Hắc Thiên Kim

Chương 7

Sâu trong núi của thôn Bình Khẩu, Tiểu Chi Chi cùng bố bái lễ bên phần mộ ông bà.

Bên ngoài thủ đô Đại Kinh, cách thôn Bình Khẩu hơn ba nghìn cây số, một chiếc xe limousine màu đen chậm rãi đi về phía nghĩa trang Cưu Sơn ở ngoại thành.

Bảo vệ cổng nghĩa trang nhìn thấy biển số xe, vội vàng cúi chào nghiêm túc.

So với khung cảnh đìu hiu của bên ngoài thì trong xe lại là không khí đầm ấm. Phía trước là người lái xe, đằng sau là một gia đình bốn người. Một đôi vợ chồng, ở giữa là một cặp song sinh trai gái.

Trong xe hương thơm thoang thoảng, mùi vị vừa đủ, không quá nồng cũng không quá nhạt, khiến lòng người thư giãn. Chỉ là cô bé mặc chiếc váy trắng công chúa đang vặn vẹo ngồi không yên, mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

“Mẹ, con không thích chỗ này, nơi này hoang vu quá, con muốn về nhà.”

Ngay bên cạnh cô bé là một cậu bé ngồi ngay ngắn, mặc âu phục như một người lớn, nghiêm nghị không nói tiếng nào.

“Tiểu Mãn ngoan nào, con quên mất trước khi đi con và mẹ đã nói gì à? Chúng ta tới đây là để bái lễ dì Diệp, bái lễ xong sẽ về.” Liễu Mạch ôm con đặt vào lòng mình, dịu dàng dỗ dành.

Lục Cẩm Hoa nghe được lời của vợ, có chút áy này nói: “Làm khó em mất rồi, em cũng biết cái tính của bố anh, nếu không đi một chuyến, quay về sẽ lại nổi giận.”

“Cẩm Hoa, anh nói gì thế, em cũng rất nhớ chị Diệp, không chăm sóc tốt con gái của chị ý, là lỗi của em, em luôn áy náy về việc đó. Nhưng mà Tiểu Mãn và Tiểu Tuấn còn nhỏ, em sợ rằng chúng sẽ sợ hãi khi ở nghĩa trang.”

Liễu Mạch có một mái tóc đen dài tự nhiên, xõa ngang vai, son môi không đánh nhưng vẫn cảm thấy ưa nhìn. Một dáng vẻ bình thường như vậy nhưng lại luôn thu hút ánh mắt của người khác ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt.

Lại thêm ánh mắt của Liễu Mạch lúc đó như muốn xóa đi đau thương càng làm Lục Cẩm Hoa thêm đau lòng.

“Việc đó đã xảy ra lâu như vậy rồi, em không có liên quan, nên không cần cứ phải giữ trong lòng mặc cảm tội lỗi như vậy.”

Lục Cẩm Hoa đưa tay nắm lấy tay của vợ, tiếp lời: “Lần đó em gần như khó sinh, tới nay cơ thể vẫn không ổn, chuyện gì qua cứ để nó qua đi, Tiểu Mãn và Tiểu Tuấn vẫn còn cần được em chăm sóc. Anh bình thường luôn bận rộn trong quân đội, không chăm lo được cho gia đình.”

Trong xe hai người mười ngón tay nắm chặt, giữa là hai người con, một gia đình vô cùng đầm ấm.

Nghĩa trang Cưu Sơn vô cùng lớn, các ngôi mộ được tu sửa rất ngay ngắn chỉnh tề.

Liễu Mạch ôm lấy một bó cúc họa mi lẳng lặng đứng trước bia mộ, gió thổi lên mái tóc đen dài của cô, càng làm cô lộ ra vẻ rung động lòng người. Lục Cẩm Hoa lo rằng cô sẽ cảm mất, vội ôm lấy cô.

Bia mộ được lau sạch sẽ, như một tấm gương phản chiếu gia đình bốn người trước mặt.

Nam cao lớn rắn rỏi, nữ yểu điệu thướt tha, cùng với một cặp sinh đôi trai gái như được đúc từ vàng từ ngọc, vô cùng hạnh phúc.

Cô bé con kia sớm đã hết kiên nhẫn, Lục Cẩm Hoa một tay ôm vợ một tay bế con gái vội vàng rời đi.

Cậu bé con đi đằng sau, quay đầu thoáng nhìn qua bia mộ.

Bia mộ lẻ loi trơ trọi cùng hoa cúc, gió thổi hoa khẽ đung đưa.

Một nhà bốn người quay trở lại xe.

Tất cả giống như vừa tiến hành xong một nghi thức đẹp đẽ, nên càng thêm hòa hợp.

“Tiểu Mãn và Thành Tuấn đều đã ba tuổi rồi, anh nghĩ có thể đưa hai đứa đi nhà trẻ được rồi.” Lục Cẩm Hoa nghĩ tới chuyện cấp trên Cao Điền Hổ muốn đưa con đi mẫu giáo nên trao đổi với vợ.

“Nhưng mà con vẫn còn nhỏ, em sợ... Ban đầu…” Liễu Mạch khẽ nhăn mày.

“Không sao, để anh nói với bố, bảo bố yêu cầu cảnh vệ Tiểu Tùng đưa đón các con đi học mỗi ngày.” Lục Cẩm Hoa biết tuy bố mình có phần cứng nhắc nhưng khi nhắc tới hai đứa cháu này là sẽ mềm lòng, chắc chắn sẽ cử người.

“Cảm ơn anh, Cẩm Hoa.” Liễu Mạch mắt sáng lên nhìn chồng.

Lục Cẩm Hoa được vợ nhìn bằng ánh mắt cảm kích làm lòng cũng có chút nhẹ nhõm, khẽ vỗ nhẹ vào ngón tay cô và nói: “Em ý, đã là mẹ của hai đứa con rồi mà cứ như thiếu nữ thuở mới quen vậy.”

Xe chạy rất nhanh, nghĩa trang ở phía sau cũng càng ngày càng xa rồi biến mất. Chiếc xe dần dần lái lên đường cao tốc, biển chỉ dẫn viết đây là đường cao tốc Kinh Tây.

Đường cao tốc Kinh Tây là một đầu của thành phố Đại Kinh, đầu bên kia là thành phố Tây Hồ. Cả đoạn đường này dài hơn ba nghìn cây số.

Dưới thành phố Tây Hồ có một cái huyện nhỏ là huyện Chung Sơn.

Dưới huyện Chung Sơn có một thị trấn nhỏ là thị trấn Lục Phong.

Trong thị trấn Lục Phong có một thôn làng nhỏ là thôn Bình Khẩu.

Trong thôn Bình Khẩu có một căn nhà cũ.

Trong căn nhà cũ có một cặp bố con.

Bố con tảo mộ trở về.

Chu Mộc nói với Tiểu Chi Chi: “Năm nay con phải đi nhà trẻ rồi.”

Tiểu Chi Chi mặt tỏ vẻ không tình nguyện, ngồi trong sân nhà, dùng sức đạp con rắn.

Một lúc sau, cô bé chạy tung tăng vào bếp, cầm lấy chiếc bát khi nãy đựng đồ cúng tới trước mặt bố, cuộn con rắn nhỏ lại nhét đầy một bát lớn. Cô bé bưng tới cho Chu Mộc nói: “Con mang cho bố con rắn này, đừng bắt con đi học có được không?”

Chu Mộc nhìn con rắn vô tội đang nằm trong bát.

Anh ta chỉ muốn quay về nhà tù Tây Hải lôi cái tên tiến sĩ giáo dục đánh cho một trận… Cái gì mà trẻ em cần phải được tiếp xúc với các loài động vật nhỏ để tìm hiểu về thiên nhiên?
Bình Luận (0)
Comment