Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 20

Lúc ánh mắt của Tề Ngọc Yên và Lý Cảnh giao nhau, cảm giác ánh mắt sắc bén kia của hắn như thể muốn xuyên thẳng từ mắt vào trong lòng mình vậy. Trong lòng nàng kinh hãi, vội gục đầu xuống.

Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên một lúc, luôn cảm giác nàng ta có gì đó không đúng, nhưng không rõ sai ở điểm nào. Nhìn nàng ta cũng như mấy người khác, khúm núm cúi gằm đầu, hắn cảm tưởng cảm giác ban nãy của mình chỉ là ảo giác mà thôi, từ từ dời tầm mắt khỏi người Tề Ngọc Yên. Sau khi nhìn ba vị tần phi kia, hắn dường như đắn đo trong chốc lát, sau đó nói với Tiêu thái hậu: “Vậy để La mĩ nhân buổi tối tới Càn Dương cung đi.”

Tiêu thái hậu nghe thấy rốt cục Lý Cảnh cũng chọn người, trong lòng vô cùng vui vẻ, vội gật đầu cười nói: “Được, vậy con cứ đi làm việc trước đi. Đừng để La mĩ nhân tới mà vẫn chưa xử lý xong công chuyện.”

“Dạ, mẫu hậu.” Lý Cảnh đáp lời Tiêu thái hậu, sau đó mau chóng rời đi.

Sau khi Lý Cảnh rời đi, trên mặt Tiêu thái hậu không che giấu được sự mừng vui, xoay đầu nói với La Xảo Nhi còn đang ngỡ ngàng: “La mĩ nhân, ngươi về tắm rửa thay đồ trước đi.”

“Dạ.” La Xảo Nhi mờ mịt đứng lên, được cung nữ dẫn ra ngoài. Bám sau lưng nàng là ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ của Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân.

Còn Trịnh hoàng hậu, sau khi nghe Lý Cảnh điểm tên La Xảo Nhi, sắc mặt thoắt cái trở nên tái nhợt, thân mình dường như run rẩy. Nhìn cảnh này, trong lòng Tề Ngọc Yên ảm đạm, có chút khó chịu thay cho Trịnh hoàng hậu.

Tề Ngọc Yên vươn tay, bưng chén trà trên bàn lên, lại phát hiện tay mình đang run.

Nàng ngẩn người.

Nếu giờ tẩy sạch lớp thuốc mỡ trên mặt, không chừng sắc mặt mình sợ rằng còn trắng hơn cả Trịnh hoàng hậu?

Trong những người đang ngồi ở đây, ngoại trừ Trịnh hoàng hậu, Tề Ngọc Yên là người duy nhất biết được bí mật giữa Lý Cảnh và Trịnh hoàng hậu.

Sẽ không ai ngờ tới, Lý Cảnh và hoàng hậu Trịnh Chước thành hôn ba năm, vậy mà cho tới giờ Hoàng đế vẫn là một chú chim non, tại kiếp trước, hoàng hậu đến tận lúc chết vẫn là một xử nữ.

Bởi vì, từ lúc Lý Cảnh và Trịnh hoàng hậu thành hôn ba năm tới giờ, hắn chưa từng ngủ cùng phòng với Trịnh hoàng hậu.

Bí mật này là ở kiếp trước Tề Ngọc Yên phát hiện ra.

Vào đêm đại hôn của Lý Cảnh và Trịnh Chước, hai người bởi vì bất đồng ý kiến, cãi nhau ngay trong phòng tân hôn, Lý Cảnh nổi giận rời đi, Trịnh Chước không chịu thua kém, chạy về Khôn Dương cung, không ai nhường ai. Từ đó về sau, hai người cứ giáp mặt nói không quá hai câu sẽ tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, còn tâm trạng nào mà chung chăn chung gối?

Kiếp trước, sau khi tàn yến, lúc Lý Cảnh tới Trọng Hoa cung của nàng thì Tề Ngọc Yên mới phát hiện đây là lần đầu tiên của Hoàng đế. Cho tới tận trước khi nàng bị đày vào lãnh cung, nàng là nữ nhân duy nhất hắn từng có. Mà kiếp này, vẫn là cung yến đó, hắn lại điểm tên một nữ tử khác.

Nghĩ tới đây, Tề Ngọc Yên cảm thấy tim mình đau nhói từng cơn. Tuy kiếp này đã sớm hạ quyết tâm, không muốn liên quan gì tới hắn nữa, nhưng vừa nghĩ tới việc hắn cùng một nữ nhân khác, thân mật giống như kiếp trước với nàng, nàng vẫn cảm thấy có một loại chua xót nói không thành lời dâng lên trong lòng.

Tề Ngọc Yên bất tri bất giác trở về Chiêu Thuần cung, nằm trên tháp, nhưng mãi không thể chợp mắt nổi. Mặc dù lựa chọn kiếp này của nàng không giống với kiếp trước, nhưng nàng vừa nghĩ tới bây giờ, Lý Cảnh đang cùng La Xảo Nhi làm chuyện nam nữ thân mật nhất, nàng lại cảm thấy bí bức. Nhưng chuyện tới nước này rồi, nàng không còn cơ hội quay đầu được nữa.

Nghĩ tới đây, nước mặt lặng yên trượt xuống từ khóe mắt.

Thầm khóc một lúc, nàng mới dần dần bình tĩnh lại. Nàng cố gắng thuyết phục bản thân, kiếp này mình đã đưa ra lựa chọn hoặc hắn hoặc người nhà, nên phải hiểu, nữ tử ở bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ không phải là nàng nữa.

Tề Ngọc Yên nghĩ tới hai năm sau, Tiêu thái hậu sẽ dời tới hành cung Lộc Hành sơn, trong lòng âm thầm ra quyết định, tới lúc đó mình sẽ đi cùng bà. Như vậy, mình sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trong cuộc đời của hắn, cũng không cần buồn phiền như tối nay. Giờ, mình cứ sống lặng lẽ trong Chiêu Thuần cung, vượt qua hai năm thôi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Mai Hương chải đầu cho Tề Ngọc Yên, thấy hai mắt nàng sưng đỏ, dưới mắt có quầng thâm, cho rằng đêm qua nàng lạ giường không ngủ được, vội bảo Trúc Vận bốc cho Tề Ngọc Yên ít thuốc an thần dễ ngủ.

Trúc Vận nghe Mai Hương nói, lại nhìn Tề Ngọc Yên, thấy quả thật tinh thần của nàng không tốt, vội ra khỏi Chiêu Thuần cung, tới thái y viện lấy thuốc.

Trúc Vận đi chưa tới một canh giờ, đã mặt mày rạng rỡ trở về Chiêu Thuần cung.

Tề Ngọc Yên thấy Trúc Vận ra cửa thì lo lắng, trở về thì lại tươi tỉnh. Ban đầu nàng còn lo lắng bởi vì mình không được sủng, vị phân thấp, Trúc Vận theo mình sẽ bị bắt nạt, nhưng thấy bộ dạng hiện giờ của cô nàng, yên lòng hơn, cười hỏi: “Trúc Vận, em tới thái y viện lấy thuốc suôn sẻ không? Không có ai gây khó dễ cho em chứ?”

Trúc Vận ngước nhìn Tề Ngọc Yên, cười cong cong mi mắt nói: “Cô nương đừng lo, không có ai kiếm chuyện với em đâu.”

Mai Hương nghe Trúc Vận nói, trừng mắt với cô ấy trách móc: “Trúc Vận, trí nhớ cậu có vấn đề à? Là quý nhân! Còn gọi là cô nương nữa, cẩn thận bị người khác nghe thấy rồi thêm mắm dặm muối thì nguy.”

Nghe Mai Hương nói, Trúc Vận lè lưỡi với cô, cười híp mắt nói: “Tớ nhớ rồi, sau này chỉ có thể gọi là quý nhân.”

Tề Ngọc Yên thấy tình ý dạt dào trên mặt Trúc Vận, liếc mắt nhìn cô nàng, hỏi: “Lúc nãy tới Thái y viện, có phải gặp được Vương thái y không?”

Trúc Vận nghe Tề Ngọc Yên nói, hai má nhanh chóng bốc lên một vệt hồng rực, nhỏ tiếng hỏi: “Quý nhân, sao, sao cô biết được ạ?”

Tề Ngọc Yên dùng ngón tay dí lên trán Trúc Vận, cười nói: “Thấy vẻ mặt hoa đào của em, muốn không biết cũng không được.”

Trúc Vận sờ sờ hai má nóng rực của mình, dậm chân, hờn dỗi: “Quý nhân cứ chọc Trúc Vận!”

“Em có tình, hắn có ý, vốn là chuyện tốt mà. Ta đâu có chọc em? Rõ ràng ta vui giùm em ấy chứ.” Tề Ngọc Yên nói xong bưng chén trà bên tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, lại đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn Trúc Vận, khẽ thở dài một hơi, lại nói: “Chỉ là, sợ rằng ta phải khiến em và Vương thái y chịu khổ vài năm rồi.”

Trúc Vận sững sờ, nhìn Tề Ngọc Yên, khó hiểu hỏi: “Quý Nhân nói vậy là có ý gì ạ?”

Tề Ngọc Yên nhìn Trúc Vận, nở một nụ cười lẻ loi, nói: “Trúc Vận, em theo ta sáu năm được không? Sau sáu năm, ta sẽ để em được tự do.” Sáu năm sau, chiến tranh cũng kết thúc, tất cả mọi chuyện đều sẽ trần ai lạc định*.

(Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.)

Trúc Vận nhìn dáng vẻ của Tề Ngọc Yên, vội nói: “Quý nhân nói gì vậy, mạng này của Trúc Vận là do phu nhân cưu mang, đừng bảo Trúc Vận theo hầu sáu năm, cứ coi như bảo Trúc Vận theo bên quý nhân cả đời, Trúc Vận cũng nguyện ý.”

“Sao ta có thể ích kỷ bắt em ở vậy cả đời được chứ.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, cười chua chát nói: “Ta biết em và Vương thái y có tình ý, chỉ là không biết Vương thái y có thể chờ em sáu năm hay không. Nếu như hắn đợi không được, ta… ta sợ ta khiến em lỡ dở.”

Nghe Tề Ngọc Yên nói, sắc mặt Trúc Vận hơi tái, cô cắn môi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên cười: “Nếu như hắn đợi không được, vậy thì không đáng để em gả cho hắn.”

Tề Ngọc Yên than nhẹ một tiếng: “Trân bảo dễ kiếm, tình lang khó tìm. Trúc Vận, dựa vào việc Vương thái y mạo hiểm giúp chúng ta che dấu bệnh của ta, ta tin tưởng hắn là một người đáng để em phó thác cả đời. Chỉ là, cho dù hắn nguyện ý chờ, cha mẹ hắn sẽ cho phép hắn ư?”

“Quý nhân, đừng nhắc tới hắn nữa.” Trong lòng Trúc Vận cũng không chắc, cũng không muốn bàn thêm về việc này nữa, liền gượng cười, đổi đề tài: “Phải rồi, hôm nay em có nghe được một chuyện ở chỗ Thái y viện, nghe bọn họ bàn tán về chuyện thị tẩm tối qua của La mĩ nhân.”

Nghe Trúc Vận nói tới đề tài này, Tề Ngọc Yên cảm giác tim mình nhảy “thịch” lên, bật thốt ra câu hỏi: “Bọn họ nói gì?”

Trúc Vận thấy Tề Ngọc Yên vì không muốn Hoàng đế nhìn trúng, cố ý giả làm xấu xí, cho rằng nàng không hề thích Lý Cảnh, bởi vậy mới không hề giấu diếm, cười kể trước mặt Tề Ngọc Yên: “Bọn họ nói Hoàng thượng đối xử với La mĩ nhân vô cùng tốt! Theo lý thì tần phi thị tẩm xong sẽ phải rời khỏi Càn Dương cung, trở về tẩm cung của mình nghỉ ngơi. Nhưng La mỹ nhân thì sáng hôm nay mới trở về tẩm cung của mình, sau đó Hoàng thượng cũng không bảo Thái y viện chuẩn bị tị tử canh* cho nàng ấy, xem ra Hoàng thượng cực kì sủng ái nàng ấy, muốn nàng ấy mang thai long duệ.”

(Tị tử canh: thuốc tránh thai.)

Tề Ngọc Yên nghe xong, chỉ cảm thấy một trận vừa đau lòng vừa chua xót xộc thẳng vào lòng mình, may mắn nàng đã thoa thuốc mỡ lên mặt, không thể đoán ra được sắc mặt, bằng không e sẽ bị Trúc Vận phát hiện. Tề Ngọc Yên cố gắng áp chế khổ sở trong lòng, nặn ra một nụ cười tươi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “La mĩ nhân này được sủng ái, âu cũng là chuyện tốt.”

Trúc Vận cười nói: “Phải rồi, quý nhân, cũng không thể gọi là La mĩ nhân nữa. Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, phong nàng ấy là tiểu nghi, tòng lục phẩm đó.”

(Tiểu nghi là tên một chức vị tần phi trong truyện, xếp sau lục phẩm.)

Mai Hương ngớ ra một lúc, hỏi: “Cái gì cơ, nàng được phong là tiểu nghi? Vậy thì trong bốn vị tần phi của Hoàng thượng, chẳng phải quý nhân chúng ta có vị phân thấp nhất ư?”

Trúc Vận liếc nhìn Tề Ngọc Yên, gật đầu nói: “Hình như là thế đó.”

Mai Hương đần thối, sau đó khe khẽ thở dài một hơi, tiếc rẻ nói: “Giá như quý nhân người không phẫn xấu, Hoàng thượng chắc chắn sẽ nhận ra…”

Thấy Mai Hương sắp nói ra chuyện mình có quen biết với Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên gấp rút cắt ngang lời cô nàng, nói rằng: “Vị phân thấp cũng tốt chứ, sẽ không có ai soi mói ta, ba người chúng ta có thể sống những tháng ngày tự do tự tại trong Chiêu Thuần cung này.”

Mai Hương nhìn bộ dạng của Tề Ngọc Yên, biết suy nghĩ trong lòng của nàng, đành gật nhẹ đầu một cái, bất đắc dĩ nói: “Quý nhân nói phải.”

Mặc dù ngoài mặt Tề Ngọc Yên làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn. Ngồi một lát, cảm thấy trong lòng vẫn sôi sùng sục, liền nói với Mai Hương: “Mai Hương, em chuẩn bị mực bút để ta luyện chữ một lúc.”

Tề Ngọc Yên thích luyện chữ vào thời gian rảnh rỗi. Nàng cảm thấy chỉ có lúc luyện chữ, mình mới có thể khiến tâm trạng ổn định lại, tạm thời đuổi bỏ buồn phiền trong lòng ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment