Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 116

-------- Bởi ảnh biết được sự thật rồi nên từ sau chương này trở đi mình đổi xưng hô Anh-Em nha (chỉ Huân đại ca thôi), Nai nhỏ thì vẫn còn giận ------------

Lộc Hàm chưa từng dùng qua một phân tiền của mình, ngay cả chi tiêu hằng ngày của hai người đều là dùng tiền lương của cậu chi trả. Trách không được Vạn lão bản nói lúc ấy Lộc Hàm một bộ dáng nóng lòng muốn xin việc, nhưng sao cậu lại không nói với mình, chẳng lẽ chỉ vì mình từng nói qua muốn em ấy ngoan ngoãn ở nhà, chẳng lẽ chỉ vì mình là tổng giám đốc Ngô thị, cậu sợ đi tìm việc khác sẽ làm mình mất hứng!? Vậy mà… Vậy mà mình chỉ vì tiếng ho khan qua điện thoại mà hoài nghi cậu, còn tin lời nói dối của Vạn lão bản đuổi cậu ra khỏi nhà!

Thế Huân suy sụp ngã xuống ghế, thống khổ nhắm lại hai mắt.

Bao dưỡng!? Rốt cuộc là ai bao nuôi ai!? Kỳ thật từ đầu tới đuôi đều là Lộc Hàm dùng yêu thương bao nuôi mình!

Bắt đầu là từ việc bản báo cáo tài chính lần thứ hai bị sai, đến quản lý tài chính bị tố giác, Lộc Hàm được minh oan giải tội, Thế Huân kiểm tra tư liệu về cậu, tin chắc cậu chưa từng làm MB, rồi đối với chuyện của Lộc Hàm cùng Vạn lão bản nổi lên nghi ngờ, cuối cùng từ trong miệng Vạn lão bản biết được chân tướng sự tình.

Tuy rằng hiện tại Thế Huân chưa hoàn toàn rõ ràng mọi sự, tỷ như Lộc Hàm rốt cuộc là từ lúc nào thích anh!? Tại sao tình cảm lại sâu đậm như vậy!? Nhưng ở một phần lớn sự việc đã xác minh, Thế Huân khẳng định Lộc Hàm đối với mình có tính cảm, cùng chuyện tiền tài không hề liên quan, cũng không có lừa gạt phản bội mình, chỉ toàn tâm toàn ý vì mình mà trả giá.

Chỉ tiếc khi sự việc đã vô pháp sửa chữa sai lầm, Thế Huân mới biết tất cả lỗi lầm là ở mình mà ra.

Lần đầu tiên của hai người, Thế Huân bởi vì say rượu nên không có ấn tượng gì, chỉ nhớ sáng hôm sau khi tỉnh lại bên cạnh nằm một nam nhân xa lạ, liền vội đoán cậu là MB, tùy tay ném chút tiền bảo hắn cút đi…

Không đúng!!! Trong đầu Thế Huân đột nhiên nhớ lại, sau lúc Lộc Hàm đi thì tiền vẫn còn nằm ở trên giường, Lộc Hàm không có lấy tiền này đi!!!

Thế Huân ảo não nắm chặt hai tay hung hăng đánh vào đầu mình, hiện tại mới nhớ thì còn ít gì! Nếu lúc ấy mình không mãi lo nghĩ đến chuyện chia tay với Quan Lâm, mà xem nhẹ chi tiết trọng yếu như thế. Chỉ cần bản thân nghĩ nhiều thêm một chút việc Lộc Hàm tại sao không có lấy tiền, có lẽ sẽ không nghĩ cậu là MB, cũng không có kết quả như ngày hôm nay.

Chỉ một chút sơ sẩy mà Thế Huân hiểu lầm đem Lộc Hàm là MB mà bao dưỡng.

Sau khi hai người ở chung, Lộc Hàm tận lực chăm sóc cuộc sống cho Thế Huân, lúc ân ái lại nhu thuận nghe lời, anh vô luận muốn như thế nào đều chưa bao giờ phản kháng qua, toàn tâm toàn ý muốn làm cho anh thoải mái. Thế Huân cũng dần nhận ra Lộc Hàm đối mình thật là tốt, vậy mà anh còn cảm thấy thái độ của mình đối với cậu không tồi, nghĩ Lộc Hàm trước kia chắc chưa gặp qua người đàn ông tốt nào, cho nên cậu đương nhiên đối tốt với mình.

Nhưng mình thật sự đối xử với Lộc Hàm tốt sao!? Thế Huân tự vấn lòng.

Trước kia mình vì Quan Lâm mà học nấu ăn, nhưng mình có từng giúp Lộc Hàm nấu một bữa cơm nào không, có rửa chén lần nào chưa!? Không đi giúp đỡ còn chưa tính, còn mỗi lần ở lúc Lộc Hàm vừa mới làm xong việc liền nóng lòng đè cậu phát tiết dục vọng; trước kia ở công ty, trước mặt các nhân viên mình cùng Quan Lâm luôn khanh khanh ta ta, nhưng mỗi lần cùng Lộc Hàm đi làm, lại cách công ty rất xa cho cậu xuống đi bộ, ngay cả thời gian vào công ty cũng phải khác nhau để không ai nghi ngờ, cho đến hiện tại, trong mắt nhân viên Ngô thị, Lộc Hàm cũng chỉ là một nhân viên bình thường đã từ chức mà thôi, cùng Ngô tổng bọn họ không có nửa điểm quan hệ; trước kia mình mua cho Quan Lâm đủ các loại quà sang quý, nhưng chỉ mua cho Lộc Hàm có một cái áo sơ mi, cuối cùng cái áo kia còn bị mình coi như giẻ rách mà vứt bỏ …

Hiện tại Lộc Hàm chắc là đem cái áo đó vứt vào thùng rác rồi, là chính mình nói cậu mặt áo đó có hay không mang bệnh truyền nhiễm bảo cậu vứt đi. Trong lòng Thế Huân hối hận không thôi, cho dù sau này có cơ hội đưa cho Lộc Hàm núi vàng núi bạc cũng vô pháp bù lại lỗi lầm này.

Cho nên hiện tại Thế Huân có hối hận cũng vô ít, nếu lúc ấy…

Lần vô tình gặp được bạn học cũ của Lộc Hàm và giả trang thành bạn trai cậu, Thế Huân đã xác đinh được Lộc Hàm là thích mình. Vậy mà lúc đó thái độ của anh lại do dự, cảm thấy Lộc Hàm là MB, lớn lên cũng không quá xinh đẹp, gia thế cũng bình thường, căn bản không thể so sánh cùng Quan Lâm, nhưng cũng lại không muốn buông tay, ích kỷ hưởng thụ việc Lộc Hàm đối xử tốt với mình.

Nếu lúc ấy thái độ của mình cởi mở thêm một chút, làm Lộc Hàm có dũng khí chủ động giải thích việc cậu không phải MB, những sai lầm sau này dĩ nhiên sẽ không phát sinh, có lẽ hiện tại mình và Lộc Hàm…

Sai lầm rồi chính là sai lầm! Trên thế gian không có loại thuốc quay ngược thời gian, ông trời cũng sẽ không cho ngươi thêm một lần cơ hội! Thế Huân ảo não bản thân chỉ biết trốn tránh cùng giả thuyết. Nếu đã biết lỗi, hiện tại không nên ngồi ngốc ở chỗ này mà ăn năn hối hận, phải đi giải thích với Lộc Hàm, đối mặt cậu nói một tiếng thật xin lỗi, còn có anh yêu em!
Bình Luận (0)
Comment