giờ ở đâu?
Phu nhân lộ vẻ căm hờn trong ánh mắt :
- Chết rồi!
Hương Hương rú một tiếng, vừa thương tiếc, vừa hãi hùng. Xưa nay nàng tự hỏi không rõ phụ thân là ai. Giờ biết được rồi thì người đã chết! Có gì đau đớn cho nàng hơn?
Phu nhân không để ý đến sự xúc động mãnh liệt của nàng, trầm giọng hỏi :
- Nơi phía hậu có một tòa thạch thất nữa, con biết chứ?
Hương Hương gật đầu :
- Biết! Mẹ thường cấm con bén mảng đến đó!
Phu nhân tiếp nối :
- Ngôi nhà đó có ba gian, gian chính giữa có tượng tổ sư, còn hai gian hai bên là nơi luyện thuốc của Giáo chủ. Giáo chủ thỏa mãn mọi ý muốn của mẹ, nhưng không chấp nhận cho mẹ vào ngôi nhà đá đó. Y bảo rằng tổ sư ngày trước, có buộc y thề độc, không để cho nữ nhân vào gian thạch thất đó, sợ cái hôi hám của nữ nhân làm ô trọc không khí tôn nghiêm. Y tha thiết yêu cầu già đừng vì một lý lẽ gì, vào đấy cho y được giữ trọn lời thề.
Hương Hương chớp mắt :
- Thảo nào mẹ chẳng cấm con!
Phu nhân lại tiếp :
- “Cứ mỗi sáng Giáo chủ vào thạch thất, quá trưa mới trở ra, bảo rằng tham bái tổ sư, lo việc thờ phụng. Mẹ đã có ý nghi ngờ ngay từ buổi đầu! Và mẹ lập tâm khám phá những gì y làm đều đều, hằng ngày trong ngôi nhà đá đó.
Một hôm mẹ theo dõi y, y đi trước, mẹ len lén theo sau. Lạ lùng thay, y không đi vào gian giữa, nơi có thờ tượng tổ sư, mà lại vào gian bên tả. Mẹ đợi cho y khép kín cửa lại rồi mới đến cạnh bên cửa sổ, theo khe hở nhìn vào.
Mẹ hết sức hãi hùng, trông thấy những gì bên trong gian nhà đó. Qua giây phút hãi hùng, mẹ phẫn nộ, mẹ nóng nảy, không dằn được lòng vội đẩy mạnh cửa tiến vào...”
Hương Hương trố mắt :
- Mẹ nhìn thấy gì?
Bạch Thiếu Huy, Cửu Độc Nương Tử, Phạm Thù cũng hiếu kỳ, muốn biết bà ta thấy gì trong gian nhà đó đến nỗi giận sôi không dằn được.
Phu nhân đưa tay đè ngực, chừng như bà còn sôi giận như lúc nào. Bà rung rung giọng thốt :
- Y vào trong gian nhà rồi, từ từ tháo chiếc mặt nạ nơi mặt. Trời cái gương mặt anh tuấn đêm nào, mẹ trông thấy dưới ánh trăng trên bờ suối là một gương mặt giả, và hiện tại Văn Hương giáo chủ bằng mặt thật, một gương mặt già nua, với hàng ngàn nếp nhăn, chằng chịt những khối thịt to nhỏ, u nần, đen sạm, một gương mặt xấu xí ghê tởm! Một lão quái vật!
Hương Hương quên thở nhìn mẹ không chớp!
Phu nhân bắn hung quang sáng rực, tỏ rõ bà còn căm hờn đến nay, niềm oán hận theo thời gian có tăng không giảm. Bà tiếp :
- “Khi người ta tỉnh cơn ác mộng, người ta không khỏi hãi hùng. Mẹ còn hãi hùng hơn người tỉnh mộng ác. Trong thế gian này có thiếu nữ nào không mơ được kết duyên với thanh niên tuấn tú?
Đối với họ Phạm, vẻ anh tuấn giả mạo của Văn Hương giáo chủ còn kém xa, song mẹ không dám đặt cao vọng sánh mình với Hương Lăng thơ thơ mà chỉ mong một hoàng tử của lòng. Văn Hương giáo chủ dù kém xa họ Phạm, mẹ vẫn thấy được một người chồng như vậy, kể cũng quá phận rồi.
Ngờ đâu người chồng trẻ trung đó, giờ đây chỉ là một lão già xấu xí! Mẹ nhớ đến buổi cưỡng ép của y buổi ban đầu, lòng mẹ sục sôi phẫn nộ, và niềm tuyệt vọng lên cao, sự sôi giận bốc mạnh, mẹ không phải đắn đo lâu, đẩy cửa bước vào nhanh”.
Cửu Độc Nương Tử chen một câu :
- Tôi chỉ nghe nói Văn Hương giáo chủ là một con người chuyên hái trộm hoa trinh, trước kia từng nổi tiếng là tay phong lưu hào hiệp trong giang hồ, dù biết y chơi hoa để tỏ mùi hoa, bất chấp hoa tàn, nhụy sẽ rữa vì y, song những thiếu nữ đã bị y cướp mất sự trong trắng rồi, không một nàng nào không mơ mộng y trở lại một lần sau, vì y có tài quyến rũ kỳ lạ. Tuyệt nhiên tôi không ngờ được y là một lão già xấu xí như quái vật!
Hương Hương hỏi dồn :
- Rồi sau đó việc gì xảy ra hở mẹ?
Phu nhân cười thầm :
- “Thói quen của lão là cứ mỗi sáng viện cớ tham bái tượng tổ sư, vào đấy để tháo mặt nạ, sửa sang lại cho thật tươi mà cũng để cho làn da thật được mát mẻ sau thời gian dài mặt nạ che khuất.
Thấy mẹ vào lão bối rối lên, đưa tay chụp nạ nhưng mẹ đã nhanh tay hơn, mẹ đã chụp được trước rồi mẹ xé to xé nhỏ, trong khi đó lão tha thiết van cầu: “Hương Dung ơi! Hương Dung hãy ra khỏi nơi này đi, đừng nhìn ta nữa, dù ta lừa Hương Dung song ta chưa bạc đãi Hương Dung! Nếu ta lừa, là tại ta quá yêu Hương Dung, ta vì tình yêu chứ không vì ác ý!”
Lão không mở miệng mẹ còn nhẫn nhục được. Lão mở miệng rồi, mẹ nhớ lại giọng nói ngọt ngào của lão, gương mặt anh tuấn của lão đêm nào, giờ đây lão chỉ còn là một con quái vật, bất giác mẹ sôi giận tột độ, vội rút thanh đoản kiếm trên mình ra, lao thẳng vào người lão”.
Hương Hương rú lên :
- Trời! Mẹ! Mẹ giết cha rồi còn gì?
Phu nhân gật đầu :
- Lúc đó hai tay lão che mặt, mắt lão không nhìn thấy cử động của mẹ, ngực lão trống trải, dù cho một kẻ tầm thường cũng giết được lão huống hồ là mẹ với kiếm pháp của Hoán Hoa cung? Mẹ vừa lao kiếm, vừa hét: “Chết! Người phải chết! Người đã giết chết đời xuân của ta, ta phải giết người!”
Hương Hương bật khóc :
- Mẹ! Mẹ! Mẹ đã giết cha con rồi!
Theo tiếng khóc của Hương Hương, ngọn đèn bạch lạp chao chao rồi lu mờ, không khác nào một ánh đèn ma chập chờn lành lạnh.
Nơi địa thất là gì có gió! Nếu có gió, gió thoảng qua rồi, ngọn đèn phải đứng lại, tại sao nó luôn luôn chao chao, nó nhỏ dần, xanh dần!
Hiển nhiên phải có một hiện tượng quái lạ.
Hương Hương trước hơn ai hết, khủng khiếp quá rú lên một tiếng kinh hoàng.
Bạch Thiếu Huy, Cửu Độc Nương Tử, Phạm Thù vội quay đầu nhìn lại phía sau, thấy nơi xa xa con đường dẫn vào địa đạo ẩn ước có bóng người.
Phu nhân vì ngồi hướng mặt ra ngoài, tự nhiên nhận thấy sự xuất hiện đó trước hơn ai hết.
Thấy bóng đó mà thoáng biến sắc hỏi to :
- Ai?
Bóng đó vẫn chiếc áo dài không rõ màu gì, bởi chỗ y đứng hoàn toàn chìm trong bóng tối đôi tay y buông thõng.
Cũng không ai trông rõ mặt mày y ra sao. Y đứng dấy bất động, chừng như không nghe tiếng quát hỏi của phu nhân.
Cửu Độc Nương Tử bằng vào kinh nghiệm giang hồ, ức đoán là người đó có bản lĩnh phi phàm, mới giữ được sự trầm ổn vững như thế, có điều nàng không thể nhận ra liền lai lịch của người đó.
Không biết bóng đó là ai, tự nhiên nàng phải dè dặt, không thể vội vàng chạm mặt, động thủ, nên nàng dùng phép “Truyền âm nhập mật” nói với Bạch Thiếu Huy :
- Kẻ mới đến chắc không có thiện ý đâu! Chúng ta đứng ra ngoài vòng xem tình hình ra sao, nếu như không bị bắt buộc, tuyệt nhiên không được xuất thủ!
Bạch Thiếu Huy gật đầu lãnh hội.
Hỏi một tiếng người đó không đáp, phu nhân nổi giận quát to hơn :
- Nếu người không mở miệng, buộc lòng ta phải khai khẩu, người đừng trách sao ta vô lễ đấy!
Người đó vẫn bất động, vẫn câm.
Ngọn đèn nhỏ dần, xanh dần, mờ dần, cuối cùng phụt tắt. Cả tòa nhà chìm trong bóng tối dày đặc. Bất thần từ xa một ánh sáng u u huyền huyền, le lói nơi phía tả sân lộ thiên, ánh sáng đó đủ soi rọi người mới đến, vẫn y nguyên tại chỗ.
Phu nhân bảo khẽ Hương Hương :
- Con đốt đèn đi!
Hương Hương sợ quá đến nhũn người ra, miễn cưỡng đứng lên, lại sụm xuống tại cho, gượng mấy lần cũng không đi được nàng ấp úng :
- Mẹ! Con sợ quá!
Phu nhân hừ mộ tiếng :
- Con sợ gì?
Hương Hương rung rung giọng :
- Người đó, người đó không giống người, người đó u u linh linh, như ma như quỷ! Mẹ ơi! Con sợ quá! Có lẽ là cha!
Phu nhân cũng rợn da gà, song cố lấy can đảm hét :
- Nói nhảm!
Bà toan đứng lên, nhưng lạ lùng sao, bà không nhích động nổi thân hình.
Không nhích động nổi, tự nhiên bà phải ngồi tại chỗ!
Đến lúc này bà mới sợ thật sự!
Và cũng đến lúc này, người đó mới di động, đi vào. Bước chân rất chậm, rất nhẹ, như gió thoảng đưa đi, nhẹ đến độ tà áo không rung không phất.
Đôi răng hàm đánh vào nhau cầm cập, lưỡi líu lại, Hương Hương lí nhí :
- Đến! Đến rồi!
Biết rõ người đó cố ý làm ra vẻ hư hư ảo ảo, dọa tinh thần người trong cuộc, Bạch Thiếu Huy sôi động hiệp khí quát to :
- Bằng hữu đừng vờ ma vờ quỷ nữa! Hãy hiện lộ chân tướng đi, cho biết ý chí như thế nào?
Bóng u linh đã đến gần, từ nơi bóng đó, phát tiết ra một loại hương hoa, theo đà di động, hương hoa tản mát trong không gian.
Bạch Thiếu Huy biết là loại mê hương, vội ngưng thở vận công toan phát tác.
Nhưng Cửu Độc Nương Tử buột miệng thở dài :
- Hôm nay bọn ta gặp một cao thủ đáng sợ, chuyên dùng loại mê hương vô cùng lợi hại!
Đứng lên không được, phu nhân biết là mình vừa bị người ám toán, giờ đây, ngửi mùi hương có lẽ quen thuộc với bà, bất giác bà rùng mình hỏi :
- Người.. người là..
Bà không buông dứt câu cho tròn ý niềm sợ hãi dâng lên ngăn chặn yết hầu làm cho lưỡi bà cứng lại, không nói tiếp được tiếng nào.
Người đó đã đến gần, đến gần hơn và khi đến trước mặt bà, hắn dừng lại, đôi tay vươn ra nhưng không nói một tiếng nào.
Phu nhân xám mặt kêu lên :
- Văn Hương giáo chủ! Trời, Văn Hương giáo chủ!
Tiếng nói vừa thoát ra khỏi miệng bà, tất cả mọi người hiện diện đều rùng mình.
Chắc chắn là Văn Hương giáo chủ rồi, bởi vì phu nhân đã nhận thì không thể nào lầm lạc được.
Nhưng Văn Hương giáo chủ đã chết, chết độ hai mươi năm qua rồi, còn Văn Hương giáo chủ nào đây?
Âm hồn của Văn Hương giáo chủ chăng?
Không lẽ trong thiên hạ lại có quỷ?
Dù quỷ, dù người đây vẫn là sự thật, Văn Hương giáo chủ đã xuất hiện. Dù người đó, dù bóng quỷ đó là ai, vẫn là Văn Hương giáo chủ, qua sự nhìn nhân của phu nhân.
Hương Hương, Bạch Thiếu Huy, Cửu Độc Nương Tử, Phạm Thù tất cả bốn người đó, có ai biết mặt mày Văn Hương giáo chủ ra sao? Tất cả đều sợ hãi, gờm gờm, người sợ nhất là Hương Hương, mồ hôi lạnh đã toát ra ở lòng bàn tay, ở trán, ở đầu, ở lưng.
Họ có cái cảm giác không còn điểm khí lực nào. Thân hình nhũn ra, ngồi thừ tại chỗ, không còn làm một cử động nhỏ nhặt nào cả. Đến hơi thở cũng ngưng lại.
Người đó nhích tới một bước, gần phu nhân hơn, đưa tay ra, nhưng không làm thêm bất kỳ động tác nào khác.
Phu nhân cất tiếng như người đang trong mộng :
- Dù người bị ta sát tử bằng một nhát kiếm, nhưng người đã sát hại một đời xuân của ta, như vậy cũng đủ bù rồi, đủ với nhau rồi, người còn hiện hồn về đây, định làm gì ta nữa?
Người đó không thốt, không cử động, cứ đứng lặng trước mặt phu nhân hồi lâu, rồi nhích thêm bước nữa.
Cứ như thế khoảng cách thu hẹp dần. Đôi cánh tay buông thõng trở xuống.
Đôi cánh tay đó lại vươn lên, mười ngón tay sè thẳng, mười ngón vươn tới yết hầu của phu nhân, trong tư thế kẹp vào.
Những loại động tác như thế, nếu mau thì chẳng có gì đáng sợ. Sợ nó là sợ nó chậm, nó từ từ gieo cảm giác rợn rùng, rợn rùng càng tăng, da mặt càng xanh.
Hai bàn tay đó không giống với tay người sống, như vậy phải lạnh.
Tim ngừng đập, mũi ngừng thở, lưỡi líu lại mặt xanh rờn, mắt mất thần phu nhân lí nhí :
- Tha! Tha cho ta! Buông ta ra! Tha cho ta!
Bàn tay đó đã dí vào yết hầu, mấy ngón tay chừng như đã động đậy. Phu nhân nghe tê lạnh yết hầu.
Bạch Thiếu Huy tự nhiên là không tin có quỷ, qua phút giây sửng sốt chàng lấy lại bình tĩnh, ngầm vận huyền công hy vọng dùng chân khí đẩy thoát chất mê hương trong cơ thể.
Có lẽ bàn tay đó đã bóp mạnh vào yết hầu phu nhân, bà ta cố vùng vẫy, nhưng do vì quá sợ, chỉ vùng vẫy một cách yếu ớt, mồm lí nhí không biết nói gì.
Sau cùng bà chỉ rên ư ử, tay chân rung rung, toàn thân rung rung, xương cốt như tan bớt, thân hình từ từ nhũn xuống.
Hương Hương lúc đó đã hôn mê, bọt mép sùi ra, nàng còn hay biết gì?
Người đó định chừng phu nhân đã lịm, vội quay người lại bế xốc Hương Hương phóng chân chạy vào phía hậu.
Khuất dạng người đó rồi, mùi hoa lạ cũng tan biến luôn.
Bầu không khí trở lại tịch mịch, lần này đúng là một không khí tử tịch. Đến lúc đó Bạch Thiếu Huy, Cửu Độc Nương Tử, Phạm Thù mới cử động được.
- Một loại mê hương lợi hại thật!
Phạm thù buông khẽ :
- Nếu vậy người đó đúng là Văn Hương giáo chủ!
Bạch Thiếu Huy lắc đầu :
- Văn Hương giáo chủ đã chết cách đây hai mươi năm, tại hạ không tin là có quỷ hồn xuất hiện!
Cửu Độc Nương Tử còn lộ vẻ sợ hãi :
- Cứ theo truyền thuyết lúc sinh thời, Văn Hương giáo chủ chỉ cần đi gần một người trong vòng bảy thước trở ra, dù người có võ công cao, căn cơ thâm hậu thế nào cũng mất cả sức phản ứng.
- Trên mình lão quanh năm suốt tháng đều bốc ra một loại hương kỳ lạ, người vừa rồi cũng phát tiết ra một loại hương hoa, nếu không là Văn Hương giáo chủ thì còn ai nữa? Vả lại người nào khác, muốn giả mạo Giáo chủ, hắn có ý tứ gì?
Nàng lấy vật đánh lửa, bật lên một mồi, đốt cháy ngọn bạch lạp, đoạn bước đến bên cạnh phu nhân cúi xuống quan sát.