Thế Huân vọt vào bên trong toàn nhà, lúc này đương nhiên không thể đón thang máy, liền trực tiếp chạy lên cầu thang bộ.
Trên cầu thang thật sự náo loạn, những người bị nhốt trong toàn nhà đang liều mạng đi xuống dưới, Thế Huân chỉ có thể nghịch dòng người dùng sức leo lên phía trên, nửa đường di động bị rơi trên mặt đất, không có biện pháp cũng không có thời gian đi nhặt.
“Khụ khụ…” Thật vất vả vọt mới đến được tầng có thế hỏa lớn nhất, cũng chính là tầng lầu của công ty Lộc Hàm, Thế Huân lập tức bị khói đặc làm cho ho khan liên tục.
"Lộc Hàm! Lộc Hàm! Khụ khụ…” Thế Huân một bên lớn tiếng kêu tên Lộc Hàm, một bên mở từng phòng một tìm kiếm.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, không khí dần dần trở nên loãng, tầm nhìn cũng càng ngày càng mờ, không khí cực nóng làm đầu Thế Huân đổ đầy mồ hôi, kêu đến khản cổ họng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, Thế Huân trong lòng lại càng thêm lo lắng.
“Lộc Hàm Lộc Hàm… A!” Thế Huân chỉ lo tìm kiếm thân ảnh của Lộc Hàm, không chú ý đến tình huống xung quanh. Một mảng công trình bị thiêu rụi đột nhiên rớt cuống tay phải của anh, mu bàn lập tức phát ra một tiếng “Tư”, nháy mắt truyền đến mùi vị da thịt cháy khét, cảm giác như thiêu như đốt làm Thế Huân nhịn đau không được rên thành tiếng…
Lúc đi còn tốt lắm mà, tại sao đột nhiên lại cháy!?
Khi Lộc Hàm đưa xong văn kiện trở về, thất kinh nhìn tòa nhà văn phòng bốc cháy, quay đầu tìm kiến những đồng nghiệp chung công ty, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe có rèm che cực kỳ quen mắt, Lộc Hàm ngây ngẩn cả người.
Đó là… xe của Thế Huân!!! Lộc Hàm vì muốn xác định, còn chạy nhanh lại nhìn biển số xe.
Trong nháy mắt, toàn thân cao thấp của Lộc Hàm đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Thế Huân bởi vì chờ mình quá lâu, cho nên mới tới công ty tìm mình, kết quả nhìn đến tòa nhà bốc cháy, lầm tưởng mình còn ở bên trong, cho nên không chút do dự vọt vào cứu mình!
Suy đoán này làm mặt Lộc Hàm trắng bệch, hối hận trong lòng như phiên giang đảo hải cuồng cuộng đang lên.
Biết rõ Thế Huân nếu không nhìn thấy mình sẽ nhất quyết không đi, còn lừa gạt chính mình nói anh đợi không được sẽ tự động bỏ đi. Nếu lúc nãy nói với anh một tiếng, cho dù là gọi điện thoại…
Đúng rồi, điện thoại! Lộc Hàm run rẩy lấy ra điện thoại, lập tức bấm số của Thế Huân.
Di động truyền ra thanh âm không thể kết nối.
Thế Huân bình thường đều mở máy 24/24, hơn nữa tín hiệu trong tòa nhà này tốt lắm. Nhưng điện thoại tại sao không thông được!? Trong lòng Lộc Hàm càng ngày càng hoảng, rất nhanh hướng rào chắn chạy qua, muốn vượt qua rào chắn tiến vào tòa nhà xem Thế Huân ra sao rồi.
“Mới nãy đã có một gã không muốn sống chạy vào, có phải đều không muốn sống nữa chăng, một đám chạy loạn cái gì, xích ra một chút cho tôi!” Vừa rồi bảo an sơ sẩy để cho Thế Huân chạy vào trong, hiện tại đang nổi nóng, sắc mặt tối thui hùng hùng hổ hổ đem Lộc Hàm cản ra.
Vừa rồi nhất định là Thế Huân! Lộc Hàm còn muốn chạy vào tòa nhà, tiếc rằng hiện tại cảnh giới đã được tăng cường nên không thể nào vào được.
Thế lửa bên trong càng ngày càng lớn, vạn nhất Thế Huân…
Không! Sẽ không đâu! Thế Huân không có việc gì! Lộc Hàm liều mạng lắc đầu.
Thế Huân… Thế Huân…, lòng em căn bản không bỏ xuống được anh, em đã sớm tha thứ cho anh rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa…
Nước mắt dần dần làm mơ hồ tầm mắt của Lộc Hàm.