Ra khỏi thao trường, còn cách một đoạn mới đến bãi đậu xe, thầy Lý kéo tay luật sư Lý, đi dạo một vòng sân trường, đột nhiên cảm khái, “Chúng ta đều đã lớn rồi, lúc anh gạt em ra ngoài, ở trên thao trường hôn môi, vẫn như chuyện ngày hôm qua vậy!”
“Không lớn, người luôn hiện hữu trong ánh mắt anh, chỉ có một hình dáng.”
Thầy Lý không xi nhê với lời tâm tình của anh, “Điêu, rõ ràng em đã thay đổi.”
Lý Nhất Minh bỏ tay cậu vào túi mình, “Em không thể thuận theo anh sao.”
“Không thể!”
Lý Nhất Minh không nhìn cậu, ôm cậu vào lòng, “Anh hỏi em, nếu như trước khi em đi dạy ở nông thôn, anh không đăng ký kết hôn với em, chờ em trở về, em vẫn sẽ kết hôn với anh chứ?”
“Sao anh đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì, chỉ là muốn biết thôi.” Lý Nhất Minh không muốn thừa nhận anh có hơi không tự tin, cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn không hỏi, nếu như không phải ép cậu đi đăng ký kết hôn, Lý Bất Đổng có thật muốn kết hôn với anh không?
Thầy Lý suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời, “Không biết.” Trước khi Lý Nhất Minh trở mặt liền nhanh chóng bổ sung đáp án, “Từ trước đến nay đều ở bên anh như vậy, em không cảm thấy giữa chúng ta cần phải có giấy đăng ký để bó buộc nhau, em thích anh, đi nông thôn về vẫn sẽ thích anh, không bao giờ thay đổi.”
“Em không muốn kết hôn với anh?” Đầu óc luật sư Lý chuyển không tới. “Con dấu của cục dân chính có hiệu lực và lợi ích về mặt pháp luật đấy.”
“Luật sư Lý của em ơi, em yêu anh không cần phải có pháp luật chứng minh, anh có thể cảm nhận được là tốt rồi.” Thầy Lý hôn anh một cái, “Với lại, đâu ra mà nhiều nếu như thế, không phải đã kết hôn rồi sao, đi thôi, em buồn ngủ rồi!”
Lý Nhất Minh đứng bất động, Lý Bất Đổng kéo anh không đi, “Lúc đó em đã tự tin như vậy rồi sao, quan hệ của chúng ta cho dù không có giấy đăng ký kết hôn cũng có thể dài lâu?”
“Bây giờ cũng vẫn có tự tin như vậy.” Lý Bất Đổng ôm lấy anh.
Lễ hội năm mới rơi vào ngày 31, ngay sau đó nghỉ ba ngày liên tục, Lý Nhất Minh đến trường cùng Lý Bất Đổng từ rất sớm, nhìn cậu mặc quần áo giống như bọn sinh viên, đội một cái mũ len màu đỏ, toàn thân đều là cảm giác thiếu niên.
Lễ hội tổ chức ở sân luyện tập, như một buổi biểu diễn ngoài trời, tiết mục của bọn họ ở phần đầu, vị trí ngồi của Lý Nhất Minh cũng khá gần, một bài nhảy dân vũ đơn giản, bởi vì Lý Bất Đổng đứng ở vị trí chính giữa, tuy rằng ngại ngùng nhưng cũng vẫn duy trì nụ cười, Lý Nhất Minh cười xem hết quá trình, còn có người ngọt hơn thầy Lý nhà anh sao?
Hạng nhất không hề bất ngờ chút nào thuộc về tập thể lớp của Lý Bất Đổng, các sinh viên được mời lên cùng đếm ngược đến năm mới, Lý Bất Đổng đứng ở trong góc nhỏ vẫy tay với Lý Nhất Minh phía dưới, Lý Nhất Minh từ bên cạnh đi lên đứng bên cạnh cậu, giúp cậu chỉnh mũ. Bên tai ầm ầm ĩ ĩ tiếng MC khuấy động bầu không khí, Lý Nhất Minh dường như chẳng còn nghe được gì, chỉ nghe được thầy Lý nói, “Em nhảy có đẹp không? Không cho phép anh chê cười em!”
“Cực kỳ đẹp, anh muốn trở lại hồi hai mươi tuổi, cùng với em, ở đại học, ca hát cũng được, nhảy cũng được, chỉ muốn cùng với em, Lý Bất Đổng, anh cảm thấy anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ!”
“Bỏ lỡ cái gì?”
Đồ ngốc Lý Bất Đổng nghe không rõ.
Anh từng tham gia rất nhiều hoạt động của câu lạc bộ, từng tổ chức rất nhiều lễ hội, ngoại trừ vai hòn đá trong vở kịch Rùa và Thỏ, anh chưa từng biểu diễn cái gì cùng em! Lý Nhất Minh đột nhiên oán niệm.
“5!”
“4!”
“3!”
“2!”
“1!”
“Chúc mừng năm mới!”
Lý Bất Đổng cười, “Lý Nhất Minh! Năm mới vui vẻ!” Lại hỏi, “Từ khi em sinh ra đã ở bên anh, rốt cuộc đã bỏ lỡ gì chứ!”
Lý Nhất Minh cũng cười.
Nhớ tới lời thầy Lý nói,
em yêu anh không cần pháp luật chứng minh.
Anh cảm nhận được tình yêu của Lý Bất Đổng, từ nhỏ đến lớn, toàn vẹn và hoàn chỉnh.