Hai Đám Cưới

Chương 7

Mợ Linh cứ lao vào tôi mà đánh như điên như dại, vừa đánh vừa gào lên:

– Sao mày hại con tao? Sao mày hại con tao? Tao phải gϊếŧ chết mày, con điếm này, tao hận mày.

– …

– Sao mày nỡ lòng nào gϊếŧ con của tao? Tao hận… tao hận mày

Mợ đánh tôi được một lúc cũng không còn sức mà đánh nữa, máu chảy ướt đẫm quần của mợ. Mợ ngồi sụp xuống đất nước mắt chảy ròng ròng. Trên nhà bà cả Hân quát lớn:

– Bay đâu, đưa mợ Linh về buồng, còn thằng Tài, đánh chết con Hiên cho bà

Tiếng bà Hân như sấm truyền, thằng Tài dùng roi thừng quất tôi từng đợt. Mỗi roi của nó cũng khiến người tôi run lên, tôi vừa khóc vừa nhìn bà Hân thanh minh:

– Bà ơi, tha cho con, con không hề hại Mợ Linh

– Tha? Con ranh con, mày còn ở đó mà cãi à? Tài đâu, đánh mạnh lên, mày mà không đánh thì bà đánh chết mày

Thằng Tài càng hăng, đập vun vút vào người tôi. Lưng tôi như muốn gãy vụn, người bắt đầy túa máu. Tôi bị đánh đến choáng váng mặt mày lại được dội những chậu nước lạnh lên người cho tỉnh để đánh tiếp. Lúc này cả người tôi mềm như bún, lục phủ ngũ tạng cũng có lẽ sắp không chịu nổi, máu mồm máu mũi tuôn ra ồng ộc. Hai mắt tôi gần như không còn nhìn thấy gì, đến cả nỗi đau cũng tê liệt không cảm nhận nổi. Thằng Tài vẫn đánh tiếp, roi thừng vẫn đập thẳng xuống người tôi. Có tiếng cái Giao từ đâu chạy đến lao về phía tôi ôm chặt giọng nghẹn đi:

– Mẹ, mẹ ơi, mẹ tha cho chị… con Hiên…

Tôi nhìn cái Giao, mớ hỗn độn nhoè nhoẹt đến mức còn không nhìn ra nổi gương mặt nó, chỉ thấy nước mắt nước mũi chảy tong tong. Bà Hân đứng trên hiên chống nạnh rít lên:

– Này có biết nó hại cái Linh sẩy thai không? Con ôn vật này tính làm tuyệt tử tuyệt tôn nhà này mà mày dám đứng ra xin cho nó, hay chính mày hùa vào với nó hại con Linh nên mới xin cho nó?

– Mẹ ơi, con nào dám, nhưng cái Hiên mới đến đây, nó làm gì có động cơ nào mà hại chị Linh? Con xin mẹ, mẹ giơ cao đánh khẽ, mẹ suy xét lại

– Giao! Một con người ở mà mày khóc lóc đứng ra xin cho nó khiến tao nghi ngờ đấy! Nói! Rốt cuộc vì sao mày phải xin cho nó? Đừng để tao điều tra ra cái gì?

Cái Giao cúi mặt, nước mắt rơi lã chã đáp lại:

– Vì Hiên là…

Câu nói của nó còn chưa dứt, tôi đã không kìm được cố lê lết đưa tay lên bịt lấy miệng nó. Dù cho tôi có chết cũng không thể làm liên luỵ đến em gái mình. Nếu như hôm nay bà cả Hân biết tôi là chị gái nó có lẽ cái Giao cũng sẽ như tôi, sẽ ăn trận đòn nhừ tử thậm chí sẽ chết. Bởi… nó là vợ hai của cậu Đạt, là người mà chỉ cần nhìn vào ai cũng sẽ nghi ngờ nó hại mợ Linh. Tôi là chị nó, chẳng phải điều đó quá rõ để người ta càng thêm nghi ngờ hay sao? Cái Giao đưa đôi mắt đẫm nước nhìn tôi, tôi cúi mặt lí nhí nói:

– Đừng…

Bà Hân thấy vậy quát lên:

– Con Giao, mày nói ngay cho tao biết, vì sao mày bênh nó, nếu không hôm nay tao cũng đánh chết mày.

Cái Giao bặm môi khóc nấc lên, tiếng bà cả Hân lại quát:

– Sửu đâu, lấy roi mây đánh cả mợ Giao cho bà

Thằng Sửu dùng chiếc roi thừng vừa đánh tôi quất lên người cái Giao, khuỵ cả người xuống. Tôi bật khóc tu tu, thằng Tài thấy vậy càng cầm roi quất lên người tôi, cái Giao thấy vậy liền lao thẳng đến ôm chặt lưng tôi, tiếng roi quất thẳng vào lưng nó. Trên bầu trời mấy con đom đóm bay lượn, chút ánh sáng mờ mịt rồi cuối cùng cũng tắt. Tôi không nhìn thấy gì nữa, cả người đổ ra đất. Nền đất lạnh lẽo, tiếng bà cả Hân lại quát lên:

– Lôi ra hai đứa chúng nó ra, mang con Hiên ra cây cột trói đến, thằng Tài vẫn đánh nó, còn thằng Sơn lấy mật ong bôi lên người nó rồi cho kiến đốt nó cho bà.

Tôi không nhìn được nhưng vẫn cảm nhận có người lôi tôi xềnh xệch, hai mắt tôi cố mở ra nhưng không mở nổi, đôi chân mềm nhũn lê lết dưới đất. Thằng Tài đặt người tôi vào cây cột, dùng dây trói đến rồi dội nước tôi. Thằng Tài lại cầm roi đánh tôi tiếp, máu chưa khô lại tiếp tục chảy ra, có những lần roi quật vào mặt tôi tưởng mình sẽ mù mất thôi, khi tôi sắp không còn chịu nổi nữa thế bất chợt có tiếng người quát rất to:

– Dừng lại!

Tôi không thể mở mắt được nữa rồi, có cố cũng không thể nào mở nổi chỉ có thể cảm nhận giọng nói quen lắm, giọng nói đầy giận giữ quát lên. Thằng Tài không đánh nữa, có người nào đó cởi trói cho tôi, có người nào đó bế thốc tôi lên, tiếng bà cả Hân lại quát lên:

– Thằng Hoàng, mày để yên đấy cho mẹ dạy dỗ nó.

Cậu Hoàng? Phải rồi, mùi này quen lắm, nhưng sao tôi chẳng thể nào thấy cậu, tiếng cậu khàn đặc xé tan cả không trung:

– Dạy dỗ hay đánh chết người?

– Nó hại chị dâu mày sẩy thai, đánh chết có đáng không? Buông nó ra.

– Tôi không buông, tôi thách ai dám đụng đến cô ta đấy, kể cả mẹ!

– Mày! Thằng Tài đâu, lôi cậu hai ra, đánh chết con Hiên cho bà

Cậu Hoàng vẫn không buông tôi, lần này mắt tôi đã mở được đôi chút, thằng Tài lao vào liền bị cậu Hoàng giơ chân đạp thằng lên mặt rồi rít lên:

– Một là chúng mày nghe lời tao hai là chết! Còn mẹ, tôi nói cho mẹ nghe nếu mẹ nhất quyết muốn gϊếŧ cô ta tôi sẽ liều với mẹ.

– Mày…

– Tính thằng Hoàng này xưa nay thế nào ắt hẳn mẹ rõ, tôi đã liều mẹ cũng đừng trách tôi ác.

Cậu Hoàng nói đến đây tai tôi cũng ù đi rồi cuối cùng không còn biết gì nữa. Chẳng biết tôi hôn mê bao lâu chỉ biết khi tỉnh dậy đã nằm trong buồng. Tay tôi không nhấc lên được, chỉ có thể đảo mắt xung quang. Có tiếng bước chân của vú Dần đi trên nền đất rồi nói:

– Cô tỉnh rồi à? Nào, uống thuốc đi, khổ quá đi, vết thương nặng thế này bao giờ mới lành?

Tôi không đáp lời cố uống ngụm thuốc đắng ngắt rồi hỏi lại:

– Mợ Linh… mợ Linh sao rồi?

– Còn sao được nữa, ngất lên ngất xuống giờ không khóc nữa nhưng cứ nằm mãi trong buồng. Còn cô nữa đấy, không có cậu Hoàng là cô chết rồi đấy, từ sau đừng có mượn chuyện nữa. Kiểu gì mà để người ta bôi xạ hương vào áo len cô đan…

– Người ta? Người ta là ai?

– Tôi cũng có biết người ta là ai đâu? Đấy là tôi tin cô bị oan nên nghĩ thế thôi. Lần này cô được tha cho một mạng rồi cẩn thận chút.

Tôi nghe vú Dần nói liền nghĩ mãi, thực ra nếu mang tội hại mợ cả sẩy thai kiểu gì tôi cũng không sống nổi. Vậy rốt cuộc cậu Hoàng làm kiểu gì để cứu được tôi? Tôi nhìn vú Dần hỏi lại:

– Sao tôi lại được tha?

– Tôi cũng chẳng rõ cậu Hoàng nói gì với bà cả Hân. Chỉ biết ông bà sẽ không đánh chết cô nữa coi như hôm qua đã đánh đủ rồi, vả lại mợ Linh cũng từng sẩy thai hai lần nên ông bà cho rằng khả năng do mợ yếu không giữ thai được chứ không phải do cô. Thôi tốt nhất cô nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đừng để công sức của cậu Hoàng bỏ ra là phí phạm. Giờ ông bà cũng dặn tất cả mọi người trong nhà đều không ai được nhắc đến việc này nữa tránh cho mợ Linh lại nghĩ ngợi nhiều

– Vậy mợ Giao sao rồi

– Cô ấy không sao đâu, cô yên tâm đi!

Nói xong vú Dần cũng thở dài bỏ đi. Tôi nằm trên giường nước mắt cũng chảy dọc hai bên thái dương rồi lại thiếp đi.

Đến tối khi đang ngủ tôi bỗng nghe tiếng cậu Hoàng nói chuyện với vú Dần bên ngoài cửa:

– Cô ấy ngủ rồi à?

– Vâng, cậu lại xuống thoa thuốc cho cô ấy à?

– Thôi, giờ cô ấy đỡ rồi vú thoa giúp tôi, sợ cô ấy lúc biết tôi là người thoa lại ngượng, vú nhớ cởi hết ra thoa nhé, phía sau lưng cô ấy mới nhiều vết thương.

– Tôi biết rồi.

Tôi cố mở mắt ra nhưng mệt quá chẳng mở mắt nổi lại ngủ tiếp. Vì vết thương quá nặng nên phải mất mấy ngày tôi nằm liệt trên giường, đến ngày thứ tư mới có thể đi lại được.

Buổi tôi ăn cơm xong khi mọi người đi ngủ cả tôi mới bước ra ngoài. Mấy ngày rồi tôi chẳng được hít chút khí trời nào. Tôi nhìn lên mấy con đom đóm bay chập chờn vẫn chưa biết lý do gì tôi lại được tha. Có điều có nghĩ thì phận ở đợ như tôi làm sao hiểu nổi những bí mật của một gia đình dòng tộc giàu có như thế này?

Khi ra đến giếng tôi bỗng thấy buồng mợ Linh vẫn thắp đèn sáng trưng. Cậu Đạt không có ở nhà chỉ có mình mợ ngồi dưới ngọn đèn dầu. Hình như mợ khóc, hai vai mợ run lên, tay vẫn cầm chiếc áo len đỏ rồi ôm vào lòng. Tôi ngồi ở thành giếng, bỗng cảm thấy lồng ngực như có ai bóp nghẹn. Người đáng thương nhất không phải tôi mà là mợ Linh.

Mợ khóc rất lâu, tuy không còn gào thét nhưng dưới ánh đèn tôi có thể cảm nhận vẻ mặt đau thương của mợ. Nghe đám gia nô nói mấy ngày nay mợ chẳng thiết tha ăn uống gì cả ngày nhốt mình trong buồng. Có lẽ lúc này mợ hận tôi lắm, càng nghĩ tôi càng xót xa, càng không hiểu nổi ai tàn độc đến mức gϊếŧ chết một bào thai đã năm tháng rồi.

Cả đêm ấy về buồng tôi không ngủ nổi mà nằm trằn trọc đến gần sáng. Vú Dần vẫn chưa cho tôi làm việc phần vì tôi chưa khoẻ hẳn, phần vì sợ giờ người ta chưa quên chuyện cũ lại xì xào nên tôi cũng chỉ thơ thẩn dưới buồng còn chẳng được tiếp xúc với ai kể cả cái Giao. Đến tầm trưa khi đang ăn cơm trong buồng vú Dần về tươi cười nói:

– Mợ Linh hình như đã nghĩ thông rồi, tự dưng sáng nay thấy mợ ấy vui vẻ lắm tự động lên ăn cơm với mọi người, gặp ai cũng chào còn cho đám gia nô tiền nữa chứ?

Tôi nghe vú Dần kể cũng cảm thấy có chút nhẹ lòng dần. Sau cú sốc kia tôi còn sợ mợ không gượng dậy nổi nữa. Có điều không hiểu sao trong lòng tôi cứ có một cảm giác gì lạ lắm, đến tôi cũng không hiểu đó là cảm giác gì.

Buổi tối tôi ra giếng múc hai chậu nước đi tắm trên nhà cũng vừa ăn cơm xong xong. Tôi đứng nép vào một góc nhìn lên, mợ Linh cười cười nhìn ông Hạnh giọng vui vẻ:

– Thầy, con mua mấy cân cam sành rồi, tối thầy bảo con Hĩm vắt nước cho thầy uống

Còn chưa kịp đợi ông Hạnh nói mợ Linh quay sang nói với vú Dần đang đứng:

– Có mấy cái vòng tay hổ phách đẹp lắm, vú lên buồng tôi tôi cho mà đeo

Tôi nhìn mợ Linh, bỗng cảm giác mợ nói rất nhiều, bình thường trước khi sẩy thai mợ là người kiệm lời ít nói. Cảm giác bất an mơ hồ càng lúc càng lớn. Khi tôi còn đang đứng ngẩn người ra thì có tiếng thằng Tài châm chọc:

– Gớm nữa, nhìn mày thế này mà ác tâm ghê gớm. Tao còn tưởng mày tự đào hố mà chôn chẳng ngờ vẫn câng câng cái mặt lên được

Tôi nhìn thằng Tài, không đáp lại mà xoay người bước đi. Ở phía sau nó lại nói:

– Cái thứ ác độc như mày rồi cũng bị quả báo thôi. Mày tưởng mày có tí nhan sắc khiến cậu Hoàng động lòng cứu mày mà mày tỏ vẻ á? Thế nào cũng có ngày mày chết trong cái nhà này

Tôi không nhịn nổi nữa quay lại, thế nhưng còn chưa kịp trả lời cậu Hoàng đã từ đâu lao tới đạp thẳng xuống người thằng Tài khiến nó ngã ngửa ra. Nó thấy vậy liền rối rít nói:

– Cậu…

Cậu Hoàng giơ tay bạt cho nó hai cái bạt tai gằn giọng hỏi lại:

– Mày vừa nói cái gì mày nói lại tao nghe

– Con… con xin lỗi, con nói bậy, cậu tha cho con.

– Tha cho mày để sau mày nói linh tinh thế à? Mày có tin tao đạp mày xuống cái giếng này không

– Con xin cậu tha cho con, con không nói linh tinh nữa, con xin cậu…

– Cút!

Tôi nhìn cậu Hoàng, mặt cậu hầm hầm đầy giận giữ cũng cảm thấy có chút sợ. Cậu Hoàng phủi phủi tay nhìn tôi rồi nói:

– Cô cũng như con ất ơ ấy, nó nói thế mà để yên à?

– Tôi…

– Tôi tôi cái gì? Cô nghĩ nhịn là tốt à? Nhịn thì chỉ có nhục thôi.

Rõ là cậu quát mắng tôi nhưng tự dưng tôi lại bật cười, cậu Hoàng nóng tính nhưng nóng cái sai chứ bình thường cậu cũng tốt đấy chứ. Ít nhất với tôi, chẳng phải không nhờ cậu cái mạng này của tôi đã bị đày xuống mấy tầng địa ngục rồi sao. Tôi nhìn cậu Hoàng khẽ nói:

– Cậu Hoàng… cảm ơn cậu đã cứu tôi. Tôi chẳng biết lấy gì trả ơn cả…

Mặt cậu Hoàng lúc này mới giãn ra, cũng công nhận cậu đẹp trai thật, chẳng ai nghĩ sau vẻ đẹp trai kia lại là tính khí nóng nảy, cục súc như vậy. Thấy cậu im lặng tôi lại nói tiếp:

– Hôm trước… may mà cậu về kịp… nếu không chắc tôi chết mất

– Không phải tôi về kịp mà có người báo tin cho tôi.

Tôi nhìn cậu Hoàng khẽ hỏi lại:

– Là mợ Giao báo hả cậu?

– Không, là chị Linh.

Câu trả lời của cậu Hoàng khiến tôi bỗng sững sờ cả người. Vốn dĩ nghĩ người báo tin cho tôi là cái Giao không ngờ đến lại là mợ Linh. Còn chưa kịp hỏi thêm thì ngoài cổng cũng có người gọi cậu Hoàng đi có việc. Tôi đứng ngẩn người một lúc rồi mới đi tắm. Cả đêm ấy tôi không sao ngủ nổi, thực lòng vẫn chưa biết vì sao người báo tin cho cậu Hoàng lại là mợ Linh. Tôi luôn cho rằng mợ hận tôi… chẳng phải mợ nghĩ tôi là kẻ hại con mợ sao? Tôi tắm xong đi về buồng mà chẳng ngủ nổi liền chạy ra giếng, hôm nay buồng mợ Linh đã đóng then cửa từ lâu, ngọn đèn dầu cũng tắt. Tôi cứ nhìn mãi lên buồng mợ đến khuya mới mới về

Đêm tôi ngủ chập chà chập chờn gần sáng mới thiếp đi. Khi còn đang say sưa tôi bỗng nghe tiếng người chạy rầm rầm chợt có linh cảm chẳng lành liền bật dậy mở cửa ra ngoài. Đám gia nô cả lên chạy lên buồng mợ Linh, tôi nhìn lên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chợt thấy vú Dần vội vàng chạy từ chỗ mợ Linh về buồng của hai chúng tôi. Vừa thấy vú tôi liền hỏi:

– Vú. Có chuyện gì vậy?

Vú Dần nhìn tôi mắt đỏ lên đáp lại:

– Mợ Linh chết rồi!

Tôi nghe xong tai cũng ù đi không nghĩ ngợi được gì chạy thẳng lên buồng mợ Linh. Rất nhiều người vây quanh đó, mợ Linh nằm trên giường mái tóc xoã ra, hai tay buông thõng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt bên cạnh là một vốc thuốc trắng xoá! Tôi nhìn mợ nằm trên đó, không tin nổi ngồi sụp xuống đất!

***

Lời tác giả: mọi người đọc xong có thể để lại một cái cmt hay một chấm được không? Tớ con nhỏ vẫn cố gắng ra truyện đều mà cả ngày cứ kêu gào tương tác cũng buồn ghê ý. Chương này trên 5k like mai có tiếp nha mọi người.

- --------
Bình Luận (0)
Comment