“Lộc Hàm!” Đột nhiên Thế Huân cảm giác được một giọt nước ấm áp rơi xuống mu bàn tay của mình, tiếp theo đó là một chuỗi những giọt chất lỏng rơi xuống làm ướt của mu bàn tay anh. Thế Huân thất kinh đem Lộc Hàm xoay lại đối mặt cùng mình, mượn ánh trăng nhạt nhòa giữa màng đêm tối đen nhìn ra được trên mặt Lộc Hàm đã ướt sủng một mãng.
“Lộc Hàm…” Thế Huân thật cẩn thận ghé qua hôn hai má ướt sũng của Lộc Hàm, miệng nếm được hương vị của nước mắt, cảm giác chua xót nhất thời tràn ngập trong lòng ngực.
Vào lúc này nên lặp tức đẩy Thế Huân ra mới đúng, nhưng khi cánh môi mềm mại kia nhẹ nhàng lướt qua hai má, cái cảm giác được người khác quý trọng này thật quá mức quyến luyến, đến nỗi thân thể Lộc Hàm vô pháp nhúc nhích.
Thế Huân hôn đến khóe miệng Lộc Hàm thì tạm dừng lại, rồi mới thâm dò chậm chạp hôn lên, thân thể Lộc Hàm run rẫy, Thế Huân lập tức buộc chặt cánh tay ngăn cản cậu thoát đi.
Đầu lưỡi khẽ liếm lên đôi môi mềm mại, cảm giác tốt đẹp đã lâu mới cảm nhận lại làm lòng Thế Huân một trận rung động, một lần rồi một lần nhấm nháp lưu luyến.
“Lộc Hàm…” Thế Huân nỉ non, đầu lưỡi đỉnh tiến vào khoang miệng Lộc Hàm, lại gặp phải răng nanh cách trở.
Bàn tay Thế Huân xoa lấy lưng Lộc Hàm, cao thấp khẽ vuốt, thẳng đến khi cảm giác được thân thể cứng ngắt kia đã thả lỏng, anh mới lần thứ hai dùng đầu lưỡi thăm dò, hướng trong miệng cậu đĩnh tiến.
Đêm lạnh như nước, nhưng được Thế Huân ôm chặt vào trong lòng ngực ấm áp, thái độ dịu dàng, không khí triền miên… Lộc Hàm giống như bị mê hoặc, chậm rãi buông lỏng hai hàm răng khép kín.
Đầu lưỡi Thế Huân liền nhân cơ hội đi vào. Hai người lúc trước có vô số lần hôn môi cùng làm tình, Thế Huân rất rõ ràng mỗi điểm mẫn cảm trên người Lộc Hàm. Đầu lưỡi ở toàn bộ khoang miệng dao động một vòng, cuối cùng dừng lại ở điểm mẫn cảm nhất trên hàm trên, qua lại khẽ liếm.
“Ân…” Khoang miệng bị Thế Huân hôn đến tê dại, Lộc Hàm nhịn không được khẽ rên một tiếng.
“Ngô…” Một tiếng rên nhỏ này của Lộc Hàm tựa như thuốc kích dục, đem dục vọng cố kềm nén của Thế Huân lặp tức bùng lên, không còn có thể chậm rãi dụ hống nữa. Một bàn tay Thế Huân gắt gao ôm trụ lấy thắt lưng Lộc Hàm, đem thân thể cậu dám nhập vào người mình không chút khe hở, còn cái lưỡi đang liếm lộng hàm trên cũng đột nhiên bắt lấy đầu lưỡi Lộc Hàm hung hăn mút.
“Ô ô…” Ôn nhu triền miên đột nhiên bị phá gãy, Lộc Hàm kịch liệt giãy dụa, liều mạng muốn thoát khỏi kiềm chế của Thế Huân.
“Lộc Hàm, thực xin lỗi thực xin lỗi, là anh rất xúc động …” Thế Huân nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức buông đôi môi Lộc Hàm ra, nhưng vẫn ôm chặt lấy thân thể cậu không buông. Thế Huân biết chỉ cần mình buông lỏng tay, Lộc Hàm nhất định sẽ lập tức chạy trốn. Hai người thật vất vả mới có một chút tiến triển, anh cũng không muốn vì xúc động nhất thời mà lui về điểm ban đầu, lòng như lửa đốt vội vàng xin lỗi.
Lộc Hàm cũng không nói chuyện, hai tay dùng sức muốn đẩy Thế Huân ra. Cậu ở trước mặt anh luôn dịu ngoan, lạnh lùng, tùy hứng như thế này là lần đầu tiên. Lộc Hàm không phải tức giận Thế Huân quá phận, mà là giận mình không khống chế được tình cảm, lần thứ hai vì sự ôn nhu của anh mà rơi vào tay giặc.
Nhưng mà Lộc Hàm càng giãy dụa, Thế Huân lại càng ôm chặt hơn. Cậu tránh thoát không được, trong lòng vừa tức vừa giận, hốc mắt lại bắt đầu dần dần phiếm hồng.
“Đừng tức giận đừng tức giận, anh buông tay anh buông tay…” Thế Huân thấy Lộc Hàm thay đổi sắc mặt, không dám mạnh bạo lưu cậu, mới vừa buông lỏng một cánh tay, Lộc Hàm liền lập tức xoay người chạy đi.
Sau khi Lộc Hàm chạy vào nhà một hồi lâu, Thế Huân mới thở dài lái xe trở về nhà.