Tiêu Dương thay xong quần áo, vo tròn quần áo dưa muối cầm trong tay, Cảnh Minh Uy vừa thấy liền muốn hộc máu, mang những thứ này đến cho cậu ta quả thực là lãng phí.
Cảnh Minh Uy tiến lên phía trước, cởi bỏ caravat của Tiêu Dương: “Xem kỹ, caravat phải thắt như vậy.” Động tác chậm rãi, động tác thắt caravat chính xác vì làm mẫu cho Tiêu Dương, hai người dựa vào rất gần, động tác có chút tối, nữ nhân viên cửa hàng ở bên cạnh trộm cười, biểu tình thực quỷ dị.
“Xem đã hiểu chưa?” Cảnh Minh Uy hoàn thành động tác cuối cùng, chỉnh trang lại complet cho Tiêu Dương.
Khuôn mặt Tiêu Dương đỏ bừng lắc lắc đầu, bị người dựa vào gần như vậy, nhất là người đàn ông kia lại vô cùng xuất sắc, chân tay Tiêu Dương hoàn toàn luống cuống, chỉ biết là dây thần kinh suy nghĩ trong đầu đã đứt toàn bộ, chỉ còn hiện ra khuôn mặt siêu cấp đẹp trai phóng đại ở trước mặt.
“Cậu là đầu heo à.” Cảnh Minh Uy đánh lên đầu Tiêu Dương: “Quên đi, hiện tại cuối cùng cũng là một con người, trở về đi làm cho tôi.”
“Đi làm?” Đầu óc của Tiêu Dương còn chưa hoàn hồn lại, tuy rằng hiện tại là complet phẳng phiu, nhưng vẻ mặt ngốc cùng bộ complet này còn không xứng bằng bộ làm bằng dưa muối đã bị ném vào thùng rác kia đâu.
“Tiêu Dương, tôi thật muốn đánh cậu!!” Cảnh Minh Uy cảm thấy bản thân có phải có bệnh tự ngược hay không, thế nhưng có thể chịu đựng một người đến nông nỗi này.
“Vậy… Vậy hiện tại anh cứ đánh tôi đi!!” Những lời này là lần đầu tiên nói mạnh mẽ của Tiêu Dương, hai mắt tỏa sáng.
“Được, vậy cậu trả lại tiền cho tôi.”
“Cái gì tiền?”
“Tiền tóc, tiền quần áo trên người, tiền giày, tổng cộng 5 vạn, số lẻ không tính.”
“5 vạn? 5 vạn? Tôi từ bỏ.” Tiêu Dương run rẩy trong lòng, nhanh chóng lột bỏ quần áo trên người.
“Này, cậu định lõa thể à?” Cảnh Minh Uy bởi vì lái xe, chỉ có thể vươn một tay đi ngăn lại hành động của Tiêu Dương.
“Tôi tình nguyện lõa thể…” Tiêu Dương không để ý đến Cảnh Minh Uy ngăn cản càng chịu khó cởi.
Cảnh Minh Uy chịu không nổi hành vi ngu ngốc này, đỗ xe vào lề đường, bắt lấy tay của Tiêu Dương đặt trên ghế, hung hãn nhìn chằm chằm Tiêu Dương: “Nếu cậu còn động nữa, tôi sẽ cưỡng cậu giữa phố.”
“Cưỡng…” Trong đầu Tiêu Dương tự động thoáng hiện ra tiếng rên rỉ kiều mỵ của phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó biến thành mình, chấn động toàn thân, đôi mắt vô thần đáng thương hề hề nhìn Cảnh Minh Uy, hơi khóc nức nở “Tôi… Tôi là lần… Lần đầu tiên.”
Cảnh Minh Uy phát điên: “Shit, trở về làm việc cho tôi.”
“Không cường bạo tôi?” Tiêu Dương nhỏ giọng hỏi, cũng sử dụng hai tay che ở trước ngực mình.
Cảnh Minh Uy nổ xe lần nữa, đã muốn vô lực tiếp tục giải thích với Tiêu Dương, hắn tuyệt đối đã tìm cho mình một phiền toái lớn siêu cấp.
Tiêu Dương nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cảm khái tình cảnh của mình, trong lòng không ngừng hò hét: “Trả lại cuộc sống otaku cho tôi a!!”
…
“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 12:10 phút
Black O:
“//(ToT)// các bằng hữu, hôm nay tôi bị Aaron chà đạp, hắn còn cứng rắn chuẩn bị cho tôi một tạo hình mới, nói là tôi thiếu hắn tiền, hiện tại tôi không biết bản thân mình (*@︿@*﹀〒_〒”
“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 12:11 phút
Người trả lời AiYa:
“Chà đạp? Chà đạp? Chẳng lẽ nói ngày đầu tiên đã xảy ra????? A, thật tốt đẹp rồi… BO, cảm giác thế nào, rất hạnh phúc a, đây là tình cảm bắt đầu phát sinh a!!”
“Ngày 24 tháng XX năm XX, AM 12:12 phút
Người trả lời Black O:
“?? Đã xảy ra cái gì? Cái gì tình cảm? Không có a, hắn khi dễ tôi, tôi cảm giác rất đau xót >0﹏_