Lần trước Triệu Miên đến Thịnh Kinh là vào mùa đông. Trong ký ức của hắn, Thịnh Kinh là một kinh đô ẩn dưới tuyết trắng, màu sắc đơn điệu vô vị, kiến trúc cung điện trang nghiêm cẩn mật, khí thế và áp lực uy quyền dưới chân thiên tử lớn hơn sự phồn hoa náo nhiệt, hoàn toàn trái ngược với Thượng Kinh của Nam Tĩnh.
Bây giờ mùa xuân lại đến Thịnh Kinh, cảm giác này không những không giảm đi, trái lại càng mạnh mẽ hơn. Vừa qua khỏi hoàng hôn, trên đường phố không nhìn thấy một người đi bộ nào, người dân đóng cửa không ra, số lượng cấm quân tuần tra trong thành nhiều gấp mấy lần trước đây. Đặt mình vào trong đó, chỉ cảm thấy ức chế ngột ngạt, trong hơi thở đều là vẻ cảnh giác.
Cách đây hai tháng Thịnh Kinh gặp phải biến cố lớn. Trong thành, phế Thái tử ủ mưu đã lâu phát động trận cung biến bên trong hoàng cung, Hằng Thân vương theo lệnh của hoàng đế, dẫn cấm quân tiến hành tiêu diệt đảng Thái tử; Ngoài thành, quân Lương Châu ép sát uy hiếp Thịnh Kinh dưới danh nghĩa cần vương, ý đồ thực chất là ủng hộ phế Thái tử. May mắn đội quân chinh phạt phía Tây của Hằng Thân vương từ sớm đã có chuẩn bị, chạy đến Thịnh Kinh trước, đợi địch mệt mỏi, trước sau cùng tấn công với cấm quân do Anh vương chỉ huy, đánh bại quân Lương Châu ở dưới thành.
Máu chảy thành sông bên ngoài thành, bá tánh trong thành tránh được một kiếp nạn, mấy ngày liên tục chỉ có tiếng ngựa hí đánh giáp lá cà và mùi máu bay theo cơn gió đồng hành với bọn họ trải qua đêm mùa đông dài đằng đẵng.
Sau đó, phế Thái tử bị đánh bại tự sát chết, hoàng đế ngã bệnh không dậy nổi, quyền lực đều rơi vào tay Hằng vương.
Đây là biến cố ngày 9 tháng Giêng được truyền vào trong tai người dân Bắc Uyên, sử quan Bắc Uyên cũng ghi lại như vậy. Nhưng sự thật rốt cuộc thế nào, chỉ có bản thân người trong cuộc mới biết.
Triệu Miên trên lưng ngựa, nhìn thấy một đám người đông đảo đang đứng ở cổng thành, dẫn đầu là một tiểu thiếu niên khoảng tám chín tuổi. Tiểu thiếu niên mặt mày bẩm sinh tuấn tú, nghi thái không kém người trưởng thành, chỉ thấy cậu ta đứng thật là ngay ngắn nghiêm túc, vẻ mặt đầy khiêm tốn, hiển nhiên là đang đợi một nhân vật quan trọng.
Kỷ Xung nói: "Là Ngũ điện hạ."
Ngũ hoàng tử của Bắc Uyên, ngũ đệ của Nguỵ Chẩm Phong, tên là Nguỵ Thông Thần, mẹ ruột của cậu là Đức phi có địa vị khá cao trong hậu cung của Nguỵ Chiếu Tu. Hai mẹ con này trong trận chiến giữa đảng Thái tử và đảng Hằng Thân vương đã chọn cách khôn khéo giữ mình, đứng ngoài cuộc. Cho đến đêm trước trận cung biến, mới gia nhập phe của Ngụy Chẩm Phong.
Dưới tình huống Ngụy Chẩm Phong chủ động từ bỏ ngai vàng, Ngũ hoàng tử có mẹ ruột thân phận cao quý chắc chắn là một lựa chọn hấp dẫn cho vị trí thái tử mới.
Triệu Miên hỏi Ngụy Chẩm Phong: "Có phải ngươi cố tình tiết lộ tin tức ngươi sắp trở về Thịnh Kinh, chính là muốn xem thử các thế lực sẽ phản ứng thế nào hay không."
Ngụy Chẩm Phong "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn hai chữ "Thịnh Kinh" trên cổng thành, lẩm bẩm: "Chí ít ta đã biết có người sẽ tới đón ta, có người sẽ phái thích khách đến thị trấn biên giới đón ta."
Ngụy Chẩm Phong cưỡi ngựa tới trước mặt Ngụy Thông Thần. Ngụy Thông Thần vốn còn nhỏ tuổi, ở dưới ngựa trông càng nhỏ hơn. Cậu ta cung cung kính kính hành lễ với Nhị ca của mình, thắt lưng gần như cong đến mặt đất.
"Hoàng huynh đi đường vất vả." Ngụy Thông Thần trông thành thục ổn trọng, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ non nớt của trẻ con, "Thông Thần cung nghênh Hoàng huynh hồi kinh."
Ngụy Chẩm Phong để ý thấy Ngụy Thông Thần sắc mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, hỏi: "Đệ đợi ở đây bao lâu rồi?"
Ngụy Thông Thần lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Dạ Hoàng huynh, Thông Thần đợi không lâu lắm."
Đứng phía sau Ngụy Thông Thần, một nam tử trung niên trông giống thái giám nói: "Vương gia, Ngũ điện hạ từ sáng sớm đã đợi ngài ở cổng thành, đợi một hơi suốt ba canh giờ."
Ngụy Thông Thần mím mím môi, cúi đầu không nói gì.
Triệu Miên thầm nghĩ người nhà họ Ngụy thực sự là một ổ hồ ly nha. Con hồ ly đẹp nhất có hai nốt lệ chí nghe vậy nói: "Vất vả cho Ngũ đệ rồi."
Ngụy Thông Thần vội vàng nói: "Không vất vả, đây là việc Thông Thần nên làm."
Ngụy Chẩm Phong gật gật đầu, ra vẻ quan tâm hỏi: "Gần đây việc học của đệ thế nào?"
Ngụy Thông Thần bèn kể cho Ngụy Chẩm Phong nghe rõ ràng đầy đủ những cuốn sách mình đọc gần đây, Ngụy Chẩm Phong khen "Không tệ", hai người nghiễm nhiên là một hình ảnh huynh hữu đệ cung.
Ngụy Chẩm Phong không đi phủ Hằng Thân vương, mà trực tiếp vào cung. Sau khi cung biến thành công, y vẫn luôn ở Thừa Minh cung, nơi tất cả các đời hoàng đế Bắc Uyên đều ở, mặc dù không có danh phận Hoàng đế, nhưng lại là Hoàng đế thực thụ. Nhưng chỉ vì không có cái danh này, mà Ngụy Chẩm Phong trước sau chỉ ngủ ở thiên điện.
Vì vậy, Thừa Minh cung liền trở thành nơi ở tạm thời của Triệu Miên ở Bắc Uyên. Từng chiếc rương hành lý được đưa đến, trà của Thừa Minh cung đổi thành Điểm Xuân Chi, binh pháp và tuyển tập thơ nằm cạnh nhau trên giá sách, cây thương Du Long cũng có thêm thanh kiếm Kinh Hồng nổi danh làm bạn.
Ngụy Chẩm Phong còn chưa kịp cảm thán của hồi môn của Triệu Miên quá nhiều, thì hết chuyện này đến chuyện khác không ngừng tìm đến cửa.
Đầu tiên là hai mẹ con Đức phi, Đức phi làm như cho rằng con trai đích thân chờ ở cổng thành ba canh giờ là không đủ, lại sai người đưa món canh hạt sen táo đỏ do chính tay bà hầm đến, chỗ canh này cuối cùng đều vào hết trong bụng Chu Hoài Nhượng.
Tiếp đó là Tứ đệ trước đây Nguỵ Chẩm Phong từng nhắc đến ở Nam Tĩnh, Tứ hoàng tử Nguỵ Hoài Dật của Bắc Uyên.
Mẹ ruột của Nguỵ Hoài Dật chết vì sinh khó, bản thân lại vì sinh non nên từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, là người không có cảm giác tồn tại nhất trong số các hoàng tử Bắc Uyên, cũng là người có quan hệ không tệ với Nguỵ Chẩm Phong. Nguyên văn lời nói của Nguỵ Chẩm Phong là bọn họ "chí ít sẽ không muốn giết lẫn nhau."
Sau khi Triệu Miên biết được Nguỵ Hoài Dật thân thể yếu ớt, từng ra lệnh cho Bạch Du chọn một lô trong số linh đan diệu dược do Đông Lăng tiến cống để tặng cho Nguỵ Hoài Dật. Lần này Ngụy Hoài Dật cầu kiến, không chỉ là chào đón sự trở lại của Ngụy Chẩm Phong, mà còn là đặc biệt đến để nói lời cảm ơn.
Ngụy Hoài Dật nhỏ hơn Ngụy Chẩm Phong hai tuổi, ngũ quan xinh đẹp, ôn hòa và trong sáng, khi nói chuyện lời lẽ ôn tồn nhẹ nhàng, phảng phất như cơn mưa phùn, khiến người ta nghe thấy rất thoải mái.
Ngụy Chẩm Phong thật sự không khoác lác, huynh đệ tỉ muội của y đều có dung mạo vượt trên người bình thường, không có ai da đen, điểm này rất quan trọng.
Ngụy Hoài Dật hành lễ với Ngụy Chẩm Phong, nhìn thấy Triệu Miên ngồi bên cạnh Ngụy Chẩm Phong, thận trọng dè dặt hỏi: "Hoàng huynh, vị này là?"
"Là Vương phi của bổn vương." Ngụy Chẩm Phong cười tủm tỉm nói: "Mau gọi Nhị tẩu."
Nguỵ Hoài Dật ngoan ngoãn nói: "Nhị tẩu."
Triệu Miên: "......"
Hắn còn chưa bắt đệ đệ và muội muội gọi Ngụy Chẩm Phong là Đại tẩu nữa, thất sách rồi.
"Thuốc mà lần trước Hoàng huynh mang từ Nam Tĩnh về cho đệ rất hiệu quả, nửa năm nay số lần đệ ngã bệnh đã giảm đi đáng kể, thái y cũng nói bệnh tình của đệ đã tốt lên rất nhiều." Ngụy Hoài Dật mặt mày tươi cười, "Xem ra, đệ có hy vọng sẽ sống đến ngày Hoàng huynh thống trị thiên hạ rồi."
"Có tác dụng là tốt." Ngụy Chẩm Phong giả vờ như không nghe thấy câu cuối cùng của Ngụy Hoài Dật, cười nói: "Vị thần y Nam Tĩnh kê lô thuốc đó hiện giờ đang ở trong cung, lát nữa kêu nàng khám cho đệ một chút."
Người cuối cùng cầu kiến là Lục thúc của Nguỵ Chẩm Phong, vị Anh Vương quản lý đội cấm vệ của Thịnh Kinh, Nguỵ Đình Can. Anh Vương là một võ tướng Bắc Uyên điển hình, kiên nghị ít nói, chú trọng huyết mạch, lúc đó nếu không phải Ngụy Chẩm Phong cứu được đích tử duy nhất của ông ta từ tay Thiên Khuyết Giáo, thì ông ta cũng sẽ không dễ dàng đứng vào phe.
Cùng cầu kiến với Anh vương còn có các vị phụ chính đại thần, hiển nhiên không phải tới để nói chuyện nhà với y, Ngụy Chẩm Phong tất nhiên không thể gặp bọn họ trong tẩm cung.
Thế là, Hằng vương điện hạ vừa mới trở về ngồi còn chưa nóng mông, không thể không đổi sang mãng bào, triệu kiến quần thần tại Tuyên Đức điện, nơi hoàng đế Bắc Uyên xử lý chính sự.
Ngụy Chẩm Phong vừa tới, các đại thần lần lượt cúi người hành lễ với y: "Điện hạ."
Ngụy Chẩm Phong cười nói các vị tiền bối này không cần đa lễ, từ chuyện này có thể thấy cách làm vua của y rất khác với Triệu Miên. Phần lớn thời gian, người nắm quyền trẻ tuổi này đều vui vẻ cười nói, lúc tâm tình tốt thậm chí còn sẽ nói đùa với thuộc hạ. Nhưng những người có mặt đều biết rất rõ, Hằng vương điện hạ không phải dựa vào tính tình tốt của mình để kiểm soát giang sơn Bắc Uyên.
Ngụy Chẩm Phong đi ngang qua bên cạnh Anh vương, hỏi: "Lục thúc, a Tự gần đây thế nào?"
Anh vương trả lời: "Cám ơn Điện hạ nhớ tới, mọi việc trong phủ đều tốt".
Khi ngồi xuống, ánh mắt Ngụy Chẩm Phong dừng lại trên long ỷ một lúc, con ngươi tối lại, nhưng sau đó rất tự nhiên ngồi vào ghế Thái sư bên cạnh long ỷ.
Triệu Miên đứng sau tấm rèm châu nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng thả tấm rèm châu xuống.
Ngụy Chẩm Phong rời kinh một tháng, các phụ chính đại thần có một đống việc chờ bẩm cáo với y, trong đó chuyện quan trọng nhất là xác nhận lựa chọn cho vị trí trữ quân. Dưới tiền đề Ngụy Chẩm Phong từ bỏ ngai vàng, Ngũ điện hạ và Anh vương là hai người có tư cách nhất, vì lý do này mà trong triều chia làm ba phe: phe lập trưởng, phe lập ấu và phe cố gắng làm cho Hằng vương điện hạ có hứng thú với ngai vàng.
Triệu Miên biết, Ngụy Chẩm Phong không phải không có hứng thú với ngai vàng, mà là không muốn có hứng thú.
Đợi đến khi Ngụy Chẩm Phong trở lại Thừa Minh cung đã là đêm khuya, y ở trong thiên điện tìm kiếm Vương phi do mình mang về một hồi lâu, nhưng lại phát hiện ở chính điện không có người thế mà lại sáng đèn.
Ngụy Chẩm Phong bước vào, đúng như dự đoán nhìn thấy Vương phi của y ở trong đó, mặc một bộ đồ ngủ vừa mỏng vừa nhẹ làm bằng lụa Nam Tĩnh, ngồi dưới ngọn đèn.
Dù không mặc long bào, cũng không ở trên lãnh thổ của mình, nhưng quý khí trên người Triệu Miên vẫn không hề suy giảm. Hắn mang vẻ uy nghi của một hoàng đế, nhưng lại giống như một Vương phi đang đợi phu quân về muộn. Dưới đèn ngắm mỹ nhân, đặc biệt có phong vị.
Ngụy Chẩm Phong thưởng thức một lúc, mới nói: "Sao lại tới đây?"
Triệu Miên nói: "Đến xem thử long sàng của Bắc Uyên có lớn bằng long sàng của Nam Tĩnh không."
"Kết quả là?"
"Gần như bằng nhau"
Ngụy Chẩm Phong cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Triệu Miên: "Hôm nay ngươi gặp nhiều người như vậy. Ngươi cảm thấy, trong số những người này, ai mới là kẻ đứng đằng sau vụ hành thích ở thị trấn biên giới?"
Đối mặt với vấn đề này, Triệu Miên chuyển sang phương pháp cũ của mình: "Vậy thì phải xem người nào có thể hưởng lợi từ đó."
Ngụy Chẩm Phong phân tích: "Hai mẹ con Đức phi muốn dựa vào việc lấy lòng ta để giành lấy vị trí Thái tử, Anh vương ngoài mặt chưa lộ ra ý định tranh giành, nhưng vây cánh của ông ta càng lúc càng lớn mạnh, ông ta không tranh cũng phải tranh, nếu không lúc Đức phi ngồi lên vị trí Thái hậu, thì ngày tháng tốt đẹp của ông cũng chấm dứt." Ngụy Chẩm Phong dừng một chút, "Về phần Tứ đệ......."
Triệu Miên nói: "Có điều cho dù loại trừ những đáp án không có khả năng, thì đáp án còn lại cũng không chắc là chân tướng."
Ngụy Chẩm Phong gật đầu đồng ý: "Chính xác."
Triệu Miên đứng dậy, nói: "Trẫm mệt rồi, ngủ thôi."
Ngụy Chẩm Phong liếc nhìn long sàng mới tinh ở phía sau Triệu Miên: "Ta ẵm ngươi về thiên điện ngủ nhé?"
Triệu Miên cười chế nhạo y: "Ngươi dám ngồi lên long ỷ của Tây Hạ, ngủ trên long sàng của Nam Tĩnh, nhưng lại không dám ngồi lên long ỷ của Bắc Uyên, ngủ trên long sàng của Bắc Uyên."
Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng mày: "Không phải không dám, là lười ngồi."
Loại lời nói xạo này cũng chỉ có thể lừa gạt được người Bắc Uyên.
"Ta đã từng nói, đừng để ta trở thành điểm yếu của ngươi." Triệu Miên nhìn y, "Cũng đừng để Phồn Phồn trở thành điểm yếu của ngươi."
Ngụy Chẩm Phong khoanh tay: "Ta cũng đã từng nói, ngươi hoàn toàn không biết ta muốn ở bên cạnh ngươi đến mức nào."
Hắn biết, hắn làm sao có thể không biết.
Hắn làm sao không hy vọng Ngụy Chẩm Phong có thể ở bên cạnh hắn, nhưng hắn không thể tước đi niềm vui được ngồi lên ngôi cửu ngũ của Ngụy Chẩm Phong.
Ngày nào đó Ngụy Chẩm Phong không có danh hiệu Hoàng đế, thì ở Bắc Uyên y sẽ phải gọi một người khác là "Bệ hạ", sẽ phải hành lễ với một người ngoài hắn ra.
Tưởng tượng thôi đã thấy bực mình.
Triệu Miên điềm nhiên nói: "Ngươi một đường qua ải chém tướng, vượt mọi chông gai, không dễ dàng làm cho hoàng quyền trở thành thứ ở trong tầm tay mình, cuối cùng lại không vượt qua được ải mỹ nhân, không thấy đáng buồn cười sao."
Ngụy Chẩm Phong nói đùa: "Làm gì có ai tự nói mình là mỹ nhân chứ."
Thái dương Triệu Miên nảy một cái: "Ngươi bớt làm cho Trẫm phân tâm, Trẫm..... vốn là như thế."
"Là thế nào? Mỹ nhân hả?"
"Đừng tưởng ở lãnh thổ của ngươi thì Trẫm không dám rút kiếm —— Quay trở lại vấn đề chính cho ta!"
"Phải phải phải." Ngụy Chẩm Phong tốt tính nhẹ nhàng nói, "Nhưng ta đã có hoàng quyền trong tay, thì cần gì phải bám víu vào một cái danh phận. Chỉ cần ngươi muốn, hiện tại ta có thể đưa cho ngươi Hậu ấn của Bắc Uyên."
"Ngươi đưa cho Trẫm rồi sao nữa, sau khi tân hoàng lên ngôi, vị trí hoàng hậu của Bắc Uyên sớm muộn cũng là của người khác. Trong mắt người dân Bắc Uyên, Trẫm chẳng qua chỉ là một Vương phi mà thôi —— Ngươi cho rằng Trẫm chịu được loại uỷ khuất này à?"
"Trẫm không muốn làm Vương phi gì đó, Trẫm chỉ muốn ngồi vào vị trí Hoàng hậu trong cung." Triệu Miên vênh váo kiêu ngạo nói: "Ngươi muốn ngủ với Trẫm, chỉ có thể ở trên long sàng."
Ngụy Chẩm Phong im lặng, ánh mắt nhìn Triệu Miên dần dần trở nên hưng phấn, ngoài miệng lại nói: "Hiểu rồi, ta lập tức sai người chuyển long sàng đến tẩm cung."
Triệu Miên tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi có thể đừng đùa nữa được không! Nói chính sự đi!"
Ngụy Chẩm Phong khẽ cười một tiếng, đôi chân dài đột nhiên nhấc lên, sải bước đến trước mặt Triệu Miên, ẵm hắn lên, đặt xuống long sàng.
Triệu Miên còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị chàng thanh niên phủ người lên nắm lấy cằm. Ngụy Chẩm Phong hôn lên đôi môi hắn, hai người cùng nhau ngã vào lớp chăn nệm thêu hình rồng.