Hải Âu Chi Thương

Chương 20

Thái dương dần dần hạ xuống, Trần gia đang tiễn Lý gia, từ một nơi bí mật gần đó, Võ Kinh như âm hồn xuất hiện khi đêm xuống âm thầm nhìn bọn họ rời đi. Cuối cùng bọn họ cũng đã đi. Nếu còn tiếp tục như thế này, ta sẽ không thể chịu đựng nổi nữa, chính ta sẽ phải rời đi. Sao có thể kế tục chịu đựng đôi mắt cuồng nhiệt đã từng chỉ nhìn một mình ta nay lại nhìn kẻ khác, đôi tay ta từng nắm chặt nay lại ôn nhu nắm tay kẻ khác. Cái người trước kia ta có thể nhìn thẳng vào dưới ánh mặt trời, mà nay, tại nơi tối tăm này, ta chỉ có thể len lén nhìn hắn, không dám làm kẻ khác chú ý, không mong chờ đối phương cảm nhận, không dám mong muốn ánh mắt đối phương đáp lại. Ta sao có thể chịu đựng nỗi đau này nữa.

Đêm hè buông xuống, ánh trăng thanh nhã soi sáng những ánh sao đêm, cảnh đêm bao giờ cũng là thời khắc đẹp nhất. Tiếng côn trùng lẫn trong bụi hoa rả rích, mưa nhè nhẹ rơi, ngọn cỏ vẫn còn mang theo một chút hơi nước, dưới ánh trăng như những hạt ngọc trai trong suốt, đêm như vậy làm kẻ khác mơ màng, nhưng lại chỉ làm Võ Kinh càng thêm đau nhức. Trước y đã từng tới gặp đại phu, biết chính bị hàn thấp nhập vào thân thể, vết thương lại lan tới tận xương, đại phu vốn khuyên nên trường kỳ dùng dược, chậm rãi điều trị, Võ Kinh cũng đã buông tha. Vốn sống ăn bữa hôm lo bữa mai, y cũng vô pháp không có khả năng điều trị, bởi vậy, thời gian càng dài, bệnh càng ngày càng nặng, hiện giờ, những khi phát bệnh, đầu ngón tay hầu như sưng phù, vô pháp hành tẩu.

Tựa ở bên giường, đặt chân trong chậu nước nóng không ngừng đổ thê nước sôi vào, một lúc sau, Võ Kinh cảm thấy đau nhức như đã giảm bớt. Lau khô chân, khó khăn mang chậu nước ra khỏi phòng. Nhìn đình viện im ắng, Võ Kinh nhịn không được có chút thoải mái. Đã bao lâu rồi y không được bình tĩnh thưởng thức bóng đêm yên tĩnh như vậy? Lúc này, tại Hiên Văn các, có mấy người đang cùng ta thưởng thức mỹ cảnh này chứ? Không giống như Hiên Văn các trước kia luôn có rất nhiều người, hiện tại Hiên Văn các chỉ để lại bốn người, từ ngày thứ ba bọn họ trở về, Phiêu Thịnh cũng chỉ để lại hai nha hoàn để chỉnh lý sự vụ trong các.

Võ Kinh biết những kẻ khác sau lưng y nói gì. Thân phận thấp, lai lịch bất minh, dựa vào danh phận hảo khách của chủ nhân liền ở tại Trần phủ, ăn không ngồi rồi. Võ Kinh cũng không phải chưa từng nghĩ tới theo Phiêu Thịnh làm việc, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Dù sao y cũng chỉ biết có vài chữ mà thôi. Nhưng Phiêu Thịnh lại mời y ở lại làm việc, cũng không phải việc gì quá khó khăn, chỉ cần giúp hắn xử lý một chút tạp vật tục sự mà thôi, Võ Kinh cũng vui vẻ đáp ứng.

Nhiều ngày theo hắn lai vãng mễ điếm, ngân điếm, ti trù điếm của Trần phủ, Võ Kinh nhận ra một Phiêu Thịnh hoàn toàn khác, phán đoán lãnh tĩnh, lôi lệ phong hành, tác phong cường ngạnh, vi nhân hữu lễ, một thương nhân ưu tú, một nhi tử xuất sắc. Võ Kinh lúc này như bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngoài việc mất đi ký ức sáu năm đó, Phiêu Thịnh thực chất vẫn là Phiêu Thịnh kia, hiện giờ hắn đã trưởng thành. Trong khi hắn vẫn lớn lên, Võ Kinh nhưng lại lưu lại tại năm đó. Cái tên Võ Kinh mười bảy kia chưa từng lớn lên, khoảng cách của bọn họ không chỉ tại cái ký ức bị mất kia, mà ngay cả tư tưởng và tâm lý bọn họ cũng cách nhau rất nhiều. Đây đã không còn là nơi y có thể dung thân, nơi đây y không nên tới, hiện tại, bọn họ đang sống tại hai thế giới, y vẫn sống tại mùa đông mỹ lệ mà đáng sợ kia, mùa đông nơi vẫn còn phong thụ nơi ẩn giấu bí mật của bọn họ, mà Phiêu Thịnh sớm đã ly khai nơi nào.

Tượng du thần bàn, Võ Kinh chợt như một u hồn không có nơi trở về, đi tới phế tích kia, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Tích nhật phồn hoa lưu quang, thụ như cẩm, hoa như mộng, hồng chuyên thúy ngói, mà hiện giờ chỉ còn lại ánh trăng u ám tĩnh lặng, xung quanh không hề có tiếng côn trùng rả rích, chỉ có tiếng gió thổi đang an ủi những nhánh cỏ yếu đuối, cùng tiếng bước chân đạp trên cỏ, hình bóng phản chiếu dưới ánh trăng méo mó quỷ dị, như linh hồn đang tìm cách chiếm đoạt thân xác con người. Hương vị đạm nhiên của cỏ tươi tràn ngập khứu giác làm Võ Kinh càng hoảng hốt. Tại ánh trăng nhàn nhạt trong đêm đen này, ánh trăng cũng vẫn như năm xưa, như trong hồi ức đó, như ngược dòng thời gian, Võ Kinh phảng phất như thấy một thiếu niên đang đứng tại nơi tối tăm đó, chỉ có chút lãnh quang nhàn nhạt chiếu lên người thiếu niên, còn có phong thụ phía sau hắn, hồng diệp diễm lệ bức người, chỉ là màu sắc duy nhất giữa đêm đen.

Đó là ai? Chính ta hay Phiêu Thịnh? Nhẹ nhàng chậm rãi tiến tới, thấy sắc mặt thiếu niên tái nhợt như bệnh nặng mới khỏi, chỉ có đôi môi như mang theo huyết sắc nhàn nhạt, đôi mắt cực nhiệt cực cuồng chỉ có hàn quang lãnh liệt diễm lệ tối nay lại cao ngại mà lạnh lẽo. Hắn là ai vậy? Là Phiêu Thịnh trong ký ức ta hay Phiêu Thịnh bị nhốt tại Hiên Văn các? Đứng nhìn nhau, thiếu niên nở nụ cười, nụ cười sáng lạn như ngày xuân, nhãn châu như ngọc lưu ly lưu chuyển, trong lúc nhất thời, Võ Kinh như bị nụ cười chói lòa đó làm không thở nổi, vừa định tiến tới trước liền bị ngã xuống, tưởng muốn bắt được thiếu niên như mộng như ảo kia, muốn giữ lấy năm tháng si cuồng xưa kia.

“Ngươi đang làm gì?” Một tiếng gọi phía sau làm Võ Kinh giật mình tỉnh mộng, thiếu niên thanh lãnh kia như cũng bị hoảng sợ mà biến mất, cả phong thụ kia cũng không còn nữa Bàn tay Võ Kinh đưa ra vẫn tại trong không trung như đang muốn bắt giữ một vật nào đó, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt nóng cháy như liệt hỏa, lại băng lạnh như đao nhọn, Võ Kinh cười khẽ, kia là ma lực của ánh trăng, chỉ trong nháy mắt, thiếu niên đã thành thanh niên, nguyệt quang như nước, người như hỏa. Nguyệt quang kia chính là nước thánh thiên niên nhẹ nhàng chảy xuống như sái như phiêu, người nọ như hỏa như yên đúng chính trong mộng đã mơ thấy vạn lần, đôi mắt hung ác lạnh lùng sắc bén như dã thú, thị huyết nhưng ôn nhu, đôi môi hơi mở mang theo mùi máu tươi không biết chính đã bao nhiêu lần mút vào, sinh vật mỹ lệ tưởng như đã phục tùng loài người nhưng vẫn mang theo thiên tính dã thú.

Phiêu Thịnh khẽ cau mày, nhớ tới vừa từ trong mộng tỉnh giấc, nghe thấy gian phòng sát vách truyền tới tiếng kêu thống khổ cố gắng kìm chế. Hắn đã từng vài lần bị tỉnh giấc như vậy, nhẹ nhàng tiến tới cửa, dựa vào tường đứng trước cửa, nghe thấy người trên giường lăn qua lăn lại, cho tới khi thanh âm an tĩnh, hắn mới nhẹ nhàng trở lại giường. Không biết chính vì sao như vậy, vô ý thức minh bạch A Nê vốn là một người quật cường mà tự lập, bất năng vươn tay bởi biết y sẽ không nhận bố thí cùng thương hại tới từ kẻ khác.

Ngày hôm nay cũng như vậy, đợi tiếng rên rỉ thống khổ tiêu thất, Phiêu Thịnh nghe thấy tiếng cửa mở nặng nề, thấy bóng lưng Võ Kinh đong đưa dưới ánh trăng yếu ớt, như ma trơi dưới trời đêm hoang dã phiêu phù bất định. Tựa như gặp được tiên nữ lạc xuống thế gian, vô pháp khắc chế cường liệt hiếu kỳ bởi hành động của Võ Kinh, ngay khi Võ Kinh vừa tiêu thất trong đình viện, Phiêu Thịnh liền đi theo. Thấy y mở cửa Hiên Viên các trước đây nhẹ nhàng tiến vào, Phiêu Thịnh cũng vào theo. Nhìn thấy hình ảnh quỷ dị dưới bóng trăng, Võ Kinh đâm thẳng về phía vách tường đổ vỡ, Phiêu Thịnh tâm cả kinh, xông tới trước nắm chặt lấy Võ Kinh, quát to một tiếng.

Dưới ánh trăng băng lãnh, hai người đứng đối diện nhau. Phiêu Thịnh như ngây ngất dưới ánh trăng, cái tên này, như căn huyền lặng yên vô tức khe khẽ làm xúc động nơi sâu thẳm trong tâm linh, phảng phất như từ nguyệt quang hạ lạc, khuôn mặt thanh lãnh mà khiết tĩnh như ánh trăng, mà bạch y trên người y theo gió khinh phất, nhu hòa mà mờ ảo, màu sắc đôi môi bởi kinh ngạc mà hơi mở phảng phất như điều xinh đẹp nhất thế gian, đỏ tươi như phong thụ vào ngày thu, trắng như tuyết, đỏ như máu, như mộng như ảo, Phiêu Thịnh hầu như tin y là tinh linh đến từ trời đêm.Nhẹ nhàng gạt bỏ sợi tóc che giấu con mắt y, dưới ánh trăng, đôi mắt kia đen như mực mà thâm toại, giống như u đàm tịch mịch trong những bức họa sơn thủy. Đôi mắt kia hơi buông xuống, đôi lông mi dài hiếm thấy hơi run run, cảm giác như sắp biến mất, hầu như nắm chặt, Phiêu Thịnh vững vàng giữ chặt lấy y, khe khẽ hỏi: “Ngươi là ai?”

Trong lúc nhất thời, ba chữ kia như lời chú giúp thanh tỉnh khỏi cơn u mê, nguyệt quang mộng ảo bỗng tiêu thất, chỉ còn lại ánh trăng u ám, tiếng côn trùng rả rích trong không khí oi bức mang theo chút gió mát, phế tích như cự thú đứng vững trên mảnh đất hoang.

“Trần thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Ta là A Nê. Di, sao lại chạy tới đây? Kỳ quái.” Võ Kinh cười mất tự nhiên ngoảnh đầu nhìn xung quanh.

Nhìn Võ Kinh, Phiêu Thịnh buông tay, dùng ánh mắt sắc bén liên tục đánh giá Võ Kinh.

Miễn cưỡng cười, Võ Kinh lung lay hướng tới cửa, nhưng hai chân như lung lay sắp đổ, Phiêu Thịnh vội đưa tay ôm lấy y, bế y lên.

“Ta có thể tự đi.” Giãy dụa tưởng muốn nhảy xuống, nhưng lại làm đối phương ôm y càng chặt, cơ thể ôn ái, ôm ấp có lực, vị đạo như mùi huân thảo của thảo nguyên, tất cả đều làm Võ Kinh mê muội.

“Không nên cử động. Chân ngươi hình như bị trật khớp.” Kinh ngạc thấy thể trọng của Võ Kinh nhẹ bỗng, cảm thấy cơ thể dưới lớp quần áo kia không hề có da thịt, song song lại có một tia nghi hoặc hiện lên, cảm giác rất quen thuộc, phảng phất như trước đây cũng từng có một người tại trong lòng chính, vị đạo nhàn nhạt tươi mát, xúc cảm nơi da thịt, cảm giác quen thuộc cường liệt như vậy. Rốt cuộc đã từng có ai tại trong sinh mệnh của ta, nhưng lại bị ta hoàn toàn gạt bỏ.

Ánh trăng u tĩnh, con đường tịch mịch, hai bóng hình trùng lặp tĩnh tĩnh bước tới.

Nhìn chân Võ Kinh, Phiêu Thịnh vô pháp tin tưởng, vô số vết thương mới cũ che kín toàn bộ chân y. Nhẹ nhàng dùng nước thuốc lau lên mắt cá chân đã sưng phù, Phiêu Thịnh đột nhiên phát hiện một vết thương hơi nứt ra, thịt bị nứt ra, máu chậm rãi chảy ra, rõ ràng mới bị cắt không lâu.

“Đây là chuyện gì?” Nhẹ nhàng cầm lấy chân Võ Kinh băng bó, Phiêu Thịnh cảm thấy chân Võ Kinh hơi run run.

“Không có việc gì.” Võ kinh mạn bất tại hồ đích nói.

“Vì sao?” Phiêu Thịnh thanh âm càng ngày càng thấp trầm. Lông mày nhăn càng sâ, vuốt lên đầu ngón tay của Võ Kinh đã hơi biến hình, Phiêu Thịnh đã đoán được bệnh của Võ Kinh.

“Không vì sao hết.” Võ Kinh tâm bắt đầu luống cuống, bí mật chẳng lẽ đã bị phát hiện? Chính đã bại lộ?

Buông ra vết thương đã được băng bó tốt, Phiêu Thịnh đứng lên, ánh mắt thâm trầm thuyết: “Ngươi bị tý chứng (hiện xưng phong thấp).” Xoay người ly khai, đóng cửa lại.

Phân không rõ tâm tình hiện tại chính vui vẻ hay đau buồn, Võ Kinh đột nhiên cảm thấy một dự cảm, phải chăng hắn đã bắt đầu hoài nghi ta? Võ Kinh hoảng sợ. Một cảm giác sợ hãi trước đây từng trải qua dần dần chiếm lấy tâm y.
Bình Luận (0)
Comment