Hải Đường Nương Tử

Chương 23

Thời điểm Hải Đường lôi kéo Tiểu Phúc Nhi trở lại thôn Phúc Duyên, hơn phân nửa thôn đều đã sớm rối loạn. Người đâu tiên nhìn thấy Hải Đường chính là Khánh Phương tẩu tử, xa xa bà nhìn thấy bóng người hướng trong thôn đi tới, vội vàng nghênh tiếp, thấy Hải Đường ôm lấy nhân tiện nói: "Con gái, con trở về rồi, con như thế nào đi một chuyến lên trấn lại không thấy bóng dáng, làn tất cả mọi người lo lắng muốn chết!"

Hải Đường vội vàng muốn hướng trong nhà chạy: "Khánh Phương đại nương, Kim Sinh đâu?"

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, Kim Sinh đã cùng mấy chàng trai trong thôn đi tìm con rồi, bà bà của con đang ở trong nhà đợi, con trước dẫn Phúc nhi về nhà, đại nương tìm người báo tin cho Kim Sinh biết!"

Nương Kim Sinh lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng ba lại không dám tùy tiện đi ra ngoài, chỉ sợ không biết lúc nào Hải Đường và Phúc nhi trở về.

Bà đang ở trong phòng bên cạnh xoa xoa tay đi tới đi lui, bên ngoài liền vang lên tiếng Khánh Phương tẩu tử: "Nương Kim Sinh, Hải Đường và Phúc nhi đã về rồi!"

Nương Kim Sinh vội vàng đi ra mở cửa, dưới ánh trăng, Hải Đường lôi kéo Kim Phúc đang từ từ đi về, tuy chỉ mới một ngày không gặp, bây giờ nhìn thấy hai người, nương Kim Sinh vui mừng đến nước mắt ào ào xông ra. Tiểu Phúc Nhi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đến cùng vẫn là một tiểu hài tử, lập tức một đầu chạy vào trong ngực mẫu thân ô ô khóc rống lên.

"Tốt rồi tốt rồi, đã xảy ra chuyện gì thế? Các con không phải đi trấn trên mua đồ cho Ngọc nhi sao, như thế nào đến lúc này mới trở về, đồ đạc đâu?" Nương Kim Sinh liếc nhìn sau lưng các nàng, rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Trước cửa nhà Kim Sinh đã vây quanh một đám thôn dân đến xem náo nhiệt, thời điểm mặt trời lặn, vì muốn đi ra ngoài tìm Hải Đường và Kim Phúc, đã sớm kinh động đến không ít người, lúc này mọi người tụ ở nơi này chính là muốn tới xem bát quái một phen, nhìn xem đến tột cùng tiểu nương tử xinh đẹp này trên đường đi đã xảy ra chuyện gì.

Hải Đường nhìn thoáng qua đám người đứng phía sau, nhỏ giọng đối với nương Kim Sinh nói ra: "Nương, vào trong nhà rồi nói sau. Hiện tại con và Phúc Nhi đã không có việc gì bình yên trở về rồi, nên để cho tất cả mọi người sớm trở về đi."

Nương Kim Sinh là người khôn khéo , bà đại khái cũng đoán được lần này Hải Đường đích thị là gặp chuyện gì, nếu như truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ có cái gì không tốt, liền đi tới cửa cám ơn mọi người một phen, nói là cảm tạ mọi người giúp đỡ, hiện tại đã không có việc gì rồi, mời mời mọi người trước đi về nghỉ ngơi.

Người trong thôn Phúc Duyên vốn đều có lòng nhiệt tình, một nhà có chuyện gì, hơn phân nửa người trong thôn đều đứng ra trượng nghĩa tương trợ, chuyện đã rõ, mọi người cũng đều tản ra.

Không có một lát sau, Kim Sinh cùng mấy chàng trai trong thôn ra ngoài tìm Hải Đường cũng đều được báo tin trở về.

Kim Sinh xông vào nhà, thấy Hải Đường bình yên đứng ở giữa nhà, liền hoàn toàn không để ý mẫu thân, muội muội còn đứng ở một bên, xông lên đem Hải Đường hung hăng mà kéo vào trong ngực, ở trên trán nàng mãnh liệt hôn một cái: "Nàng đi nơi nào thế, muộn như vậy còn chưa trở về, làm ta lo lắng muốn chết!"

Hải Đường bị hai cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm thật chặt, sắp không thở nổi, ngưỡng mặt ra, rõ ràng trong hốc mắt đã ngậm lấy nước mắt, nhưng lại ngăn không được muốn đối với Kim Sinh cười rộ lên.

Hắn lo lắng như vậy, tất cả đều treo trên mặt, tựa như đứa bé, hắn khẩn trương, hắn đối với nàng quý trọng, nàng cũng nhìn thấy rõ ràng.

Trong nội tâm, là cảm động. Thật giống như nàng gặp chuyện, trong đầu nghĩ đến cũng đều chỉ có một mình Kim Sinh, hắn là chồng nàng, là tất cả cuộc sống của nàng, Hải Đường tựa vào lồng ngực Kim Sinh, nghe tiếng tim đập có lực của hắn, chợt cảm thấy bình yên.

"Nương tử, đến cùng hôm nay nàng và Phúc nhi đã gặp chuyện gì?" Buổi tối ở đầu giường đặt gần lò sưởi, Kim Sinh ôm Hải Đường nằm ở trước ngực của hắn, ngón tay thô lệ mơn trớn đầu vai hơi lộ ra dưới áo. Bọn họ thành thân đã gần ba tháng, những ngày này Hải Đường ngày ngày ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy bình thường, thế nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, Kim Sinh mới thật sự cảm thấy khẩn trương lo lắng.

Thời điểm hắn cùng mấy người trong thôn đi ra ngoài tìm Hải Đường, trong đầu lặp đi lặp lại ý nghĩ, nếu không còn gặp được Hải Đường nữa, từ nay về sau, hắn phải sống sao cho tốt đây?

Nàng vốn là kỳ tích đột nhiên xuất hiện, phảng phất là ông trời ban ân cho hắn, trước kia không biết, nhưng hôm nay lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, nếu như Hải Đường rời đi, hắn thật sự không biết lúc đó hắn sẽ như thế nào.

Chỉ có đem nàng ôm trong ngực, hôn lấy đuôi mắt của nàng, ngón tay mơn trớn mỗi một tấc da thịt trên thân thể nàng, như vậy mới có được cảm giác chân thực, mới làm hắn chính thức cảm thấy, tất cả không phải một giấc mộng, Hải Đường thật sự là nương tử hắn.

Những sơn tặc thổ phỉ kia quá mức dã man làm càn, nếu không phải Hải Đường nhanh nhẹn, nếu không phải có người tương trợ, hậu quả thật đúng là không thể lường được.

Vừa nghĩ đến đây, Kim Sinh cúi mặt xuống hung hăng ngậm chặt môi của Hải Đường, thở hổn hển một đường hôn môi xuống phía dưới, khiến cho Hải Đường không ngừng ở trong lòng ngực của hắn thở gấp. Hôm nay hắn không giống như mọi ngày, phảng phất như có chuyện muốn nói, nhưng muốn nói rồi lại không, lực đạo trong tay lại càng mạnh hơn một phần.

Đôi mắt Hải Đường nhìn qua Kim Sinh , hôm nay hắn thoạt nhìn thật sự có chút không giống bình thường, trong ngày thường Kim Sinh vĩnh viễn đều ôn hòa trìu mến mà nhìn qua nàng, nhưng tối nay trong ánh mắt lại càng thêm vài phần sợ hãi cùng bất an. Hắn là một nam nhân đội trời đạp đất, thế nhưng hắn cũng có thời điểm sợ hãi, hắn chỉ hận mình không có che chở Hải Đường cho tốt, chui ở trước ngực mềm mại của nàng lưu luyến trằn trọc, Kim Sinh nỉ non nói: "Nương tử, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa, tin ta."

Hải Đường nâng mặt Kim Sinh lên, sớm biết như vậy, nàng đã không nói chuyện đó ra. Có lẽ, quá mức quan tâm sẽ như vậy a, ngày đó bà mù sờ cốt cũng đã nói, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.

Khi đó, nàng bất quá là nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay nàng thật lòng muốn cùng Kim Sinh sống chung cả đời.

"Tin chàng, tự nhiên tin chàng. Chàng là nam nhân của ta, cả đời này, ta sẽ chỉ tin chàng, yêu một mình chàng..."

Trong ánh nến sương mù, tình dục lặng yên mà phát sinh, chỉ có hung hăng chiếm giữ nàng đó mới là cảm giác chân thật nhất. Kim Sinh lật người Hải Đường lại, Hải Đường không rõ hắn muốn làm gì, trong miệng khẽ kêu một tiếng.

Còn chưa kịp nói cái gì, chỉ cảm thấy thân thể mềm đã bị Kim Sinh giơ lên, trở thành một bộ dạng quỳ nằm sấp. Kim Sinh nắm một tay của nàng, tay kia cũng không nhàn rỗi mà ở phía trước tìm bộ ngực no đủ của nàng vuốt ve, mồ hôi trên đầu đều rỉ ra, động thân một cái, đã đâm sâu vào thánh địa huyền bí.

Mỗi một lần va chạm, làm Hải Đường không cách nào khống chế mà nghiêng về phía trước. Nam nhân phía sau phảng phất dùng hết khí lực toàn thân, đỡ lấy bờ mông tuyết trắng kiều nộn của nàng, điên cuồng mà yêu nàng, muốn nàng.

Nàng thở gấp đến lợi hại, chỉ cảm thấy khát vọng vô tận dưới thân đang từ từ chảy xuôi, có hơi đau nhức, nhưng càng nhiều hơn là sung sướng cùng hạnh phúc.

Nếu không có Kim Sinh , nàng đại khái không biết, làm nữ nhân còn có những niềm vui thú này, hắn đem nàng trở thành bảo bối trong lòng bàn tay, sủng ái, yêu lấy như vậy, chính là e sợ mất đi nàng.

Đến đỉnh cao nhất của tầng mây, nam nhân phía sau gầm nhẹ một tiếng, ở trong thân thể nàng gieo xuống hạt giống nóng rực, nhưng đang ở một khắc trên đỉnh vui thích, trong đầu Hải Đường với tốc độ ánh sáng đã hiện lên khuôn mặt một người nam nhân khác.

Trong đôi mắt rượu đồng của hắn lộ ra u buồn, áo trắng bồng bềnh, hướng nàng vươn tay ra: "A Mạn, cùng ta về nhà..." Giọng nói kia xa xôi phảng phất đến từ đám mây, mơ hồ, không chân thật như vậy, nhưng lại như có một thế giới khác đang kêu gọi nàng.

Hải Đường không tự chủ được mà hô: "Ngươi đi, ta không biết ngươi!"

Kim Sinh lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm Hải Đường vào trong ngực, kích tình qua đi, trong mắt nàng là mờ mịt sương mù , hoảng hốt giống như nhận thức không rõ quanh mình.

"Hải Đường, Hải Đường, nàng làm sao vậy? Vừa rồi nàng nói, nàng không biết ai?" Kim Sinh một mực ôm nàng, nàng tựa như một con thỏ nhỏ vừa mới chịu qua kinh hãi, thân thể đều đang run rẩy.

Nàng không biết nên nói như thế nào, càng sợ đem những hình ảnh lẻ tẻ trong đầu nói ra, sẽ làm cho Kim Sinh càng thêm sầu lo. Nàng lắc đầu, rút vào trong chăn bên cạnh, gối lên cánh tay hắn nhắm mắt nói: "Ta không có gì, chúng ta nên sớm đi ngủ thôi."

Đêm nay, Hải Đường luôn được Kim Sinh ôm chặt chẽ, dán vào lông ngực ấm áp của Kim Sinh, nàng như thế nào cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Lời nói của hai người Lý Uy, Liên Xa đối với nàng mà nói cũng không chỉ là lời nói mà thôi.

A Mạn, A Mạn...

Ở trong mộng, nam nhân có đôi mắt rượu đồng kia luôn gọi nàng là A Mạn.

Rốt cuộc là bọn họ nhận lầm người, hay đó chính là nàng lúc trước, chỉ do mình không nhớ rõ mà thôi.

Tay không khỏi nắm chặt lại, trái tim như bị một bàn tay lớn giữ lấy, không thở nổi. Nàng đã hơi minh bạch vừa rồi trong mắt Kim Sinh hiện lên lo lắng, hai người kia xuất hiện tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, còn có tướng quân trong miệng của bọn họ, rốt cuộc là ai, cùng nàng lại có quan hệ như thế nào?

Cứ như vậy níu lấy tâm một đêm chưa ngủ, bất tri bất giác trời lại phát sáng lên.

Hải Đường khẽ đẩy Kim Sinh một cái, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Trời đã sáng, nên thức dậy."

Hắn "Ừm" một tiếng trầm thấp, nhưng bộ dáng thật giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, Hải Đường chu môi ở dưới chóp mũi hắn nhẹ nhàng mổ một cái, sợi tóc chui vào trong lỗ mũi, nhảy mũi một cái, ngược lại tỉnh lại.

Mở mắt, nhìn Hải Đường mỉm cười như gió xuân, trong lòng một trận ấm áp, vươn tay ra ôm lấy nàng, nói: "Ta lên núi đốn củi , hôm nay nàng đừng đi đâu, ở trong nhà nghỉ ngơi đi."

Hải Đường cũng "Ừm" một tiếng, ánh mắt ôn nhu, đưa Kim Sinh ra cửa.

Vốn cho sau khi thức dậy, tất cả sẽ bình yên, nhưng ngày hôm sau trong thôn vẫn nổi lên lời đồn...
Bình Luận (0)
Comment