Hai Con Người, Một Cuộc Đời

Chương 129

“Lộc Hàm, nhanh vào nhà đi.” Hai người về đến nhà, Thế Huân vội vã lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó nghiêng người nhường đường cho Lộc Hàm.

Giống như việc lúc trước chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Thế Huân, Lộc Hàm cũng không nghĩ tới một ngày kia còn có thể trở lại nơi đây, quá nhiều kỉ niệm ngọt ngào để nhớ nhung cùng thương tâm tuyệt vọng khi bị đuổi ra khỏi nhà, chuyện cũ nảy lên trong lòng, Lộc Hàm lại có chút chùn chân, đứng ở cửa do dự hồi lâu, chậm chạp không dám bước về phía trước.

“Lộc Hàm…” Lộc Hàm do dự làm Thế Huân khẩn trương, anh sợ cậu sẽ đột nhiên quay đầu rời đi, mà cho dù như vậy, chính mình cũng không có lý do nào để ngăn chặn cậu. Cho nên Thế Huân cái gì cũng không dám làm, thậm chí ngay cả hô hấp đều chuyển nhẹ, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Quên đi, nếu đã đến đây, vẫn là vào đi thôi, Lộc Hàm cuối cùng bước vào trong nhà. Thế Huân đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, đi theo phía sau Lộc Hàm vào nhà đóng cửa lại.

Lộc Hàm đổi giày đi vào phòng khách, bày trí bên trong so với lúc cậu rời đi không có gì thay đổi, chỉ có một vài nơi nhiễm lấy một tầng bụi mỏng.

“Thực… thực xin lỗi, lúc anh ở một mình đều không có dọn dẹp. Lộc Hàm, nhanh ngồi xuống đi, anh đi rót nước cho em.” Trong khoảng thời gian Lộc Hàm rời đi, Thế Huân mỗi ngày sau khi về nhà đều phát ngốc ngồi trên sofa, sau đó liền quay về phòng ngủ ngủ, nào có tâm tình dọn dẹp. Nhìn thấy tầm mắt Lộc Hàm dừng lại trên lớp bụi trên bàn, Thế Huân nhất thời có chút ngượng ngùng, nhớ lại trước đây khi còn Lộc Hàm, nhà cửa luôn được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi, Thế Huân cảm thấy giống như mình làm sai chuyện, chân tay luống cuống nói xin lỗi, vội vàng chạy đi rót nước cho Lộc Hàm.

“Cám ơn, không cần vội. Anh thân thể cũng không khỏe, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Lộc Hàm mỉm cười tiếp nhận ly nước trong tay Thế Huân. Hiện tại lúc hai người ở chung, ngược lại Thế Huân trở thành người cẩn thận rụt rè, Lộc Hàm tự nhiên hào phóng, vừa đúng đảo ngược với trước kia.

Tỷ như hiện tại Lộc Hàm vô luận là nói chuyện hay mỉm cười đều giống như người xa lạ, tạo ra một khoảng cách, nhưng Thế Huân cũng không dám ép quá, ít nhất hiện tại cậu đã lần thứ hai trở về ngôi nhà này, dù có lẽ chỉ ngồi một chút rồi đi, nhưng Thế Huân tin tưởng một ngày nào đó Lộc Hàm sẽ “Chân chính” về lại đây.

Lộc Hàm chậm rãi uống nước, Thế Huân liền ngồi bên cạnh tham lam mà si mê nhìn chăm chú gương mặt nghiêng nghiêng của cậu. Trước kia cho tới nay Thế Huân đều không cảm thấy Lộc Hàm có bao nhiêu suất, so với Quan Lâm thậm chí còn kém hơn nhiều.

Chính là hiện tại, mỗi khi đêm khuya tịch mịt, Thế Huân chưa lần nào nhớ đến Quan Lâm, tâm tâm niệm niệm đều là dung nhan bình thường của Lộc Hàm, ngũ quan không quá xinh đẹp, góc cạnh không tính rõ ràng, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là dễ nhìn, nhưng hình ảnh đó lại in thật sâu trong đáy lòng anh, mỗi lần nhớ đến chỉ biết điên cuồng tưởng niệm, muốn lập tức nhìn thấy cậu, muốn đưa cậu ôm vào trong ngực. Cho nên mỗi ngày Thế Huân mặc kệ công việc mệt mỏi đến đâu, đều phải đến dưới lầu nhà Lộc Hàm chờ cậu tan tầm, chỉ là muốn nhìn thấy cậu để giảm bớt những nhung nhờ trong lòng, dù chỉ trốn ở một góc xa nhìn lén cũng được.

“Anh muốn mừng sinh nhật như thế nào!?” Lộc Hàm cảm giác một bên mặt của mình sắp bị Thế Huân nhìn đến thiêu cháy, chỉ có thể uống nước để che đi xấu hổ, nhưng nước đều uống xong, ánh mắt đang dính ở trên mình lại không có nửa điểm muốn rời đi, Lộc Hàm cũng chỉ có thể tìm một đề tài để dời đi lực chú ý của anh.

“A!? Anh… anh…” Thế Huân lắp bắp không biết trả lời làm sao. Lúc trước Thế Huân đâu có nghĩ Lộc Hàm sẽ đáp ứng cùng mình mừng sinh nhật, đến nỗi những việc sau đó hoàn toàn không có nghĩ qua. Chủ yếu là Thế Huân không ôm hy vọng Lộc Hàm sẽ đồng ý, càng không nghĩ tới chỉ vì mình phát sốt Lộc Hàm liền mềm lòng đáp ứng. Hiện tại nghĩ đến đây trong lòng Thế Huân liền đặc biệt kích động, này hoàn toàn chứng minh Lộc Hàm còn đau lòng vì mình a.

Bằng không hiện tại tìm cách làm cho Lộc Hàm đau lòng một chút!? Nói không chừng cậu có thể đáp ứng yêu cầu của mình! Tuy rằng tâm tình lúc này đã tốt đến mọi ốm đau đều vứt ra sau đầu, nhưng giả bộ yếu ớt vẫn là có thể! Thế Huân trong lòng tính toán tiểu nhân tim đập bang bang, cũng biết mình không nên lợi dụng sự mềm lòng của Lộc Hàm, nhưng nếu như vậy có thể làm quan hệ của hai người tiến triển thêm một bước, Thế Huân không ngại sử dùng chút thủ đoạn nhỏ này.

“Khụ khụ… Lộc Hàm, anh muốn ăn cơm em nấu, coi như là chúc mừng sinh nhật anh được không!?” Thế Huân cố ý ho khan hai tiếng thật mạnh, ánh mắt liền giống như chú chó cưng đáng thương hề hề chờ đợi được chủ nhân cho ăn nhìn về phía Lộc Hàm.

“Ân… được. Nhưng tôi muốn về nhà sớm một chút, nên không có thời gian làm quá phong phú.” Lộc Hàm chần chờ một chút mới gật đầu đáp ứng, hiện tại trong lòng đã có chút hối hận việc nhất thời mềm lòng đáp ứng cùng Thế Huân đón sinh nhật, nhưng tình huống lúc đó quả thật không thể ngoan tâm cự tuyệt. Lộc Hàm cũng không phải ngu ngốc, biết Thế Huân xin được một điều, liền sẽ có điều thứ hai, thứ ba… Hai người sẽ không thể chấm dứt một cách dứt khoát, sống chung một khoảng thời gian dài, ánh mắt Thế Huân say đắm si mê, thái độ ôn nhu che chở, sẽ làm vỏ bọc lạnh lùng mà Lộc Hàm cố ý ngụy trang từ từ sụp đổ, tình cảm liều mạng đè nén sẽ lại bắt đầu rục rịch, rồi một lần nữa lại hãm sâu trầm luân…

Cho nên Lộc Hàm trực tiếp nói rõ, cho Thế Huân biết mình muốn về nhà sớm, ý tứ chính là bảo anh đừng đưa ra yêu cầu nào nữa, tránh cho hai người lại có thêm cơ hội ở chung.

“Không sao không sao, chỉ cần là em nấu anh đều thích ăn.” Thế Huân thấy Lộc Hàm gật đầu đồng ý nấu cơm ình, tâm tư kích động muốn chết, lúc Lộc Hàm đứng dậy khỏi ghế đi vào nhà bếp, Thế Huân cũng đi theo phía sau hắn cùng đi vào.
Bình Luận (0)
Comment