Hải Đường Nương Tử

Chương 28

Hải Đường một bước sâu một bước cạn đi trên mặt tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hai cánh tay ở trong gió tuyết đông lạnh sắp mất đi tri giác.

Trong lò rèn còn có một tia sáng của ngọn đèn dầu yếu ớt, tâm Hải Đường đang treo cao rốt cục buông xuống một chút, nàng đi tới trướccửa hô: "Kim Sinh , Kim Sinh , chàng có ở bên trong không?"

"Ơ, là nương tử Kim gia, Kim Sinh đã về từ sớm rồi, giờ còn chưa trở về nhà sao?" Mở cửa chính là Tiêu đại thúc, ông vừa thu dọn xong đồ vật bên trong, cũng đang chuẩn bị đi về. Hải Đường nghe xong, lập tức bối rối, vội vàng hỏi: "Kim Sinh đi rồi, thế nhưng huynh ấy vẫn chưa về..."

"Còn chưa trở về?" Tiêu đại thúc nhíu nhíu mày, nhớ tới buổi chiều lúc Kim Sinh rời đi giống như cầm theo cung tên cùng cây đao nhỏ, nhân tiện nói, "Ai nha, đừng nói là tiểu tử này lên núi đi săn a, nhưng hôm nay gió tuyết lớn như vậy, hắn tiểu tử ngốc này... Thật sự là..."

Tiêu đại thúc vừa nói, Hải Đường nghe được một lòng lập tức trầm xuống, cắn cắn môi, cái gì cũng không có nói, nghiêng đầu sang chỗ khác đạp trên tuyết cũng hướng về phía núi đi.

Tiêu đại thúc ở phía sau hô nàng: "Kim gia vợ, ngươi có thể chậm đã một chút, gió tuyết đại nhanh chút ít trở về đi!"

Hải Đường suốt đường đi vẫn cắn chặt môi của mình. Kim Sinh tên ngốc này, đã nói là đừng có lại lên núi đi săn, huynh ấy như thế nào lại cứ không nghe lời khuyên, trời tối như vậy, gió tuyết lại lớn, huynh ấy rốt cuộc là đang ở đâu?

Trong rừng sâu núi thẳm, tiếng gió càng thêm thê lương, phát ra âm thanh quỷ dị y hệt tiếng khóc nghẹn ngào trong đêm. Nơi như vậy, cho dù là nam nhân trong lòng e rằng cũng sẽ có chút ít sợ hãi, càng đừng nói tới Hải Đường là một nữ nhân. Tuyết rơi trên vai nàng, âm thanhgió đêm một tiếng lại một tiếng vang lên, chính nàng cũng không biết dũng khí từ đâu mà có, cứ như vậy gọi tên Kim Sinh, càng chạy sâu vào trong núi rừng.

Nhưng rừng rậm đen tối này phảng phất không có điểm cuối cùng, không có ánh trăng, không có bóng người, chỉ có tiếng gió ở bên tai gào thét không ngớt cùng ngẫu nhiên bay vào trong tai tiếng dã thú gầm gú.

Trên người Hải Đường cảm thấy càng ngày càng lạnh, khí lực từng chút từng chút tiêu hao, nàng cố gắng kêu tên Kim Sinh, thế nhưng âmthanh lại càng lúc yếu ớt, mí mắt nặng nề, Hải Đường vịn nhánh cây bên cạnh, cảm giác cả người sắp chống đỡ không nổi, thầm nghĩ phảingồi xuống, nghỉ một chút, nghỉ một chút...

Trong mộng, chẳng biết tại sao xuất hiện hai nam nhân, mơ mơ hồ hồ, nàng lại nhìn không rõ lắm. Bọn họ đón ánh chiều tà đứng ở trước mặt nàng, đều đưa tay ra.

"Hải Đường, theo ta về nhà."

"A Mạn, cùng ta trở về."

Hai người, đồng thời lên nói, sau lưng là vách núi sâu không thấy đáy, nàng nhất định phải lựa chọn một người trước mặt.

Nàng từ từ giơ lên tay của mình, cuối cùng một tia nắng mặt trời chiếu sáng ở phía trên, thoạt nhìn hư vô mộng ảo, trong lòng nàng sợ hãi từtrong mộng một mực lan tràn đến hiện thực, đánh rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh lại.

"Kim Sinh ?" Hải Đường còn cho là mình chưa có tỉnh, vẫn đang nằm mơ! Nàng dựa vào đại thụ, giọng nói suy yếu, người đứng ở trước mặt nàng không phải là Kim Sinh nam nhân nhà mình sao? Trên mặt đông cứng của nàng, rốt cục lộ ra một tia tươi cười, vui mừng lấy tay xoa mặt của hắn.

Nàng cho là vừa rồi mình đã ngủ một giấc rất lâu, nhưng thật ra bất quá chỉ có một lát. Kim Sinh ở trong rừng đã nghe được tiếng Hải Đường kêu gọi, liền men theo âm thanh đi tới mới tìm được nàng.

"Sao nàng lại tới đây?" Kim Sinh đem nương tử ôm vào trong ngực, nâng đôi tay lạnh lẽo của nàng tiến vào trong quần áo của mình, trong mắt vừa trách cứ lại trìu mến, "Thời tiết lạnh như vậy, trời lại tối, nàng đang mang thai không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới đây làm gì?"

Hải Đường nghe hắn vừa nói như vậy, hốc mắt lập tức đỏ lên, nàng nhìn thấy trên lưng Kim Sinh mang hai ba con gà rừng, liền biết rõ hắn lại lên núi săn thú về tẩm bổ cho nàng, thoáng chốc vừa cảm động, lại vừa đau lòng, đầu tựa vào trong ngực Kim Sinh khóc không ra tiếng: "Ta tới tìm chàng, không thấy chàng trở về, ta làm sao có thể an tâm ăn cơm?"

"Nương tử ngốc, " Kim Sinh cười cười, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, ngón tay thô lệ xẹt qua da mặt mềm mại của Hải Đường, đau lòng nhưng có một tia ấm áp "Được rồi, may mắn vừa rồi nàng lớn tiếng gọi ta, bằng không nàng lạc đường ở chỗ này không biết sẽ xảy ra chuyện gì!" Kim Sinh hôn Hải Đường, tuy hắn nhìn thấy Hải Đường ở trong đêm đông một mình chạy đến tìm hắn, trong đầu lo sợ, thế nhưng nghĩ tới nàng đối với mình tình thâm một mảnh, ngoài lo sợ ra càng nhiều là cảm động.

Bất luận chính mình vất vả như thế nào, cũng mặc kệ chính mình ở bên ngoài bận rộn về nhà rất trễ ra sao, luôn luôn có một người đang chờ hắn, chờ đợi ở bên cạnh hắn.

"Lên, ta cõng nàng về nhà." Kim Sinh đỡ Hải Đường lên, cõng ở trên lưng mình. Thời điểm nàng thò tay ôm cổ Kim Sinh, trong bàn taydường như chạm phải một mảnh ẩm ướt nong nóng, ngẩn người, lúc này mới phát hiện trên ngực Kim Sinh đang chảy ồ ồ máu tươi. Nàng lập tức kinh hoảng, ở trên lưng Kim Sinh hô, "Như thế nào chảy nhiều máu như vậy? Kim Sinh chàng mau thả ta xuống, phải cầm máu cho chàng a!"

Kim Sinh trên người là bị thương, hắn chính là sợ Hải Đường phát hiện sẽ có phản ứng như vậy, vừa rồi mới không có lên tiếng, nghe nànghoảng loạn liền vội vàng an ủi nói: "Không có chuyện gì, bất quá chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. ở nơi rừng núi hoang vu thế này cũngkhông có đồ để cầm máu, về nhà rồi nói sau."

Nếu hắn không vì nàng, cũng sẽ không bị thương. Hải Đường từ trong lòng móc ra một cái khăn che miệng vết thương của Kim Sinh lại, trên người hắn đổ máu, trong lòng nàng cũng đau đớn như bị dao cắt. Thoáng cái, nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhỏ vào cổ Kim Sinh.

Bị thương ngược lại không có gì, thế nhưng nàng vừa khóc, lòng của hắn liền hoảng loạn cả lên: "Nương tử nàng làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

Nàng nằm ở trên lưng của hắn cũng không trả lời, bụm lấy miệng vết thương của hắn thấp giọng hỏi: "Làm sao để bị thương như vậy?"

Thời tiết như vậy còn muốn vào núi đi săn vốn là chuyện rất nguy hiểm, lúc chiều gió tuyết vốn chưa lớn lắm, hắn tiến vào núi đi dạo một hồi lâu, không tìm được con mồi, tuyết ngược lại bay lả tả xuống. Mùa đông ở trong núi rừng chim bay cá nhảy cũng không nhiều lắm, rình rập cả buổi mới có thể thấy một con, hắn đợi đã lâu, mới săn được mấy con gà rừng này. Vốn định lập tức trờ về, nhưng không ngờ tới, máu gà rừng rơi xuống đất dẫn hai con sói tới.

Sói hoang đã rất nhiều ngày không có gì ăn, bụng đói kêu vang hai con mắt đều sắp phóng ra lục quang, nhìn chằm chằm vào mấy con gà rừng trên lưng Kim Sinh.

Trong núi sói hoang hung ác giảo hoạt, Kim Sinh nắm dao găm trong tay, từng bước một lui về phía sau đi, cũng may lúc lên núi hắn đã chuẩn bị bó đuốc, lúc này nhóm lửa lên, sói hoang không dám lại gần.

Một người hai sói giằng co hồi lâu, Kim Sinh vốn định vứt bỏ gà rừng, từ từ rời khỏi ánh mắt hai con Sói này.

Thế nhưng hai con sói đói này lại có thể buông tha cho hắn sao? Hắn vừa mới buông tay đặt con mồi xuống, lui về phía sau vài bước, hai con Sói lợi dụng xu thế mạnh mẽ sét đánh không kịp bưng nhào lên, mục tiêu của bọn nó cũng không chỉ là mấy con Gà Rừng nho nhỏ, mà là Kim Sinh một con người to lớn!

Hai con Sói một trước một sau bổ nhào vào Kim Sinh, hắn chỉ cảm thấy trước mặt nghênh đón trận gió lớn, sau đó cả người ngã xuống mặt đất, sói đói hung mãnh, nanh vuốt sắc bén không ngừng xé rách gặm cắn Kim Sinh . Nhưng hắn cũng không phải người nhẫn nhục chịu đựng, buông tay chịu trói, trên tay nắm lấy một thanh dao găm, Kim Sinh dùng chính thân thể huyết nhục của mình đấu với hai con sói.

Hắn chưa từng tập võ, nhưng trời sinh lại có một sức lực dẻo dai, địch càng mạnh, ta cũng càng mạnh. Kim Sinh ngửa mặt nằm trên mặt đất, dùng khí lực toàn thân chống lại hai con sói hoang đã đói bụng nhiều ngày. Dao đâm vào sâu da thịt của bọn nó, sói hoang gào gú, máu tươi chảy xuống, động tác cũng càng phát lực lớn hơn.

Chính hắn cũng không biết làm sao có thể chế ngự hai con sói này, đó là một trận quyết đấu sinh tử kinh tâm động phách, hắn tinh tường biết rõ với tình huống vừa rồi, không phải hai con Sói chết ở dưới đao của hắn, thì chính là hắn trở thành món ăn trong bụng của bọn chúng.

Thời điểm đâm trúng tim hai con sói, chúng hấp hối té trên mặt đất, Kim Sinh mới rốt cục thở ra một hơi, thế nhưng khí lực cạn kiệt, hắn cố đứng dậy, đi trở lại cầm lấy gà rừng về cho nương tử, thời điểm cố chống thân thể mệt mỏi bị thương định trở về, thì đã nghe được tiếng Hải Đường đang gọi hắn...

Đêm nay, mạo hiểm vạn phần, chỉ sơ sẩy một chút hắn sẽ mất mạng trở thành vật trong bụng sói hoang. Nhưng khi Hải Đường hỏi, Kim Sinh không muốn để cho nàng lo lắng, chỉ hời hợt nói: "Cũng không có gì, đại khái là trời tối quá, không cẩn thận bị thương thôi."

Nằm ở trên lưng của hắn, Hải Đường bụm lấy vết thương trên người hắn, cắn môi không nói thêm gì nữa. Miệng vết thương lớn như vậy, sao có thể chỉ không cẩn thận gây ra? Nàng tựa ở đầu vai Kim Sinh, giọng nói nghẹn ngào ôn nhu: "Sau này đừng có lên núi nữa, nếu không mấy thứ chàng bắt về, ta cũng sẽ không ăn."

Kim Sinh trên người còn cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng giờ phút này đau nhức không tính là cái gì, hắn cõng Hải Đường trên lưng, nhịn đau ha ha cười nói: "Ta đáp ứng nàng, sau này gặp loại thời tiết này sẽ không lên núi nữa.Nhưng mấy thứ này, nàng vẫn phải ăn, thân thể nàng yếu ớt, nếu không bồi bổ, vậy làm sao được? Cũng chỉ trách ta không có bản lãnh gì, không có cách nào mua thịt về cho nàng, chỉ có thể đi săn thú. Hải Đường, nàng yên tâm, ta chắc chắn chiếu cố tốt chính mình, ta cũng sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt!"

"Ừm..." Nàng ở trên người hắn nhẹ nhàng đáp ứng, chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Kim Sinh. Lần đó hắn cũng cõng nàng, từ trong nhà đi tới Vọng Pha, lại từ Vọng Pha trở về nhà. Nàng cũng giống như bây giờ lẳng lặng nằm ở trên lưng của hắn, hương vị nam nhân trên người hắn từng đợt chui vào trong mũi của nàng, thấp thỏm không yên tâm cũng cứ như vậy dần dần an ổn bình tĩnh lại.

Tuyết, như trước bay lả tả. Trên mặt tuyết là Kim Sinh cõng Hải Đường, hai hàng dấu chân một sâu một cạn, cảnh đêm mênh mông vô tận, chỉ có tiếng gió rền vang, cô đơn khôn cùn.

Nhưng hai người bọn họ ai cũng không cảm thấy cô đơn, cũng không có sợ hãi, hắn cõng nàng, nàng kề bên hắn, cứ như vậy từng bước một đi, đều chỉ có im im lặng lặng ngọt ngào...
Bình Luận (0)
Comment