Hai Cậu Trúc Mã

Chương 34

Thầy Lý ở trong thư phòng đọc sách chuẩn bị bài, Lý Bánh Bao cứ luôn quấy rối, vòng tới vòng lui bên chân cậu, hoặc là nhảy chồm chồm lên đùi cậu, “Nhất Minh, anh ôm Bánh Bao ra ngoài đi!”

“Nó muốn chơi với em mà.”

“Em đang đọc sách, anh mang nó đi đi.”

Lý Nhất Minh tiến vào, nhấc Lý Bánh Bao từ trên mặt đất lên, “Mày nhìn lại mày đi, làm phiền người ta hoài, dẫn mày xuống lầu lượn một vòng!”

Lý Nhất Minh đi tìm dây xích chó, thầy Lý cũng nhanh chóng thay quần áo, “Vậy anh cũng dẫn em đi chứ.”

“Trong nhà chỉ có một dây xích chó thôi.”

“Đãi ngộ của em và nó có thể giống nhau sao? Em kéo anh đi là được!” Lý Bất Đổng chủ động nắm tay, luật sư Lý lại thật sự muốn mua dây xích, dùng ở những nơi khác.

Lý Bánh Bao chạy hăng hái, Lý Nhất Minh nhớ hồi bọn họ lên lớp một nuôi con rùa, Lý Bất Đổng thấy ảnh ở trong sách, cứ đòi phải nuôi một con, ba cậu mua cho cậu một con rùa Brazil nhỏ bằng bàn tay, cậu vô cùng yêu quý nó, cũng không lấy ra cho mọi người xem, cuối cùng nhịn không được muốn khoe khoang, liền kéo Lý Nhất Minh vào nhà.

“Anh ơi, anh xem nè, đây là con rùa của Bất Đổng.”

Lý Nhất Minh không thích, “Con rùa của Bất Đổng không biết chạy, chơi không vui, anh muốn xuống lầu chơi với cún con.”

Vừa nghe anh muốn đi, nhóc con sốt ruột, “Không phải đâu, nó cũng biết chạy mà, sắp chạy được rồi.”

“Bất Đổng nói dối, em xem nó nằm im kìa!”

Lý Bất Đổng đạp ghế, lấy con rùa ra, để dưới đất, đợi mãi cũng không nhúc nhích, miệng dẩu lên càng ngày càng cao, khóc òa, Lý Nhất Minh thấy cậu khóc, “Em đừng khóc…”

“Anh ơi… Nó không nhúc nhích.” Nhóc con lấy ống tay áo lau nước mắt, “Em không cần nó nữa.”

Sau đó con rùa kia được Lý Nhất Minh cầm về nuôi.

“Khụ khụ…” Thầy Lý ho khan hai tiếng, “Cổ họng khó chịu.”

“Thầy Lý, lúc này mới vừa vào thu mà em đã muốn bệnh rồi à?” Lý Nhất Minh kéo dây kéo áo khoác của cậu lên cao nhất, “Mẹ làm bưởi ngâm mật ong, ngày mai anh đi lấy cho em hai bình.”

“Đêm ngủ có thể mở điều hòa không?”

Lý Nhất Minh gõ trán cậu, “Không thể, mở điều hòa em càng dễ bệnh.”

Mấy chuyện bệnh tật này không thể nhắc tới, buổi tối hôm đó tần suất ho khan của Lý Bất Đổng càng ngày càng cao, sau khi ngủ cũng vẫn còn ho, đánh thức Lý Nhất Minh dậy nhiều lần.

“Bây giờ em, khụ, ngủ không được!” Thầy Lý muốn khóc, ngày mai cậu còn phải đi dạy nữa.

Luật sư Lý đút nước cho cậu, kéo cậu vào trong lòng xoa xoa, “Ngày mai xin nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi.”

Thầy Lý cống hiến hết mình cho sự nghiệp lắc đầu, “Không được, không thể như học kỳ trước được.” Lý Bất Đổng lấy đầu ngón tay vẽ mấy vòng trên ngực Lý Nhất Minh.

“Em làm gì đấy.” Lý Nhất Minh nắm tay cậu.

“Không làm gì cả, ngủ không được còn không cho em chơi một chút… Khụ khụ.”

Lý Nhất Minh không muốn cãi với cậu, liền đút ngụm nước, “Mau ngủ đi.”

“Vậy anh xoa lưng cho em ngủ đi, em thích anh xoa cho em ngủ.”

Lý Bất Đổng khi còn bé tinh lực hăng hái, đến giờ cũng chưa muốn ngủ, vòng vòng đều là Lý Nhất Minh xoa lưng cho ngủ, sau đó anh không xoa nữa, trừ phi sinh bệnh nhìn khá đáng thương mới có thể xoa hai cái.

Lý Nhất Minh nói cậu lớn rồi, chỉ có thể xoạc không thể xoa.
Bình Luận (0)
Comment