Ban ngày, Lộc Hàm đem tinh lực tập trung trên công việc, còn có thể khống chế bản thân không nghĩ đến cái khác. Nhưng mà đến tối, nhất là khi nằm một mình trên giường chuẩn bị ngủ, những hình ảnh khi còn sống cùng Thế Huân cứ như một đoạn phim ngắn liên tục hiện lên trong đầu Lộc Hàm, có cảnh sau khi hai người tình nồng Thế Huân che chở ôm ấp cậu, cũng có cảnh lúc Thế Huân ngoan lệ vô tình đuổi cậu ra khỏi nhà, nhưng vô luận là ngọt ngào hay đau khổ, trong lòng Lộc Hàm đều cảm thấy đau muốn chết, nhưng lại không có biện pháp ngăn mình không nghĩ nữa.
Càng nghĩ, nước mắt liền không kiềm chế được mà tuôn ra, đưa tay lau đi một giọt lại chảy ra càng nhiều hơn. Lộc Hàm sợ mẫu thân ngủ cách vách sẽ nghe thấy tiếng khóc, dùng chăn trùm lại đầu, thân thể cuộn thành một đoàn chôn trong ổ chăn, cắn lấy môi không tiếng động nghẹn ngào khóc.
Lộc Hàm biết tính cách mình yếu đuối, không có cách đem Thế Huân lập tức triệt để quên đi, bằng không cũng sẽ không có gần mười năm thầm mến. Nhưng sự việc này dù là ở trên người ai, cũng không có khả năng xoay người liền quên.
Đã khóc, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, Lộc Hàm đứng dậy khỏi giường lấy quyển album đã lâu chưa lấy ra, lật từng trang từng trang, bên trong vẫn chỉ có ảnh chụp mơ hồ không rõ của Thế Huân, cùng Thế Huân sống chung một thời gian dài như thế, Lộc Hàm cũng không có chụp một bức ảnh rõ ràng nào của anh. Kỳ thật có hay không có ảnh chụp chính diện của Thế Huân cũng đã không quan trọng, Lộc Hàm nghĩ có lẽ Thế Huân cũng giống như những bức hình mơ hồ này, theo thời gian cũng sẽ chậm rãi mơ hồ trong trí nhớ, cho đến khi hoàn toàn biến mất, hai người sau này cũng sẽ không gặp lại nhau.
“Lộc Hàm!” Thế Huân vọt tới trước mặt Lộc Hàm, vươn cánh tay muốn kéo cậu ôm vào ngực.
“Ngô… tiên sinh, có chuyện gì sao!?” Lộc Hàm lui về sau né tránh, hành động lễ phép nhưng thái độ xa lạ mà chào hỏi.
Ngô tiên sinh!!! Biểu tình vui mừng của Thế Huân nháy mắt cứng lại, cánh tay bán nâng cứng ngắt dừng lại giữa không trung.” Cậu cũng xứng để gọi Thế Huân sao, hiện tại chỉ cần nghe cậu gọi tên tôi thì đã cảm thấy ghê tởm rồi ” lời bản thân từng nói qua chuyển động trong não Thế Huân, lòng tràn đầy chua sót cùng bất đắc dĩ, chính mình đây là tự làm tự chịu, có thể trách được ai.
“Lộc Hàm thực xin lỗi, anh đã làm rõ, biết em không phải MB. Em đối với anh tốt như vậy, anh hẳn phải nên sớm phát hiện, nhưng vẫn mắt mù tâm manh trách lầm em. Thậm chí còn tin lời nói phiến diện của Vạn lão bản mà hoài nghi em, đuổi em ra khỏi nhà. Khải Văn, thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là lỗi của anh…” Thế Huân không ngừng nói xin lỗi, lo lắng đến ngay cả nói chuyện đều có chút không đầu không đuôi. Đây là Thế Huân lần đầu tiên ở trước mặt Lộc Hàm bối rối như thế.
“Không quan hệ, đều đã là quá khứ.” Lộc Hàm thản nhiên đáp một câu, ngữ điệu không mang theo bất luận tình cảm nào, giống như chuyện Thế Huân nói cùng mình không liên quan.
“Còn có… Còn có chuyện bản báo cáo tài chình, anh biết đều là do quản lý làm sai, đã cho ông ta thôi việc … Lộc Hàm thực xin lỗi, anh …” Thế Huân nhìn thấy biểu tình hờ hững của Lộc Hàm thì càng thêm kích động, hiện tại anh tình nguyện để Lộc Hàm chửi mình hai câu thậm chí đá mấy đá cũng được, cũng tốt hơn bộ dáng cái gì đều không màng, điều này làm Thế Huân cảm thấy những kỷ niệm trước kia hai người sống chung đối với Lộc Hàm đã không còn là gì cả, cậu đã đem mình vứt khỏi trái tim rồi.
“Ngô tiên sinh, anh còn chuyện gì khác không!?” Lộc Hàm lịch sự ngắt lời Thế Huân, bộ dáng chuẩn bị muốn rời đi.
“Lộc Hàm, anh yêu em. Kỳ thật từ lâu anh đã…” Thế Huân dưới tình thế cấp bách tiến lên một bước nắm chặt cánh tay Lộc Hàm.
“Ngô tiên sinh, tôi còn có việc, hiện tại phải về nhà.” Biểu tình Lộc Hàm xuất hiện một tia buông lỏng, bất quá chỉ là trong nháy mắt, trên mặt rất nhanh liền khôi phục lại hờ hững, thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh khỏi kìm kẹp của Thế Huân, cứ vậy mà lẳng lặng nhìn anh.
“Lộc Hàm…” Thế Huân vô lực bỏ tay xuống, trơ mắt nhìn Lộc Hàm bước ngang qua đi vào nhà.