Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 120

Thế Huân ngồi trên ghế sofa hồi lâu, thẳng đến khi vì dạ dày đói khát mà quặn đau từng đợt, mới không thể không đứng lên đi vào nhà bếp.

Vào bếp, Thế Huân cũng vô tâm nghiêm túc nấu cơm như hôm chủ nhật, tùy tay nấu một thứ đơn giản có thể lắp đầy bụng là được. Thế Huân nhớ lại Lộc Hàm lúc còn ở đây thường xuyên nấu cháo gạo nếp. Hiện tại trong tủ còn lưu lại một ít gạo lúc trước nấu dư, Thế Huân nghĩ thầm mình không biết nấu mấy món phức tạp, nhưng nấu cháo chắc vẫn có thể. Nhưng khi tìm được gạo, Thế Huân lại nhớ đây là do Lộc Hàm dùng tiền chính mình mua, trong lòng liền lại khó chịu.

Nấu cháo so ra dễ hơn xào rau, không cần nêm nếm gia vị, không cần sợ quá chín hay quá sống, chỉ cần gạo và nước, chú ý thêm chút lửa là có thể nấu thành. Nhưng chỉ đơn giản một chén cháo gạo nếp, lúc trước có Lộc Hàm hương vị vào miệng ngon ngọt nhu nhuyễn, hiện tại Thế Huân một mình lại buồn tẻ vô vị.

Thế Huân một mình ngồi trước bàn ăn cháo, một mình đi nhà bếp rửa bát, sau khi thu dọn sạch sẽ thì không biết tiếp theo nên làm cái gì, thầm nghĩ dù có mở TV thì khẳng định cũng xem không vô, dứt khoát liền trở về phòng ngủ.

Thế Huân tắm rửa xong lên giường tiến vào ổ chăn, vẫn như trước lăn qua lộn lại ngủ không được. Một ngày trước anh còn hiểu lầm Lộc Hàm, có thể cố gắng chính mình không nghĩ đến cậu nữa. Nhưng hiện tại Thế Huân đã xác định tình cảm của mình, trong lòng trong đầu đều là người có tên Lộc Hàm này, hơn nữa giờ phút này Thế Huân lại đang một mình cô đơn nằm trến giường, trong lòng càng nghĩ thân thể lại càng tịch mịch.

Thế Huân không phải thánh nhân, anh cũng là một nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, hơn nữa 35 còn là độ tuổi huyết khí phương cương ( hèn gì người ta thường ví dê là 35!). Lúc Lộc Hàm còn ở, hai người cơ hồ là làm tình mỗi ngày, cho dù cậu cuối tuần phải về nhà, Thế Huân cũng trước khi cậu đi làm bù cho hai ngày đó. Nhưng từ khi Lộc Hàm bị anh đuổi đi, hai ngày đầu Thế Huân còn nghĩ về Lộc Hàm mà thẩm du, sau đó anh thấy như vậy là không được, nhưng lại thật sự rất muốn, cũng chỉ đành mượn công việc để phân tác lực chú ý, có dục vọng cũng cố nén, thành ra đã nghẹn đến nhiều ngày rồi.

Tối nay Thế Huân phóng túng nghĩ muốn Lộc Hàm, dục vọng tích góp từng chút một giờ phút này nảy lên, dương v*t cơ hồ nháy mắt liền cứng rắn, khố gian nghẹn đến trướng đau. Nếu giờ phút này có Lộc Hàm bên cạnh, anh sẽ lặp tức xoay người đưa cậu đặt dưới thân, hôn lên mỗi tấc da thịt trên người cậu, đem hai đầu v* nho nhỏ ninh đến sưng đỏ no đủ, ở mặt trong đùi non in lại dấu ấn của chính mình, dùng đầu lưỡi liếm ướt lấy huyệt khẩu chặt khít… Bất quá tới lúc này, Thế Huân cho dù có gấp gáp, cũng không nỡ làm đau Lộc Hàm. Sau khi ôn nhu khuếch trương, dương v*t sẽ từng chút sáp nhập vào lỗ nhỏ thấp nhuyễn kia, anh sẽ hưởng thụ cảm giác bị Lộc Hàm chậm rãi nuốt trọn, cho đến hai người hoàn hoàn kết hợp thành một…

“Lộc Hàm Lộc Hàm…” Thế Huân thở dốc dồn dập, bàn tay rất nhanh cao thấp an ủi dương v*t, nhưng bàn tay thô ráp sao có thể so được với nội vách tường mềm mại tế hoạt kia. Hơn nữa hiện tại tâm hồn cùng thể xác của anh đều thật sự rất khát vọng Lộc Hàm, chỉ mong có thể chân thật tiến vào thân thể ấm áp của cậu. Cho nên tuy giờ phút này Thế Huân đem dương v*t của mình chà xát đến đau, nhưng dục vọng vẫn chưa phát tiết được, khó chịu đến cả người đổ đầy mồ hôi.

“Lộc Hàm, anh muốn em… Cho anh cho anh…” Thế Huân khàn khàn gọi, xốc lên chăn, lộ ra thân thể trần trụi tinh tráng, dương v*t gắng gượng đứng thẳng, bàn tay cũng cũng tăng tốc độ cao thấp lên xuống, bởi vì dùng sức quá độ mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.

“Lộc Hàm!” Trước mắt Thế Huân trắng giã, tinh dịch theo quy đầu phun ra, vung vãi khắp người.

“Hô…” Sau khi khoái cảm dần lui, Thế Huân thở dài một hơi, thân thể thả lỏng xụi lơ nằm trên giường, trong lòng hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác thỏa mãn cực hạn sau khi hai người hoan ái, vẫn chỉ có cô độc cùng tịch mịch tràn đầy.

“Lộc Hàm, về nhà được không…” Thế Huân khát vọng thì thào nói nhỏ…
Bình Luận (0)
Comment