Hải Đường Nương Tử

Chương 25

Thời tiết càng ngày càng lạnh, năm nay mùa đông so với những năm qua đều lạnh sớm, chưa tới tháng mười hai, thời tiết đã bắt đầu bay lả tả tuyết rồi.

Kim Ngọc đã xuất giá, nàng gả cho Chu Thắng người mình từ nhỏ đã thích, tuy nói cuộc sống trôi qua không tính quá giàu có, nhưng lại ấm lạnh ở trong lòng, cuộc sống gia đình của hai người tạm ổn cũng xem như trôi qua ấm áp, ngọt ngào.

Hôm nay Phúc nhi không có Nhị tỷ bên cạnh, cả ngày càng kề cận đại tẩu, cơ hồ cũng sắp thành một cái đuôi nhỏ.

Gần đây thân thể Hải Đường có phần không thoải mái, cảm thấy lười biếng không có tinh thần, nhất là thời gian xê chiều, nằm trong sân phơi nắng con mắt liền cảm thấy càng ngày càng đau nhức, buổi sáng cũng thức dậy so với bình thường muộn hơn.

Không riêng gì tham ngủ, mà ngay cả ăn cơm khẩu vị cũng không thể nào tốt được, trong miệng cảm giác nhạt nhẽo vô vị, có đôi khi ănchưa được mấy đũa, đã đặt chén xuống.

Nương Kim Sinh là người từng trải, bà nhìn lấy bộ dạng mấy ngày nay của Hải Đường, trong lòng đã nghĩ cách. Thừa dịp sau giờ ngọ nhàn rỗi, bà lôi kéo Hải Đường vào phòng, vui vẻ, vuốt bàn tay hỏi: "Con a, nương thấy con mấy ngày nay thân thể không được lanh lẹ, có phải có chỗ nào không bình thường không?"

Hải Đường thấy bà bà hỏi như vậy, cũng không dấu diếm nữa, cúi thấp đầu trả lời: "Cũng không biết vì sao, mấy ngày nay luôn cảm thấy cả người đều buồn bã ỉu xìu, làm cái gì cũng không có tinh thần."

"Vậy hai tháng nay nguyệt sự đến chưa?"

Hải Đường sửng sờ một chút, không nghĩ tới bà bà lại hỏi trực tiếp như vậy, hơi đỏ hồng mặt, cắn cắn môi nói: "Nhắc mới nhớ hình như đãlâu không có tới nguyệt sự rồi..."

Nương Kim Sinh nghe xong mặt mày càng vui vẻ, khóe miệng đều sắp cười như hoa nở, các nếp nhăn trên mặt đều nhăn lại, cười đến trong lòng Hải Đường thình thịch nhảy loạn, "Nương....nương đây là cười gì vậy?"

"Con ngoan, hôm nay con đừng làm việc nhà nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà, nương đi đến chỗ lão Phùng một chuyến, mời hắn qua đây bắt mạch cẩn thận cho con." Nương Kim Sinh vừa nói, một bên đứng dậy định đi ra ngoài.

Hải Đường muốn kéo bà lại, vội hỏi: "Nương, cũng không phải chuyện gì đáng lo, điều dưỡng vài ngày có lẽ sẽ tốt thôi, không cần phải đi mời Phùng đại phu đến."

"Phải đi phải đi, nhất định phải đi chứ!" Nương Kim Sinh không hề nói nhiều, quay người liền hấp tấp hướng nhà Phùng đại phu đi đến.

Lúc trở lại, bà không chỉ dẫn Phùng đại phu về, mà ngay cả Kim Sinh cũng cùng trở về. Hải Đường thấy hắn có chút kinh ngạc, hỏi: "Sao cả chàng cũng về nữa, không phải nói hôm nay trong cửa hàng có rất nhiều việc sao?"

Nương Kim Sinh cười nói: "Là nương đi gọi nó về đấy, Hải Đường a, để cho Phùng đại phu bắt mạch cho con a."

Kim Sinh cũng quan tâm thân thể nương tử nhà mình, vốn nghe nàng nói mấy ngày nay tinh thần không phấn chấn trong lòng một mực ghi nhớ, hôm nay mẫu thân cố ý đi gọi hắn về, lại dẫn Phùng đại phu đến, trong lòng Kim Sinh ngược lại khẩn trương lên, không biết nương tử rốt cuộc mắc bệnh gì, phải để mẫu thân điều động binh lực như vậy, lúc này đứng ở phía sau cửa, lòng bàn tay đầu chứa đầy mồ hôi, cắn môi chỉ nhìn chằm chằm Phùng đại phu đang bắt mạch cho Hải Đường.

Phùng đại phu xem bệnh cả buổi, một bên vuốt vuốt chòm râu, một bên mắt hí cười: "Tẩu tử Kim gia, tình trạng mấy ngày nay của con dâu bà đều là triệu chứng bình thường, không cần lo lắng, mang thai thời kỳ đầu có lẽ còn chưa thích ứng." Ông chuyển hướng hỏi Hải Đường, "Có cảm thấy thường hay buồn nôn, ngày thường thích ăn đồ chua hay cay gì không? Có nhiều thứ phải kiêng ăn lát nữa ta nói cho bà bà côbiết, thai ba tháng đầu phải thận trọng, chính mình phải chăm sóc tốt thân thể nghỉ ngơi nhiều, nếu có cái gì không khỏe, kêu Kim Sinh tới tìm ta là được rồi."

Một mình ông nói liên miên cằn nhằn một đống, nương Kim Sinh ở bên cạnh vui vẻ ra mặt, bà dù sao cũng đã là mẹ của ba đứa con rồi, mấy ngày nay nhìn thấy tình trạng của Hải Đường, trong lòng đã sớm biết. Lúc này nghe Phùng đại phu vừa nói như vậy, liền càng thêm cao hứng, Phùng đại phu nói cái gì bà đều ở một bên vội vàng gật đầu, khách khí đưa Phùng đại phu ra cửa.

Hải Đường và Kim Sinh lại sững sờ tại chỗ, trong nhất thời chưa lấy lại tinh thần.

"Vừa rồi, Phùng đại phu nói..." Hải Đường đứng lên, nhìn Kim Sinh , nhớ tới một ngày nào đó trong đêm hắn ôm lấy nàng, vuốt bụng củanàng ngữ khí dịu dàng nói, Hải Đường, chúng ta sinh con a... Nàng luôn mơ ước sinh một đứa bé, đứa con của nàng và Kim Sinh.

Thế nhưng, ngày hôm nay thật sự đến rồi, khi đại phu nói cho nàng biết, nàng thật sự mang thai, lại phảng phất không thể tin được.

Muốn cong đuôi mày lên cười, nhưng tâm trạng kích động, nước mắt lại bay vọt ra.

Kim Sinh bắt đầu cũng hoảng hồn, vừa nhìn thấy Hải Đường khóc, vội vàng đi đến đem nàng ôm vào trong ngực, bởi vì vui mừng mà giọng nói mang theo kích động run rẫy, Kim Sinh bưng lấy mặt nương tử hôn một trận, chống đỡ lấy trán của nàng thì thào nói: "Nương tử, nàngcó thai, ta... Ta sắp làm cha, nàng có vui không?"

Vui mừng, tự nhiên là vui mừng, thật giống như mơ ước bấy lâu luôn ôm ấp trong lòng thoáng cái đã thành hiện thực, mừng rỡ cùng kích động tràn đầy trong lòng biến thành một trận mừng như điên.

Kim Sinh một phen ôm lấy Hải Đường, hưng phấn chạy lòng vòng trong phòng, hắn cao giọng hô: "Thật tốt thật tốt, nương tử nhà ta có thai, ta sắp làm cha!"

Hải Đường cũng vui đến phát khóc, bị hắn ôm ôm, chỉ cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Nương Kim Sinh đi vào nhà, thấy bọn họ náo loạn như vậy, vội vàng hắng giọng hô: "Làm cái gì vậy, mau đặt xuống, Hải Đường có thai, không thể làm ầm ĩ như vậy!"

Kim Sinh vừa rồi là nhất thời kích động, lúc này cảm thấy không đúng, vừa bị mẫu thân nhắc nhở như vậy liền biết rõ chính mình ôm nàng quả thực không ổn, cẩn thận để Hải Đường xuống, lại đem nàng đỡ đến bên giường ngồi xuống.

"Nương tử, vừa rồi Phùng đại phu nói, nàng phải điều dưỡng thân thể của mình thật tốt, vậy... Vậy nàng tranh thủ thời gian nằm nghỉ, đừnglàm gì nữa."

Nương Kim Sinh cười nói: "Nhìn một cái, cái thai này ngồi nằm còn chưa nhúc nhích, con đã khẩn trương đến như vậy, hiện tại vừa mới quá trưa , con muốn Hải Đường ngủ, nó cũng ngủ không được."

"Dạ dạ..." Kim Sinh gãi gãi đầu, hắn là quá mức kích động, quá mức cao hứng, trong lòng của hắn hận không thể tùy thời tùy khắc canh giữbên cạnh nương tử cùng nàng đợi đứa con đầu tiên của bọn họ chào đời.

"Được rồi được rồi, " Nương Kim Sinh vừa cười vừa đẩy Kim Sinh đi ra ngoài, "Chúng ta cũng là tổ tiên tích phúc, mới khiến Hải Đườngnhanh như vậy đã có thai, hi vọng lần này có thể sinh ra một bé trai, vì Kim gia chúng ta kéo dài hương khói. Con còn lo lắng cái gì, việc vui lớn như vậy buổi tối chúng ta phải chúc mừng một trận cho ra trò, con đi đến lò mổ heo của lão Trương một chuyến, mua chút thịt về, buổi tối nấu cháo, ta lại nấu thêm hai cái trứng gà, để cho Hải Đường bồi bổ thân thể."

"Dạ!" Kim Sinh đáp được sảng khoái lưu loát, lại lưu luyến nhìn Hải Đường, lúc này mới đi ra cửa.

Nương Kim Sinh đến bên cạnh Hải Đường ngồi xuống, lại dặn dò nàng một phen.

Buổi tối, bên ngoài nổi gió, tuyết cũng lớn hơn. Nương Kim Sinh đã sớm đóng cửa phòng lại, nhóm bếp, một nhà bốn người ngồi trong phòng ấm ấm áp áp mà cùng nhau ăn cơm tối.

Nương Kim Sinh xưa nay đã thích Hải Đường, đối với nàng cũng tốt, hôm nay biết được nàng mang thai, đối với nàng càng thêm không tầm thường, cái gì ăn ngon đều gắp vào chén Hải Đường, còn có Kim Sinh cũng giống như vậy, sợ nương tử thiếu cái này thiếu cái kia, chính hắn vốn lượng cơm lớn, ăn cũng nhiều, nhưng hôm nay lại lo gắp đồ ăn cho Hải Đường, cơm trong chén hơn nửa ngày mới ăn hếtphân nửa.

Tiểu Phúc nhi thấy mọi người đối với Hải Đường đột nhiên vô cùng nhiệt tình , liền cũng tham gia náo nhiệt, bắt đầu động khởi chiếc đũagắp cái này cái kia cho Hải Đường, không đầy một lát trong chén Hải Đường đã chất cao một núi nhỏ đồ ăn.

Vuốt bụng của mình, Hải Đường vẫn còn hơi giật mình không thể tin được, như thế nào bỗng nhiên ngay lúc đó, ở trong cơ thể của nàng lạicó thêm một sinh mệnh nhỏ, cũng sẽ hô hấp, cũng có tim đập.

Từ nay về sau không chỉ là một người, ở trong thân thể của nàng, còn có một sinh mệnh khác, loại cảm giác vui sướng lần đầu được làm nương, cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm nhận qua.

Đột nhiên có một loại xúc động, muốn cùng tiểu bảo bối trong bụng trò chuyện, cũng muốn hỏi nó, lúc này ở trong bụng nương cảm thấy như thế nào?

Trong đầu cũng không khỏi bắt đầu tưởng tượng hình dạng của nó, nó sẽ giống Kim Sinh nhiều hay là giống mình nhiều hơn?

Nếu là bé trai, tự nhiên giống Kim Sinh tốt hơn, nhưng nếu là bé gái, nếu giống như hắn tráng kiện sẽ có thể thiếu đi mềm mại đáng yêu, vừa nghĩ tới chuyện này, Hải Đường nằm ở trên giường gạch nhịn không được liền "Phốc phốc" bật cười lên.

Kim Sinh vừa vặn tiến đến, còn bưng một chén súp táo đỏ nóng hổi, dặn dò Hải Đường mau chóng uống.

Lại thấy nàng ngồi một mình ở đàng kia xuất thần cười ngây ngô, liền hỏi: "Nương tử, vừa rồi nàng cười gì vậy?"

Hải Đường nghiêng nghiêng đầu, cố ý nói: "Ta không nói cho chàng biết."

Vừa rồi nương Kim Sinh gọi con trai tới, đại khái cũng là dặn dò mấy thứ, lúc này mới trở về phòng.

Hải Đường ôm đầu gối ngồi ở trên giường gạch, ngoắc hắn lại hỏi: "Vừa rồi nương gọi chàng qua đó, đã nói gì với chàng?"

Không biết là do ánh nến, hay là hắn thật sự xấu hổ, trên mặt rõ ràng đỏ lên, nói quanh co: "... Cũng không có gì... , bất quá là mẫu thân dặn dò vài câu thôi."

Hải Đường không buông tha: "Nương đã dặn dò cái gì, chàng nói ta nghe được không?"

Kim Sinh mượn cớ nói phải lấy thêm chăn cho Hải Đường, nhưng Hải Đường lôi kéo tay của hắn, kéo một cái lại đem cả người hắn đều túm đến trên giường gạch.

Trọng tâm Kim Sinh không vững, liền đè lên người Hải Đường , vội vàng định đứng dậy: "Nương tử, ta có đè nàng không? Có đè trúng con của chúng ta không?"

Hải Đường thuận thế ôm lấy cổ của hắn, bỉu môi nói: "Ta không có việc gì, chàng mau nói cho ta biết, vừa rồi nương đã nói gì với chàng?"
Bình Luận (0)
Comment