"Mẫu thân, thúc ấy là ai vậy?" Tiểu Niệm Sinh mới vừa thức dậy, đã thấy mẫu thân mình dẫn một người nam nhân đồng thời trở về, dụi dụi mắt, có chút giật mình hỏi.
Kim Sinh một tay bế Tiểu Niệm Sinh lên, nhìn kỹ, đứa nhỏ này mặt mày đúng là rất giống hắn. Niệm Sinh, Niệm Sinh, những ngày ở Hoa Triêu quốc, có lẽ nàng đã vì ngày ngày tưởng niệm mình mới đặt tên cho tiêu tử này như vậy đi?
Hắn hướng trên mặt Tiểu Niệm Sinh đụng đụng, muốn hôn nó. Niệm sinh nghiêng đầu tránh khỏi, chỉ vào Kim Sinh hướng Hải Đường hỏi: "Mẫu thân, thúc này là ai?"
Hải Đường ôm lấy Niệm Sinh, cười nói: "Không phải con luôn quấn quít lấy mẫu thân hỏi, phụ thân ở nơi nào, hắn là phụ thân của con a!"
"Thúc này là phụ thân?" Niệm Sinh gãi gãi đầu có chút không tin, "Thế nhưng phụ thân nhà người ta không giống như vậy?"
"Ha ha, vậy phụ thân nhà người ta là dạng gì?" Kim Sinh nở nụ cười.
Kỳ thật Niệm Sinh cũng chỉ từng nhìn thấy phụ thân của Tiểu Hắc ở thôn Cẩm Tây mà thôi, nên cho rằng phụ thân mọi người đều cùng bộ dáng. Nó chưa từng gặp Kim Sinh , nên bởi vì lạ lẫm cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng bây giờ thấy hắn cười rộ lên, ngược lại lập tức thêm vài phần cảm giác thân thiết, cũng không hề chán ghét bị hắn ôm.
Kim Sinh đem Tiểu Niệm Sinh cưỡi ở trên cổ, chạy vòng quanh trong phòng, chọc cho nó cười ha ha. Đứa nhỏ này cũng thật sự là số khổ, từ khi sinh ra luôn đi theo mẫu thân, hôm nay mới chính thức nhận biết phụ thân, xem như con cháu Kim gia rồi.
Căn nhà này là Hải Đường thuê, thật ra ở đây đã thuộc địa phận thôn Phúc Duyên, cách nhà Kim Sinh một khoảng cách rất xa. Tuy lúc trước Hải Đường rời khỏi Hoa Triêu, Lăng Sùng cho nàng không ít bạc, nhưng mấy năm nay, cũng đã sớm dùng không còn bao nhiêu. Hải Đường đã rời khỏi Hoa Triêu, sẽ không bao giờ trở về xin giúp đỡ nữa, hiện tại ở căn phòng đơn sơ này, phía sau chính là khe nước hôi thối, mùi không thế nào dễ ngửi.
Kim Sinh nói: "Nương tử, hôm nay một nhà chúng ta đã đoàn tụ, vậy đừng sống ở đây nữa, nàng theo ta cùng nhau về nhà đi, còn có Niệm Sinh, sau này ba người chúng ta ở cùng một chỗ, được không?"
Hải Đường còn chưa trả lời, Tiểu Niệm Sinh đã ở một bên hoa chân múa tay vui sướng mà vỗ tay: "Được được, ở cùng phụ thân một chỗ!"
Nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi sau khi tới trấn Khê Thủy ở, mỗi ngày đều có mấy nha hoàn đi theo phía sau, muốn ăn cơm uống nước, các nàng đều phục thị, ngược lại làm hai người đều không được tự nhiên.
Ngày hôm nay, nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi thương lượng trở lại thôn Phúc Duyên chơi, thuận tiện cũng làm cho Kim Sinh một ít thức ăn. Còn chưa đi ra ngoài, quản gia đã tới nói: "Phu nhân, Đô Thống Đại Nhân... trở lại rồi!"
"Ơ, đã trở về à?" Nương Kim Sinh và Tiểu Phúc Nhi nhìn nhau cười cười, liền ngồi ở đại sảnh chờ hắn.
Trở về cũng không chỉ một mình Kim Sinh, nữ tử đi theo phía sau hắn, không phải là Hải Đường sao? !
Nương Kim Sinh dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm rồi, vẫn là tiểu Phúc nhi vọt tới, một phen ôm Hải Đường nói: "Tẩu tử, tẩu tử, tẩu đã trở về rồi, tiểu Phúc Nhi nhớ tẩu muốn chết!"
Vài năm không thấy, tiểu Phúc nhi sớm đã lớn lên, vóc dáng cũng cao không ít, chỉ là thích dính lấy Hải Đường vẫn giống như trước, một chút đều không thay đổi.
Niệm Sinh ở một bên nhìn Phúc nhi quấn lấy mẫu thân, liền lôi kéo tay áo Hải Đường, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú hỏi: "Mẫu thân, họ là ai?"
Hải Đường chỉ vào Phúc nhi nói: "Đây là tiểu a di của con, đó... Là bà nội của con, mau gọi bà nội đi..."
Nương Kim Sinh nhìn Hải Đường đi vào, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, lúc trước mẹ con bọn họ cũng bởi vì chuyện Hải Đường mới nổi lên ngăn cách, hiện tại con của mình đã thành quan, Hải Đường cũng đã trở về, nương Kim Sinh vừa mừng vừa sợ, đi qua, lôi kéo tay Hải Đường khóc nói: "Con ngoan, thật đúng là con trở về rồi sao?"
"Nương, con đã trở về." Hải Đường kêu Niệm Sinh đến bên cạnh, "Đây là Niệm Sinh."
"Tốt tốt tốt, thật tốt..." Nương Kim Sinh đã sớm hai mắt đẫm lệ, run rẩy mà dùng mu bàn tay lau nước mắt một cái nói, "Con ngoan, lúc trước là nương hồ đồ, mới làm chuyện sai lầm, vứt con ở..."
"Nương, chuyện năm đó đừng nhắc nữa, con biết rõ nương cũng là vì nghĩ cho người trong nhà. Con không trách nương."
Nếu lúc trước không có nương Kim Sinh cứu nàng về nhà, làm sao lại có đoạn nhân duyên này? Bà mù sờ cốt kia đã nói rất đúng, hai người bọn họ là ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn không thể chia rẽ bọn họ, rốt cuộc vẫn ở cùng một chỗ.
Nương Kim Sinh vui đến phát khóc, nhìn tiểu tử Niệm Sinh mập mập càng vui mừng, ôm trong ngực không nỡ buông tay. Lúc trước muốn ôm cháu trai, mới làm cho Kim Sinh cưới Hải Đường, hôm nay con dâu trở về rồi, cháu trai cũng đã hơn ba tuổi, bộ dạng chỉnh tề, trên đời này thật sự không có chuyện gì so với một nhà đoàn tụ tốt hơn.
Mà Kim Sinh , cũng đã lâu chưa cười vui sướng tự tại như vậy, còn cầu gì nữa?
"Đúng rồi nương, vừa rồi lúc con tiến vào nghe quản gia nói, nương và Phúc nhi muốn đi ra ngoài?" Kim Sinh hỏi.
"Ai, đừng nói nữa." Nương Kim Sinh lôi kéo nhi tử nói, "Con a, nương biết rõ con là hiếu thuận mới đem ta và tiểu Phúc nhi tới chỗ này, bất quá ta ở trong thôn Phúc Duyên đã quen, lúc đầu cảm thấy có người phục thị hầu hạ rất tốt, nhưng sau một thời gian cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái nữa. Thường ngày , mỗi ngày ta phải giặt quần áo, nấu cơm, cho gà ăn, nhặt củi, hiện tại ngược lại tốt, cái gì cũng không cần làm, đến giờ đã có người đem thức ăn lên, y phục của mình giặt sẵn, ta muốn làm một chút chuyện nhỏ, lại bị nha hoàn cướp lấy. Con nhìn ta vài ngày không làm việc, gân cốt đều sắp rụng rồi."
Phúc nhi cũng nói: "Đúng vậy a đại ca, Phúc nhi thích ở thôn Phúc Duyên hơn, ở đây buồn bực muốn chết, mỗi ngày chỉ có thể trong sân đi dạo, còn luôn luôn có một đống người đi theo, Phúc nhi muốn cùng đại ca và tẩu tử về nhà được không?"
"Đúng vậy a," Nương Kim Sinh tiếp lời, "Chúng ta cũng không phải là người có mệnh hưởng phúc, trước kia ta sợ trong lòng con không vui mới chưa nói, hôm nay thấy Hải Đường cũng trở về rồi, chúng ta một nhà đoàn tụ, còn ở nhà lớn làm cái gì a, cùng nhau đi về nhà, các con nói được không?"
Hải Đường: "Nương đã nói, chính là tốt."
Một năm sau, trong thôn Phúc Duyên.
Mặt trời ngã về tây, Kim Phúc đang cùng Niệm Sinh ở bờ sông chơi, Toàn Nhị vội vã chạy tới nói: "Kim Phúc, mau dẫn Niệm Sinh nhà ngươi về nhà, tẩu tử ngươi sắp sinh á!"
"A? Tẩu tử sắp sinh à? !" Kim Phúc kích động nhảy dựng lên, kéo Niệm Sinh hướng trong nhà chạy vội trở về.
Bên ngoài, nương Kim Sinh và Kim Sinh cũng chờ ở đàng kia, Kim Ngọc và Chu Thắng cũng mang theo tiểu tử nhà mình tới. Chỉ nghe lấy Hải Đường ở bên trong đau đến thẳng hô, bà mụ cũng lớn tiếng la hét: "Dùng sức, dùng sức!"
Kim Sinh gấp đến độ như kiến bò trên lò lửa, hận không thể đẩy cửa xông vào, nương Kim Sinh ngăn cản hắn: "Con là một đại nam nhân, đi vào sẽ có điềm xấu, Hải Đường đã sanh một đứa, không có việc gì đâu."
Niệm Sinh không hiểu nhiều lắm, lôi kéo Kim Sinh hỏi: "Phụ thân, mẫu thân làm sao vậy? Vì sao hô lớn tiếng như vậy?"
"Nương con sắp sinh em bé!"
"Sinh em bé?" Niệm Sinh chỉ biết là bụng nương càng lúc càng lớn, phụ thân đã từng nói qua chỗ đó chứa một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội của nó, vậy bây giờ nó rất nhanh có thể gặp được sao?
Cả nhà mọi người lo lắng đợi ở ngoài cửa, tới khi mặt trời lặn xuống, ánh trăng sắp bò lên, đã nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc "Oa oa", nha, rốt cục sinh ra!
Bà mụ vui vẻ ra mở cửa báo tin vui nói: "Chúc mừng Kim gia tẩu tử, con dâu của bà đúng là giỏi, lần này sinh ra một đôi long phượng thai a!"
"Long phượng thai!" Cả nhà đều mừng rỡ không thôi, Kim Sinh lập tức đẩy cửa vào trong phòng. Hải Đường sinh ra hai đứa nhỏ, thật sự đã kiệt sức, nằm ở trên giường, khẽ cười nói, "Một tiểu tử, một khuê nữ, sau này chúng ta sẽ rất mệt đấy."
Kim Sinh vui vẻ ở trên trán nương tử mãnh liệt hôn một cái: "Sau này nhà chúng ta lại có thêm người, nương tử tốt, ta không ngại nhiều người, sau này nàng không ngừng cố gắng, lại vì ta sinh mười con trai, mười đứa con gái."
Hải Đường sẳng giọng: "Chàng xem ta là heo mẹ sao?"
"Không dám không dám, tham ăn là phúc, có thể sinh cũng là phúc, hiện tại ta cũng từ quan rồi, sau này nàng sẽ dạy bọn nhỏ học bài biết chữ, ta thì dạy bọn họ võ nghệ phòng thân."
Hai người nói xong, lúc này mới phát hiện một đám người ở ngoài cửa đều nhìn bọn họ cười, Niệm Sinh cười vui vẻ nhất, chạy đến bên giường Hải Đường, nhìn hai đứa bé vừa sinh, cúi người xuống hôn hôn.
Đêm dần khuya, cả nhà cùng mở tiệc ăn mừng.
Chuyện nhân duyên do trời định, có thành hay không, không thể cưỡng cầu. Hiện tại xem ra, chọn đúng người để gả, cho dù chỉ là áo vải thô thực, cũng có thể trôi qua hoà thuận vui vẻ hạnh phúc.
Bọn họ là hạnh phúc, cũng nhất định sẽ mãi hạnh phúc như vậy...