Hải Đường rủ xuống mí mắt, ngồi dậy, ở bên tai Kim Sinh nói nhỏ: "Lúc này, chàng để cho ta ở phía trên náo một hồi chứ sao."
Nàng nói được ôn nhu mị mị, phảng phất muốn đem xương cốt người ta mềm nhũn ra, cổ họng Kim Sinh một trận khô nóng, đành phải nuốt từng ngụm nước, còn chưa trả lời, đã cảm giác nương tử đem môi ánh lên gương mặt của hắn.
"Người bên ngoài nói cái gì cũng được, dù sao ta sẽ không tin, trừ phi là trong lòng chàng cất giấu tâm tư khác, hoặc là nói, cả đời này ta xem như là dựa vào chàng." Hải Đường trầm thấp mà nỉ non, mỗi một câu nói đều phảng phất mang theo hấp dẫn cực lớn, làm trên ngườiKim Sinh như bắt lửa.
Mỗi chuỗi hôn rậm rạp từ từ dời xuống, Kim Sinh bị đẩy ngã xuống giường gạch , mặc kệ nàng một đường ôn nhu hôn xuống dưới, cái hônkia tựa như một chút mưa xuân, rơi vào trên lồng ngực cường tráng, trên bụng bằng phẳng rắn chắc của hắn, sau đó một đường hướng phía dưới, lại hướng xuống.
Kim Sinh chưa từng thử qua tư vị như vậy, không khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi hưởng thụ, dưới đáy huynh đệ kia bị trêu đùa một phen, cũng càng bắt đầu cứng lên. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Hải Đường nắm lấy nó, chợt tách hai chân ra, ngồi ở ngang hông Kim Sinh, trong miệng khẻ ngâm một tiếng, liền đem vật kia nhét vào cơ thể.
Dưới ánh nến mờ, Kim Sinh nhìn nương tử nhà mình ở phía trên, chỉ cảm thấy có một cỗ động lòng người nói không nên lời, nàng nhẹ nhàng trước sau đong đưa lấy cái mông của mình, nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, làm lòng Kim Sinh thực ngứa khó nhịn. Hắn trong cổ kêu rên một tiếng, chợt đứng thẳng người lên, một tay nắm cả eo nhỏ nhắn của Hải Đường, tay kia văn vê lên chỗ mượt mà no đủ, hắn cúi đầu hung hăng hôn nương tử, càng thêm mãnh liệt mà bắt đầu chuyển động.
Mấy ngày không có náo, lúc này hai người đều khó ức chế động tình, cái kia hỏa thiêu một phen không thể vãn hồi, âm thanh cũng đều không tự kìm hãm được lớn lên.
Nương Kim Sinh đang ở trong phòng của Kim Ngọc và Phúc nhi, Phúc nhi lỗ tai linh mẫn, nằm ở trên giường còn chưa ngủ, loáng thoáng nghe thấy tẩu tử phát ra âm thanh hừ hừ ngày đó. Liền lôi kéo ống tay áo Kim Ngọc: "Nhị tỷ, tỷ có nghe được cái gì không?"
Kim Ngọc dù sao cũng đã là một đại cô nương hiểu chuyện, lập tức đỏ mặt lên, một phen bưng kín lỗ tai Phúc nhi: "Không có, cái gì cũng không có nghe."
Lỗ tai nương Kim Sinh không có tốt như vậy, ra khỏi phòng mới mơ hồ nghe được chút ít, trong lòng lại vui vẻ lên, thoạt nhìn Hải Đường còn là một con dâu hiểu lý lẽ, cũng không có vì chuyện của Hương Mai mà tức giận Kim Sinh. Hơn nữa, thoạt nhìn, công việc nối dõi tông đường bọn họ làm được cực kỳ chăm chỉ, một chút đều không có qua loa.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt... Nương Kim Sinh vừa nghĩ vừa vụng trộm cười tóe miệng, trở về phòng của mình.
Lại nói ngày đó nương Hương Mai muốn đổ thừa trách nhiệm cho nhà Kim Sinh chưa đạt được, chuyện này cũng không biết là bị ai nghe được, cũng có thể nương Kim Sinh đã sớm đem chân tướng sự thật truyền ra ngoài. Thời gian dần qua, trong miệng mọi người đều có chút thay đổi hướng gió, vốn còn có người nói Kim Sinh là ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng từ đó về sau, đều biến thành Hương Mai đã gả cho người ta lại không biết liêm sỉ mà đi câu dẫn nam nhân nhà người ta, kết quả ngược lại là hai đầu đều không có tin tức manh mối, huyên náo chính mình một chút mặt mũi không có, hôm nay bị đuổi về nhà.
Trong nhà Hương Mai, mấy ngày nay cũng đều là than ngắn thở dài mà suy nghĩ nên làm sao mới tốt, nương Hương Mai không còn mặt mũi đi ra ngoài, liền ở trong nhà cả ngày mà mắng con gái.
Không khỏi nhớ tới lời nói lúc trước của bà mù sờ cốt.
Tâm cao ngất, phú quý khó được, một bước đi sai, từng bước đều sai.
Hôm nay xem ra, đều thật đúng là ứng nghiệm.
Lại nói phía trước nương Kim Sinh cùng Kim Sinh bắt đầu vội vàng muốn thu xếp việc hôn nhân cho Kim Ngọc, vốn tính trước để Kim Sinh đi thăm dò ý của mấy tiểu tử không tệ trong thôn, nhìn xem ý của bọn hắn, sau đó lại chờ gia đình những người đó đến để nói chuyện, một lần nữa chọn cho Kim Ngọc một nhà tốt.
Trần Hữu Tài ở trong thôn đã sớm nổi lên tâm tư này, muốn vội tới cầu hôn, hôm nay liền tay mang theo hai bao thịt khô lớn, táo đỏ cũng mấy thứ đồ đạc, tự mình chạy đến Kim gia, muốn tìm nương Kim Sinh nói chuyện này.
Ai ngờ, trong nhà chỉ còn một mình Hải Đường, nàng mới từ bờ sông giặt quần áo trở về, xoa xoa tay, đang muốn phơi quần áo lên.
Trần Hữu Tài mang theo đồ đạc còn chưa đi đến sân Kim gia, xa xa đã nhìn thấy Hải Đường. Lúc trước hắn chỉ nghe nói Kim Sinh lấy được một thê tử xinh đẹp, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, ai nghĩ đến hôm nay nhìn thấy được, lập tức cả kinh đến miệng đều không thể khép lại được.
Trần Hữu Tài vốn là một người cà lơ phất phơ, thấy cô nương xinh đẹp thì không có năng lực chống cự. Xưa nay miệng lưỡi lại trơn tru, thích động thủ động cước, lúc trước đã từng quấn quýt si mê Hương Mai, bị nương Hương Mai cầm gậy đánh qua vài lần, lúc này mới vứt bỏ ý nghĩ của hắn.
Về sau nhìn trúng Kim Ngọc, tuy nói bộ dáng không bằng Hương Mai, nhưng cũng là một nha đầu ngọt ngào, huống chi dáng người tốt, bộ ngực đầy đặn nhô lên, tiểu mông tròn vo, làm cho Trần Hữu Tài xa xa nhìn thấy nước miếng đã muốn rơi đầy đất, lúc này mới đến hỏi cưới.
Thật không nghĩ đến, hôm nay ở ngoài sân gặp được Hải Đường, cái này rất giống như gặp được tiên nữ trên trời, chỉ còn lại có kinh ngạc tán thán, hoàn toàn đã quên bước đi, thật lâu mới hồi phục thần trí.
Dưới gầm trời này lại có nữ nhân đẹp như vậy, lả lướt đặc biệt như vậy? Tuy ở chỗ này là trong sân nhỏ nhà nông, nhưng trên người nàng toát ra cảm giác xuất trần thoát tục, chính là cười một cái tựa như có thể làm cho người ta mất hồn.
Trần Hữu Tài đã hoàn toàn bị Hải Đường mê hoặc, quên mục đích hôm nay mình đến là muốn tìm Kim Ngọc cầu hôn, cũng quên Hải Đường thế nhưng đã là nương tử nhà Kim Sinh. Phảng phất như bị ma xui quỷ, Trần Hữu Tài đi tới trong sân bên cạnh, đến trước mặt Hải Đường đang phơi quần áo lên gậy trúc, nghiêm mặt cười nói: "Tiểu nương tử, bộ dáng thật đúng là xinh đẹp nha!"
Hải Đường vốn đang phơi quần áo hết sức chuyên chú, hoàn toàn không có chú ý tới người đột nhiên từ phía sau nhảy ra, lập tức lại càng hoảng sợ.
Ngẩng mặt lên, người này lấm la lấm lét, một đôi mắt không có ý tốt ở trên người nàng loạn chuyển, ngữ khí nói chuyện cũng thật ngả ngớn.
Hải Đường lui về phía sau một bước, xụ mặt hỏi: "Ngươi là người nào, chạy vào nhà chúng ta làm cái gì?"
Lúc này Trần Hữu Tài làm sao còn nhớ rõ chính mình họ tên là gì, càng đừng đề cập đến chuyện cầu hôn, trong não hắn tất cả đều là bộ dáng thanh tú động lòng người tựa như tiên nữ của Hải Đường.
"Ta... Ta không phải là đến tìm tiểu nương tử ngươi sao..." Trần Hữu Tài thật không biết xấu hổ, lại động tay động chân muốn đi qua giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Hải Đường.
Hải Đường phun hắn một ngụm, cả giận nói: "Ngươi là tiểu tử nhà ai, cách cư xử thật xấu, cẩn thận lát nữa ta nói với nam nhân nhà ta." Nàng vừa nói, một bên liền bưng chậu gỗ đã không còn quần áo đi vào trong nhà.
Nào biết tên Trần Hữu Tìa này nhanh chân lẹ mắt, không đợi Hải Đường đóng cửa lại, đã một bước cùng vào trong nhà, một phen túm lấy Hải Đường, trơ mặt nói: "Tiểu nương tử, nam nhân nhà ngươi ta biết, mà hắn cũng biết ta, bộ dáng ngươi đẹp mắt như vậy, nam nhân nhà khác làm sao có thể không động tâm đâu?" Vừa nói, một bên mân mê mồm heo của hắn tính hướng mặt Hải Đường hôn tới.
Hải Đường lập tức cảm thấy một trận buồn nôn, người này cũng quá không biết xấu hổ!
Hải Đường khí lực không có lớn bằng hắn, nhưng đầu óc lại linh hoạt, nàng đem mặt né ra phía sau, liền giơ chân lên hung hăng đá vào điểm chí mạng của Trần Hữu Tài!
Phải biết chỗ kia chính là địa phương nam nhân quý nhất cũng đồng thời là nơi yếu ớt nhất a, một cước này của nàng tuy nói khí lực không đặc biệt lớn nhưng dầu gì cũng là dùng hết toàn lực, mặt Trần Hữu Tài lập tức trở thành màu gan heo, thoáng cái buông tay ngã trên mặt đất, gào khóc hô đau.
Hải Đường vội vàng chạy đến cửa phòng mở miệng lớn tiếng hô hào: "Mọi người mau tới, trừng trị tên lưu manh vô lại này!"
Trong thôn Phúc Duyên, một nhà nối tiếp một nhà, một hộ cách một hộ, vừa nghe Hải Đường hô hào như vậy, đều chạy tới, trùng hợp lúc này, nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc cũng từ ngoài đồng trở về, đã nghe được tiếng la của Hải Đường, tranh thủ thời gian chạy vội tới.
Trần Hữu Tài vốn là một tên háo sắc, lúc này thế nhưng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, hắn bụm lấy điểm chí mạng của bản thân ngồi chồm hổm trên mặt đất đau đến kêu to, bên ngoài đã có một đám hương thân phụ lão chạy tới vây xem, lần này mặt mũi của hắn đã không còn chỗ đặt rồi.
Hắn hận không thể tìm một cái lỗ vội vàng chui vào.
Hải Đường chỉ vào hắn nói: "Chính là cái tên vô lại này, chạy vào nhà người ta, còn không biết là muốn làm gì? Mọi người nói nên xử trí hắn thế nào mới tốt?"
Mọi người trăm miệng một lời, mang theo côn gỗ đòn gánh hô: "Đánh!"
Vì vậy, gậy gọc liền như mưa rơi, đùng đùng đều rơi xuống trên người Trần Hữu Tài.
Chuyện này vừa náo loạn ra như vậy, đừng nói hắn muốn cầu hôn lấy Kim Ngọc , chính là sau này hắn cũng không còn mặt mũi cưới nương tử ở thôn Phúc Duyên này nữa.
Cái này thật có thể ứng với một câu, trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!
Chỉ có điều đuổi Trần Hữu Tài đi, chuyện tính tìm một nam nhân tốt cho Kim Ngọc đã không thể đề cập tiếp.
Tối hôm đó, Hải Đường cùng Kim Sinh ở trong phòng nói đến chuyện này, Hải Đường cười cười nói: "Thật ra muốn tìm nam nhân tốt có gì khó? Ta có chủ ý này, bảo đảm Kim Ngọc có thể gả cho một nam tốt!"
"A, nàng nói đi, nàng có chủ ý gì?"