Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 114

Lộc Hàm không phải MB!!! Vậy sao lần đó say rượu cậu ấy lại cùng mình lên giường, sau đó bởi vì chia tay cùng Quan Lâm, khi mình gọi điện thoại tìm Lộc Hàm đến phát tiết dục vọng, cậu ấy cũng liền ngoan ngoãn đến, lúc ấy tâm tình mình không tốt còn nói rất nhiều lời châm chọc Lộc Hàm, cho tới bây giờ cậu ấy cũng chưa từng phản bác. Thậm chí đến sau khi đưa ra việc bao dưỡng, Lộc Hàm cũng rất nhanh gật đầu đáp ứng…

Hiện tại từ nhật ký công tác của Lộc Hàm, Thế Huân đã xác định cậu căn bản chưa từng làm qua MB, chính là lại càng có nhiều nỗi băn khoăn nảy lên trong lòng Thế Huân hơn.

Sau khi mình bao nuôi Lộc Hàm, hai người liền bắt đầu sống chung. Lộc Hàm hình như ngay từ đầu đã đối xử với mình đặc biệt tốt, chủ động nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lúc ấy mình còn cho rằng cậu là một MB nên nghĩ muốn nịnh bợ kim chủ để được thêm càng nhiều tiền mà thôi, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy rất sai lầm, có MB nào sẽ nấu cơm dọn dẹp cho ngươi, chỉ cần ở trên giường biểu hiện thật tốt là đủ rồi. Tuy nói thân thể Lộc Hàm đối với mình cực đủ lực hấp dẫn, nhưng kỳ thật kỹ sảo của cậu chả có gì đáng nói, bảo cậu chủ động hầu hạ mình, cũng chỉ từng bước hôn từ miệng xuống thân, hoặc là mình nói cái gì cậu làm theo cái đó, này sao có thể là biểu hiện của một MB, quả thực chính là học theo phương pháp làm tình trong phim ảnh mà…

Không phải MB, không phải vì tiền, vậy cậu tại sao tình nguyện để bị hiểu lầm thành MB, cũng muốn ở lại bên cạnh mình!? Còn đối với mình tốt như vậy!?

Chẳng lẽ là… khi đáp án dần dần hiện ra, Thế Huân thế nhưng có chút không dám tiếp tục suy nghĩ.

Anh đã từng cho rằng Lộc Hàm thích mình, hiện tại xem ra đều này đúng là sự thật. Cũng chỉ có đáp án này mới lý giải mọi chuyện. Chẳng qua lúc trước Thế Huân cảm thấy là Lộc Hàm từ sau khi sống chung mới bắt đầu thích mình, hiện tại xem ra thời gian còn sớm hơn rất nhiều. Lộc Hàm ở Ngô thị công tác gần sáu năm, chẳng lẽ vẫn luôn thầm mến mình!? Cho nên cam tâm tình nguyện cùng mình lên giường, sau đó lại toàn tâm toàn ý bồi ở bên cạnh mình, trăm phương nghìn kế đích đối tốt với mình…

Nhưng mình đã vì một chuyện hiểu lầm mà đem cậu đuổi đi!

Hiện tại Thế Huân chắc chắn tin tưởng chuyện giữa Lộc Hàm cùng Vạn không phải như anh nghĩ, Lộc Hàm không phải MB, sao có thể chủ động đi câu dẫn Vạn lão bản, nhưng lần đó trong điện thoại cậu đúng thật là nói dối mình, cho nên hiện tại anh phải nhanh một chút, không! Phải lặp tức làm rõ chân tường phía sau việc này.

“Ngô tổng, Ngô tổng…” Thư ký nhìn thấy Thế Huân ngây người một hồi lâu trên ghế, đột nhiên nhanh như gió vụt chạy khỏi văn phòng.

Thế Huân trực tiếp lái xe tới công ty của Vạn lão bản.

“Vạn lão bản ở đâu!?” Thế Huân nhanh chóng chạy đến quầy tiếp tân hỏi.

“Vạn lão bản đang họp ở tầng năm, xin hỏi tiên sinh ngài có hẹn trước không!?” Cô gái ngồi sau quầy tiếp tân tươi cười đáp lại Thế Huân.

Thế Huân cũng không trả lời, trực tiếp vọt tới thang máy, nhìn thấy thang máy còn hơn mười tầng mới xuống tới, xoay người chạy qua cầu thang bộ, chạy một hơi thẳng tới tầng năm.

“Vạn lão bản, hôm đó ông cùng Lộc Hàm rốt cuộc là có chuyện gì!?” Thế Huân bất chấp lễ phép, trực tiếp đẩy cửa phòng họp đi vào.

“Ngô… Ngô tổng…” Vạn lão bản hoảng sợ, thất kinh từ trên ghế đứng lên.

“Lộc Hàm!? Không phải là người lúc trước làm ở công ty mình sao? Sau đó không thông báo một tiếng đã nghỉ mất, ngay cả tiền lương còn chưa có kết toán.” Vạn lão bản còn chưa kịp bịa lời nói dối, liền bị một nhân viên bên cạnh nói ra.

“Vạn lão bản, ông tốt nhất nói thật cho tôi!” Thế Huân nghe xong lời này lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên một bước tới gần Vạn lão bản.

“Ngô… Ngô tổng, chúng ta vào phòng tôi nói.” Vạn lão bản cũng không muốn bị xấu mặt trước rất nhiều nhân viên ở đây, vội vàng ly khai phòng họp.

Thế Huân đen mặt đi theo phía sau Vạn lão bản vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment