Hắc Tình Âm Thầm Ôm Lấy Em

Chương 41



Lưu Ly muốn ngăn chặn hành động của Mặc Khiết Thần lại nhưng sức lực của bản thân đã không cho phép, cô một tay đẩy người đàn ông ra, một tay khác cấu vào thân thể anh ta, nhưng vẫn không xi nhê một chút nào.

Sức mạnh của Mặc Khiết Thần bây giờ hoàn toàn là sự bộc phát quá mạnh mẽ, với tình trạng yếu ớt của cô hiện tại căn bản không phải là đối thủ.
 
 
Lưu Ly cắn môi, bất lực lên tiếng:
 
 
- Mặc Khiết Thần\, dừng lại đi...!anh không thể....
 
 
Người đàn ông không trả lời, đầu vẫn chôn sâu trong cổ cô, mỗi một hơi thở phả ra, sự liếm láp đều kích thích tế bào mẫn cảm của cô triệt để.

Lưu Ly thực sự run rẩy, chới với nói:
 
 
- Làm ơn...!anh đang làm tôi đau...
 
 
Nói đúng hơn thì, cơ thể của cô đang rất kì lạ, loại cảm giác lâng lâng khó hiểu ấy là lần đầu tiên cô cảm nhận được.
 
 
"..."
 
 
Lần này, dường như có thứ gì đó đã len lỏi vào trong thính giác của Mặc Khiết Thần, khiến anh sực tỉnh táo, ngay lập tức buông cơ thể của Lưu Ly ra, anh cúi đầu thở dốc.Thần trí đã quay trở lại, nhưng Mặc Khiết Thần vẫn không dám nhìn thẳng cô gái, anh không thể tin được hành động vừa rồi của mình, vậy mà có thể đánh mất lí trí cưỡng ép Sở Lưu Ly.
 
 
Cô ta đang bị thương mà, sao anh có thể cầm thú đến thế chứ?
 
 
Chống tay lên trán suy ngẫm, anh cẩn trọng phân tích tình trạng của bản thân, mọi biểu hiện đều cho thấy rõ anh đã trúng thuốc kích dục, nhưng mà...!từ đâu ra? Chợt một ý nghĩ vụt qua, Mặc Khiết Thần nhớ lại lúc nãy đã uống một ly rượu trên bàn trước khi tiến về phía Sở Lưu Ly, chẳng lẽ là nó?
 
 
Anh không bao giờ dùng đồ uống của người khác đưa cho, đặc biệt là của những người phụ nữ tại quán bar, bởi vì anh biết họ có thể bỏ vào đó thứ gì.

Nhưng mà...!khi nãy hoàn toàn không đề phòng, trước mắt chỉ để tâm đến Sở Lưu Ly nên mới dễ dàng rơi vào bẫy của bọn họ, là do anh sơ suất rồi.
 
 
- Chết tiệt! - Thầm mắng một câu\, Mặc Khiết Thần không ngờ cũng có một ngày bản thân rơi vào tình trạng như thế\, anh nghiến răng\, cố gắng bình tĩnh tâm trạng.
 
 
Lưu Ly ở phía đối diện sợ hãi dựa vào tường, khi được Mặc Khiết Thần thả ra, cô đã không còn sức lực mà trượt xuống, thân thể mềm oặt như kẹo dẻo.

Nếu không phải anh kịp thời tỉnh ngộ thì đêm nay chắc chắn cô không qua khỏi rồi.
 
 
Người đàn ông cúi đầu, gằn giọng nói:
 
 
- Cô đi gọi Cố Thiên Vương đến đây.
 
 
Lưu Ly giật bắn mình, theo bản năng giữ chặt quần áo trên người, giương đôi mắt rụt rè đáp:
 
 

- Gọi anh ta làm gì?
 
 
- Mau lên! - Mặc Khiết Thần đột nhiên quát lớn\, khiến Lưu Ly càng sợ hãi hơn.

Cô không dám ý kiến gì nữa\, quay người loạng choạng bước đi.

Thế nhưng còn chưa ra khỏi tầm mắt của anh ta thì phía sau đã vang lên tiếng động lớn.
 
 
"Bịch” - Lưu Ly từ từ quay đầu lại nhìn, phát hiện Mặc Khiết Thần đã khụy xuống đất, thân thể chuyển động một cách kì lạ như không có ý thức.
 
 
Cô vội chạy đến, quỳ xuống bên cạnh anh hỏi:
 
 
- Mặc Khiết Thần\, anh làm sao vậy?
 
 
- Đừng động vào tôi! - Người đàn ông hất mạnh tay cô\, cúi thấp đầu chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể.
 
 
Lưu Ly nhận ra thân thể anh rất kì quặc, hơi nóng phát ra như lò lửa vậy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng tựa phát sốt:
 
 
- Rốt cuộc anh bị cái gì vậy? Nói cho tôi biết đi!
 
 
Hơi thở Mặc Khiết Thần càng trở nên gấp gáp, anh nghiến răng, dùng hết sức kiềm chế con thú trong người mình để giải thích cho cô:
 
 
- Tôi đã trúng thuốc...!là thuốc kích dục\, liều lượng lớn lắm\, nếu cô không muốn bị giống như lúc nãy nữa thì tránh xa tôi ra.
 
 
"..."
 
 
Lưu Ly nghe xong, kinh ngạc không nói nên lời.

Thuốc kích dục là một loại thuốc lắc thường được sử dụng trong quán bar, không cẩn thận có thể uống phải, trước đây chính cô cũng đã từng mua một liều hạ Bác Trác Huân, nhưng sao bây giờ lại không nhận ra chứ?
 
 
Thuốc kích dục bình thường chỉ có thể giải bằng việc "làm tình" nhưng ở thời điểm hiện tại đã có thuốc giải y tế rồi, chỉ là...!ở đây thì lấy cái gì mà giải? Nghĩ vậy, Lưu Ly liềnđứng lên muốn đi tìm Cố Thiên Vương, nhưng đúng lúc này Mặc Khiết Thần lại ngã bệt ra đất, hai mắt nhắm ghiền lại, miệng hả lớn thở lấy thở để.
 
 
Cô hoảng hốt cúi xuống, vươn tay lay lay người anh, gọi:
 
 
- Mặc Khiết Thần\, Mặc Khiết Thần!
 
 
Không ổn rồi, cứ tiếp tục cầm cự như thế này anh ta sẽ bị thuốc tác dụng ngược mất, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Lưu Ly không suy nghĩ gì nữa, cô đỡ thân thể anh lên, nói:
 
 
- Mặc Khiết Thần\, đứng dậy đi\, tôi đưa anh ra khỏi đây trước.
 
 
Người đàn ông cũng nghe được lời của cô, gắng gượng cử động, hai người cố sức đi ra đến giữa đường, Lưu Ly ngang nhiên chặn một chiếc xe ô tô, không nói không rằng mở cửa ghế sau nhét Mặc Khiết Thần vào trong.
 
 
- Này\, hai người làm cái quái gì....? - Người tài xế tức tối bước xuống xe\, nhưng còn chưa chửi mắng được câu nào đã bị cô trực tiếp quăng cho một cú đấm\, rồi quật ngã hắn ta vào trong lề đường.
 
 
Ngồi vào ghế lái, Lưu Ly phóng ga chạy rồ đi.

Mặc Khiết Thần ghì chặt người xuống chiếc ghế da, khó khăn lên tiếng:
 
 
- Về nhà tôi\, gọi bác sĩ...!không được đến bệnh viện.
 
 
Lưu Ly liếc mắt nhìn tình trạng anh qua gương chiếu hậu, chỉ vài giây rồi dời đi không trả lời.

Cô đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh như cơn lốc về phía trước, xé toạc màn đêm đen tối.
 
 
...
 
 
Tại quán bar 12Hours, Phi Điểu vẫn chưa hay biết chuyện gì, ngồi trên quầy bartender nhưng mắt cô lại hướng về phía cửa ra vào, hình như đang chờ đợi ai đó.
 
 
Một ly rượu đặt bên cạnh, Cố Thiên Vương xuất hiện ngồi xuống kế chỗ của cô, hỏi:
 
 
- Đang nhìn cái gì vậy?
 
 
Phi Điểu quay sang nhìn anh, lạnh nhạt trả lời:
 
 
- Mặc Khiết Thần và Lưu Ly đã ra ngoài khá lâu rồi nhưng vẫn chưa trở lại\, liệu có chuyện gì xảy ra không?
 
 
Cố Thiên Vương nghe liền bật cười, đáp:
 
 
- Cô đang lo lắng cho ai vậy? Năng lực của Sở Lưu Ly như thế nào chứ? Có thể để ai bắt nạt mình à? Còn Khiết Thần\, cậu ta không phải người ức hiếp phụ nữ đâu\, muốn được cậu ấy động đến còn khó lắm.
 
 
Phi Điểu mím môi, cảm thấy có chút hợp lý, cô gật đầu đồng tình:
 
 
- Cũng đúng nhỉ\, nhưng mà...!tôi chỉ sợ Lưu Ly không nhìn ra được tâm ý của ai đó thôi.
 
 
- Cô biết sao? - Nét mặt Cố Thiên Vương lộ vẻ bất ngờ.
 
 
Phi Điểu nhếch môi, nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, dưới ánh đèn mờ ảo của vũ trường, nụ cười bên môi cô càng thêm xinh đẹp rạng ngời:

 
 
- Tôi không phải kẻ ngốc\, thể hiện rõ ràng như thế có thể không thấy ư? Chỉ đáng tiếc\, chỉ số EQ của Lưu Ly vẫn chưa đạt đến trình độ để nhận ra được thứ cảm xúc xa vời đó.
 
 
Cố Thiên Vương hớp một ngụm rượu, thở dài nói:
 
 
- Như nhau thôi\, ở đó có một người ngốc nghếch thì cũng có một kẻ không chịu thừa nhận tình cảm của mình.
 
 
...
 
 
Lưu Ly đưa Mặc Khiết Thần về căn biệt thự của anh ta, vừa vào cổng quản gia đã chạy ra đón hai người, nhìn thấy Mặc Khiết Thần kì lạ, anh ta liền hỏi:
 
 
- Sở tiểu thư\, thiếu gia làm sao vậy?
 
 
Lưu Ly không trả lời, dặn dò ngay một tràng dài:
 
 
- Gọi điện cho bác sĩ đi\, ai cũng được\, phải đưa người đó đến đây ngay bây giờ.

Còn nữa\, liên lạc với Cố Thiên Vương\, nhắn anh ta trở về gấp.
 
 
- Nhưng mà...!- Người đàn ông còn tỏ vẻ lưỡng lự nhưng ngay lập tức bị cô quát lớn\, lên tiếng hối thúc:
 
 
- Nếu không muốn thiếu gia của anh chết thì đi nhanh lên cho tôi!
 
 
Không còn cách nào khác, quản gia chỉ đành quay người chạy vào trong nhà.

Lưu Ly dìu Mặc Khiết Thần đi tiếp, người anh ta đã nóng như hòn than, hơi thở tỏa ra càng lúc càng nồng mùi gợi tình, có vẻ thuốc đã tác dụng đến đỉnh điểm rồi, cần một thứ gì đó dập tắt ngay.
 
 
Đi ngang qua hồ bơi trước sân, cô bỗng nảy ra một ý định, ngước lên nhìn người đàn ông, cô cắn môi nói:
 
 
- Xin lỗi nha.
 
 
Dứt lời, Lưu Ly liền đẩy Mặc Khiết Thần xuống nước, thân thể nặng nề của anh nhanh chóng chìm xuống, nhưng khi dòng nước mát lạnh len lỏi vào trong cơ thể đã thành công đánh thức lí trí đang lan man của người đàn ông, anh rất nhanh đã ngoi trở lên.
 
 
Nhận ra Mặc Khiết Thần muốn trèo vào bờ, Lưu Ly ngay lập tức ngăn lại, cô đẩy mạnh anh thêm một cái nữa, nét mặt có chút bất đắc dĩ:
 
 
- Xin lỗi nhưng mà...!anh cần phải ngâm ở dưới đó thêm chút nữa\, ít nhất là phải đợi đến lúc bác sĩ tới mới được.
 
 
Mặc Khiết Thần thở một hơi nặng nề, biểu cảm trên khuôn mặt âm trầm giống như muốn đánh Sở Lưu Ly một trận, anh tiếp tục lội vào bờ, lúc này, Lưu Ly vươn tay ra muốn đẩy anh nhưng lại bị Mặc Khiết Thần nắm lại, một giây sau đó liền kéo cô xuống hồ chung.
 
 
"Tùm" - Nước bắn văng tung tóe, Lưu Ly theo bản năng ngoi lên lau mặt mình, quay qua quay lại thấy người đàn ông kia vẫn không từ bỏ ý định, cô vội bơi đến kéo anh ta về, rồi dùng hết sức nhướn người lên, hai tay vịn chặt vào bả vai Mặc Khiết Thần, dìm anh xuống bể nước.
 
 
Một lần, hai lần, rồi ba lần, cứ ngoi lên ngụp xuống như đàn cá lặn, cho đến khi người đàn ông dần đuối sức, chầm chậm chìm sâu xuống hồ.

Lưu Ly đương nhiên không để Mặc Khiết Thần chết, cô há miệng hít lấy không khí sau đó lặn vào trong nước, tìm khuôn mặt anh rồi hôn lên chuẩn xác đôi môi tái lạnh, truyền dưỡng khí cho anh ta có thể tiếp tục thở.
 
 
Trong làn nước mát buốt, người đàn ông khẽ mở mắt, nhìn khuôn mặt đối diện mình gần trong gang tấc, anh vô thức đưa tay ôm lấy cô, khoảnh khắc ấy, anh đã tin vào thứ gọi là định mệnh, thậm chí từ sâu tận đáy lòng anh đã muốn thốt lên một câu:
 
 
"Kiếp này...!có thể gặp được em là điều tốt đẹp nhất"
 
 
\===================================
 
 
Ba mươi phút sau, Cố Thiên Vương vội vã trở về ngay khi nhận được cuộc điện thoại của quản gia, xông vào phòng Mặc Khiết Thần điều đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh anh nằm trên giường, bên cạnh còn có bác sĩ và Sở Lưu Ly toàn thân ướt sũng.
 
 
Phi Điểu ngay lập tức chạy đến, cởi chiếc áo bên ngoài khoác lên cho cô, lo lắng lên tiếng:
 
 
- Cậu không sao chứ?
 
 
Lưu Ly lắc đầu không đáp, mắt chăm chăm hướng về phía Mặc Khiết Thần.

Cố Thiên Vương đi tới, mím môi hỏi bác sĩ:
 
 
- Tình hình cậu ấy thế nào?
 
 
Người đàn ông trung niên rất bình tĩnh trả lời anh:
 
 
- Không có vấn đề gì lớn\, tôi đã tiêm chất giải thuốc kích dục\, nghỉ ngơi một đêm là sẽ khỏe lại thôi.
 
 
- Thuốc kích dục? - Có Thiên Vương cau mày không hiểu\, anh quay qua nhìn Sở Lưu Ly hỏi tiếp:
 
 
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
 
Cô ngước mắt lên, nhẹ lắc đầu đáp:
 
 
- Tôi không biết\, có vẻ Mặc Khiết Thần đã trúng thuốc khi ở trong quán bar\, lúc anh ta nhận ra thì đã quá trễ rồi\, tôi cũng không có thời gian để tìm hiểu.
 
 
Người đàn ông kia nghe vậy, thở dài nói thêm vào:
 
 
- Thuốc kích dục trong các quán bar bây giờ rất thịnh hành\, giới trẻ ngày nay dùng càng nhiều và với liều lượng càng lớn\, may mắn trước khi tôi đến cô gái này đã có cách kiềm hãm ham muốn của cậu ta khá tốt\, nếu không rất dễ nảy sinh tác dụng phụ khi không có thuốc giải.

 
 
"..."
 
 
Cố Thiên Vương chớp mắt, vài giây sau anh quay sang gật đầu với người bác sĩ:
 
 
- Cảm ơn bác sĩ\, về vấn đề thuốc men và phí chữa trị\, ông cứ nói với quản gia của tôi.
 
 
Nói rồi, người đàn ông đi vào cùng ông ta rời khỏi phòng, Cố Thiên Vương nhìn Lưu Ly một thân ướt nhẹp, liền bảo Phi ĐIểu:
 
 
- Cô đưa Sở Lưu Ly về phòng đi\, đừng để bị cảm lạnh\, tôi sẽ ở lại chăm sóc Khiết Thần.
 
 
...
 
 
Lưu Ly ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, tâm trí vẫn cứ luôn nghĩ về chuyện khi nãy không dứt.

Thế nhưng càng nghĩ, tâm trạng của cô lại càng rối bời một cách khó hiểu.

Chán nản đi ra khỏi phòng tắm, cô giật mình khi phát hiện Phi Điểu đang ngồi trên ghế nhìn mình:
 
 
- Sao cậu vẫn còn ở đây?
 
 
Nghe câu hỏi, Phi Điểu không trả lời, ánh mắt như tia lazer quét qua thân thể cô, rồi dừng lại ở một nơi:
 
 
- Vết tích trên cổ của cậu là gì thế?
 
 
"..."
 
 
Bất giác đưa tay lên sờ cần cổ mình, Lưu Ly lần đầu tỏ vẻ bối rối, ngập ngừng đáp:
 
 
- Cái này....!cái này...
 
 
Chết tiệt, cô quên mất thứ này.

Cậu ta tinh mắt quá!
 
 
- Do Mặc Khiết Thần gây ra phải không? - Phi Điểu âm trầm lên tiếng\, Lưu Ly không thể giấu được nữa\, chỉ đành thú nhận:
 
 
- Đúng\, nhưng mà...!không phải như cậu nghĩ đâu.

Tôi không để anh ta làm gì cả\, lúc đó chỉ là...!tác dụng của thuốc thôi.
 
 
Nghe đến đây, Phi Điểu bỗng đứng phắt dậy, hùng hổ bước về phía cô:
 
 
- Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy hả? Hắn ta để lại dấu vết ở nơi nhạy cảm thế này\, làm sao tôi biết liệu hai người đã thân mật với nhau đến mức nào rồi? Cậu còn nói không có gì sao?
 
 
Ấn đường Lưu Ly nhăn lại, vô thức thở hắt ra một hơi:
 
 
- Cậu có ý gì?
 
 
- Tôi không thể hiểu nổi\, ý thức bảo vệ bản thân của cậu đâu rồi? Cậu điên rồi sao? - Phi Điểu chợt nổi nóng\, quát lớn vào mặt cô.
 
 
Lưu Ly bị mắng thẳng mặt liền có chút khó chịu, cô quay người đi rót một ly nước, vừa nói:
 
 
- Đừng có chửi tôi\, tôi không có tâm trạng nghe cậu chất vấn đâu.
 
 
Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng gọi:
 
 
- Black!
 
 
"..."
 
 
Động tác của Lưu Ly thoáng dừng lại, nắm tay cô lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sững sờ khi nghe cái tên quen thuộc.
 
 
- Nếu như là Black của trước đây thì\, chỉ cần một kẻ dám động vào người cậu\, cậu nhất định sẽ giết chết hắn ta ngay tức khắc!


Bình Luận (0)
Comment