Triệu Miên còn nhớ, trong Tết Trung Nguyên năm ngoái, khi hắn đồng ý sẽ cùng Ngụy Chẩm Phong giết cha, hắn đã âm thầm ước nguyện, hy vọng Ngụy Chẩm Phong có thể chứng kiến con của bọn hắn ra đời. Nguyện vọng của hắn đã trở thành sự nuối tiếc, may thay, hắn có khả năng thoả mãn nguyện vọng của Nguỵ Chẩm Phong.
Không ở bên cạnh Triệu Miên trong thời gian hắn mang thai và sinh nở sao có thể không là điều tiếc nuối của Ngụy Chẩm Phong. Để bù đắp cho sự tiếc nuối này, Ngụy phi mới được phục chức đã dành rất nhiều thời gian để bày đủ trò linh tinh trên long sàng.
Hôm sau, Triệu Miên không cần lên triều, ngủ nhiều hơn bình thường một chút. Khi mở mắt ra, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, trong lúc nửa ngủ nửa thức, hắn cảm thấy ở phần bụng bên dưới tay mình có một khối phồng lên bất thường.
Độ phồng này quen thuộc với hắn đến mức Triệu Miên nghĩ rằng hắn đang mơ, trong giấc mơ hắn quay trở lại ba tháng cuối thai kỳ.
Sau đó, bên tai vang lên giọng nói của Ngụy Chẩm Phong: "Tỉnh rồi?"
Triệu Miên theo bản năng đưa tay ôm lấy y, Ngụy Chẩm Phong cũng rất âu yếm ôm hắn vào lòng. Nhưng bất kể hắn dán vào kiểu gì đi nữa, cũng không thể nào dán sát hoàn toàn vào Ngụy Chẩm Phong —— Một thứ kỳ lạ đã ngăn bọn hắn lại.
Triệu Miên cẩn thận sờ sờ vào thứ đó, ngay lập tức tỉnh ngủ. Hắn ngồi bật dậy, nhìn cái bụng căng phồng của mình với vẻ khó tin. Vào khoảnh khắc đó, hắn còn cho rằng chuyện du hành thời gian mà phụ hoàng kể trước đây thực sự đã xảy ra với hắn.
Ngụy Chẩm Phong ở bên cạnh thưởng thức kiệt tác của y, hai mắt sáng ngời: "Bệ hạ lúc mang thai hoá ra là như thế này, quá xinh đẹp."
Sau khi tỉnh táo lại, Triệu Miên nhanh chóng bình tĩnh lạnh lùng, chất vấn thủ phạm: "Giải thích một chút?"
"Ta nhét đồ bên dưới áo ngủ của ngươi." Ngụy Chẩm Phong cười nhìn hắn, "Triệu Miên, chúng ta hãy hồi tưởng lại quãng thời gian mang thai của ngươi đi."
Triệu Miên trầm mặc hồi lâu, chân tình nói: "Ngụy phi, Trẫm gọi Bạch Du khám đầu cho ngươi một chút nhé?"
Ngụy Chẩm Phong không để ý tới lời mỉa mai của hắn, bất ngờ nghiêng người lại gần, hôn thật mạnh lên môi hắn.
Triệu Miên biết Ngụy Chẩm Phong có rất nhiều trò, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới Ngụy Chẩm Phong dám chơi thế này, là vì kiếm Kinh Hồng của hắn không đặt ở đầu giường sao.
Mang thai giả hình như còn khiến người ta xấu hổ hơn cả mang thai thật, Triệu Miên muốn đẩy Ngụy Chẩm Phong ra, nhưng căn bản không thể từ chối nụ hôn của Ngụy Chẩm Phong.
Trong vòng một tháng từ khi Ngụy Chẩm Phong trở về bên cạnh hắn, bốn chữ "正" và một chữ "一" trong cuốn tấu chương bí mật đã trở thành bảy chữ "正" hoàn chỉnh và một chữ "一". Nếu không phải Ngụy Chẩm Phong cân nhắc đến sức khỏe của hắn, thì số chữ này còn có thể tăng thêm một chút.
Kỹ thuật hơi bị trúc trắc do xa cách lâu ngày của Nguỵ Chẩm Phong đã tiến bộ nhảy vọt ở ba chữ "正" mới thêm vào. Môi quấn lấy hắn không rời, tay cũng không chịu buông tha cho hắn.
Hắn được Ngụy Chẩm Phong phục vụ rất thoải mái, ánh mắt dần dần mê ly, thậm chí quên mất chuyện cởi bỏ thứ lố bịch trên bụng.
Nhận được phản ứng đáp lại, Ngụy Chẩm Phong cũng có chút mất khống chế, cả người gần như đè lên trên người Triệu Miên. Lúc đụng đến cái "bụng" của Triệu Miên, y mới sực nhớ ra mình đang chơi trò gì với Triệu Miên.
Ngụy Chẩm Phong lập tức chống người lên, giả bộ sợ hãi nói: "Nguy quá nguy quá, suýt nữa đè chết bảo bảo rồi."
Triệu Miên còn chưa hôn đủ, cau mày: "Không thể đè nó được, tiếp tục đi."
Ngụy Chẩm Phong nhướng nhướng mày: "Ngươi là phụ hoàng mà lại không quan tâm một chút nào đến bảo bảo sao?"
"Có thể ngừng diễn được không, Ngụy Chẩm Phong" Triệu Miên khẽ thở dốc thúc giục: "Ngươi nhanh lên."
Bất kể Ngụy Chẩm Phong ở trước mặt người khác có mạnh mẽ đến thế nào, chỉ cần ở bên cạnh Triệu Miên, thì y đều sẽ cố hết sức kiềm chế tinh thần trẻ trung của mình. Hai thiên chi kiêu tử cùng tuổi, thân phận cùng cao quý, trong xương cốt cùng kiêu ngạo như nhau ở bên nhau, thì luôn có người phải kiềm chế một chút, nếu không mỗi ngày hai người sẽ phải chiến đấu với nhau tám trăm lần.
Ngụy Chẩm Phong cam tâm tình nguyện ở trong lòng bàn tay Triệu Miên, vì hắn cúi đầu xưng thần —— Chỉ giới hạn lúc xuống giường. Một khi đã lên giường với Triệu Miên, y sẽ trở nên không thể khống chế được, trở nên mạnh mẽ lên, nói một số lời nói khiến Triệu Miên xấu hổ đến mức muốn rút kiếm, sau đó ép Triệu Miên thổ lộ tiếng lòng của mình trong lúc mê loạn.
Đây là khía cạnh độc đáo của y trong việc hoan ái.
Ngụy Chẩm Phong cười một tiếng, khẽ chế nhạo bên tai Triệu Miên: "Cho nên, trong đầu ngươi chỉ muốn lên giường với nam nhân thôi sao, Hoàng thượng?"
Lời nói có thể xem là khinh thường và nhục nhã này, cộng thêm hai chữ "Hoàng thượng" cuối cùng khiến cho lý trí đang bị d*c vọng che mờ của Triệu Miên lập tức trở nên thanh tỉnh: "Hỗn xược!"
"Ta hỗn xược á? Không phải Hoàng thượng cầu xin ta nhanh lên đó sao?"
Vị hoàng đế trẻ tuổi ánh mắt tối sầm lại, chân mày nhíu chặt, lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo vênh váo, đang sắp sửa nổi cơn giận, thì Ngụy Chẩm Phong đột nhiên thực hiện bước tiếp theo mà không hề báo trước, Triệu Miên cũng không còn tâm tư giáo huấn ai nữa.
Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, quân vương toàn tâm toàn ý hưởng thụ sự phục vụ của sủng phi.
Vào thời điểm quan trọng nhất, âm thanh của Triệu Miên không thể kìm nén được nữa, bị Nguỵ Chẩm Phong nghe thấy, thế mà phớt lờ sự níu giữ của hắn, dũng cảm rút ra khi đang cao trào.
Triệu Miên rơi mạnh từ trên đỉnh xuống, hai mắt mở to, trong mắt tràn ngập hơi nước.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi," Ngụy Chẩm Phong giả vờ giả vịt lộ ra vẻ mặt khẩn trương, "Hoàng thượng kêu dữ dội như vậy, có phải ta đã đi quá xa rồi không, bị thương đến long chủng hả?"
Cảm giác trống rỗng do đột nhiên dừng lại khiến lý trí của Triệu Miên gần như sụp đổ. Kỹ năng diễn xuất của Ngụy Chẩm Phong quá tốt, nhưng thủ đoạn lại quá ác liệt, hắn...... không chịu nổi.
"Từ bên hông," Quân vương không thể không đầu hàng gấp gáp nói, "Như thế sẽ không ảnh hưởng đến nó."
Ngụy Chẩm Phong hận không thể nuốt chửng vị hoàng đế xinh đẹp chỉ bằng lòng yếu đuối khi ở trên giường. Y tuân theo thánh chỉ đến bên hông Triệu Miên, miệng thì hỏi: "Miên Miên, khi ngươi mang thai Phồn Phồn, buổi tối ngươi có mơ tưởng bản thân bị ta làm ở trên long sàng này hay không?"
Giọng chàng thanh niên vừa trầm vừa thấp, kèm theo nụ cười cổ vũ hắn trả lời. Giọng của Triệu Miên hơi run run: "...... Có."
Thực sự là hắn có, hắn đã từng nghĩ.
Sự nồng nhiệt trong mắt Ngụy Chẩm Phong đầy ắp đến mức gần như tràn ra ngoài: "Ngươi tưởng tượng như thế nào? Có giống như thế này không?"
"Tưởng tượng rất nhiều." Triệu Miên vò mẻ không sợ nứt thừa nhận, "Tưởng tượng ngươi vừa hôn Trẫm, vừa làm....."
Triệu Miên lại chìm đắm vào cơn hoan ái, không thể nói ra từ "Trẫm" cuối cùng. Nhưng như vậy đối với Ngụy Chẩm Phong đã đủ rồi, chàng thanh niên hưng phấn đến mức không kìm nén được, hôn lên môi Triệu Miên một lần nữa.
Cho đến khi mặt trời lên cao ba sào, không gian phía sau tấm rèm của long sàng mới trở lại yên bình. Chiếc gối mềm cuối cùng cũng được rút ra, bụng dưới của Triệu Miên phẳng lì trở lại, nhưng hắn cảm thấy bên trong còn căng trướng hơn trước.
Ngụy Chẩm Phong ở phía sau ôm lấy Triệu Miên, hai tay từ hai bên hông vòng ôm lấy vùng bụng của Triệu Miên, hết lần này đến lần khác nhẹ nhàng vuốt v e. Thân thể Triệu Miên không còn sức lực, mơ màng muốn ngủ mặc cho y giày vò.
Ngụy Chẩm Phong hôn lên tóc hắn, khẽ nói: "Rất muốn biết lúc Phồn Phồn ở trong bụng ngươi, sờ vào có cảm giác thế nào."
Triệu Miên khép hờ mắt: "Ngươi đã từng sờ."
"Đúng vậy," Ngụy Chẩm Phong mỉm cười, "Cảm ơn ngươi lúc đó để ta sờ."
Triệu Miên quay người lại, tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay Ngụy Chẩm Phong, nhắm mắt lại: "Ai biểu lúc đó ta cứ luôn muốn được ngươi sờ bụng......"
Triệu Miên ngủ nối giấc, Ngụy Chẩm Phong quen cửa quen nẻo gọi Giang Đức Hải vào, kêu ông ấy đi chuẩn bị thuốc ngừa thai.
Giang Đức Hải nhìn thấy trên tay Ngụy Chẩm Phong cầm một chiếc gối mềm, hỏi: "Vương gia, đây là......?"
Ngụy Chẩm Phong cúi đầu nhìn đồ vật trong tay: "Ồ, cái này." Y nửa thật nửa giả nói: "Hồi nãy ta đang chơi trò mang thai giả với Bệ hạ ấy mà."
Giang Đức Hải nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào: "Chuyện này....." Lão thái giám nhìn nhiều biết rộng gượng cười mấy tiếng, trái lòng nịnh nọt: "Như vậy, cũng xem như là bù đắp cho sự nuối tiếc trong lòng Vương gia và Bệ hạ —— Vương gia anh minh."
Ngụy Chẩm Phong buồn cười nói: "Công công một bó tuổi rồi, vẫn khá là ngây thơ."
Giang Đức Hải nghi hoặc: "Vương gia?"
Ngụy Chẩm Phong quay đầu nhìn bóng người mờ ảo sau tấm rèm, sắc mặt thu lại, nhẹ giọng nói: "Loại nuối tiếc này, chính xác giống như một cây gậy dài một thước, mỗi ngày cắt bớt một nửa, muôn đời không bao giờ kết thúc."
Việc y đã không ở bên cạnh lúc Triệu Miên sinh con, cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, cũng không thể buông bỏ được.
Giang Đức Hải tiếp xúc Ngụy Chẩm Phong lâu như vậy, dần dần hiểu y hơn một chút.
Vị Ngụy phi nương nương này nha, nhìn có vẻ không câu nệ tiểu tiết, phóng khoáng cởi mở, thực chất nội tâm sâu sắc, những tâm tư mà Bệ hạ không muốn bày tỏ ra, y đều hiểu hết.
Giang Đức Hải hỏi: "Nếu đã như vậy, tại sao Vương gia lại muốn chuyện này?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Ta chỉ là muốn chơi đùa với hắn, làm cho hắn vui vẻ mà thôi."
Giang Đức Hải nhìn chàng thanh niên tinh lực dồi dào trước mặt, lại nhìn nhìn Bệ hạ đang ngủ say trên giường, thầm nghĩ nếu chơi tiếp trò này thì hình như nương nương ngài càng vui hơn thì có.
Tất nhiên, sau khi Triệu Miên tỉnh dậy, rất nhanh chóng đã lấy lại được vị thế của mình. Giang Đức Hải và mọi người trong Vĩnh Ninh cung không bao giờ biết sau lần này Nguỵ phi nương nương đã bị Bệ hạ phạt quỳ ở đầu giường bao nhiêu đêm.