Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 35

Thấy Lý Cảnh nhìn mình, lưng Mai Hương thoáng chốc cứng căng. Cô ngẩng đầu, yên lặng nhìn Hoàng đế, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Dường như Lý Cảnh không hề chú ý tới nàng, ánh mắt nhanh chóng chuyển khỏi mặt cô, nhìn sang những người khác.

Có vẻ như Hoàng đế không phát hiện ra mình có gì bất thường.

Tâm Mai Hương bị kéo căng cả ngày, giờ đây cuối cùng cũng được thả lỏng chút ít.

Nhìn một vòng, vẫn không phát hiện ra người mình muốn tìm, Lý Cảnh có hơi thất vọng trong lòng. Cung nữ mới tiến đã nhìn được hơn nửa mà vẫn chưa tìm được, hiện giờ hắn có chút mất kiên nhẫn.

Quay đầu, lại dùng ánh mắt quét qua một lần nữa những cung nữ đang quỳ bên dưới. Đột nhiên, hắn phát hiện có một cung nữ sắc mặt dường như không giống với những người khác. Hơn nữa, sắc mặt đặc biệt kiểu này, hình như hắn đã từng gặp ở đâu đó.

Hắn nhìn chằm chằm vào cung nữ này, ngừng một lúc, mới hỏi cô ta: “Vì sao mặt ngươi lại xỉn vậy?”

Thấy Lý Cảnh nhìn thẳng vào mình, Mai Hương vốn sợ muốn chết, lại nghe hắn hỏi mình, càng luống cuống không biết trả lời ra sao, sau một lúc mới nói: “Hồi, hồi Hoàng thượng, trước đó vài ngày, nô tỳ đổ bệnh, sắc mặt tự nhiên tối đi.”

Đổ bệnh? Lý do này hình như hơi quen quen.

Lý Cảnh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ngươi đang trực ở đâu?”

“Hồi, hồi Hoàng thượng, nô tỳ tại, tại Chiêu Thuần cung ạ.” Mai Hương hồi đáp.

“Ngươi, ngươi hầu hạ bên người Tề quý nhân ư?” Lý Cảnh nhướn mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mai Hương. Đột nhiên, hắn hiểu ra được cảm giác quen thuộc trong lòng mình đến từ đâu.

“Dạ, Hoàng, Hoàng thượng.” Mai Hương ấp a ấp úng trả lời.

Lý Cảnh nhìn Mai Hương một cách kỹ lưỡng, sắc mặt của cô ta tựa hồ giống hệt với Tề Ngọc Yên. Đột nhiên trong lòng hắn hơi động, sau đó chậm rãi đứng lên, bước về phía Mai Hương.

Mai Hương thấy Lý Cảnh càng lúc càng lại gần, trong lòng căng thẳng vô cùng, thân thể thoáng chốc run rẩy.

Lý Cảnh tới trước mặt Mai Hương, nhìn nữ tử đang run lẩy bẩy dưới chân, hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”

“Hồi Hoàng thượng, nô tỳ do là, hiếm khi được nhìn thấy thiên, thiên nhan, có, có chút hồi hộp ạ.” Mai Hương lắp bắp nói.

Lý Cảnh hơi cúi người xuống, chăm chú nhìn Mai Hương, hỏi: “Ngươi là người Tề quý nhân mang từ phủ tới, hay là người trong cung được phân công đến chỗ của Tề quý nhân.”

“Hồi Hoàng thượng, nô tỳ, là, là người quý nhân mang từ phủ tới ạ.” Mai Hương trả lời.

Cô ta là người Tề Ngọc Yên mang theo từ trong phủ đến ư? Nhưng lần đi Huyền Tước sơn nàng ấy không hề mang theo cô ta, hình như có chút không hợp lẽ thường.

Đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe, như hiểu ra gì đó, lại nhìn kỹ mặt mày của Mai Hương. Sau đó, hắn nhanh chóng xoay người, bước nhanh trở về chỗ ngồi ngồi xuống, phân phó Thường Hải nói: “Dùng bột đậu rửa sạch mặt của cô ta cho trẫm nhìn.”

“Dạ.” Thường Hải mau chóng dùng ánh mắt sai sử người bên cạnh. Người nọ gật đầu, cấp tốc chạy xuống.

Nghe câu nói của Lý Cảnh, Mai Hương chết điếng người.

Sau khi rửa sạch sẽ xảy ra chuyện gì, cô đã không còn dám nghĩ tới nữa.

Bấy giờ, Trúc Vận đang đứng trước cửa cung, tâm trạng thấp thỏm chờ Mai Hương ra. Nhưng tổ của mấy người Mai Hương, hình như thời gian đi vào hơi quá lâu, đã quá thời gian uống cạn ba chén trà mà vẫn chưa thấy ra.

Trúc Vận mơ hồ có cảm giác bất an.

Đến tận khi đã quá một nén hương mới thấy một tiểu hoàng môn đi ra, thì thầm gì đó bên tai Chu Nguyên.

Chờ tiểu hoàng môn vừa rời đi, Chu Nguyên cao giọng nói với mấy cung nữ vẫn chưa kịp diện thánh ở ngoài cung: “Các vị cô nương, không cần đợi diện thánh nữa, tất cả trở về hết đi.”

Nghe Chu Nguyên nói, tim Trúc Vận nảy “thịch” lên. Đã xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ Mai Hương bị Hoàng đế phát hiện?

Sau khi Chu Nguyên nói xong, những cung nữ còn lại lũ lượt rời khỏi Càn Dương cung. Nhưng Trúc Vận lại không dám rời đi. Cô muốn nghe ngóng tin tức, rồi mới trở về phục mệnh với Tề Ngọc Yên.

Lại qua thời gian một chén trà, Trúc Vận chợt thấy có người đi về phía cửa cung. Cô sợ bị người khác phát hiện mình ở đây thám thính, vội núp vào trong bụi cây bên cạnh.

Chỉ thấy tiểu hoàng môn ra cửa cung, lớn tiếng gọi người chuẩn bị dư kiệu*.

(Dư kiệu: kiệu khiêng.)

Nghe tiếng gọi của tiểu hoàng môn, Trúc Vận ngẩn người, Mai Hương vẫn chưa ra, Hoàng đế đã muốn ra ngoài rồi? Có phải Hoàng đế phát hiện ra Mai Hương, tới Chiêu Thuần cung tìm Tề Ngọc Yên để hưng sư vấn tội*? Nghĩ đến đây, lòng cô kéo căng.

(Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.)

Một lát sau, quả nhiên Lý Cảnh ra khỏi cung, lên thẳng dư kiệu.

Đợi Lý Cảnh ngồi vững vàng, liền nghe Thường Hải đứng bên kiệu hô lớn: “Hoàng đế khởi giá! Bãi giá Nhân Thọ cung.”

Trúc Vận ngây ngốc.

Hoàng đế không đến Chiêu Thuần cung, mà lại tới Nhân Thọ cung? Chuyện này là sao đây? Rốt cuộc người có phát hiện ra bí mật của Mai Hương không?

Thấy dư kiệu của Hoàng đế đã đi xa, mà Mai Hương vẫn chưa ra khỏi cung. Trúc Vận không dám rề rà, cuống quít chạy về Chiêu Thuần cung, báo tin cho Tề Ngọc Yên.

Tề Ngọc Yên nghe Trúc Vận kể sau khi Mai Hương vào diện thánh, không thấy trở ra. Tiếp đó Lý Cảnh vội vàng tới Nhân Thọ cung thì tim nàng run bắn, trong lòng liền đoán được chút ít.

Bị hắn phát hiện ra rồi, mình phải làm gì đây?

Nàng bàng hoàng đứng tại chỗ ngồi, ánh mắt mờ mịt, đầu óc trống rỗng.

“Quý nhân, cô nói xem, rốt cuộc Hoàng thượng có phát hiện ra Mai Hương không ạ?” Trúc Vận khẩn thiết hỏi.

Tề Ngọc Yên từ từ ngẩng đầu, nhìn Trúc vận, vẻ mặt hờ hững, nhìn không ra buồn vui: “Trúc Vận, đi múc nước cho ta rửa sạch mặt. Sau đó thay lễ phục cho ta, chuẩn bị nghênh đón Hoàng thượng.”

Trúc Vận sửng sốt: “Ý của quý nhân là, Hoàng thượng đã biết hết?”

Tề Ngọc Yên gật đầu.

“Vậy thì vì sao Hoàng thượng không tới Chiêu Thuần cung mà lại tới Nhân Thọ cung của Thái hậu?” Trúc Vận hỏi.

“Hắn tới Nhân Thọ cung hẳn là để xác định một chuyện.” Tề Ngọc Yên nói.

“Chuyện gì?” Trúc Vận hỏi.

“Trước đợt tuyển phi, họa sư đều vẽ cho mỗi quý nữ chờ tuyển một bức họa. Tuyển phi là Thái hậu một tay lo liệu, những bức họa đó hiện giờ chắc vẫn để ở Nhân Thọ cung.” Tề Ngọc Yên nói.

Trúc Vận thoáng chốc hiểu được ý của nàng, vội hỏi: “Quý nhân trong bức họa chính là dung nhan thật của mình?”

Tề Ngọc Yên ngừng một lát, sau đó chậm rãi gật đầu. Nếu như không phải dung nhan thật, sao có thể được tuyển tiến cung chứ?

“Vậy, vậy phải làm sao đây ạ?” Trúc Vận sốt ruột hỏi.

“Còn làm sao nữa, chuẩn bị tiếp giá đi!” Nói xong Tề Ngọc Yên đứng dậy, tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời dần ngả về đằng Tây. Nàng không biết, sáng mai mình vẫn được ngắm ánh mặt trời rực rỡ này, hay là một trận mưa rền gió dữ.

Từ sau khi trùng sinh, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi đến thế.
Bình Luận (0)
Comment