Hai Kiếp Làm Sủng Phi

Chương 47

Thấy vẻ mặt Tề Ngọc Yên ảm đạm, Lý Cảnh tưởng rằng bởi vì nàng không được về tẩm cung của mình nên buồn, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hay ta đồng ý với nàng, đợi trời ấm lên, nếu nàng muốn hồi Trọng Hoa cung, ta sẽ để nàng trở về.”

“Còn phải đợi ấm lên sao?” Nàng sửng sốt.

“Sao hả, không muốn?” Hắn nhướn mày, gương mặt trở nên nghiêm nghị.

“Không dám ạ, tần thiếp nghe theo Hoàng thượng.” Nàng cười.

Bấy giờ hắn mới hài lòng gật đầu, dùng tay nhéo má nàng, nói: “Mặc nhiều chút, đừng để lạnh. Giờ ta thật sự đi đây.”

“Tần thiếp đưa tiễn Hoàng thượng ra ngoài.” Nàng mau lẹ nói.

Hắn xoay mặt nhìn nàng, chỉ thấy nét cười trên gương mặt nàng tựa gió xuân.

Hắn cong cong mi mắt, gắng gượng gật đầu: “Được.”

Bất kể người trong lòng nàng là ai, ít nhất giờ phút này nàng đối với mình là thật lòng. Hắn hi vọng nàng có thể tan chảy trong tình yêu mình dành cho nàng, rồi hoàn toàn quên đi người từng ngự trị trong lòng.

Tiễn Lý Cảnh đi rồi, Tề Ngọc Yên trở về Trọng Hoa cung, dùng bữa sáng, sau đó thay y phục chuẩn bị tới Nhân Thọ cung chờ Trịnh Hoàng hậu. Việc gặp Thái hậu quan trọng như vậy, nàng càng phải tới sớm chút, miễn cho đi trễ bị Trịnh Hoàng hậu tóm được lỗi, mượn cơ hội phạt mình.

Đúng lúc Mai Hương hầu hạ nàng mặc đồ, nàng nhìn thấy Trúc Vận cứ tìm tìm kiếm kiếm gì đó khắp phòng, bèn hỏi: “Trúc Vận, không thấy cái gì à?”

Trúc Vận ngúc ngắc đầu, nói: “Nô tỳ định tìm cái khăn tay thêu hoa mai mà Quý tần từng dùng hai ngày trước để thay giặt, chẳng hiểu sao tìm hoài không thấy.”

“Hay là để quên ở Càn Dương cung?” Mai Hương đưa ý kiến.

“Không thể.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, “Đêm qua ta tới Càn Dương cung không cầm theo khăn lụa.”

“Thế thì rơi ở đâu đó?” Mai Hương hỏi.

“Có thể lỡ tay đánh rơi. Trúc Vận, nếu mãi vẫn chưa tìm thấy thì em cũng đừng tìm nữa, biết đâu một lúc nào đó nó tự xuất hiện.” Tề Ngọc Yên nói.

“Dạ, Quý tần.” Ánh mắt Trúc Vận vẫn ngó nghiêng xung quanh thêm một lần, nhưng vẫn không nhìn thấy, đành nói: “Nô tỳ mang y phục kia ra ngoài trước, lát nữa sẽ có người ở Hoán Y cục tới thu.”

“Đi đi.” Tề Ngọc Yên gật đầu.

Lúc Tề Ngọc Yên tới bên ngoài Nhân Thọ cung, vẫn còn hơi sớm, chỉ có một mình nàng đến. Thu Sương liền theo nàng ngồi trong lương đình cách ngoài cung không xa, chờ những người khác tới.

Chẳng bao lâu đã thấy Phan Dửu Quân, Lương Tử Vân và La Xảo Nhi lần lượt đến, nàng liền bước ra khỏi đình, tiến tới chào hỏi mọi người.

Lương Tử Vân vẫn như mọi khi, sau khi làm lễ với Tề Ngọc Yên, liền quay mặt sang phía khác, phớt lờ. Còn Phan Dửu Quân, tuy rằng bằng lòng đáp lời nàng, nhưng nàng lại không muốn nhiều lời với Phan Dửu Quân, bèn lôi kéo La Xảo Nhi ở bên chuyện trò thân mật.

Được một lúc thì phượng liễn của Hoàng hậu cũng đến.

Mọi người nhanh chóng tiến lên hành lễ.

Trịnh Chước bước xuống từ trên phượng liễn, nâng tay với mọi người, nói: “Tất cả bình thân.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương.” Mọi người lần lượt đứng dậy.

“Chư vị theo bản cung vào thôi.” Nói xong Trịnh Chước bước tới, thân thiết kéo tay Phan Dửu Quân, cười nói: “Hôm qua lúc ta tới thỉnh an Thái Hậu, lão nhân gia còn nhắc tới ngươi đấy.”

“Thật ạ?” Phan Dửu Quân cười nói: “Thái Hậu nói gì ạ?”

“Thái Hậu bảo cái trà Tuyết Tùng lúc trước ngươi tặng cực kì tốt. Người nói uống xong đúng thật có tác dụng làm dịu tâm thần.” Trịnh Chước kể.

Phan Dửu Quân cười nói: “Trà Tuyết Tùng này chỗ tần thiếp còn có một ít, để lát nữa tần thiếp sai người đứa tới biếu Thái Hậu…”

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.

La Xảo Nhi liếc nhìn Tề Ngọc Yên, hai người đều không nói chuyện.

Từ lời lẽ của hai người có thể thấy Trịnh Hoàng hậu còn dẫn Phan Dửu Quân tới gặp Thái hậu, hơn nữa Tiêu Thái hậu có vẻ rất quý Phan Dửu Quân.

Trong lúc Tề Ngọc Yên quẩn quanh trăm mối trong lòng, đã vào tới chính điện Nhân Thọ cung. Trương ma ma hầu hạ Tiêu Thái hậu hành lễ với Hoàng hậu nói: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương và chư vị tần phi chờ một lúc, thân thể Thái hậu có hơi khó chịu, Vương thái y của Thái y viện đang bắt mạch cho Thái hậu, chốc lát Thái hậu sẽ tới.”

Từ dạo Lý Cảnh tuyên bố ra bên ngoài gương mặt Tề Ngọc Yên là do Vương Vị chữa khỏi, danh tiếng của y ngày càng lên, hiện giờ Thái hậu cũng thường gọi y tới khám chẩn.

“Thái hậu không thoải mái sao?” Trịnh Chước lo lắng, “Lão nhân gia có nặng lắm không?”

“Cũng không nghiêm trọng lắm.” Trương ma ma cười nói: “Chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra với Tuyết Đoàn, tự dưng tối qua lồng lên, Thái hậu lo lắng cho Tuyết Đoàn, vỗ về Tuyết Đoàn đến khuya. Có lẽ nghỉ ngơi không đủ nên sáng nay sau khi rời giường, thân thể hơi mỏi mệt.”

“Nói vậy, chắc hẳn không có gì đáng ngại?” Trịnh Chước vẫn lo lắng.

“Ai gia không có gì đáng ngại.” Tiếng Tiêu thái hậu bất chợt vang lên.

Mọi người vội vã đứng lên hành lễ.

“Tất cả ngồi xuống đi.” Tiêu Thái hậu ngồi xuống chiếc ghế.

Tề Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn Tiêu thái hậu, chỉ thấy tuy rằng sắc mặt bà hơi kém nhưng tinh thần có vẻ vẫn tốt, nên cũng yên tâm hơn.

“Mẫu hậu, thái y nói sao ạ?” Trịnh Chước hỏi.

“Vương thái y nói ai gia vốn bị bệnh tim, đêm qua bởi vì quá lo lắng cho Tuyết Đoàn, bệnh cũ có dấu hiệu tái phát. Hắn kê cho ta một đơn thuốc, nói là uống mấy ngày là ổn.” Tiêu Thái hậu nói.

“Tốt quá.” Bấy giờ Trịnh Chước mới yên tâm, còn nói thêm, “Nhi thần biết mẫu hậu yêu quý Tuyết Đoàn, nhưng dù sao nó cũng là con vật, mẫu hậu lo nghĩ cho nó tới tổn thương thân mình, không đáng chút nào.”

Tiêu Thái hậu đánh tiếng thở dài, nói: “Các con lớn cả rồi, không quan tâm tới ta, bây giờ ta cũng chỉ có Tuyết Đoàn bầu bạn, sao có thể không đau lòng vì nó chứ?” Nói xong câu này, bà quét qua năm thiếu nữ như hoa như ngọc bên dưới, rồi nói tiếp, “Mấy người các ngươi, nếu có hơi sức ganh đua, sinh cho ta cháu trai cháu gái thì ta đã không cần phải yêu thương Tuyết Đoàn như kia.”

Lời Tiêu Thái hậu vừa phát ra, bên dưới bỗng chốc lặng im. Bởi vì Tề Ngọc Yên được thị tẩm nhiều nhất, Lương Tử Vân và Phan Dửu Quân đều đưa mắt nhìn nàng.

Tề Ngọc Yên cắn môi, trong lòng oán thầm, việc này sao có thể trách mình chứ? Lần nào sau khi thị tẩm, Thu Sương đều cho mình uống Tị tử canh, coi như mình muốn mang cũng mang chẳng được.

Vẻ mặt Trịnh Chước có chút xấu hổ, cười khan hai tiếng, lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, Tuyết Đoàn thế nào, đỡ hơn chưa? Mấy ngày nhi thần không tới gặp nó, hơi nhơ nhớ. Mẫu hậu, chi bằng bế nó tới cho nhi thần gặp, mọi khi nó thích nhi thần lắm, không chừng thấy nhi thần, nó vui vẻ lên, sẽ không nổi điên nữa.”

Tiêu thái hậu ngẩng đầu nhìn Trương ma ma nói: “A Chi, ngươi ôm Tuyết Đoàn tới đây đi.”

“Dạ.” Trương ma ma lui xuống.

Chỉ chốc lát sau đã thấy Trương ma ma ôm một con chó nhỏ cả người trắng toát tiến vào.

Tề Ngọc Yên biết con chó nhỏ này là Tuyết Đoàn - bảo bối trong lòng của Tiêu Thái hậu. Chỉ thấy hiện giờ nó đang cuộn tròn trong lòng Trương ma ma, không hề động đậy, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.

Trương ma ma ôm nó, lúc đến gần thì đột nhiên Tuyết Đoàn ngẩng lên nhìn xung quanh.

Sau đó, nó hướng về phía Tề Ngọc Yên ngồi, sủa nhặng lên.

Tiêu Thái hậu sửng sốt, nói: “Sao Tuyết Đoàn lại sủa nữa rồi? A Chi, mau ôm nó tới để ai gia xem nào.”

“Dạ.” Trương ma ma nhanh chóng ôm Tuyết Đoàn tới.

“Nào nào, Tuyết Đoàn ngoan, sao thế? Đừng quấy nữa, có nghe không? Phải nghe lời mới ngoan.” Tiêu Thái hậu nhận lấy Tuyết Đoàn, dịu dàng dỗ dành nó.

Tuyết Đoàn đứng trên hai đầu gối của Tiêu Thái hậu, quay mặt về phía Tề Ngọc Yên, sủa to, hơn nữa dường như càng lúc càng kích động.

“Rốt cuộc là sao vậy, không phải đêm qua hết rồi ư? Tại sao lại nổi cơn nữa rồi?” Tiêu Thái hậu sốt ruột vô cùng.

“Thái hậu, hình như Tuyết Đoàn không thích Tề quý tần.” Trương ma ma do dự nói.

Tiêu Thái hậu giật mình, nhìn Tuyết Đoàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Ngọc Yên, nheo mắt lại, một lúc sau mới lên tiếng: “Tề quý tần, ngươi ra ngoài điện một lúc đi.”

“Dạ.” Tề Ngọc Yên nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài điện.

Tuyết Đoàn vẫn sủa inh ỏi sau nàng.

Chờ đến khi nàng ra khỏi điện, tiếng Tuyết Đoàn dần dần bé lại, rồi không còn tiếng sủa nữa.

Thấy nàng ra khỏi điện, Thu Sương chờ ở bên ngoài bước tới hỏi: “Quý tần có việc gì ạ?”

“Chẳng hiểu xảy ra chuyện gì mà Tuyết Đoàn của Thái hậu liên tục sủa to, Thái hậu bảo ta thử ra ngoài.” Tề Ngọc Yên lo lắng, nàng không biết sao lại chọc tới Tuyết Đoàn, nhưng nhận ra được, Thái hậu cực kì không vui.

“Đừng lo lắng, chắc không có việc gì đâu, thưa quý tần.” Thu Sương an ủi nàng.

Nàng gật đầu cười, cũng không nói lời nào.

Một lúc sau, Trương ma ma từ trong điện đi ra, hành lễ với nàng: “Tề quý tần, Thái hậu gọi người vào.”

“Làm phiền Trương ma ma.” Tề Ngọc Yên khiêm tốn thi lễ, sau đó theo sau bà ta vào điện.

Vào điện, nàng nhận ra Tuyết Đoàn đã không còn trong điện, xem ra có người đã ôm nó đi lối sau rồi.

Nàng tới trước Thái hậu, hành lễ, hô vang: “Thái hậu.”

“Tề quý nhân, tại sao Tuyết Đoàn lại ghét ngươi? Ngươi đã làm gì với nó hả?” Tiêu thái hậu lạnh giọng hỏi.

Thái hậu dùng từ “ghét”.

Tề Ngọc Yên hoảng sợ trong lòng, vội vàng quỳ xuống giải thích: “Hồi Thái hậu, tần thiếp chẳng hiểu tại sao Tuyết Đòan thấy tần thiếp lại lồng lên. Bản thân tần thiếp chưa từng tiếp xúc với Tuyết Đoàn, hơn nữa chưa từng làm gì với nó cả ạ.” Nàng biết, mặc dù Tuyết Đoàn chỉ là một con chó, nhưng trong lòng Thái hậu, có thể còn quan trọng hơn mình nhiều.

Tiêu thái hậu nhìn chằm chằm vào Tề Ngọc Yên một hồi, cũng chẳng nhìn ra được nguyên cớ từ trên mặt nàng, đành thở dài một hơi, nói: “Mà thôi, việc này bỏ đi. Ngươi trở về đi, trước khi có ý chỉ của ta, ngươi tạm thời không cần tới thỉnh an Nhân Thọ cung, tránh để Tuyết Đoàn thấy ngươi lại điên lên. Chuyện ngươi thỉnh an, vài hôm nữa nói sau.”

Nghe Tiêu thái hậu nói, Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Hành động này của Thái hậu tỏ rõ việc chán ghét mình.
Bình Luận (0)
Comment