Nương Kim Sinh tìm người hỏi thăm ngày hoàng đạo, định sẽ là ngày mười tám tháng hai tới. Mà Hương Mai thì còn hai mươi ngày nữa sẽ được gả vào nhà ông chủ Đồng ở trấn trên, nương Hương Mai cảm thấy nữ nhi gả cho gia đình phú quý cười đến không ngậm miệng được, chỉ là sính lễ chất đầy nhà nhỏ của bọn họ.
Đối với nương Kim Sinh thì là vẻ mặt khinh thường, cái này có cái gì đáng giá phải cao hứng hay sao? Tới trấn trên, vào nhà người ta, nói thật dễ nghe chút ít là thiếp thất, nói khó nghe không phải là hầu hạ người hay sao? Nương Kim Sinh là loại người biết chuyện, bà không thấy cái này có gì đáng vinh quang.
Ngày Hương Mai xuất giá một đường diễn tấu sáo và trống, Kim Sinh đang trên núi nhặt củi, đã nghe được âm thanh ồn ào đến bên cạnh sườn núi liếc nhìn.
Phô trương coi như rất lớn, đến cùng là người có tiền, mọi thứ đều đầy đủ. Kiệu hoa được bốn người khiêng một đường xóc nảy mà xuống núi.
Kim Sinh nhìn cỗ kiệu càng ngày càng xa, phảng phất mang theo tiếng ca của Hương Mai trước kia một mực ở trong đầu hắn lượn lờ không đi.
Thật ra mà nói hắn đối với Hương Mai cũng không tính là yêu thương gì.
Lúc nhỏ, trong thôn cùng nhau chơi đùa mấy nam hài tử đều nói Hương Mai đẹp mắt, có đẹp hay không hắn ngược lại không để ý, hắn chỉ là thích nghe Hương Mai hát.
Thế nhưng nếu thật là muốn cưới vợ, hắn sẽ lấy Hương Mai như vậy sao?
Nếu muốn hỏi hắn, tựa hồ chính hắn cũng hiểu được là sẽ lựa chọn từ chối.
Hắn nhìn cổ kiệu chở Hương Mai chậm rãi đi xa, nhìn thấy nàng gả vào nhà ông chủ Đồng so với gia gia nàng còn lớn hơn vài tuổi, trong lòng cũng không thương tâm như mình tưởng tượng, ngược lại có loại cảm giác giải thoát, phảng phất bỏ tảng đá trong lòng xuống, thoải mái rất nhiều.
Trong nhà, tất cả mọi người đang chờ hắn ăn cơm. Kim Sinh vẫn ngồi ở bên cạnh Hải Đường, hôm nay nhìn nàng, đã mặc xiêm y mới, rất vừa người.
Nàng bới cho Kim Sinh thêm một chén nữa, bưng cho hắn.
Kim Sinh có chút xấu hổ, trầm thấp nói: "Đa tạ." Lại chôn đầu liều mạng lùa cơm.
Hôm qua trời trong gió mát, trong đống cỏ khô đặt ở sân nhỏ côn trùng kêu to, giống như đang ca hát.
Kim Sinh ngồi ở phòng ngoài, cầm nhánh dây đan sọt, phải tổ chức tiệc vui, rất nhiều đồ đạc phải bắt đầu chuẩn bị, trong nhà chỉ có hai cái sọt đâu đủ, thừa dịp nhàn rỗi hắn liền làm thêm vài cái.
Còn có mai mối, trang sức, hỉ bánh, trái cây... Thiệt nhiều đồ vật, bất quá những thứ này nương Kim Sinh đã nói đều để bà chuẩn bị.
Mùi hương nhàn nhạt được gió đêm thổi bay vào mũi của hắn, Kim Sinh nghiêng mặt qua, thấy Hải Đường ngồi xổm bên cạnh hắn dịu dàng cười nhìn xem hắn.
Nàng chỉ chỉ đồ vật trong tay Kim Sinh: "Ta tới giúp huynh."
Kim Sinh vội vàng đem ghế đẩu chính mình đang ngồi chuyển cho Hải Đường, lại để cho nàng ngồi, chính mình tắc ngồi bên cạnh làm việc.
"Cô biết làm sao?" Kim Sinh hỏi nàng.
Hải Đường lắc đầu: "Không, bất quá huynh dạy ta, ta sẽ biết. Hôm trước Phúc nhi dạy ta đan châu chấu, ta vừa học liền biết."
Kim Sinh kéo tay của nàng qua, non nớt mềm mại, nhìn qua là biết chưa từng làm việc nặng, hắn cuộn tròn lòng bàn tay Hải Đường lại: "Không cần, thứ này sẽ đâm vào tay cô, nếu đem tay của cô đâm rách sẽ không tốt. Nếu cô không ngại buồn bực, ở bên cạnh nhìn xem là được rồi."
Hải Đường hai tay đặt trên đầu gối, nâng đầu nhìn Kim Sinh đan sọt. Có lẽ là bởi vì nàng ở bên cạnh nhìn, Kim Sinh cảm giác tinh thần không có biện pháp tập trung lại, di động tay, nhưng trong lòng lại rối tinh rối mù, không biết bay đi nơi nào, không cẩn thận liền đâm vào tay, trên ngón tay thô lệ của Kim Sinh chảy ra một chút máu.
"A, huynh chảy máu." Hải Đường kéo tay của hắn qua, vẻ mặt ân cần.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì... Ta da dày thịt béo, chút thương tích ấy không tính là cái gì."
"Vừa rồi ta nói muốn đan, huynh nói sẽ đâm tay ta không tốt, như thế nào lúc này đâm tay huynh liền không có chuyện hả?"
Kim Sinh túng quẫn, ngẩng đầu nhìn Hải Đường, đôi mắt đen của nháy nháy, lộ ra ánh sáng linh động giảo hoạt.
Nương hắn nói Hải Đường là cô nương si ngốc, thoạt nhìn bất quá là ngày đầu tiên bị mang từ sườn núi trở lại, còn không có phục hồi tinh thần mà thôi.
Nàng mặc dù không nhớ nổi chuyện trước kia, nhưng người lại rất thông minh.
Kim Sinh đặt đồ vật trong tay xuống, nhìn xem Hải Đường, dừng một chút nói: "Hải Đường, ta tuy cứu được cô, nhưng cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp. Nếu cô cảm thấy không muốn gả cho ta, nói thẳng là được, không cần ủy khuất chính mình."
"Ta không có ủy khuất a." Hải Đường cười cười ngọt ngào với hắn, "Huynh là người tốt, huynh cõng ta từ chỗ đi nhìn qua sườn núi, lại từ sườn núi cõng ta trở về. Kim Sinh đại ca, huynh là người có lòng tốt, ta gả cho hunh thế nào lại ủy khuất đâu?"
"Cô…cô thật sự nghĩ như vậy?" Hắn vẫn có chút không thể tin được, Hải Đường một cô nương như vậy, ngày thường tựa như tiên nữ trên trời, thật sự sẽ muốn gả cho hắn làm thê tử?
"Ta là nghĩ như vậy, huống chi người trong nhà huynh đều đối với ta rất tốt, xem ta là người nhà. Hơn nữa, ta ngay cả mình là ai cũng không biết, nếu muốn ta đi, cũng không biết có thể đi chỗ nào." Nói đến đó Hải Đường thở dài một hơi, mới vừa rồi trong lòng còn rất cao hứng, lại cất vào tâm sự.
Kim Sinh thấy nàng như vậy, lòng cũng thoáng cái mềm nhũn ra. Lúc trước hắn chỉ biết phải hiếu kính mẫu thân, mang tốt hai muội muội, thời gian trôi qua tuy nghèo khổ, nhưng ít ra bọn họ cần cù chăm chỉ, coi như là không lo ăn mặc.
Hôm nay, hắn phải lấy vợ, không khỏi cảm giác trọng trách trên người càng nặng thêm chút ít.
Hắn kéo tay Hải Đường, mềm mại như không có xương, bàn tay lớn đem bàn tay nhỏ bé khép sát lại, các nốt chai trong bàn tay nhẹ nhàng cọ xát tay của Hải Đường. Định mở miệng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, hắn chưa từng nói qua lời ngon tiếng ngọt gì, ấp a ấp úng, nhiều lần lời nói đến bên miệng, nghĩ nghĩ lại nuốt xuống một lần nữa cân nhắc nên nói như thế nào.
"Kim Sinh đại ca, huynh muốn nói với ta cái gì?" Bàn tay nhỏ bé của Hải Đường ở trong lòng bàn tay của hắn khẽ giật giật, trời nóng nực, hơn nữa Kim Sinh có chút khẩn trương, lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi xì xì, làm cho trên tay Hải Đường cũng đều dính đầy mồ hôi.
"Ta... Ta muốn nói với nàng..."
"Nếu huynh không nói, ta đây cần phải đi rồi?"
"Hải Đường, " Kim Sinh kéo thân thể nàng hơi nhóm lên một nửa ngồi xuống, trịnh trọng nói ra, "Nàng yên tâm, nàng gả cho ta về sau, ta nhất định sẽ đối với nàng thật tốt. Có ăn ngon, nhất định cho nàng ăn trước, nàng muốn cái gì phàm là ta có thể làm được ta sẽ làm, nếu không cũng nhất định suy nghĩ biện pháp cho nàng. Sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất, cũng sẽ không khiến nàng chịu khổ. Ta mặc dù không phải người có bản lĩnh, nhưng dựa vào chính mình nuôi sống vợ con vẫn có thể làm được, nàng có thể tin ta?"
Hắn nói chăm chú, tay cũng nắm thật chặt tay nàng.
Hải Đường nhìn bộ dạng hắn trịnh trọng như vậy, có chút cảm động. Nàng đối với Kim Sinh không thể nói là vừa thấy đã yêu, thế nhưng ngày đó, hắn cõng chính mình chạy qua chạy lại bên sườn núi, thời điểm nằm trên lưng người nam nhân này, Hải Đường chỉ cảm thấy lưng của hắn dày rộng kiên định, làm cho người ta an tâm.
Trong đầu của nàng đã không có trí nhớ trước kia, sau khi nàng tỉnh lại, ký ức sâu nhất cũng chỉ có chuyện này, còn có ngày đó ở bờ sông, hắn giúp mình rửa sạch bùn trên mặt và tay.
Nếu như gả cho Kim Sinh là người như vậy, hắn nhất định sẽ làm được những gì vừa nói, nhất định đối đãi chính mình vô cùng tốt a.
Đã không nhớ nổi chuyện lúc trước, vậy thì xem nó như một giấc mộng, hiện tại thời gian an bình như nước, nàng tin tưởng sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Chỗ chân tường phía sau sân nhỏ, ba bóng người đen sì đang ẩn núp.
"Nương, nương, nương nhường một chút, nương che làm con cái gì cũng không nhìn thấy." Kim Ngọc ở sau lưng mẫu thân không ngừng nghiêng đầu, nhưng nàng bị lưng to phía trước che chắn hình ảnh cực kỳ chặt chẽ.
Phúc nhi chậc chậc mấy tiếng, ngậm lấy kẹo đường vừa rồi được nương tử Vương Nhị ở cách vách cho, mơ hồ không rõ mà nói: "Tỷ, tỷ không cần nhìn, muội giảng cho tỷ nghe là được rồi. Đại ca nắm tay tẩu tử Hải Đường chính là đang kể tâm sự đấy."
Nương Kim Sinh bẹp một phát vỗ nhẹ vào cái ót của Phúc nhi, sẳng giọng: "Con một tiểu nha đầu, hiểu cái gì gọi là tâm sự sao?" Bà quay đầu nhỏ giọng hỏi Kim Ngọc, "Vì sao gọi là kể tâm sự?"
Kim Ngọc lắc đầu: "Con cũng không biết."
Phúc nhi xoa xoa đầu: "Đó là con ở bên cạnh trường học trong thôn nghe bọn họ nói. Tiên sinh nắm tay nương tử nhà hắn ở đàng kia nói chuyện, ta chỉ nghe thấy những người ở bên cạnh nhìn lén nói, đó gọi là kể tâm sự, con thấy đại ca tuy chưa cùng tẩu tử Hải Đường thành thân, bất quá coi như là tám chín phần mười đi nha."
Nương Kim Sinh một bên nhìn nhi tử nhà mình cùng Hải Đường ở đằng trước, dưới ánh trăng nói xong chuyện riêng tư, một bên cười đến híp mắt, miệng cũng không khép được.
Thoạt nhìn, bà mù nói một chút cũng không sai, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.
Hai người bọn họ ở trong mắt nương Kim Sinh thật sự là nhìn thế nào cũng thấy hài hòa, nếu không phải vì đợi năm ngày sau là ngày hoàng đạo, thật đúng là hận không thể lập tức đưa bọn chúng nhét vào trong một phòng, trực tiếp tạo đứa nhỏ.
Sau đó thì sao, sau đó chính là ba năm ôm hai, bốn năm ôm ba, con cháu đầy đàn, cháu trai cháu gái vây quanh bên chân của bà. Ai nha, đến lúc này bà có thể xem như không phụ lòng liệt tổ liệt tông Kim gia a!
"Nương, nương..." Phúc nhi đụng đụng khuỷu tay của bà.
"Cái gì vậy?" Nương Kim Sinh còn đang đắm chìm trong tương lai tốt đẹp, mất hứng Phúc nhi cứ như vậy đã cắt đứt bà mơ màng.
"Đại ca nhìn thấy chúng ta rồi." Phúc nhi chỉ chỉ phía trước, Kim Sinh cùng Hải Đường đã đi tới, hai người tay đã tách ra.
Hải Đường hơi đỏ mặt đứng phía sau Kim Sinh, Kim Sinh vẻ mặt cũng túng quẫn.
Thấp giọng nói: "Nương, mọi người đều đứng ở chỗ này làm cái gì?"
"Hóng mát." Phúc nhi chỉ chỉ lên trời nói ra.
"A, đúng đúng, chúng ta là đến hóng mát đấy." Nương Kim Sinh cũng hùa theo.
Kim Ngọc đứng ở cuối cùng, lúc này mới lộ mặt ra, vừa rồi nàng bị mẫu thân cùng tiểu muội ngăn ở đằng sau, cái gì cũng không thấy được, tức giận đến giẫm mạnh một cước nói ra: "Càng lúc càng nóng, ta đi vào nhà thôi."
Nương Kim Sinh nhớ tới mấy ngày nữa hai người bọn họ phải thành thân rồi, còn có chút công việc chưa căn dặn Hải Đường, liền lôi kéo Hải Đường cũng hướng trong phòng đi: "Nữ nhi ngoan, nương có cái này muốn đưa cho con, vào đây với nương."
Mấy nường các nàng đều tiến vào, trong sân chỉ còn lại Phúc nhi cùng Kim Sinh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Hóng mát?" Kim Sinh một phen ôm lấy Phúc nhi cưỡi lên đầu vai của mình, cười nói, "Đại ca mang muội đến trên cây hóng mát nha?"
"Được được. " Phúc nhi vỗ tay cao hứng mà hô, trong sân có một cây quế lớn thời điểm bọn họ đến đây ở đã có, trước kia lúc phụ thân còn sông, thường cõng nàng lên cây hóng mát, hiện tại phụ thân mất, đại ca mang theo nàng đến trên cây hóng mát.
Phúc nhi tựa vào trong ngực Kim Sinh, thừa lúc gió mát phất phơ, rất nhanh mà ngủ đi.
Bên kia mái hiên, nương Kim Sinh lôi kéo Hải Đường thần thần bí bí mà vào phòng, nói là có đồ vật muốn cho nàng.
Nhưng Hải Đường vừa thấy vật kia, liền xấu hổ tim đập, mắc cỡ đến mặt đều không biết nên hướng chỗ nào vòng vo.
---------
Mọi người nghĩ nương Kim Sinh đưa cho Hải Đường vật gì?
Ngày mai kết hôn, hohoho~