“Bà xã!” Cuối cùng Thế Huân lôi kéo thân thể Lộc Hàm, dương v*t đỉnh đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng trực tiếp phun vào bên trong thân thể cậu.
“A a…” Lộc Hàm vốn đã bắn tinh, dương v*t đều bán mềm xuống, nhưng bị Thế Huân kích thích như thế, lỗ nhỏ nơi quy đầu lại tràn ra một ít dịch trong suốt.
“Hô…” Khoái cảm điên cuồng khi bắn tinh vừa mới qua đi, Thế Huân hô dài một hơi, gấp rút đem thân thể Lộc Hàm kéo vào trong ngực.
“Ông xã ông xã…” Đại khái là kích thích quá mức mãnh liệt, Lộc Hàm chưa phục hồi lại tinh thần, gắt gao ôm lấy cổ của Thế Huân, không ngừng thấp giọng nức nở.
“Ngoan, lập tức sẽ qua.” Thế Huân quay đầu hôn lên hai má còn đỏ bừng của Lộc Hàm, bàn tay khẽ vuốt lưng giúp cậu giảm bớt kích tình quá mức mãnh liệt.
Hơn nữa ngày Lộc Hàm mới từ trong an ủi của Thế Huân mà bình tĩnh trở lại.
“Có mệt hay không!? Ông xã ôm em đi tắm trước, rồi chúng ta liền ngủ.” Thế Huân buông Lộc Hàm ra, nhìn thấy cậu sau hai lần bắn tinh, trên mặt đã xuất hiện vẻ mỏi mệt nồng đậm.
“Không… không sao, em không có mệt.” Tuy rằng Lộc mẫu nằm viện cũng không có bao lâu, nhưng đối với hai người bình thường mỗi ngày đều làm tình mà nói, trong khoảng thời gian này không được thân thiết đã là một loại dày vò. Lộc Hàm bản thân bắn hai lần cũng đã thỏa mãn, nhưng cậu biết Thế Huân chỉ một lần nhất định không đủ, huống chi dương v*t đang cắm ở hậu huyệt đã bắt đầu dần dần cứng rắn. Lộc Hàm đương nhiên là muốn cho Thế Huân tận hứng, nhanh chóng mạnh mẽ lắc lắc đầu.
“Không được cậy mạnh! Quấn lấy lưng anh, anh ôm em đi tắm!” Thế Huân sao lại không biết Lộc Hàm rất chú ý về điểm này, nhưng thật sự là đau lòng thân thể cậu. Anh cố ý nghiêm mặt răng dạy một câu, liền dùng tư thế đang kết hợp của hai người ôm lấy Lộc Hàm chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa.
“Em thật sự không mệt. Ông xã, em… em còn muốn…” Lộc Hàm biết Thế Huân là sợ mình mệt mỏi, chỉ có thể dày da mặt chủ động đưa ra yêu cầu, ở trong ngực anh vặn vẹo muốn về lại trên giường.
“Không được lộn xộn!” Lộc Hàm náo loạn tác động đến dương v*t Thế Huân còn cắm ở hậu huyệt, anh sợ chính mình sẽ lại phản ứng, sẽ nhịn không được đem Lộc Hàm áp xuống giường, liền lập tức quát lớn một tiếng, đưa tay đè lại thân thể vặn vẹo của cậu.
Lộc Hàm không dám hé răng nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thế Huân, hai chân câu lấy thắt lưng anh, để cho Thế Huân ôm mình đi tắm rửa.
“Bà xã, thực xin lỗi thực xin lỗi, anh không cố ý dữ với em…” Lộc Hàm nhu thuận nghe lời làm cho Thế Huân tâm sinh áy náy, vội vàng liên thanh giải thích.
“Em biết anh là lo lắng cho em, nhưng mà em cũng muốn cho anh thoải mái…” Lộc Hàm tiếp nhận lời nói còn chưa xong của Thế Huân, nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói.
“Bà xã ngoan, hôm nay hảo hảo ngủ một giấc dưỡng đủ tinh thần, ngày mai ông xã cho em nguyên một ngày đều không xuống giường được.” Thế Huân cười loan mắt, ghé qua ở trên môi Lộc Hàm hôn xuống một cái đặc biệt vang dội.
“Ừm.” Trên mặt Lộc Hàm cũng lộ ra nụ cười, lại chăm chú gật gật đầu.
Thế Huân ôm Lộc Hàm đi phòng tắm rửa sạch sẽ xong, hai người trở lại giường liền chui vào ổ chăn.
Gần đây Lộc Hàm ở bệnh viện chăm sóc mẫu thân, Thế Huân lo chuyện của công ty, hai người không có thời gian thân thiết, thậm chí ngay cả lúc ở chung cơ hội nói chuyện đàng hoàn cũng không có. Cho nên tuy rằng Lộc Hàm hiện tại thật sự rất mệt, nhưng lại không muốn đi ngủ, ở trong ngực Thế Huân ngọt ngào mật mật muốn tâm sự.
Thế Huân đương nhiên là vui lòng đáp ứng, ém góc chăn, đem Lộc Hàm bọc càng kín một chút, cùng cậu tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Khi hai người nhắc đến tình trạng thân thể của Lộc mẫu, nói về chuyện nằm viện, không khỏi nhớ đến lời nói khó nghe ở trong bệnh viện hôm nay. Thế Huân nhớ tới việc này liền cảm thấy tức giận, Lộc Hàm nhanh chóng hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ vài câu.
“Lộc Hàm, chúng ta có con đi!” Lộc Hàm còn đang khuyên nhủ, Thế Huân lại đột nhiên nói ra một câu.
“A!? Những lời người đó nói anh đừng để trong lòng…” Lộc Hàm cho rằng Thế Huân là còn để ý người kia nói chuyện đồng tính luyến ái không sinh được con, chỉ có thể ôm con của người khác, lại nhanh miệng tiếp tục khuyên nhủ.
“Người khác nói cái gì đều không sao cả, anh chính là thấy em rất thích trẻ con, ở bệnh viện lúc em ôm đứa bé kia cười đặc biệt vui vẻ.” Thế Huân cười ngắt lời Lộc Hàm. Kỳ thật nhiều năm như thế, có lời khó nghe nào mà anh chưa từng nghe, nếu đều để ý trong lòng thì chắc giờ đã tức chết rồi. Anh là tức giận người nọ nói Lộc Hàm, mình thì không sao, không có nghĩa là người mình yêu cũng có thể bị người khác nói bậy nói bạ.
“Đứa bé kia thật sự rất đáng yêu. Lớn lên xinh đẹp, nói năng cũng hoạt bát…” Nhớ tới cô bé ở bệnh viện, trên mặt Lộc Hàm lộ ra một nụ cười ôn nhu.
“Cho nên chúng ta sẽ có con của mình để em có thể ngày ngày chơi đùa với nó. Lộc Hàm, anh muốn đi tìm một người mang thai hộ, lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo. Đến lúc đó tiểu hài tử sẽ có ánh mắt, cái mũi, miệng… đều giống em. ” Thế Huân vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ lên ngũ quan của Lộc Hàm.
“Không cần! Như vậy không công bằng. Em muốn con lớn lên giống cả hai chúng ta!" Lộc Hàm ngắt lời Thế Huân, ngữ khí kiên quyết nói.
“Đứa ngốc, hai người đàn ông sẽ không sinh được đứa nhỏ, dù t*ng trùng hai chúng ta có kết hợp thì cũng không thể thụ tinh vào cùng một trứng.” Bàn tay Thế Huân xoa xoa mái tóc ngắn của Lộc Hàm, trong lời nói lại hỗn loạn một chút chua sót cùng bất đắc dĩ. Mỗi một đứa bé sinh ra đều là sự kết hợp của cha và mẹ, có ánh mắt của cha cái mũi của mẹ, hoặc là trán của cha dáng người của mẹ… Nhưng mà hai người đàn ông thì tính làm sao!? Tâm chúng ta có thể kết hợp cùng một chỗ, thân thể cũng có thể kết hợp cùng một chỗ, chính là…