Trong đại viện, mèo đen nhỏ Hắc Trân Châu bắt về cũng không có rời đi, nó nằm bên cạnh Hắc Trân Châu liếm lông mao, cái đuôi lười biến quét qua quét lại, Hắc Trân Châu nằm một bên chốc chốc thường nâng lên móng vuốt chộp lấy đuôi mèo mà nghịch. Nếu mèo đen nhỏ kêu lên, nó liền thu móng lại, liếm liếm lông cho mèo nhỏ, hiển nhiên là một bộ dáng chân chó lấy lòng, Hắc Trân Châu là đang ăn vạ mèo đen nhỏ, mà mèo đen cũng không bỏ đi, ở lại trong đại viện với Hắc Trân Châu.
Bạch Tế bước vào nhà, Hắc Trân Châu dụi dụi mèo đen nhỏ, cúi thấp đầu khẽ gọi giống như đang thương lượng. Đôi mắt mèo màu hổ phách lười biến liếc nó một cái, lúc này mới đứng dậy theo sau Hắc Trân Châu đến gần Bạch Tế, “meo” một tiếng nho nhỏ.
Hắc Trân Châu bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt như phát sáng, cái đuôi vẫy liên tục. Bạch Tế nhìn hai chúng nó, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cả hai, “Hắc Trân Châu cũng có thê tử nhỏ.”
Mèo đen nhỏ híp mắt cọ Hắc Trân Châu, lại dụi vài cái vào lòng bàn tay Bạch Tế, sau đó mới trở về ổ nằm liếm móng vuốt.
Lá xanh rụng đầy đất, mấy trận gió lạnh xuyên qua lá cây thổi vào, Bạch Tế chạy ra hậu viện lấy thêm cỏ khô bỏ vào ổ Hắc Trân Châu, để hai tiểu gia hỏa kia nằm được ấm áp hơn chút.
Biết hôm nay hai người trở về, Lan bà cố ý làm nhiều đồ ăn, nghe được Hoắc Tranh muốn vào Hưng Võ Viện làm việc, cao hứng nên ăn thêm được một chén cơm. Sau khi ăn xong trở về phòng lấy ra hai cái túi thơm đưa cho hai người, Hoắc Tranh cùng Bạch Tế nhận lấy, Lan bà cười nói: “Cái này là bùa bình an hôm qua ta cầu trong miếu, đại sư nói bùa bình an này rất linh.”
Hai người nhận lấy hảo ý của Lan bà, đem bùa bình an cất vào trong ngực.
Bạch Tế trở về sương phòng ngồi một lúc liền đẩy cửa ra, nhón chân nhẹ nhàn đi đến phòng Hoắc Tranh.
Hoắc Tranh ở trong phòng chuẩn bị nước nóng tắm rửa, bỗng nhiên hắn cảm nhận được Bạch Tế nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, vừa mới vào phòng, Bạch Tế đã vội chui vào lòng Hoắc Tranh. Hoắc Tranh ôm chặt y, lòng bàn tay sờ sờ người y, xoa bóp vai Bạch Tế, bàn tay to nắm tay y đặt trước miệng không ngừng hà hơi, “Có lạnh không?”
Đem Bạch Tế bế lên rút đi quần áo, cẩn thận thả y vào thùng gỗ, nước ấm áp thực mau làm da thịt y trở nên ửng hồng, Hoắc Tranh chuyên chú tẩy rửa, để tránh tóc Bạch Tế dính nước, hắn búi tóc y lên, một tay giữ búi tóc, một tay kia dọc theo cổ y xoa nhẹ.
Hai tay Bạch Tế gác trên thành thùng tắm, đuôi lông mày cũng hồng hồng, thỉnh thoảng hừ nhẹ thoải mái.
Tắm gội xong, khi Hoắc Tranh định ôm y lên giường, Bạch Tế hơi hơi chống đẩy, mặt có chút đỏ, ánh mắt lại lẳng lặng nhìn Hoắc Tranh, “Tranh Tranh, ta cũng muốn giúp ngươi tắm.”
Hai người ở bên nhau, luôn luôn là Hoắc Tranh chiếu cố y, mà Bạch Tế rất ít khi nghiêm túc chiếu cố Hoắc Tranh.
Bạch Tế xốc lên vạt áo Hoắc Tranh, đầu ngón tay làm bọt nước dính trên hầu kết hắn lăn xuống, Hoắc Tranh hô lên một tiếng, lần nữa bế Bạch Tế thả vào thùng tắm, hắn tay chân nhanh nhẹn cởi xuống quần áo trên người, nhấc chân bước vào.
Thùng tắm chứa hai người làm nước ấm tràn ra trên mặt đất, mơ hồ nhìn thấy chân người đan vào nhau dưới nước.
Bạch Tế ngượng ngùng, lộ ra phân nửa sống lưng tuyết trắng trên mặt nước, hướng Hoắc Tranh kêu, “Tranh Tranh, muốn ôm ôm.”
Cánh tay rắn chắc cường kiện ôm y lại, đem vòng eo nhỏ nắm vào tay, Hoắc Tranh gác cằm hơi thô ráp lên đầu vai Bạch Tế, khảy bọt nước, chậm rãi vuốt ve.
Người thương ở trước mặt, y không ý thức được mà làm ra một số động tác dụ người, Hoắc Tranh không cần học cũng hiểu được mình muốn làm gì.
Bạch Tế cầm khăn vải giúp Hoắc Tranh lau người, hai người ngồi gần một khối, hơi chút động động tay chân cũng là thân mật đụng chạm. Hoắc Tranh phản ứng nam nhân nên có đều có, Hoắc Tranh hưởng thụ hai người thân mật, rõ ràng muốn y đến phát cuồng nhưng khi nhìn đến trước ngực đầy hồng ngân cùng phía sau vẫn còn sưng đỏ trên người Bạch Tế, hắn trầm mặc tùy ý địa phương nào đó cứng rắn, chính mình lại bất động để Bạch Tế muốn làm gì thì làm.
“Tranh Tranh!” Bạch Tế ghé vào vai Hoắc Tranh, ánh mắt phấn khởi thấy rõ, ý đồ lộ liễu. Hoắc Tranh bỗng nhiên bế y lên, vội vàng đem hai người đều lau khô, ôm Bạch Tế đến giường.
Hoắc Tranh cầm lấy quần áo sạch sẽ giúp Bạch Tế buộc tốt từng nút thắt, lại dùng chăn quấn chặt y, sợ y bị cảm, nhưng hắn vẫn để mặc bản thân trong không khí lạnh.
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.”
Hoắc Tranh thân thân lông mi ẩm ướt của Bạch Tế, “Ngày hôm qua lăn lộn ra dấu vết còn chưa biến mất, ta không nghĩ lại lộng ngươi bị thương.”
“Nhưng mà.....” Bạch Tế còn chưa từ bỏ ý đồ, đến khi được Hoắc Tranh triền miên hôn môi mấy cái mới bằng lòng an phận nằm xuống.
Cho dù Hoắc Tranh đối với Bạch Tế rất ôn nhu, nhưng trong xương cốt rốt cuộc cũng là một nam nhân lỗ mãn, lúc làm chuyện đó không khống chế tốt lực đạo, hắn lâm vào tự trách nhìn địa phương hôm qua bị mình chà đạp đến sưng đỏ, nhanh chóng tròng lên quần áo rồi đi tìm thuốc mỡ.
Ngọn đèn dầu nhấp nháy, Bạch Tế thực mau đã ngủ say, Hoắc Tranh xốc lên quần áo bôi thuốc cho y. Trước mắt nhìn thấy tiểu huyệt do sử dụng quá độ mà hơi sưng lên, khuôn mặt hắn ửng đỏ, lặng lẽ nâng chân Bạch Tế lên, kiềm chế xao động giúp y bôi thuốc.
Cấp Bạch Tế bôi xong thuốc mỡ, Hoắc Tranh vừa thay quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn ngồi trên đầu giường yên lặng bình tĩnh một lúc, sau đó một lần nữa đổi quần áo sạch sẽ, tắt đèn, ôm chặt Bạch Tế đi vào giấc ngủ.
Thời tiết mưa dầm kéo dài, nước mưa tí tách dọc theo mái hiên chảy xuống, Hoằng Dương Quán trong viện thanh lãnh, duy chỉ có học đường phát ra âm thanh đọc sách, vì thế sắc trời âm u tăng thêm một chút không khí náo nhiệt.
Phương Tử Trần có lời khó nói, từ sáng sớm lúc nhìn thấy Bạch Tế đến giờ, hắn cảm thấy rất là khó chịu.
Sau khi lớp học kết thúc, Bạch Tế thấy hắn rầu rĩ không vui, quan tâm mà hỏi han hắn, Phương Tử Trần ánh mắt thẳng tắp, nhìn y vài lần muốn nói lại thôi. Hắn ngẩn đầu thở dài, cúi đầu cũng là thở dài, cả người giống như bị nước mưa bên ngoài làm héo rũ, tinh thần đều ỉu xìu.
“Tử Trần, ngươi làm sao vậy?” Bạch Tế sờ trán hắn, Phương Tử Trần giật mình tránh đi, Bạch Tế đầu tiên là khó hiếu, lúc sau bỗng thấy trên mặt Phương Tử Trần có nét sợ hãi, y ủy khuất bi thương, thức thời mà trở lại vị trí của mình, đôi tay đặt lên đầu gối ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người bằng hữu sinh ra khoảng cách, trực giác động vật nhạy bén, Bạch Tế nhận thấy được Phương Tử Trần xa lánh mình.
Có tiếng cười nhạo từ phía sau vang lên, Bạch Tế bỗng nghe Yến Tuyết Sùng nói: “Ngươi muốn biết tại sao Phương Tử Trần thay đổi thái độ với ngươi không?”
Ngày thường Bạch Tế đều không để ý hắn, nhưng Phương Tử Trần là bằng hữu của y, Bạch Tế không muốn mất đi người bạn này, quay lại liếc Yến Tuyết Sùng, hỏi: “Ngươi biết?”
Yến Tuyết Sùng đối y ngoắc ngoắc ngón tay, Bạch Tế vẫn bất động.
“Hừ!” Yến Truyết Sùng trừng mắt, “Ngươi mau qua đây, chẳng lẽ ngươi muốn mọi người đều nghe thấy à?”
Bạch Tế không tình nguyện tới gần, Yến Tuyết Sùng đột nhiên dựng thẳng một quyển sách ngăn giữa bọn họ, chóp mũi hướng Bạch Tế đông ngửi tây ngửi, bình tĩnh nhìn mắt cùng miệng y, giả bộ nói: “Phương Tử Trần chắc chắn đã biết được quan hệ giữa ngươi và đại ca ngươi.”
Yến Tuyết Sùng nhìn chằm chằm môi Bạch Tế không bỏ, khinh thường, “Con thỏ chính là bị người khác xem thường như vậy.” Hắn tâm tư phiêu tán, trong lòng nghĩ thì ra miệng nam nhân cũng có vẻ mềm như vậy.
Bạch Tế đẩy hắn ra, hai mắt vì tức giận mà trừng lên đến đỏ bừng, “Ta tự mình đi tìm hắn nói, ngươi không được lại nói bậy con thỏ như vậy!”
Đến chỗ hành lang gấp khúc ở thư quán, phía sau rừng trúc xanh, Bạch Tế ngăn Phương Tử Trần lại không cho hắn đi.
“Tử Trần.”
Phương Tử Trần tránh né y, sợ y, lại không phải chán ghét tính cách y, hắn thần sắc bàng hoàng, dư quang liếc mắt nhìn Bạch Tế rất nhiều lần.
Thật lâu sau, hắn mới đủ dũng khí mở miệng hỏi, “Bạch Tế, ngươi, ngươi có phải hay không... đại ca bức bách ngươi?”
Văn nhân xưa nay tư tưởng truyền thống, nam phong là một chuyện không tốt, Phương Tử Trần đối với việc này cũng có chút thành kiến, cô nương xinh đẹp không ôm không thân, ôm cái nam nhân làm gì chứ. Từ lúc Phương Tử Trần gặp Bạch Tế đến nay, ngẫu nhiên sẽ nhìn y xuất thần, nhưng chưa bao giờ sinh ra bất luận ý niệm xấu xa gì, với hắn người đẹp cũng làm cảnh đẹp ý vui, nếu là nữ tử yểu điệu, quân tử hảo cầu, còn nều là nam nhân, có thể kết giao làm bằng hữu cũng rất tốt.
Quay lại với Bạch Tế, hắn cũng không nghĩ làm mất người bằng hữu này.
“Ngày hôm qua ta để quên đồ, lúc trở lại lấy thì thấy đại ca ngươi hôn ngươi...”
Phương Tử Trần mặt cùng tai phát hồng, hay bàn tay nắm chặt thành quyền, căm giận nói: “Hắn một đại nam nhân, như thế nào có thể cưỡng bách ngươi làm loại chuyện bị người khinh thường này, khó trách hắn đối tốt với ngươi, thì ra đã sớm có tâm gây rối, ta, ta mang ngươi đi báo quan!”
Bạch Tế “.....” Y nhấp miệng, nắm chặt ống tay áo Phương Tử Trần nhẹ kéo, nói nhỏ: “Tử Trần, là ta chủ động muốn cùng hắn thân cận, là ta cưỡng bách hắn.”
Giống như nghe được chuyện không thể tưởng tượng được, Phương Tử Trần gương mặt vặn vẹo, suýt cắn đầu lưỡi, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi cưỡng bách đại ca ngươi?”
Hắn không thể tưởng tượng được Bạch Tế một thân đơn bạc như thế lại cưỡng bách Hoắc Tranh, Phương Tử Trần ngu ngốc bất động, miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một cái trứng gà.
“Bạch, Bạch Tế... ngươi, ngươi không thể bức bách đại ca ngươi làm con thỏ.”
Vì sao lại là con thỏ? Từ này Bạch Tế nghe được rất nhiều lần từ miệng Yến Tuyết Sùng, nghe ngữ khí Phương Tử Trần, tựa hồ không phải là lời tốt đẹp gì, y hỏi: “Vì sao các ngươi đều chán ghé con thỏ? Thỏ con có lông xù xù, bộ dáng đáng yêu, nó không tốt sao?”
“Ai!” Phương Tử Trần giải thích rõ ràng cho y, “Ta nói con thỏ đều không phải con thỏ thật, mà là hai cái nam... thanh lâu kỹ viện ngươi có nghe nói qua đi? Bên trong không chỉ có nữ nhân hầu hạ nam nhân, cũng có nam nhân hầu hạ nam nhân, những người đó đều kêu là con thỏ!”
Hắn lo lắng nói: “Bạch Tế, ngươi liền buông tha đại ca ngươi đi, nếu để người khác biết hắn là con thỏ, họ sẽ xem thường hắn.”
Bạch Tế buông tay áo Phương Tử Trần ra, lắc lắc đầu, nghiêm thúc nói cho hắn, “Ta sẽ không để người khác chê cười Tranh Tranh, trong sách nói, nếu là yêu nhau thì sẽ thành thân, thành thân rồi thì không bị chê cười nữa, ta nhất định sẽ cưới Tranh Tranh.”
Hết chương 52
<Edit: Thỏ Cụp Tai>